Chương 4: Gặp nhau
Tiếng trống dồn dập vang lên trong không gian, những người đàn ông trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo theo tiếng nhạc ầm ĩ, người bên ngoài không nhìn rõ được.
Những người chất lượng thật sự trong giới này đều ngồi trên ghế bên dưới hoặc quầy bar âm thầm quan sát.
"Cái đệt mịa!" Bao Ứng Nguyên chỉ vào một nơi trên sàn nhảy kinh ngạc cảm thán: "Hai tay tên đó thọc vào quần rồi kìa!"
Liễu Án như vừa đặt chân vào thế giới mới, "Vãi! Ông áo sơ mi kẻ sóc đó sờ háng người mặc quần tây bên cạnh kìa!"
Này còn chưa quá cởi mở, cũng có nhiều người nhìn vừa mắt nhau, nhìn nhau vài lần, uống vài ly rượu đã ăn ý mà vào toilet cùng nhau.
Cửa vách ngăn cửa nhà vệ sinh chắn tầm nhìn của người khác, tiếng nhạc xập xình trong quán bar cùng những tiếng chuyện trò chuyện phiếm của những người hút thuốc bên ngoài càng làm họ thấy kích thích hơn nhiều.
Diệp Căng không xa lạ gì với những quán bar kiểu này, nhưng cho dù đến bao nhiêu lần anh vẫn khó mà quen được, quá ồn ào.
Tiếng ồn ào không phải nhạc, mà là tiếng người nói chuyện với nhau.
Đã là lần thứ n anh xua tay từ chối một người mới đến.
Trong giới này tìm một người chất lượng cao khá khó vì thế tổ hợp bốn người như vậy dễ thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là ngoại hình của họ đều không kém.
Diệp Căng và Dư Thuật thì không nói, Bao Ứng Nguyên có vẻ ngoài chín chắn. Mắt Liễu Án là mắt một mí, nhìn thoáng qua có vẻ bình thường nhưng nhìn lâu sẽ phát hiện ngoại hình của cậu ta rất dễ nhìn.
Lại thêm một người nữa đến.
Mục tiêu lần này là Dư Thuần.
"Chào cậu, có thể mời cậu một ly được chứ?"
Dư Thuần đã rất say rồi, cậu nhìn chằm chằm vào đối phương, "Anh cũng thèm muốn cơ thể của tôi?"
Từ "cũng" này cũng thật tế nhị.
Liễu Án kéo cậu qua, nói xin lỗi với người đối diện: "Ngại quá, cậu ấy có bạn trai rồi."
Dư Thuần bùng nổ ngay lập tức.
"Có cái thứ chó gì! Tôi không có!" Cậu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến chân thành nói: "Bạn gái của tôi đâu rồi? Thằng chó Trịnh Nguyên Lâm!!! Hức hức..."
Diệp Căng xoa xoa lỗ tai mình.
Tiếng khóc của Dư Thuần còn mạnh hơn tiếng nhạc trong quán bar.
Sau khi tiễn thêm một người đến gần nữa, anh nhìn thời gian trên điện thoại, "Đã chín giờ rồi, có về không?"
"Về thôi!"
Tuy Bao Ứng Nguyên cảm thấy gay bar thật mới lạ, nhưng sắp đến thời gian gọi điện cho bạn gái, nếu bị phát hiện mình đang ở gay bar thì thật có miệng cũng khó giải thích.
Anh ta và Liễu Án cùng nhau dìu Dư Thuần ra ngoài, Diệp Căng ở lại thanh toán.
Nhân viên phục vụ khá xinh xắn, dọc đường đi còn bị người khác vỗ mông mấy cái, cậu ta cũng không tức giận còn quay đầu cười đáp lại.
Không khí ở đây cởi mở hơn so với nhiều quán bar thông thường.
Sau khi Diệp Căng thanh toán, anh bước qua lối đi đông đúc ra ngoài. Dư Thuần đang dựa lên một cột đèn đường nôn mửa, Bao Ứng Nguyên và Liễu Án vẫn đang an ủi cậu.
Cơn gió lạnh lẽo thổi đến, làm anh nhớ đến một chuyện thật lâu trước kia.
Đây là lần thứ hai anh đến gay bar, lần đầu tiên là năm hai cấp ba, bị bạn học tò mò kéo đến xem thử.
Không giống như những người bạn học đầy hiếu kỳ của mình, anh không hề cảm thấy xa lạ hay ghê tởm khi nhìn những người đồng tính hôn nhau.
Lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên, tâm lý chưa đủ ổn định, phát hiện bản thân có thể thích đàn ông khiến anh mất ngủ mấy ngày.
Chẳng bao lâu, ba mẹ anh đã phát hiện anh không ổn Diệp Căng không muốn giấu họ nên trực tiếp come out.
Người mẹ luôn dịu dàng, ân cần bỗng do dự nói: "Mẹ biết một vị bác sĩ tâm lý..."
Thành thật mà nói, trái tim Diệp Căng lúc ấy chợt thấy lạnh lẽo.
Nhưng mẹ anh lại nói: "Đồng tính cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, cùng không phải là một loại bệnh. Con không cần lo lắng như vậy, nếu thật sự nghĩ không thông thì có thể tâm sự với bác sĩ."
Những lời nói này nháy mắt đã giải cứu cậu thiếu niên vẫn đang mơ hồ về xu hướng tính dục của bản thân.
Chỉ cần ba mẹ anh không bận tâm, việc anh thích nam hay nữ không quan trọng, một ngày nào đó khi gặp đúng người, anh sẽ làm theo trái tim mình.
Diệp Căng cho rằng bản thân sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh dẫn theo người trong lòng ra mặt ba mẹ, giới thiệu với họ rằng: "Đây là người mà con muốn gắn bó cả đời."
Mà người nọ mang giới tính giống như anh, sẽ không cần lo lắng bị làm khó dễ hay sỉ nhục đánh chửi.
Nhưng bây giờ, thật là một điều xa vời.
. . .
Bao Ứng Nguyên bắt một chiếc taxi, biết Diệp Căng có hẹn lúc chín giờ rưỡi, "Cậu muốn đi cùng bọn anh không? Đưa cậu đi trước, sau đó bọn anh về trường sau."
Diệp Căng lắc đầu, "Không cần đâu, điểm hẹn cách nơi này không xa, đi bộ qua là được."
Liễu Án: "Được rồi, anh đến thì báo bình an cho chúng em."
Dư Thuần giãy giụa ló cái đầu ra, "Anh hai à, anh phải chú ý an toàn, anh đẹp trai như vậy nếu lỡ có tên biến thái nào thèm muốn ah... Ợ... Ọe!!!"
Tài xế tức giận nói: "Nôn trên xe thì phải bồi thường thêm 200 tệ!"
"Biết rồi." Diệp Căng đẩy cái đầu nguy hiểm của Dư Thuần vào xe, sau đó đóng cửa lại.
Anh đút một tay vào túi, vẫy tay còn lại chào tạm biệt họ.
Khói xe cuốn theo bụi đất bay lên, Diệp Căng chậm rãi bước về điểm hẹn.
Trên người vẫn còn vương mùi khói thuốc từ người khác nhưng gió thổi một lát cũng đã bay đi hết.
Hai lần gặp mặt đều uống rượu đến say, vẫn có hơi xấu hổ.
Thật ra, đêm nay Diêp Căng không quá say, chỉ ngà ngà say một chút.
Anh nói cách quán bar không xa, không phải là nói dối.
Chung cư Nam Sơn, quán bar Nam Sơn, đều đặt tên dựa theo tên gọi của nơi này "Nam Sơn".
Nơi này không phải là một ngọn núi, chỉ là một đoạn sườn dốc không bằng phẳng, độ dốc khi lên hay xuống đều rất lớn, lại nằm ở phía Nam nên được đặt là Nam Sơn.
Gia đình anh còn từng tham gia đấu thầu nhà đất ở đây.
Bây giờ ngẫm lại đã là việc thật lâu trong quá khứ.
Nơi này từng hoang sơ không có người nhưng sau sáu bảy năm xây dựng đã trở thành một thành phố du lịch tiêu biểu.
Chung cư Nam Sơn ở phía bên kia con dốc, đi bộ khoảng mười phút, Diệp Căng đã nhìn thấy hình dạng của tòa chung cư cao tầng.
Tuy là chung cư nhưng giá cả không hề thấp, người sống ở khu phụ cận này đều là những hộ gia đình từ khá giả trở lên, cũng có một số sinh viên gia đình có điều kiện thuê nhà ở đây, làm nơi nghỉ tạm vào cuối tuần.
Anh nhìn về phía xa, một chiếc ô tô hạng sang màu đen đang chạy trên con đường quanh co đến đây. Chiếc xe chạy trên đường rất ổn định, rất giống với tính cách chủ nhân của nó.
Diệp Căng chờ phía trước một ngọn đèn đường, ánh sáng ấm áp bao phủ cả cơ thể khiến anh trông thật dịu dàng.
Anh nhìn chiếc xe màu đen đó đã tìm được chỗ đậu xe, nhìn người vừa bước xuống xe đến gần, mới cười nói: "Hướng tiên sinh thật đúng giờ."
Vành tai Hướng Trăn đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu uống rượu à?"
"Không nhiều lắm." Anh giơ ngón tay thon dài lên, "Bảy ly."
"Sao cậu không lên trước?"
"Muốn hóng gió chút, trùng hợp là anh cũng vừa đến."
Hướng Trăn hỏi: "Vậy còn muốn hóng gió không?"
Diệp Căng lắc đầu, "Không cần, chúng ta nên nói chuyện chính thôi."
Hướng Trăn đáp được, hắn thấy Diệp Căng mặc quá ít còn định cởi áo khoác cho anh nhưng bị Diệp Căng từ chối.
"Trên người tôi còn mùi đấy." Diệp Căng ám chỉ mùi rượu.
"... Không khó ngửi." Hướng Trăn nói.
Diệp Căng nhướng mày, "Mùi rượu không khó ngửi?"
"..." Hướng Trăn không biết nên trả lời thế nào, úp úp mở mở, "Mùi rượu không dễ ngửi nhưng trên người cậu thì không khó chịu như vậy."
Nếu không phải đã biết Hướng Trăn dễ đỏ mặt, Diệp Căng nhất định sẽ nghi ngờ hắn đang trêu chọc anh.
Thế là anh hỏi: "Anh biết tại sao tôi không mặc chiếc áo khoác đó của anh không?"
Hướng Trăn thành thật trả lời: "Không biết."
Khi vừa xuống xe hắn đã phát hiện, Diệp Căng không mặc chiếc áo khoác ban sáng của hắn nữa, trong nháy mắt đó hắn vẫn thất vọng chút chút.
"Bởi vì tôi phải đến quán bar, sợ nó dính mùi rượu, thuốc lá trong bar." Diệp Căng nhấn nút thang máy sau đó bước vào, anh xoay người mỉm cười, "Thế nên, lần sau gặp lại sẽ trả cho anh nhé? Được chứ?"
Hướng Trăn đáp: "Được."
Hắn nghĩ, không trả cũng không sao.
Căn hộ ở lầu chín, thang máy chạy rất nhanh, nhưng Hướng Trăn vẫn cảm thấy mỗi một giây đều dài như cả năm như cũ. Vì người bên cạnh đang tựa lưng vào tường, ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc nhìn đôi tai đỏ lên của hắn.
"Ting"
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở, như được giải thoát, hắn thở phào nhẹ nhõm, "Đến rồi."
Diệp Căng đi theo sau lưng hắn, đến căn hộ số 906.
Tầng này chỉ có sáu hộ gia đình, căn hộ đó của Hướng Trăn nằm ở rìa tòa chung cư, có thể tận hưởng ánh sáng từ ba hướng, tầm nhìn cũng rất tốt.
Trên kệ giày tại huyền quan đặt hai đôi dép, một đôi size 43, đôi còn lại là 41.
Diệp Căng mang một đôi vào, chất liệu làm bàn chân của anh rất thoải mái, "Cảm ơn anh."
Hướng Trăn cũng không bàn về bản hợp đồng ngay, mà đi thẳng vào phòng bếp, pha một cốc nước mật ong.
Hắn cân nhắc hai giây, "Cậu không cần nghĩ nhiều về bản hợp đồng, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn, nếu..."
Hắn muốn nói, nếu Diệp Căng cảm thấy hai ngày dùng cơm chung đó quá khó xử cũng có thể bỏ qua, chẳng qua chỉ là một chút ích kỷ của hắn thôi.
Nhưng Diệp Căng đột nhiên hỏi: "Bây giờ anh biết tôi nghĩ điều gì sao?"
Hướng Trăn do dự lắc đầu.
Diệp Căng chỉ cáp sạc đầu Type-C trên sofa, "Tôi đang nghĩ, có phải ban sáng anh mới mua bộ sạc này hay không."
"..." Bị phát hiện.
Hướng Trăn không biết di động của Diệp Căng còn pin hay không, chỉ là buổi sáng ra ngoài vứt rác, nghĩ nên mua cho anh một bộ sạc điện thoại.
Cả đêm không sạc pin điện thoại, nếu lỡ như Diệp Căng tỉnh lại phát hiện điện thoại đã hết pin sẽ bất an, dù sao hắn cũng là người lạ.
Thấy vẻ mặt của Hướng Trăn, Diệp Căng hiểu rằng đây là cam chịu.
Anh cười khẽ cảm khái đôi chút, có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp một người như Hướng Trăn.
Nói đơn thuần thì không hẳn, khí chất của hắn như đã nhiễm hơi thở thế tục, là cảm giác thuần khiết "biết thế tục nhưng không trần tục".
Trở về chuyện hợp đồng, Hướng Trăn chậm rãi hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"
Diệp Căng thoáng kinh ngạc, "Tôi cho rằng, sáng nay đã đồng ý rồi."
Hướng Trăn cho là vẻ mặt bản thân đã bình tĩnh, thở phào một hơi.
Diệp Căng đột nhiên hẹn buổi tối gặp mặt, hắn còn cho rằng anh hối hận.
Kỳ thực, Diệp Căng không nghèo như Hướng Trăn vẫn nghĩ.
Tuy cha mẹ anh qua đời nhưng vẫn còn ông bà ngoại của anh, chẳng qua anh không nhận hỗ trợ tài chính từ họ.
Cuộc hôn nhân của ba mẹ anh không được nhà ngoại ủng hộ, mối quan hệ hai bên cũng chẳng thân thiết gì. Ngay cả tang lễ nửa năm trước của ba mẹ, hai ông bà cũng chỉ nhìn di ảnh của con gái mà im lặng một ngày, không rơi một giọt nước mặt nào.
Không muốn xin tiền ông bà, anh đến nhà hàng kiểu Tây nhận việc chơi đàn dương cầm ở đó. Vì anh chơi piano khá tốt nên thu nhập không thấp, 1000 tệ hai tiếng, một tuần hai lần.
(1000 tệ ~ 3,414,040)
Ngoài ra, tuy chuyên ngành của anh là tranh sơn dầu nhưng các môn khác cũng không tệ, anh còn nhận thêm việc dạy kèm.
Khoảng thu nhập này gần như đã đủ cho một sinh viên như anh, chỉ là không giống cuộc sống sung túc như trước, bây giờ anh cần tiết kiệm nhiều hơn.
Hướng Trăn chuyển trước cho Diệp Căng hai mươi vạn.
Trước khi anh từ chối, Hướng Trăn nghiêm túc nói: "Tôi nghe nói vẽ tranh rất tốn kém, bây giờ cậu nên đầu tư vào việc này, kẻo sau này lại hối hận vì chôn vùi bản thân."
Diệp Căng nhịn không được bật cười, "Anh nói chuyện..."
Hướng Trăn hít một hơi.
"... Sao lại giống ba tôi thế?"
Hướng Trăn giật mình, không ngờ Diệp Căng lại đột nhiên nhắc đến người ba quá cố của mình.
Không chờ hắn nói thêm gì, Diệp Căng chợt thay đổi đề tài, "Hướng tiên sinh, anh bao tuổi rồi?"
Hướng Trăn bình tĩnh chớp mắt, đáp: "26."
"À..." Diệp Căng kéo dài giọng, "Nói như vậy, tiếng "tiên sinh" này có hơi lạ và già quá."
Diệp Căng đang ngồi trên sofa, áo khoác đã trên trên móc treo, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh màu be.
Bàn tay anh nghịch nghịch sợi cáp sạc trắng, "Anh Trăn... Gọi như vậy được không?"
"..."
Đôi tai Hướng Trăn gần như đã tê dại một nửa.
Hắn xoay người, che đậy sự thất lễ, "Cậu thích là được."
Hy vọng lần sau gặp lại, Diệp Căng đừng uống rượu nữa.
Thật là quá sức chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro