⊹ Chương 6

Tại Vân Lâu Cung, Ngao Bính vừa mở mắt đã bị con rối trước mặt dọa cho một phen hoảng sợ. Hai con rối có khuôn mặt tinh xảo nhưng đôi mắt lại vô hồn, mỗi con đều cầm một khay ngọc trắng. Một khay đựng y phục, một khay thì đựng thuốc.

"Làm phiền hai vị, đặt ở bên cạnh là được, ta sẽ tự thay đồ." Ngao Bính thật sự không muốn bị người khác nhìn chằm chằm khi đang thay quần áo, hai con rối ngây ra trong chốc lát rồi đặt khay xuống cạnh giường, sau đó rời đi. Ngao Bính thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thay đồ.

Ngao Bính vốn thích sạch sẽ, bộ y phục làm từ Giao sa trước đó đã nhuốm đầy máu, dính nhơm nhớp khiến y vô cùng khó chịu. Khi chạm tay vào y phục, Ngao Bính không khỏi cảm thán một câu, chất liệu thật tốt.

Chất vải mềm nhẵn như đang chạm vào lớp cát mềm mịn nhất, lại lấp lánh nhè nhẹ ánh sáng trong vắt lạnh lẽo. Hoa văn tinh xảo và phức tạp được thêu ẩn trên khắp y phục, mặc lên người cảm giác phảng phất như mây trôi nhè nhẹ. Sau khi thay xong, Ngao Bính uống thuốc trong khay, liền cảm giác được một dòng nước ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Biển ý thức vẫn còn đau nhức, Ngao Bính bắt đầu điều hòa hơi thở và vận công. Ban đầu mọi thứ đều ổn nhưng ngay khi y cố gắng tu bổ biển ý thức, một cơn đau dữ dội giống như khi bị Thiên Lôi đánh lập tức xé nát tim phổi, lan theo kinh mạch, xuyên qua toàn thân.

Vị tanh ngọt lập tức trào lên cuống họng. Ngao Bính vịn vào mép giường, cố gắng kiềm lại. Vết thương do Thiên Lôi gây ra vẫn còn sót lại trong biển ý thức khiến y không thể vận công tự chữa lành.

Ngao Bính dùng sức để đứng vững, vuốt phẳng lại những nếp nhăn trên người. Người quân tử y phục phải chỉnh tề, trước kia vì hoảng loạn mà y không kịp chỉnh đốn lại bản thân. Bây giờ y không còn hoảng loạn, mà cũng có thời gian.

Ngay lúc y đang cố gắng để bản thân trông bớt chật vật, biển ý thức của y đột nhiên trở nên yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một cơn đau như thể bị xé toạc từ sâu trong tâm hồn truyền đến, linh lực của y đột nhiên cuồng loạn mất kiểm soát, hỗn loạn lung tung trong người, như thể có vô số lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể y.

Ngao Bính không thể chịu đựng được nữa mà ngã quỳ xuống dất. Mùi vị tanh ngọt mà trước đó y cố nuốt vào cổ họng trào ra từng đợt, máu rồng vàng óng tí tách nhỏ xuống đất.

Ngao Bính mặc trên người tấm áo xanh nhạt rực rỡ, quỳ trên mặt đất, cố hết sức dùng tay để chống đỡ cơ thể. Một vũng máu vàng nằm trên mặt đất. Những vết nứt vàng óng chi chít lan ra bao phủ cổ tay và sườn mặt khiến trông y trông như một con búp bê sứ vỡ vụn.

Na Tra bước vào phòng nhìn thấy Ngao Bính đang quỳ dưới đất và nôn ra máu. Nhận thấy có điều gì đó không ổn, hắn liền nắm lấy cổ tay y.

"Na Tra... ta không sao, chỉ là... chỉ là.." Ngao Bính cảm thấy mình nhất định đã làm Na Tra sợ, nói từng tiếng ngắc ngứ.

Khi Na Tra chạm vào cổ tay Ngao Bính, hắn biết rằng biển ý thức của y đã hoàn toàn tan nát. Linh khí trong cơ thể y không còn bị hạn chế nữa mà trực tiếp tổn thương đến tâm mạch, gây thương tích cho cơ thể. Nếu hắn trở về trễ hơn một chút, thì có lẽ sẽ phải thu dọn xác của y mất rồi.

Na Tra vừa định buông cổ tay Ngao Bính ra để tìm linh dược cấp cứu thì đột nhiên trên mặt hắn được bao phủ bởi một cảm giác mềm mại và ấm áp. Ngao Bính ôm lấy mặt hắn.

"Sao ngươi lại uống rượu rồi? Có chuyện gì phiền lòng sao? Hay là ta đã làm ngươi khó xử?"

Ngao Bính thở ra nhiều hơn hít vào nhưng y vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Na Tra sao lại uống rượu chứ, có phải cậu ấy gặp rắc rối gì rồi không?

Na Tra không nhúc nhích. Hắn không thể nhớ lần cuối cùng mình được đối xử nhẹ nhàng và thân mật như vậy là khi nào. Là lần đầu tiên hắn gặp Ngao Bính sao? Không, lúc đó Ngao Bính hoàn toàn không nhận ra hắn.

Na Tra nhìn chằm chằm vào đôi môi nhuốm máu vàng đang mấp máy của Ngao Bính, mềm quá... Lúc này trong lòng hắn chỉ có một cảm giác duy nhất. Dù đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, mà vẫn lo lắng đến những chi tiết nhỏ nhặt không đáng để ý trên người hắn sao?

Làm sao có người như thế... như thế.

Na Tra không biết phải nói gì, chỉ có thể máy móc ngắt lời y, bảo Ngao Bính im lặng. Hắn không muốn nhìn thấy máu rồng tiếp tục chảy nữa.

"Đưa cho y ăn cái này." Dương Tiễn chưa đi vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng cảm thấy không ổn.

Khi nhìn thấy Ngao Bính, gã lập tức lấy ra một viên đan dược. Na Tra biết lúc này nhiệm vụ cấp bách nhất là ổn định lại tâm mạch của Ngao Bính, nên hắn nhận viên đan và đút Ngao Bính, ngươi đang thoi thóp thở, nuốt vào.

Đan dược của Dương Tiễn quả nhiên hiệu quả, những vết nứt trên khuôn mặt Ngao Bính từ từ biến mất, trở lại dáng vẻ lại trắng trẻo như ngọc. Ngao Bính lấy lại chút sức lực, vừa định đứng dậy từ mặt đất thì bị Na Tra bất ngờ bế lên, khiến y giật mình. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Ngao Bính.

Dương Tiễn cũng bắt mạch cho Ngao Bính, Na Tra nhìn gã một cái liền biết, chuyện này rắc rối rồi.

Na Tra định ra ngoài cung để nói chuyện nhưng khi quay lại nhìn thấy Ngao Bính cuộn tròn người trên giường, run rẩy vì đau đớn, dáng vẻ đáng thương, hắn lại quyết định nói chuyện ngay trong phòng. Ai biết nếu hắn rời đi một lúc, Ngao Bính lại bị thương đến mức nào nữa.

Hơn nữa, hắn đã xem Ngao Bính như thú yêu của mình, có một số việc y vẫn cần phải biết rõ. Dương Tiễn thì không có gì phải lo, chung quy sớm muộn gì Ngao Bính cũng là của Na Tra, làm gì cũng phải theo ý hắn.

Ngao Bính không phải là kẻ ngốc. Trước đó bị Thiên Lôi đánh trọng thương, linh lực hỗn loạn, y biết rằng biển ý thức của mình nhất định có vấn đề nghiêm trọng. Nhưng khi nghe Na Tra nói rằng biển ý thức của mình đã hoàn toàn vỡ tan, sắc mặt của Ngao Bính vẫn tái nhợt như tờ giấy.

Làm sao y có thể không biết tầm quan trọng của biển ý thức? Nếu biển ý thức của y nát rồi, làm sao y có thể gánh vác được hy vọng của Long tộc, của phụ vương cũng như lời dạy của sư phụ?

Cảm giác thất vọng, tự trách và đau khổ trào dâng trong lòng. Ngao Bính hoàn toàn chìm đắm trong nỗi đau khi hy vọng của Long tộc bị hủy hoại, thậm chí còn không thèm để ý đến cuộc trò chuyện giữa Na Tra và Dương Tiễn.

"Không có cách đơn giản à?" Na Tra lắng nghe phương pháp mà Dương Tiễn chỉ cho hắn để tái tạo lại biển ý thức. Không chỉ mất quá nhiều thời gian mà Ngao Bính cũng không thể cầm cự được lâu. Hoặc là báu vật cần thiết đã bị cướp sạch mà Ngao Bính còn chưa dậy được.

"Thật ra có một cách, chỉ là không biết ngươi có thể chấp nhận hay không."

"Nói thẳng."

Dương Tiễn không nghe Na Tra mà cười tủm tỉm, thì thầm vào tai hắn: "Song tu."

Na Tra cho rằng Dương Tiễn đang trêu chọc mình nên không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn gã.

Dương Tiễn thở dài, biết rằng nếu không giải thích rõ ràng, vị sát thần này sẽ không tin. Gã cố tình hạ thấp giọng.

"Dù pháp tướng của ngươi và y khác nhau, nhưng đều là Linh Châu, linh lực không những không mâu thuẫn mà còn có thể trung hòa, an ủi lẫn nhau, thậm chí dung hợp thành linh lực mới. Chỉ cần ngươi đồng ý, linh lực của ngươi có thể giúp y ổn định tâm mạch. Cộng thêm những bảo vật quý hiếm của ngươi hỗ trợ, về lâu dài nhất định có thể tái sinh lại biển ý thức của y."

Na Tra có chút đăm chiêu, Dương Tiễn không cần phải lừa hắn.

Hơn nữa, xét về lâu dài, hắn cũng không bị thiệt, trước đó linh lực của hắn đã có phần không ổn định, bằng không thì cũng không cần phải làm phép tẩy luyện linh lực trước khi giết yêu quái, mặc dù lý do chính là để không phải nghe những lời nói suông từ mấy vị thần hay ba hoa chích chòe đó.

Nếu Ngao Bính có thể giúp hắn điều hòa linh lực, nuôi dưỡng y cũng không phải việc khó khăn gì, hơn nữa Ngao Bính thật sự rất đẹp, xứng với vị Uy Linh Hiển Hách Đại Tướng Quân như hắn.

Sau khi nói xong phương pháp, Dương Tiễn lại dặn Na Tra một vài điều quan trọng trong việc nuôi dưỡng rồng. Tuy chưa nuôi bao giờ nhưng ít ra gã cũng hiểu biết nhiều hơn Na Tra. Tuy nhiên, còn chưa kịp nói xong thì đã bị giục mau rời đi nhanh.

Ngao Bính nhìn thấy Dương Tiễn chuẩn bị rời đi, y nén mình khỏi nỗi bi thương, cố gắng đứng dậy để hành lễ bày tỏ sự cảm kích với đan dược của Dương Tiễn. Vừa rồi vì quá đau lòng mà y đã quên mất cả lễ nghi mà sư phụ đã dạy.

Dương Tiễn thấy Ngao Bính bệnh đến thế rồi mà còn cố hành lễ, vội vã giơ tay ra hiệu không cần phải chú ý đến những lễ nghi sáo rỗng này.

Đùa nhau à, người có lương tâm ai lại đi làm khổ rồng con đang đau bệnh như vậy chứ. Cùng lúc đó, Dương Tiễn giới thiệu về mình, Ngao Bính cũng nói rõ tên tuổi của bản thân.

Khi nghe thấy tên húy của Dương Tiễn, Ngao Bính không để ý đến sự ngăn cản của Dương Tiễn, cố tình hành lễ ngay trên giường.

"Cảm tạ trưởng tiên đã thu nhận, ngày sau Ngao Bính nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn này."

Dương Tiễn có chút ngạc nhiên.

"Thu nhận?"

Sau đó nhìn sang Na Tra, thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn, gã lập tức hiểu ra, chắc chắn là Na Tra đã giở trò.

Na Tra kéo Dương Tiễn ra ngoài nói chuyện, dù sao cũng không thể nào ngay trước mặt Ngao Bính mà nói cái chuyện hắn đã gạt y được.

Tuy nhiên, khi vừa đi được một hai bước thì nghe thấy Ngao Bính nói: "Na Tra, không còn sớm nữa. Đừng làm phiền Dương sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

Na Tra không quay lại, tiếp tục đi ra ngoài.

"Đợi chút, ta và sư huynh còn có chuyện muốn nói."

Đến cửa, hắn mới bất chợt nói thêm một câu.

Bước ra ngoài rồi, Na Tra dùng phép khiến Ngao Bính không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Quay lại thấy Dương Tiễn đang cố nín cười, hắn liền tức giận không thôi.

"Có chuyện gì sao trưởng tiên?" Dương Tiễn không phải không nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của Na Tra, lập tức đáp trả: "Đây là điều ngươi muốn nói với sư huynh à?"

Dứt lời, cả hai đều hừ lạnh một tiếng, Na Tra cũng nói rõ ràng về chuyện mình đã nói dối và thông tin mà Ngao Bính kể cho hắn.

"Ý của ngươi là, ta vẫn phải đóng vai một vị sư huynh tốt cùng chung cung với ngươi, như vậy ngươi mới có thể thuận tiện sống dưới một mái nhà với y, đúng không?"

Trong lòng Dương Tiễn có chút tội lỗi. Lừa một nhóc rồng con như thế, không tốt chút nào.

"Nếu ngươi đã nói phải dùng song tu để tái tạo biển ý thức cho y, đương nhiên phải tạo cơ hội cho ta chứ."

Dương Tiễn nhìn thấy được Na Tra đã đặt Ngao Bính vào trong phạm vi lãnh địa của mình, cũng cảm thấy chuyện này thật buồn cười.

Tam Đàn Hải Hội Đại Thần uy vũ đến dường nào, nếu thực sự cưỡng ép Ngao Bính thì Ngao Bính còn có thể phản kháng được sao?

Nhìn vẻ mặt của Na Tra, có vẻ như hắn đã thực sự để tâm đến rồi. Chỉ là bé rồng sữa đáng thương này, chắc chắn sẽ phải nói lời từ biệt với Ma Hoàn của mình mà thôi.

"Được, ta giúp ngươi." Nói xong, gã đi thẳng tới các phòng khác trong Vân Lâu Cung.

"Sao ngươi còn chưa đi?" Na Tra nhăn mặt nhìn Dương Tiễn đi về hướng cung điện của mình.

Chậc, cái tên không có lương tâm này. Dương Tiễn trong lòng mắng thầm.

"Đây không phải là cung điện của ta sao, sư đệ?"

Nói xong gã cũng không để ý đến Na Tra, trực tiếp chọn một phòng mình thích rồi đóng cửa lại.

Na Tra nghiến răng tức giận, gỡ bỏ kết giới rồi đi về phòng của Ngao Bính. Khi bước vào, hắn phát hiện Ngao Bính đã ngủ thiếp đi. Mệt mỏi cả một ngày, thương tích còn chưa lành, lại còn bị thương thêm, cơn đau trong cơ thể cùng nỗi sợ hãi trong lòng buộc y phải dùng giấc ngủ để hồi phục sức lực.

Na Tra cởi áo ngoài, nằm xuống cạnh Ngao Bính. Hắn cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy tức giận như vậy khi nghe Dương Tiễn nói sẽ nuôi dưỡng Ngao Bính, thậm chí còn gấp rút trở về để trông y. Hắn lại nghĩ đến sự quan tâm và cử chỉ âu yếm của Ngao Bính...

Dường như hắn chưa từng được đối xử nhẹ nhàng như vậy kể từ khi hắn bảy tuổi. Yêu ma sợ hắn, tiên thần tôn kính hắn, nhân loại kính phục hắn. Đã lâu lắm rồi chưa có ai dỗ dành hắn bằng giọng điệu dịu dàng như thế.

Mẹ hắn, sau khi phong thần, hắn đã từng tìm bà nhưng lại được biết rằng Ân Tố Tri chỉ là ký ức từ kiếp trước của bà, từ đó trở về sau hắn không bao giờ đến nữa. Nhưng hắn vẫn nhớ, mẹ hắn dường như cũng đã từng đối xử với hắn như vậy khi hắn còn nhỏ, trước khi hắn lên bảy.

Vậy còn Ngao Bính thì sao, tại sao lại như vậy? Liệu có phải vì hắn là Na Tra mà y nghĩ hay không?

Na Tra trong lòng bất ngờ dâng lên một cơn giận dữ cùng cảm giác đố kị mà bất lực.

Dựa vào đâu? Rốt cuộc dựa vào đâu?

Tại sao tên Ma Hoàn kia lại có được bao nhiêu yêu thương và thiện ý như vậy, ngay cả sự quan tâm của Ngao Bính dành cho hắn cũng là do hắn trộm thân phận của tên kia mới có được, rõ ràng hắn mới là Linh Châu!

Hắn đột nhiên có một cảm giác muốn vạch trần hết tất cả. Ngươi đã có quá nhiều yêu thương rồi, ta lấy đi một phần, cũng đâu có sao, đúng chứ?

Hắn muốn Ngao Bính nhận ra rằng, hắn không phải là Na Tra của y.

Ngao Bính dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ không tức giận, thậm chí việc y thật sự ở lại cũng không phải là không có khả năng.

Hơn nữa, họ đều là Linh Châu, mức độ hòa hợp chưa chắc đã thua kém cái tên Ma Hoàn kia.

Còn về việc cùng nhau trải qua ngàn năm thì sao chứ. Để Ngao Bính ở bên hắn ngàn năm không phải là tốt lắm sao.

Hắn là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, Thông Thiên Thái Sư, Trung Đàn Nguyên Soái, bất kể là về sức mạnh hay tài lực, làm sao một đứa trẻ ba tuổi có thể so với hắn, Ngao Bính sao lại không chọn hắn được?

Na Tra biết trạng thái của mình không ổn, chắc là do rượu của Dương Tiễn. Hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại. Bây giờ con rồng này đang ở bên cạnh hắn, hắn có thể nhìn và sờ vào y.

Bên ngoài cửa sổ, mưa nhẹ rơi tí tách từng giọt rồi dần dần chuyển thành mưa lớn kèm theo sấm sét.

Na Tra là thần, không cần nghỉ ngơi. Hai người nằm rất gần nhau, hắn lặng lẽ nằm đó, đưa tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt Ngao Bính, tận hưởng cảm giác mềm nhẵn như ngọc bích mang lại.

Ngao Bính quả thật rất vừa lòng hợp ý hắn. Nhìn từ xa thì như châu như ngọc, là người khiêm nhường nhã nhặn. Nhìn càng gần thì càng thấy xinh đẹp tuyệt trần, không ai sánh bằng. Bây giờ lại có thể nâng niu trong tay mà tỉ mỉ ngắm nghía.

Chỉ là thương tích quá nghiêm trọng, giống như ngọc lan bị mưa gió tàn phá, khiến người ta không khỏi xót xa. Tuy vậy, sắc mặt của y vẫn còn tái nhợt, thân thể lại còn run rẩy. Có lẽ y vẫn còn đau lắm. Na Tra truyền cho y một chút linh lực để xoa dịu tâm mạch.

Quả nhiên, linh lực của hắn xuyên vào trong cơ thể Ngao Bính mà không có chút cản trở nào, Na Tra thậm chí có thể dùng linh lực để xoa dịu toàn bộ cơ thể Ngao Bính.

Ngao Bính bị tiếng sấm đánh thức, từ từ mở mắt, lông mi khẽ run, lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng. Y nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ, rồi nhìn thấy Na Tra vẫn chưa ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo nghĩ rằng Na Tra vẫn là đứa trẻ ba tuổi, tưởng hắn sợ sấm sét, liền ngay lập tức xích người lại gần, cố gắng ôm Na Tra vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.

Na Tra ngước mắt lên, nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết và đôi mắt xanh lam mơ màng của Ngao Bính trong đêm tối, hắn biết Ngao Bính còn chưa tỉnh.

Na Tra ngửi thấy mùi muối biển và hương sen thoang thoảng từ cơ thể Ngao Bính, chỉ cảm thấy những nơi bị Ngao Bính vuốt ve trở nên nóng bừng, như thể có một ngọn lửa tà ác xâm nhập vào cơ thể hắn, tùy ý thiêu đốt. Vết sẹo trên cổ lại lạnh ngắt đến rợn người.

Hắn đột nhiên nhớ về đêm mưa gió sấm sét năm ấy... Nếu khi ấy có ai đó... nếu...

Thôi, quên đi.

Na Tra nhắm mắt lại, mọi chuyện đã qua rồi.

Hắn ôm chặt Ngao Bính, vùi mình vào trong ngực y. Ngay lập tức, hắn đột nhiên hiểu được cái gì gọi là "ôn hương nhuyễn ngọc."

Đây chính là, em tự bước đến bên ta.

Na Tra đã quả quyết khẳng định ý nghĩ này trước khi chìm vào giấc ngủ.

୨୧

Lời tác giả:

Phần còn lại vẫn chưa được chỉnh sửa, các bé phải đợi thêm một thời gian nữa~

Nhân tiện, y phục mà Bính Bính đang mặc hiện tại là do lụa Nguyệt Hoa làm ra đó.

୨୧

Chương này siêu dài, hơn 3400 từ, tui làm mà lóa mắt luôn 🙉

Na Hắc thần thoại cũng là đứa nhỏ bị ép phải trưởng thành sớm. Cha không yêu, mẹ thương nhưng lại sợ mình, chẳng đứa trẻ nào lại muốn như thế cả. Tình yêu dạt dào của mẹ cha, tình cảm khăng khít của bạn bè mà Na Ma Đồng nhận được lại là thứ tình cảm xa xỉ đối với Na HTT.

Thần tiên giả tạo, thiên cung nhiễu nhương, vây quanh Na HTT đều là cô độc và bóng tối. Sự xuất hiện của Bính như tia nắng chiếu vào cuộc đời âm u của hắn, như liều thuốc xoa dịu vết thương lòng của hắn. Tốt đẹp như vậy ai mà không muốn chiếm giữ 😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro