✩ Chương 11
“Đã thay xong rồi.”
Ngao Bính đã thay một bộ xiêm y màu trắng tinh, từ sau tấm bình phong lên tiếng đáp lại Na Tra đang đứng bên ngoài.
Khi bước ra từ tấm bình phong, bộ y phục rộng thùng thình mặc trên người y trông hơi lỏng lẻo. Bờ vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, vài sợi tóc xanh rũ xuống trên vai y. Mái tóc màu xanh nhạt được búi qua loa bằng một cây trâm ngọc bích cài ở phía sau.
Na Tra thấy tóc y vẫn rối, còn chưa chải chuốt gọn gàng gì, bèn đề nghị giúp y chải tóc.
Đôi vợ chồng son ngồi trước gương đồng. Vị lang quân đang chải tóc cho thê tử của mình. Sau khi chải xong, thê tử thấy lần này hắn làm tốt hơn lần trước nhiều, tự nhiên nói ra một câu:
“Phu quân, lần này ngươi chải khéo hơn lần trước nhiều lắm.”
Na Tra khẽ nới lỏng bàn tay đang cầm lược.
Phu quân? Vậy chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận rồi!
Cơn gió thoảng lướt qua cây hải đường, hoa đang mùa nở rộ đẹp đẽ, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa sẽ lả tả rơi xuống.
Na Tra hái đóa hoa hải đường đẹp nhất từ trên cây xuống rồi cài lên mái tóc xanh của Ngao Bính. (*)
Tai Ngao Bính vô thức ửng đỏ lên. Y giơ tay hái mấy đóa hải đường từ trên cây, dùng pháp lực bện thành một cái vòng hoa.
Y chỉ cao đến ngực của Na Tra, lại muốn đội vòng hoa lên đầu hắn nên Ngao Bính đành phải nhón chân lên. Na Tra dường như hiểu được suy nghĩ của y, liền cúi người, một tay nhấc y lên giống như bế một đứa trẻ.
“Na Tra?! Ngươi?” Ngao Bính còn chưa kịp phản ứng, Na Tra đã bế y lên mất rồi.
“Sẽ không để em té đâu.” Na Tra bổ sung thêm một câu.
Y sợ đến mức nghĩ rằng Na Tra sẽ lỡ tay làm mình ngã xuống đất. Sau khi đội xong vòng hoa:
“Xong rồi, phu quân.”
Ngao Bính bị bế lên cao quá đỉnh đầu hắn, Na Tra ngẩng đầu ngắm nhìn đôi mắt màu xanh tinh khiết ấy của y.
Ánh mặt trời dịu nhẹ màu cam xuyên qua khung cửa sổ gấm hoa, đổ xuống sau lưng y. Nụ cười dịu dàng nở rộ trên gương mặt y, cặp sừng ngọc Thanh Long của rồng nhỏ ánh lên trong đôi mắt hắn.
Đang lúc tận hưởng bầu không khí ngọt ngào khi ở cùng rồng bé, một tên ba mắt đã phá tan bầu không khí này.
“Ấy, hóa ra là đang ở cạnh vị thê tử rồng nhỏ ngoan hiền, dịu dàng của ngươi~”
Dương Tiễn tựa vào bên cạnh cây hải đường, dắt theo Hao Thiên Khuyển của gã, bỡn cợt trêu ghẹo. Na Tra tối sầm mặt, không vui vẻ gì bế Ngao Bính xuống, dùng Hỗn Thiên Lăng che mắt y lại.
“Phu quân?”
Ngao Bính giơ tay muốn tháo Hỗn Thiên Lăng xuống, nhưng Na Tra lại bảo y đừng gỡ. Tuy có hơi nghi ngờ lời hắn nói nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Sau đó Na Tra niệm chú, đảm bảo Ngao Bính sẽ không nghe thấy gì.
Đoạn hắn trừng mắt liếc Dương Tiễn một cái, ánh mắt mang theo sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Có rắm thì mau đánh, không thì cút lẹ.”
“Em trai có vợ thì quên sư huynh mất tiêu. Quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi.” Dương Tiễn còn đệm thêm một câu.
“Không có việc gì, cút! Nói nữa ta nhổ sạch lông con chó cưng của ngươi.”
Na Tra trợn mắt khinh khỉnh. Trong khi nói chuyện còn tiện tay lấy Hỏa Tiêm Thương đâm về phía Dương Tiễn, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Tên ba mắt chết dẫm, lúc nào cũng phá hỏng chuyện tốt của ta!!
Dương Tiễn theo đó nhảy thoắt né sáng một bên, vẻ mặt đang tươi cười khi nãy lập tức thay đổi. Gã nghiêm giọng nói với Na Tra:
“Ngươi thật sự muốn cưỡng ép giữ con rồng non này lại ở thời không này sao? Ngươi không sợ Thiên Đạo đến tìm ngươi hỏi tội à?”
Na Tra lại đảo mắt khinh thường, nhìn lên trời:
“Thế gian giờ đã thành ra như vậy, lão già đó còn không thèm quản. Ngươi cho rằng lão sẽ để mắt tới ta sao?”
“Lần này ngươi quậy đục nước cả hai thời không luôn ấy. Ngao Bính vốn dĩ có tên trong Phong Thần Bảng, phải san sẻ khối lượng công việc của các tinh tú, thiếu đi một người cũng không được.
Nếu Thiên Đình của thế giới kia phát hiện Ngao Bính không còn ở trong thời không đó, với cái tính cách ‘dù là một con trâu, con ngựa cũng không được thiếu’ của lão Ngọc Đế, có khả năng sẽ nhờ Thiên Đạo nhúng tay vào tìm kiếm.
Vả lại, y còn là sát kiếp đầu tiên của ngươi ở thế giới kia, có ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh của ngươi ở thời không ấy.
Ngươi cũng biết ở thế giới này, Thiên Đình dựa vào sát kiếp mà ngươi ban cho, mới có thể thu được nhiều thần tiên ‘tự nguyện’ phục vụ cho Thiên Đình như thế.”
Sau khi nói xong (**), Dương Tiễn cho rằng sư đệ mình ít nhiều cũng biết nghĩ cho đại cục. Nhưng những câu tiếp đó lại khiến gã cảm thấy đúng là hết thuốc chữa thật rồi.
“Hừ, thứ ta để mắt đến, chính là của ta. Bọn họ muốn tìm, cũng chưa chắc đã tìm được.” Na Tra giễu cợt nói.
Câu cuối cùng đúng là không sai. Thời không mà bọn họ đang ở, Cổng Thời Không vốn là cấm thuật. Ngoài Thiên Đạo ra, không ai có thể mở được Cổng Thời Không mà du hành xuyên qua các chiều không gian khác nhau.
Mà muốn mở Cổng Thời Không cần phải tiêu hao một lượng linh lực cực kỳ lớn. Nhưng ở thế giới này, linh lực trên thế gian đã sớm bị đám thần tiên tham sống sợ chết kia rút cạn rồi còn đâu.
Điều này có nghĩa là, nếu Cổng Thời Không mở ra, như vậy đám thần tiên điên rồ đó sẽ phát hiện thế giới kia vẫn còn linh lực. Bọn chúng sẽ ồ ạt kéo qua mà không cần suy nghĩ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Thiên Đạo trực tiếp đóng lại Cổng Thời Không ở thế giới đó. Cho dù có mở lại, cũng không thể truyền tống đến thế giới mà họ đang ở được nữa.
Nhưng mà Linh Châu Ngao Bính này, không biết có phải là do Thiên Lôi Kiếp nên mới xuyên đến đây hay không.
Sau khi Dương Tiễn thấy lời khuyên của mình không có tác dụng, đành xót thương liếc mắt nhìn Linh Châu Ngao Bính một cái. Cuối cùng thở dài một tiếng, khuyên nhủ một câu:
“Vậy còn người thân của y ở thế giới kia, ngươi định xử lý thế nào?”
“Ta tự có cách.”
Na Tra liếc gã một cái, cuối cùng ôm Ngao Bính quay về phòng ngủ của mình.
“Đúng là nghiệt duyên…”
Dương Tiễn nhìn bóng dáng của sư đệ đang dần khuất xa, cảm thán. Cũng không biết vị Thái Ất Chân Nhân ấy sẽ phản ứng với chuyện này như thế nào nữa?
Sau khi Hỗn Thiên Lăng rời khỏi mắt đôi mắt Ngao Bính, chú pháp mất đi. Ngao Bính nhìn Na Tra, cảm giác trong đầu như có một bóng người áo đỏ thoáng qua rồi biến mất.
Na Tra thật sự là “Na Tra” sao?
୨୧
Lời tác giả:
Viết chương này hơi ngắn xíu.
୨୧
(*) Ý tưởng đến từ từ tiểu thuyết bạch nguyệt quang《Husky》của tui, trong đó có tình tiết giống như thế, tham khảo một chút)
(**) bản raw là “Sau khi nghe xong” mà này Dương Tiễn mới nói xong, t nghĩ tác giả nhầm nên sửa lại từ “nghe” => “nói”
୨୧
Tết Đoan Ngọ nên được lì xì vội một chương 🧧🧧🧧
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro