✩ Chương 5
“Hành động của chúng ta có quá thân mật không, Na Tra?”
Trên một chiếc lá sen khổng lồ trong hồ sen, có hai thiếu niên.
Ngao Bính được Na Tra ôm trong lòng, cặp sừng xanh lam trong suốt long lanh của rồng nhỏ tựa vào cằm hắn. Đuôi rồng ở phần thân dưới tự nhiên quấn quanh eo Na Tra.
Ban đầu Na Tra nói sẽ chữa thương cho y, đưa y vào hồ sen này để truyền linh lực, nhưng y lại thấy mình và bạn thân có những hành động thân mật như vậy.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi bối rối, y chưa từng gần gũi với phụ vương hay sư phụ của mình đến thế. Cuối cùng hơi bất an mở miệng.
Cặp sừng trong trẻo màu xanh của rồng bé chạm đến cằm hắn, thỉnh thoảng cái đầu tròn trịa của rồng còn cọ qua cọ lại, phần dưới cằm cảm giác ngứa ran bị khi sừng rồng cạ vào.
Na Tra không trả lời câu hỏi của Ngao Bính, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi sừng của rồng nhỏ, lòng ngón tay mơn trớn những đường vân nhẵn nhụi, trong khi tay kia tùy tiện chơi đùa với lọn tóc xanh rũ xuống trước ngực Ngao Bính.
Mân mê chạm vào sừng rồng 一一
Rất đã, cảm giác tê dại, ngứa ngáy.
Cục cưng rồng sữa bé xíu, cao đến ngực hắn, nhưng nhóc rồng này cũng rất đẹp. Thường xuyên nhìn hắn bằng đôi mắt xanh mềm mại, mái tóc xanh cũng mềm mượt giống như vậy, cảm thấy rất êm tay khi chạm vào.
Đôi sừng của rồng nhỏ rất xinh, con rồng này chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, giống như những đường vân trên sừng rồng vậy. À, không, giống như búp bê sứ hơn. Môi đỏ răng trắng, rất xứng với hắn.
“Na Tra, ngươi làm gì vậy? Không thể chạm vào sừng rồng, ngươi…. Ngươi là đồ vô lại.”
Ngao Bính thấy Na Tra đúng là được voi đòi tiên, còn chạm vào sừng rồng của mình như vậy, lập tức dùng hai tay che lên cặp sừng.
Sừng rồng là dành cho bạn đời sờ vào, sao cậu ấy dám chứ!!!
Nhưng y được dạy dỗ rất tốt, cũng không biết cách mắng chửi người khác. Lắp bắp một lúc, cuối cùng mới bật ra được một câu, “Ngươi là đồ vô lại.”
Khi y mắng ra câu này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngại muốn chết luôn.
Y giận đến mức trực tiếp thu lại đuôi rồng vốn đang quấn quanh eo Na Tra, chuẩn bị nhảy vào hồ, không thèm để ý đến Na Tra nữa.
Cậu ấy thật xấu xa quá rồi, lợi dụng thân phận bạn bè mà được một đòi hai!!
Rồng hình như tức giận rồi.
Phải dỗ dành y thôi, nếu không y sẽ không để ý đến mình nữa.
Na Tra hiểu được điều này, liền cương quyết nắm lấy cổ tay Ngao Bính, ngang ngược kéo y vào lòng mình.
“Na Tra, ngươi thật quá đáng!!”
Ngao Bính tức giận vung mạnh đuôi rồng, liên tục đánh vào ngực Na Tra, vừa quật vừa mắng.
Na Tra không đáp lại mà chỉ nhìn y với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt vàng không chút gợn sóng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào con rồng nhỏ trước mặt, mặc y trút giận.
Cánh tay rắn rỏi khỏe khoắn càng siết chặt vòng eo Ngao Bính, kéo y nhích lại sát gần trong lòng mình hơn, để y có thể thoải mái xả giận. Ngao Bính thấy Na Tra thay đổi như vậy, càng tức giận mà quật đuôi mạnh hơn.
Na Tra xấu!! Đồ vô lại, đồ vô lại, đồ vô lại!!
Sau này sẽ không chơi đá cầu với ngươi nữa!!
Cũng sẽ không cho ngươi vỏ ốc khác nữa đâu!!
Cứ để y trút giận đi, dù sao cũng chẳng thương tổn gì, không đau không ngứa, còn giống như đang tán tỉnh. Na Tra nghĩ thầm.
Mãi cho đến khi rồng đã hoàn toàn xả hết giận, Na Tra mới nói với rồng con ngây thơ với vẻ vô tội và mang chút tủi thân:
“Ngao Bính, hành động vừa rồi của ta quả thực là không đúng, nhưng mà lúc nãy ngươi đánh ta mạnh quá, ngực ta bị ngươi quất đau quá.”
Con ngươi vàng óng cũng nhuốm chút tủi thân. Na Tra đáng thương mở to mắt, nhìn y với đôi mắt vô tội, cứ như thể mình mới là con rồng bị sờ sừng vậy.
Ngao Bính nhìn thấy vẻ tủi thân của Na Tra, lại nhìn vào vết đỏ do bị đuôi rồng quật vào trên ngực hắn. Trong lòng cảm thấy hơi hối hận, sao lại đánh mạnh như vậy. Vì thế, y tràn đầy áy náy nói với hắn:
“Xin lỗi ngươi nhiều, Na Tra, vừa nãy ta đã bị giận dữ che mờ mắt. Ngươi có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ đồng ý hết.”
“Phải không? Thật đấy à?”
Đôi mắt vàng sẫm ban đầu của Na Tra giờ đây nhuốm đầy vài tia sáng. Hắn nhìn vào đôi mắt xanh thẳm dịu dàng như biển cả kia.
Đôi mắt vàng ảm đạm lấp lánh ánh sao, đối diện với đôi mắt xanh mềm mại nhẹ nhàng như nước.
Đây là lần đầu tiên Ngao Bính thấy những vì sao đang nhảy múa trong đôi mắt của Na Tra.
Trước đây, đôi mắt của Na Tra luôn bị che phủ bởi một lớp vàng sẫm u ám, không còn sáng ngời và thuần khiết như hồi còn nhỏ nữa.
Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của hắn, sự tươi vui và hoạt bát ngày nào dường như đã lặng lẽ biến mất, thay vào đó là sự trưởng thành và chín chắn không phù hợp với độ tuổi, xung quanh hắn tỏa ra khí chất khiến người ta khó mà nắm bắt.
Y ngẩn ngơ nhìn một lúc, rồi gật đầu, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
“Vậy thì, ta muốn ngươi làm một việc với ta.”
Giọng nói của Na Tra tràn đầy hưng phấn đang được kiềm nén. Hắn bế Ngao Bính lên, cưỡi Phong Hỏa Luân, nhanh như gió bay khỏi hồ sen, tiến vào phòng ngủ trong cung, đặt Ngao Bính lên giường.
Ngao Bính cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tiện từ chối, y vẫn muốn làm bạn với Na Tra. Đó là bạn thân duy nhất của y, người duy nhất mà y có thể dựa vào.
Thấy hắn xõa tóc xuống, y liền hỏi:
“Na Tra, ngươi làm gì vậy?”
“Chỉ là làm việc đó thôi, ngươi cũng xõa tóc ra đi.”
Na Tra thành thật trả lời, sau đó để Ngao Bính cởi xiêm y ra.
Ngao Bính cũng thấy khó hiểu, y chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, xương quai xanh trắng ngần đều lộ hết ra ngoài. Tóc rối bù, ngồi trên giường, khuôn mặt còn hơi mơ màng, không biết Na Tra định làm gì.
Mãi cho đến khi Càn Khôn Quyển treo quanh đùi trong trắng nõn của y, một cảm giác kỳ lạ từ bụng truyền đến, y cảm thấy hơi đau, muốn hét lên nhưng môi đã bị chặn lại.
.
Na Tra tỉnh dậy trước Ngao Bính, nhìn vào vệt nước trên tay. Cơn điên cuồng của ngày hôm qua khiến trái tim suốt ngàn năm qua chưa từng rung động giờ đây lại như dây leo, cuồng loạn mà sinh sôi phát triển trong lòng.
Sau niềm hạnh phúc là sự ghen tuông điên dại.
Na Tra kia cũng đã làm như vậy rồi sao? Nghĩ đến điều này, lòng đố kỵ càng thêm điên cuồng lớn dần hơn, nhanh chóng bao phủ lấy tim hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngao Bính đang quay lưng lại phía mình, đôi mắt vàng sẫm của hắn cố chấp dán chặt vào y.
Thật sự muốn làm tình với y thêm lần nữa.
Ngao Bính bị Hỗn Thiên Lăng trói, quần áo bị xé rách từ lâu, không biết đã đi về phương trời nào. Chỉ còn lại một vài mảnh vải phủ trên vai y, đuôi rồng cuộn tròn lại thành một khối. Đôi mắt khóc đến sưng húp, cơ thể dày đặc dấu vết.
Một lần nữa, cảm thấy cơn đau từ dưới thân, y tỉnh dậy trong đau đớn. Miệng rì rầm nói gì đó không rõ.
“Na… Tra, đừng…”
Rồng đau nên tỉnh dậy sao? Thế thì thôi vậy.
Sau đó Na Tra dừng động tác lại, thu Hỗn Thiên Lăng về, đứng dậy mặc y phục vào.
Ngao Bính từ từ tỉnh lại, cả người đau nhức. Khi vừa cúi đầu, một vùng lớn da thịt lõa lồ lọt vào trong tầm mắt, tai y nóng lên, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng bừng.
Tầm nhìn chuyển dần xuống, Càn Khôn Quyển đeo trên chân xông vào hai mắt. Cảm giác lạnh lẽo nhưng mang theo chút hơi ấm, gợi lại tất cả những ký ức của ngày hôm qua.
Cả người Ngao Bính run lên, những cảnh tượng không thể chịu đựng được hiện lên trong đầu y như một chiếc đèn kéo quân. Y hoảng hốt chống người, hành động này động đến vết thương, khiến y hít một hơi lạnh vì đau đớn.
Không còn quan tâm đến điều gì khác, Ngao Bính túm chăn quấn chặt lấy người, cố gắng che đi bộ quần áo rách nát trên cơ thể và những vết tích kinh hoàng, cả người cuộn lại ở góc giường.
Sau khi Na Tra mặc xong quần áo, chỉnh trang lại tóc, hắn nhìn thấy Ngao Bính đang quấn mình trong chăn và cuộn tròn ở góc giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ngao Bính cẩn thận quan sát ánh mắt của Na Tra, thấy trong đó không hề có ác ý, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà, Na Tra vẫn coi y là bạn.
Cuối cùng, hắn bế cả rồng lẫn chăn lên, đạp Phong Hỏa Luân, ôm Ngao Bính đi thay đồ.
.
Ngao Bính nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo, sau khi thay bộ y phục mà Na Tra tặng, khí chất của y đột nhiên thay đổi hẳn.
Phần trên màu xanh thẳm trong như đại dương, tay áo và cổ tay áo được thêu họa tiết sóng nước tỉ mỉ bằng chỉ bạc, ẩn hiện theo từng cử động.
Phía dưới là một chiếc trường bào trắng tinh, chất vải mềm mại, mỗi khi di chuyển nhẹ tựa mây bay, không vương chút bụi trần.
Quanh eo thắt hờ một sợi dải lụa cùng tông màu, không đeo bất kỳ món trang sức cầu kỳ nào, chỉ điểm xuyến vài viên ngọc tròn trịa, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Xanh trắng phối hợp hài hòa, áo choàng trắng bay nhè nhẹ, y cũng không mang thêm trang sức gì trên người, mà vẫn toát lên phong thái của một vị thần tiên thanh tao, thoát tục.
Trên chân y vẫn còn đeo Càn Khôn Quyển. Y không thoải mái cho lắm.
“Na Tra, ngươi không thu Càn Khôn Quyển lại sao?”
Ngao Bính hỏi. Nhưng Na Tra lại nói không cần thiết, trên người hắn còn nhiều pháp khí, Càn Khôn Quyển có thể đảm bảo an toàn cho y.
Dương Tiễn đang chơi cờ ở trong sân. Gã lại tạo ra một bộ cờ y hệt bộ đã bị Na Tra đốt mất ngày hôm qua.
Nhìn thấy Na Tra bước ra, nhãi ranh này hôm qua ăn uống no nê đấy, không hề để bản thân chịu thiệt chút nào.
Sau đó Dương Tiễn nhìn sang Ngao Bính.
Chậc chậc chậc chậc... tội nghiệp, rồng con mới ba tuổi mà đã phải chịu khổ rồi. Cái tên kia cũng không hiểu sao mà lại ra tay cho được.
Nhìn con rồng này đi đứng còn không vững. Hơn nữa, trên cổ còn đầy mấy vết đỏ và dấu răng.
Xem ra hôm qua kịch liệt lắm…
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của rồng con, Dương Tiễn trừng mắt nhìn Na Tra với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Na Tra nhìn thấy đôi mắt đầy trách móc đó, lại trừng mắt nhìn mình. Không chỉ thế, gã mấp máy môi, hình như còn muốn mắng hắn nữa.
Lúc này, ánh mắt Na Tra nhìn lướt qua Ngao Bính bên cạnh. Khi Ngao Bính bước đi, dáng người không còn nhẹ nhàng linh hoạt như hôm qua, từng bước đều có hơi chậm chạp.
Có vẻ như hôm qua mình làm hơi quá rồi…
Nhưng không sao, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để làm lại.
Na Tra tiến lên nắm lấy vai Ngao Bính, một bàn tay chuyển xuống bên eo y, sau đó dễ như bỡn mà bế bổng người ta lên.
“Na Tra, sao dạo gần đây ngươi cứ thích bế ta hoài vậy?”
Ngao Bính rúc trong vòng tay của Na Tra, ngẩng đầu lên hỏi. Từ sau khi y tỉnh lại, Na Tra cứ thích bế y mãi.
Với lại, đôi mắt của Na Tra bị sao thế nhỉ? Chẳng lẽ sau khi tẩy trừ đi ma tính, màu mắt vốn có cũng thay đổi thành thế này chăng?
Mỗi lần Ngao Bính hỏi Na Tra điều gì đó, Na Tra đều không trả lời. Hắn chỉ giữ mãi gương mặt lạnh tanh, chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng, Na Tra ôm Ngao Bính ngồi xuống đối diện với Dương Tiễn, trông có ý tỏ ra khoe khoang.
“…”
Dương Tiễn nhìn cảnh củ sen ôm rồng, còn đem ra khoe ngay trước mặt mình.
Ôm ôm dính dính nhau như keo vậy, đúng là bắt nạt một con chó độc thân như gã. Cũng quên mất, gã đúng là có một con chó độc thân thật.
Gã hận không thể móc ra hai mắt của mình ngay và luôn, à, cả con mắt thứ ba nữa.
Cuối cùng gã mặc kệ đời, ba con mắt mở to không chớp, nhìn chằm chằm vào đôi đạo lữ, à không, không phải đạo lữ, mà là đôi bạn thân đang ôm nhau xà nẹo trước mắt gã.
Tiện thể, gã còn đánh thức luôn Hao Thiên Khuyển đang nằm bên cạnh, để nó cùng chịu trận với mình.
“Cái đồ chó này, bản thân ngươi cũng là cẩu độc thân, lại còn bắt nạt ta, một con chó cũng độc thân.” Hao Thiên Khuyển chửi bới trong lòng.
“Khụ khụ… muốn đánh ván cờ không?”
Cuối cùng, Dương Tiễn bại trận, lên tiếng phá vỡ bầu không khí mờ ám này.
Vốn dĩ Ngao Bính đang làm tổ trong lòng Na Tra, hỏi hắn trong nghìn năm qua đã xảy ra chuyện gì. Na Tra bịa ra mấy câu có vẻ ổn rồi kể lại.
Đó chính là cách mà một củ sen xảo quyệt đã lừa gạt một bé rồng sữa ngây thơ.
Ai mà ngờ được con rồng này lại đánh cờ giỏi đến thế, còn có thể đấu với mình.
“Không tồi đấy, ván này ngươi lại thắng rồi.” Giọng Dương Tiễn có chút tán thưởng, nói cùng Ngao Bính.
“Sư huynh quá khen.” Ngao Bính đáp lại Dương Tiễn.
Ngao Bính vừa nghe nói đến đánh cờ thì lập tức hứng thú, rời khỏi vòng tay Na Tra, cùng Dương Tiễn chơi cờ.
Lúc đầu khi Na Tra đang trò chuyện với Ngao Bính, đôi mắt đen vàng lấp lánh chút ánh sáng. Nhưng bây giờ, con rồng kia lại đang đánh cờ cùng người khác, đôi mắt vàng kim ấy dần tối lại, trở nên âm u.
Na Tra ngồi cạnh Ngao Bính, đôi mắt vàng cụp xuống, trông như không thèm để ý đến Ngao Bính. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt cam sẫm kia rõ ràng đang trừng trừng nhìn Ngao Bính. Như thể muốn kéo y xuống, trở thành người chỉ thuộc về một mình hắn.
Rồng.
Nếu có thể giấu y đi thì tốt biết mấy. Hình như y rất thích vàng bạc châu báu, những thứ đó ta lại có rất nhiều.
Lần tới sẽ làm cho y một cái lồng bằng vàng ròng. Thêm một cái vòng chân nữa, cũng bằng vàng ròng luôn, hay bạc nguyên chất thì hợp hơn nhỉ. Mỗi khi Ngao Bính khóc thật sự rất đẹp.
Ngày hôm qua, khi y vừa khóc lóc nức nở vừa van xin mình nhẹ một chút, cảnh tượng ấy khiến nội tâm Na Tra cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Na Tra vẫn đang tính toán xem nên dùng loại lồng nào thì ổn.
Khi Dương Tiễn liếc sang thấy hắn đang ngồi kế Ngao Bính, trong đôi mắt vàng kia chứa đầy suy tính. Dương Tiễn biết Na Tra là người như thế nào.
Đã là thứ mình muốn, dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng, cũng phải đoạt cho bằng được. Cho dù có chết đi, cũng tuyệt đối không chịu thua.
Ngao Bính, ngươi có biết mình đã chọc phải một kẻ điên như thế nào không? Có lẽ ngươi sẽ phải cược cả cuộc đời mình, không, phải là muôn đời.
Dương Tiễn đầy thương cảm nhìn Ngao Bính, nhưng Ngao Bính không nhận ra, chỉ tập trung vào ván cờ đang chơi cùng Dương Tiễn, chẳng hề để ý đến đôi mắt vàng tràn đầy chiếm hữu đang nhìn mình từ phía sau.
Cuối cùng, Dương Tiễn dẫn Hao Thiên Khuyển về phòng mình.
“Na Tra, sao trong cung đột nhiên lại có nhiều đồ như vậy? Ta nhớ lúc mình tỉnh lại thì đâu có nhiều đồ như thế này.”
Ngao Bính thấy trong cung có rất nhiều vàng bạc châu báu. Rồng con bé cưng vừa tròn ba tuổi nhìn đó nhìn đây, rất thích thú với mớ trân châu bạc vàng này.
“Ta vẫn còn rất nhiều đá quý, ngươi có muốn không?” Lúc này Na Tra mới lên tiếng.
Trước đây trong cung của hắn hầu như chẳng có gì, rất đơn giản. Ngoài giường ngủ ra thì gần như không còn đồ gì khác. Những thứ mà Thiên Đình ban thưởng, hắn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trực tiếp ném hết vào Túi Càn Khôn.
Trong Túi Càn Khôn giờ không biết đã chứa bao nhiêu thứ rác rưởi rồi. Cho đến khi con rồng này đến. Rồng thích nhất là châu báu vàng bạc, thế là hắn liền lấy ra một phần châu báu trong cái túi đó.
“Na Tra, khi nào ta có thể ra khỏi cung? Ta biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng cứ bị nhốt mãi trong cung thật sự rất chán, ngươi lại không chịu chơi đá cầu với ta. Dẫn ta ra ngoài xem một chút được không? Có... có thể không?”
Vẻ mặt Ngao Bính tràn đầy chờ mong nhìn Na Tra. Nhưng Na Tra thẳng thừng nói lời từ chối y. Còn giải thích với y rằng Thiên Đình thật sự rất nguy hiểm, y là con rồng duy nhất còn sót lại trên thế gian này, một khi bước ra ngoài, y sẽ bị đem đi luyện thành đan.
Ngao Bính nghe thấy “luyện thành đan”, lập tức nghĩ đến gia tộc và phụ vương đã chết vì mình. Sắc mặt y ngay lập tức tái nhợt đi, cảm thấy mình thật sự quá tùy tiện, lại không nghĩ đến việc Na Tra là người cuối cùng mà y có thể dựa vào trên đời này.
Cuối cùng, y mất mác gật đầu với Na Tra, cũng không còn có ý định muốn ra ngoài nữa.
Na Tra nhìn đôi mắt buồn rầu của Ngao Bính, trong lòng thực sự nghĩ đến việc sẽ đưa y ra ngoài. Hắn có hơi do dự, nhưng rồi vẫn kiên quyết giữ vững lòng.
Con rồng này phải bị nhốt lại trước, bằng không nó sẽ bỏ trốn mất.
Vốn dĩ y cũng không thuộc về mình.
“Na Tra, nếu không thể ra ngoài, vậy có thể đá cầu cùng ta không?” Ngao Bính vừa nói vừa dùng pháp thuật biến ra một quả cầu bằng băng.
Quả cầu này tinh xảo lại xinh xắn, Ngao Bính điêu luyện dùng chân đá cầu, quả cầu ở trong không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng. Na Tra nhìn thấy quả cầu bay về phía mình.
Hắn không biết đá cầu. Vì thế đành phải đá một cách cứng ngắc, lực đá tương đối mạnh.
Ngao Bính dùng chân đỡ lấy quả cầu, để nó đáp vững vàng trên chân mình. Sau đó y tiếp tục tâng cầu trên chân. Cuối cùng, y dùng sức đá mạnh về phía Na Tra.
Ban đầu, Na Tra cũng không biết cách đá, lực đá khá mạnh. Nhưng sau khi cùng Ngao Bính đá vài lần, hắn đã dần trở nên thành thạo.
Lần đầu tiên trong suốt nghìn năm, khuôn mặt luôn lạnh lùng, không chút cảm xúc của Na Tra nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười thật sự. Đó cũng là nụ cười độc nhất, chỉ thuộc về trẻ con.
Ngao Bính nhìn thấy Na Tra cuối cùng cũng mỉm cười, giống như ngày xưa khi y và Na Tra cứu cô bé kia khỏi quỷ Dạ Xoa, sau đó hai người cùng nhau đá cầu dưới ánh hoàng hôn, Na Tra cũng nở nụ cười rực rỡ như vậy.
Ngao Bính không kiềm được nhớ lại lần hai người đá cầu với nhau, sau đó Na Tra đã rơi nước mắt. Y đột nhiên nâng tay áo che miệng, khẽ cười thầm.
Na Tra không biết vì sao Ngao Bính đột nhiên cười, quả cầu rơi xuống đất.
Có lẽ con rồng này vui lắm. Dù sao lúc nào y cũng thấy mặt mình cứng đơ, không mấy khi cười, lúc ấy còn từng hỏi Na Tra sao không bao giờ thấy hắn mỉm cười lần nào.
Nhìn thấy Ngao Bính che tay cười rộ lên, nụ cười ấy giống như sóng biển Đông Hải nhẹ nhàng dập dờn vỗ về bãi bờ mà Na Tra đã nhìn thấy khi còn bé, mang theo một chút dịu dàng và tinh tế.
Ngao Bính thấy Na Tra cứ nhìn mình mãi, tưởng rằng hắn lại nghĩ đến những chuyện xấu hổ hồi nhỏ, liền vội vàng an ủi:
“Xin lỗi nha, Na Tra. Lúc nhỏ, mặc dù ngươi trông lười biếng, nhưng ý chí rất kiên định; tuy vóc người ngươi thấp bé, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ.”
Thấy Na Tra vẫn ngây người nhìn mình, tưởng hắn lại đang để tâm đến vẻ ngoài của mình hồi đó, nên bổ sung thêm một câu: “Nhưng bây giờ ngươi đẹp lắm, rất đẹp, rất đẹp.”
Na Tra chưa từng biết được mình của thế giới đó trông như thế nào trong mắt Ngao Bính. Nhưng khi nghe Ngao Bính nói về mình như vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên.
Không biết tại sao Ngao Bính sao lại cảm thấy hắn đẹp, sao lại nghĩ hắn tốt như vậy. Tuy nhiên, khi nghe Ngao Bính khen mình đẹp, trong lòng hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó hắn đến bên Ngao Bính, cùng nhau rời đi.
୨୧
Lời tác giả:
Mấy chị em ơi, tui viết đến đây thôi nhe, hơn 4000 chữ rồi, gần 5000 chữ luôn. Lần này Hắc Na Tra ăn được ngon hơn xíu rồi.
୨୧
Và thế là em bé rồng sữa đã bị ăn sạch 🙉
Chạy ngang raw 5 chương rùi nha các chị mẹ ✌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro