Chương 10: Kinh thành cấp báo
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Chiến Thừa Dận một mực canh giữ bên cạnh bình hoa.
Bỗng dưng đột nhiên nước ngừng chảy, y đứng lên đi tới bên cạnh bình hoa, nhìn thấy giấy trắng bay xuống.
Chữ viết mũi kiếm sắc bén, rất dễ nhận ra.
Chỉ là những chữ này thiếu tay thiếu chân, Chiến Thừa Dận nối lời trước lời sau cũng có thể xem hiểu.
Thần nói: Đưa tới một lô thuốc!
Thuốc!!!
Nếu có thuốc, tiểu binh sĩ biết sửa móng ngựa có thể sống sót.
Rất nhiều dân chúng trong thành chưa chắc cũng là chết đói, bởi vì thiếu lương thiếu nước, sức khỏe trở nên kém đi, một trận cảm mạo nho nhỏ cũng có thể đoạt đi tính mạng.
Có thuốc, trong trận chiến trước chết năm ngàn binh sĩ, ít nhất có thể vãn hồi hơn phân nửa!
Chiến Thừa Dận gắt gao nắm chặt tờ giấy, hai mắt ướt át, đưa lương thực đưa nước đã là y đòi hỏi quá nhiều.
Không ngờ thần linh lại chủ động đưa thuốc đến.
Chiến gia quân thiếu hụt nhất chính là thuốc!
Giọng Chiến Thừa Dận khàn khàn, nghẹn ngào nói: "Điền Tần, gọi tất cả quân y tới đây."
Điền Tần cùng vài tướng sĩ khác nghe thấy, toàn bộ đứng lên, kích động vây quanh y.
"Tướng quân, thần linh đưa thuốc tới?"
"Thật không? Nếu có thuốc, mấy trăm binh sĩ bị thương trong quân cũng sẽ không cần phải chờ chết!"
"Miệng vết thương của ngài cũng có thể khép lại!"
Điền Tần vô cùng cao hứng.
Thuốc là thứ còn quan trọng hơn cả lương thực.
Hắn cao hứng đi ra phủ tướng quân, đi về hướng doanh trướng quân y!
Rào rào
Từ trong bình hoa rơi ra rất nhiều hộp.
Trần Vũ nhặt một hộp thuốc, hắn cẩn thận phân biệt chữ phía trên.
"Bệnh uốn ván...... Đây là thuốc gì?"
"Penicillin? Là một loại độc tố sao?"
"A, tướng quân nhìn xem, có kéo, nhíp, kẹp, cái kéo này mảnh cong, chất liệu lạnh lẽo cứng rắn lại bén nhọn, so với thanh đồng và sắt đen còn cứng hơn, nếu chế tạo thành kiếm, sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất trên đời!"
"Tướng quân, băng gạc! Băng gạc này tinh tế trắng noãn lại mềm mại, không hổ là vật thần tiên sử dụng, so với chúng ta tốt hơn nhiều."
Đột nhiên, xuất hiện một đống sách lớn.
Đầu tiên là một chồng bảng biến đổi bộ thủ từ chữ phồn thể sang chữ giản thể.
Chiến Thừa Dận lấy một tấm nhìn, trong nháy mắt liền hiểu.
Chữ viết của thần linh, và chữ viết của Đại Khải quốc có khác nhau!
Kiểu chữ hóa phức tạp thành đơn giản, về sau y đối chiếu bảng biến đổi bộ thủ để phân biệt chữ.
Tiếp theo "Sổ tay bác sĩ chân trần", "Sổ tay huấn luyện quân sự dân binh", "Quân thẻ lưỡng dụng nhân tài chi hữu" nối gót nhau mà tới.
Y nhặt cuốn "Sổ tay huấn luyện quân sự dân binh" lên mở ra, bên trong có hình minh họa.
Viết cách chiến đấu, cách định vị ban đêm......
Y như nhặt được chí bảo.
Hai tay y nâng sách, nói với mười tướng sĩ: "Sách này tất cả mọi người đều phải đọc, đây là vật thần ban, trong quân rất cần!"
Phó tướng Tống Đạc nhặt một cuốn lên mở ra, lập tức kinh động như gặp thiên nhân.
"Tướng quân, sách thần ban lại còn dạy tác chiến như thế nào?"
"Tướng quân, còn có binh thư, có thể ban thưởng thuộc hạ một bộ hay không?"
Ngô Tam Lang ôm binh pháp Tôn Tử yêu thích không buông tay, gặp phải chữ không biết, hắn đối chiếu bảng phân biệt biến đổi bộ thủ!
Chiến Thừa Dận nói: "Cầm đi, mỗi người có thể lấy một bộ!"
Các tướng sĩ mừng rỡ, toàn bộ quỳ xuống tạ ơn.
Lúc này, Điền Tần mang theo quân y tới.
Hiện tại trong quân còn có mười quân y, bọn họ đều có đồ đệ, có người mang một đồ đệ, có người mang hai ba người.
Một đám người tiến vào phủ tướng quân, toàn bộ đều gầy trơ xương.
Có mấy vị lão quân y, bọn họ cơ hồ đói đến mức đi không nổi.
Nghe tướng quân truyền gọi, đồ đệ đỡ tay, lưng đeo hòm thuốc trống không chạy đến.
Hiện giờ trong quân không có thuốc, bọn họ cũng vô kế khả thi, chỉ sợ không có cách nào cứu người lại bị tướng quân chán ghét mà vứt bỏ.
Bọn họ được đưa vào trong phủ tướng quân, nhìn thấy dược liệu đầy đất.
Có thuốc đông y cầm máu lá cây trắc, đại kế, ngải diệp, rễ bạch mao, tam thất...... Toàn bộ đều kích động nước mắt tuôn đầy mặt.
A......
Những dược liệu này trong quân thiếu đã nửa năm!
Bọn họ một thân y thuật lại vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn các binh sĩ chết đi.
Đây là sự giày vò lớn nhất đối với người làm nghề y.
Bây giờ, họ có thuốc!
Cuối cùng cũng có thuốc!
Tống Vân Huy là quân y chuyên phụ trách trị liệu cho Chiến Thừa Dận, sư phụ hắn đứng đầu thái y viện, địa vị cao nhất trong quân y.
Hắn nhặt băng vải, băng gạc, bông khử trùng, kim tiêm, nước iốt khử trùng...... trên mặt đất.
Còn có đủ loại dao mổ, kìm mổ......
Hắn kích động nói năng lộn xộn, "Tướng quân, cái này, toàn bộ thuốc khử trùng này, là...?"
Chiến Thừa Dận gật đầu với hắn.
Tống Vân Huy nắm chặt kìm mổ vô cùng kích động!
Là thần linh tặng cho bọn họ.
Thần linh tặng không chỉ là thuốc, còn có kỹ thuật y học tân tiến nhất.
Kìm mổ, kéo mổ...... Dụng cụ này tinh tế hơn gấp bao nhiêu lần so với thái y viện Đại Khải quốc!
Chiến Thừa Dận đưa cho Tống Vân Huy một quyển "Sổ tay bác sĩ chân trần".
Hắn vội vàng mở ra, nhìn thấy phía trên có phương thuốc đối phó với ôn dịch, mừng rỡ như điên!
"Tướng quân, có đủ loại phương thuốc trị liệu ôn dịch! Có quyển sách này, các thầy thuốc của Đại Khải quốc sẽ không bao giờ bất lực với bệnh dịch nữa!"
Chiến Thừa Dận cười nói: "Tống quân y, ngươi mang về nghiên cứu, còn những dược vật này sử dụng như thế nào, khi đóng gói cần phải ghi chú lại."
Sợ hắn không biết chữ liền lấy từ điển Tân Hoa và bảng đối chiếu bộ thủ bên cạnh đưa cho hắn một phần.
Mấy vị quân y còn lại, mỗi người lấy một phần.
"Mau chóng tìm hiểu phương pháp sử dụng thuốc này, cứu mạng nhiều binh lính!"
Nhóm quân y mừng rỡ như điên, ôm thuốc men và sách trở về.
Thắng lợi trở về!
Bởi vì quá mức cao hứng, dưới chân mấy lão quân y tuổi già sức yếu tựa như sinh gió.
*
Sau khi nhóm quân y rời đi, gian phòng dọn dẹp ra một khoảng trống lớn.
Tướng sĩ có người mê mẩn lật xem binh pháp Tôn Tử, có người lật xem từ điển, có người xem sổ tay huấn luyện quân sự dân binh.
Chiến Thừa Dận mỉm cười ngồi bên cạnh bình hoa, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, gánh nặng trên thân nhẹ đi một chút!
Hết thảy mọi thứ đang đi theo hướng tốt hơn.
Có nước có lương có thuốc...
Trấn Quan tuy bị vậy khốn thành tử thành, nhưng so với bên ngoài bị giày vò trong nước sôi lửa bỏng, thì ở đây lại giống như chốn đào nguyên.
Đây hết thảy đều là thần linh ban cho.
Nghĩ tới đây, Chiến Thừa Dận nhìn về phía bình hoa.
Chuyện xây dựng miếu thờ cho thần linh cần đưa vào danh sách quan trọng.
*
Đang lúc mọi người khó có được giây phút yên tĩnh, ào ào......
Vô số bao gạo ào ào rơi xuống đất, tổng cộng khoảng hai trăm bao.
Tiếp theo là năm mươi bao bột mì.
Một trăm thùng dầu hạt cải, mì sợi, rau khô, mì ăn liền, cải bắp, muối trắng......
Những thứ này, chiếm hết cả căn phòng.
Tiếp theo, vô số bao bắp cải, đậu đũa, cải trắng, cải thìa, cà tím, cà rốt... ào ào từ trên trời rơi xuống.
Số lượng khổng lồ, rất nhanh không gian nhỏ hẹp không chứa nổi nữa.
Các tướng sĩ nhìn thấy vội vàng đứng lên, kinh hỉ lui về phía sau.
Chiến Thừa Dận nói với Hứa Minh: "Đem bình hoa ra ngoài sân! Nhanh!"
Hứa Minh và Trần Khôi vội vàng cùng nhau ôm bình hoa chuyển ra ngoài sân rộng rãi.
Thức ăn từ trên trời rơi xuống như mưa, không ngừng đập vào đầu bọn họ.
Nhưng hai người đều rất cao hứng.
Trong nháy mắt, vô số rau dưa nhấn chìm bình hoa.
Thức ăn quá nhiều, chất đầy cả sân.
Đã quá lâu rồi họ không được ăn no.
Bỗng dưng thấy rau dưa chồng chất như núi, cao hứng quả thực giống như lễ mừng năm mới!
Trần Khôi ôm mấy bao đồ ăn lớn cười ha ha, cười đến không ngậm miệng lại được.
"Trước khi Trấn Quan thiếu nước ta cũng chưa từng thấy qua nhiều loại đồ ăn như vậy!"
"Đây quả thật là ngày lành có thể so với thần tiên!"
Mấy tướng sĩ ôm đồ ăn vui vẻ muốn hỏng mất, nhưng một giây sau, đủ các loại thịt đông, thịt khô, gà vịt ngỗng, heo cá thịt dê...
Toàn bộ đè lên trên.
Đây đều là thịt đó, gà vịt ngỗng heo cá thịt dê......
Đặc biệt là cá, ở phía Bắc rất khó có cơ hội được ăn.
Một là thiếu nước, không có sông lớn nuôi cá.
Hai là tới gần Mạc Bắc, cá thật sự là vật hiếm lạ!
Toàn bộ sân lớn, các loại thức ăn chồng chất như núi, những gạo và rau dưa này đủ cho binh sĩ trong quân ăn một tháng, tiết kiệm một chút có thể ăn lâu hơn.
Tướng sĩ rốt cuộc không cần vì thiếu lương thảo mà phát sầu.
Mọi người đều vui sướng điên cuồng.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lớn phủ tướng quân có cấp báo.
"Tướng quân, kinh thành cấp báo."
Lý thúc mở cửa lớn, thấy binh lính phong trần mệt mỏi chạy tới.
Hai tay hắn trình lên cuộn giấy nhỏ mới vừa gỡ xuống trên chân bồ câu đưa thư.
Chiến Thừa Dận mở mảnh giấy ra, nhìn thấy nội dung viết trên đó......
Nhất thời y nhíu chặt mày kiếm, sắc mặt âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro