Chương 19: Giúp anh gom góp quân bị


Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911

Diệp Mục Mục liên hệ với bên dịch vụ khách hàng của nhà bán, hỏi giá và tính năng của áo giáp.

Đại bộ phận người bán áo giáp cổ đại chủ yếu cung cấp cho người chơi COS, cũng có cung cấp đạo cụ quay phim truyền hình, hiệu quả chân thật như thế nào, chính bọn họ cũng không rõ ràng lắm.

Cô gọi hơn mười nhà bán hàng nghe tư vấn, có một nhà chuyên làm vũ khí giả cổ có nhà máy sản xuất riêng.

Cô cần một số lượng lớn, ông chủ tự mình kết nối video với cô, cho cô xem thử nghiệm trực tiếp dùng trường kiếm chém khôi giáp.

Bang~

Một chuỗi tia lửa, trên kiếm có lỗ hổng, khôi giáp vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Ông chủ đưa ống kính tới gần khôi giáp để cho Diệp Mục Mục thấy rõ hơn, trên khôi giáp có vết xước, không bị đứt gãy.

Diệp Mục Mục nói: "Tôi thấy cửa hàng còn có đao kiếm, ông dùng đao nhà mình chém khôi giáp thử xem."

Chơi như vậy, ông chủ cũng có chút khó xử.

Cô còn nói: "Tôi đặt hàng số lượng hơn một vạn, ông chủ, ông phải cho tôi biết độ cứng của khôi giáp."

Nghe thấy số lượng hơn vạn, là đơn hàng lớn trước nay chưa từng có.

Ông chủ giơ cao điện thoại di động, video tiến vào phòng triển lãm vũ khí.

Nhà máy này không chỉ sản xuất khôi giáp, mà còn sản xuất binh khí giả cổ.

Hán triều Xích Tiêu kiếm, Tú Bá kiếm, Hoàn Thủ đao.

Đường triều Mạch đao, Đường Hoành Đao.

Minh triều Nhạn Linh Yêu Đao, Lang Nha Bổng...... Cái gì cần có đều có!

Diệp Mục Mục coi trọng Mạch Đao Đường triều, trong lịch sử, Đường triều dùng Mạch Đao đuổi theo chém tộc du mục phương Bắc.

Mạch đao dài chừng một mét sáu, ngang có thể chặt đứt chân ngựa, rất thích hợp Chiến gia quân chống đỡ Man tộc.

Thấy Diệp Mục Mục chỉ đích danh Đường Mạch Đao, ông chủ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn cũng chưa từng thử qua, vì đơn đặt hàng một vạn này, hắn lấy đao xuống, rút đao ra khỏi vỏ.

Thân đao rất dài, hàn quang lẫm liệt, thân đao trắng bạc có thể chiếu rọi ra bóng người.

Ông chủ dưới yêu cầu của Diệp Mục Mục, dùng khí lực lớn nhất chém khôi giáp.

Bang

Sau một chuỗi tia lửa bắn ra, thân đao hoàn hảo không tổn hao gì.

Chém ra một cái khe nhỏ.

Khôi giáp đứt làm hai mảnh, mô hình mặc giáp có một vết thương nhàn nhạt rất nhỏ.

Ông chủ thấy thế, nghĩ thầm đơn hàng này hỏng rồi.

Diệp Mục Mục lại hỏi: "Trong kho của ông chủ có bao nhiêu khôi giáp?"

"Một ngàn bộ."

Phí chế tạo khôi giáp quá cao, hắn sản xuất ra hơn một ngàn bộ, bán năm năm, bây giờ còn một ngàn bộ.

Diệp Mục Mục nói: "Tôi muốn hết!"

Ông chủ không thể tin được.

Khôi giáp này để ở nhà kho hít bụi năm năm, đầu tư rất nhiều tiền vào, trong nhà mắng chửi hắn đến mức sắp tự bế.

Cô bé muốn hết?

"Giá tiện nghi một chút, ông chủ, năm vạn một bộ tôi lấy bốn vạn bộ! Bây giờ ông giao toàn bộ hàng trong kho tới cho tôi, tốt nhất ngay tối nay giao hàng, tôi cần gấp!"

Ông chủ mở to hai mắt hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy, tôi đặt cọc trước. Đường Mạch Đao trong kho hàng của ông có bao nhiêu?"

"Đường Mạch Đao số lượng nhiều, có năm ngàn!"

"Ông cho tôi giá tiện nghi một chút, dưới một trăm có thể đàm phán không?"

"Tám mươi, đã từng khai đao, không thể ít hơn."

"Thành giao."

Ông chủ cao hứng không ngậm miệng lại được.

Đẩy mạnh tiêu thụ vũ khí lạnh cổ đại khác với Diệp Mục Mục, bao gồm kích, trường mâu, thương, cung nỏ...

Cung tiễn là phỏng theo nỏ Tần, ông chủ tự mình biểu diễn, có thể ghim vào đầu gỗ ba tấc, chỉ là số lượng tồn kho quá ít.

Ông chủ thấy cô rất hứng thú, nói vài ngày có thể sản xuất ra một ngàn nỏ Tần, mười vạn mũi tên.

Sau khi thương lượng xong giá cả, Diệp Mục Mục đặt đơn hàng, một ngàn bộ khôi giáp, năm ngàn Đường Mạch Đao, một trăm nỏ Tần, còn có những binh khí giả cổ khác.

Diệp Mục Mục tính toán tài khoản, mua nhóm vũ khí lạnh này cần 2,2 ức.

Về phần áo chống đạn, số lượng cô mua quá lớn, sợ khiến cho ban nghành liên quan chú ý.

Đặt hàng một lượt mấy cửa hàng, mua mấy chục cái, địa chỉ giao hàng viết ở nông thôn lân cận!

Ông chủ vô cùng cao hứng, đây chính là đơn giá trị hai ức, biểu thị đêm nay ông sẽ đích thân đi cùng xe giao hàng!

Thấy nàng đã lâu không trả lời, Chiến Thừa Dận lại truyền đến mấy tờ giấy.

"Thần linh?"

"Để thần linh lo lắng, là Dận sai, Dận nhất định không phụ lòng thần linh, sẽ dẫn dắt bách tính toàn thành phá vòng vây."

"Thần linh ngủ rồi? Dận không quấy rầy nữa."

Diệp Mục Mục nhìn thấy giấy trắng, lập tức trả lời.

"Tôi đi mua quân bị vật tư cho anh, mua một ngàn khôi giáp, năm ngàn Đường Mạch Đao, một trăm nỏ Tần..."

Chiến Thừa Dận trả lời: "Đường Mạch Đao là vật gì? Nỏ Tần? Trong khố phòng quân doanh Dận còn có cung tiễn."

Diệp Mục Mục bỗng nhiên nghĩ đến, Đại Khải quốc hẳn là không có nỏ Tần, Đường Mạch Đao khoảng một ngàn năm trăm năm sau mới xuất hiện.

"Truyền máy tính bảng qua, tôi tải video dạy học cho anh."

Máy tính bảng được đưa tới.

Cô mở kho lưu trữ ra, nhìn thấy một tấm ảnh chụp năm đại hán đen gầy, bọn họ mặc khôi giáp, nhưng quần áo bên trong khôi giáp tả tơi.

Tóc rối bù, râu ria lộn xộn, đôi mắt sáng ngời, tất cả hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào camera.

Diệp Mục Mục chú ý tới bối cảnh Trấn Quan của bọn họ.

Xa xa phòng ốc sụp đổ, đổ nát thê lương, lộ ra xà ngang xám xịt bụi bặm.

Bầu trời ảm đạm không thấy một chỗ xanh biếc, tất cả đều là cát vàng.

Có gió lớn cuốn cát vàng bay lên, hoàn cảnh ác liệt, ở hậu thế đều cực kỳ hiếm thấy.

Mấy người này có thể bị chụp vào, đại khái là người thân cận Chiến Thừa Dận, hoặc là phó tướng.

Bọn họ ăn mặc kém như thế, chắc hẳn cuộc sống thập phần khốn khổ.

Diệp Mục Mục phóng lớn ảnh chụp, trong khe hở giữa mấy người nhìn thấy tiểu binh canh gác.

Tiểu binh vóc dáng rất gầy, trong tay cầm trường mâu, quần áo rách rưới nhưng không có miếng vá, giống như treo khăn lau trên người.

Đi chân trần, giày cũng không có, gót chân bị nứt một khe thật dài!

Hốc mắt Diệp Mục Mục ươn ướt.

Quá khổ!

Quá gian khổ!

Cô không nhịn được viết xuống tờ giấy.

"Các anh chiến đấu trong hoàn cảnh ác liệt như vậy? Quần áo đều là miếng vá, giày cũng không có?"

"Quân bị như vậy, làm sao đánh Man tộc?"

"Hôm nay tôi mua vũ khí cho anh tốn rất nhiều tiền, ngày mai phải đi bán đồ cổ, mua thật nhiều vải vóc và giày dép, cho toàn bộ mọi người đổi mới trang bị!"

Chiến Thừa Dận nhìn thấy tờ giấy Diệp Mục Mục gửi tới.

Thần linh vì Chiến gia quân, tiêu tốn rất nhiều tiền...

Mấy trăm vạn cân lương thực, rau quả, thép, gạch, than đá... bây giờ còn muốn mua vải vóc và giày dép.

Mà y mỗi lần chỉ biết cảm tạ thần linh, chưa bao giờ trả thù lao.

Y hổ thẹn áy náy, "Là Dận sai rồi! Hưởng dụng như lẽ đương nhiên, không giao thù lao, mong thần linh tha thứ..."

Trong doanh trướng treo một loạt kiếm, y chọn hai thanh bội kiếm ngày thường không dùng nhiều.

Thân kiếm khắc ấn ký Ninh Quan Hầu.

Trong bức tường treo tranh, lấy xuống hai bức tranh, đưa qua cho Diệp Mục Mục.

"Thần linh, Dận vẫn còn trong doanh trướng, ngày mai trở lại phủ tướng quân chắc chắn sẽ đưa đủ thù lao."

Diệp Mục Mục nhìn về phía hai thanh trường kiếm rơi xuống, mở ra một thanh trong đó.

Kiếm dài một mét hai, thân kiếm khắc ấn Ninh Quan Hầu, cùng con dấu của y.

Kiếm được làm bằng thép, hiện ra ánh sáng lạnh, vô cùng sắc bén.

Chuôi kiếm khảm nạm đá quý, có thể nhìn ra được kiếm quý giá như thế nào.

Cô nói: "Vàng lần trước anh đưa cho tôi vẫn còn, tôi muốn bán đi một ít, giúp anh gom góp quân bị."

Nàng không so đo, còn hỗ trợ gom góp quân bị.

Chiến Thừa Dận cảm kích: "Thần linh, ngài rất lương thiện, ngày mai Dận tổ chức bách tính xây miếu thờ cho ngài, mỗi ngày hương khói cung phụng."

Y đối với việc xây dựng miếu thờ vẫn rất cố chấp.

Diệp Mục Mục nói: "Không cần, tôi không phải thần linh, anh gọi tôi Diệp Mục Mục là được!"

Đại tướng quân hồi âm lại: "Không thể, ngài cứu vớt mười vạn người Trấn Quan, là thần trong lòng ta, Chiến gia quân và bách tính!"

"Việc này cứ quyết định như vậy đi!"

Vị thiếu niên tướng quân này nói một không hai, tính tình còn rất bướng bỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro