Chương 20: Tướng quân, gà sống
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Cô tải video phương pháp sử dụng chính xác Đường Mạch Đao và nỏ Tần xong.
Lại tải xuống toàn bộ chiến dịch tác chiến với dân du mục của Trung Quốc trên dưới mấy ngàn năm.
Còn tải rất nhiều binh thư, phạm vi rất rộng, sách chiến tranh cận đại của tướng quân Túc Dụ.
Tải xuống xong, lấy một cục sạc dự phòng đưa qua cùng.
Đối phương nhận được, thấy video Đường Mạch Đao và nỏ Tần, còn có rất nhiều sách chiến tranh.
Y thật cao hứng.
"Thần linh, rất cảm tạ, binh thư, kinh nghiệm tác chiến với dân tộc du mục, Dận rất cần!"
"Không cần cảm ơn, nghỉ ngơi sớm đi, tôi chuẩn bị đi xả nước."
Diệp Mục Mục gửi tờ giấy cuối cùng, khởi động máy bơm nước diesel bắt đầu đưa nước.
*
Ngày hôm sau, cô rửa mặt xong, ăn bữa sáng rồi hẹn trước với Mục lão.
Mục lão nhận được điện thoại của cô, thật cao hứng.
Nói mỗi ngày đều canh giữ ở cửa hàng chờ cô!
Diệp Mục Mục chọn lựa bên trong đống vật phẩm lần trước Chiến Thừa Dận đưa cho cô, lấy ba đồng tiền đồng, còn lại mỗi thứ lấy một cái.
Mấy quyển thẻ trúc, lấy một quyển.
Cô không mang theo bình hoa, thêm dầu diesel vào máy bơm nước, có thể hút nước một ngày.
Người Diệp gia không canh giữ ở lối ra biệt thự, cô thuận lợi lái xe đến cửa hàng đồ cổ, có mấy vị lão giả đang chờ trong cửa hàng.
Mục lão thấy cô đến vội vàng đứng dậy nghênh đón.
"Cô bé, cuối cùng cháu cũng tới, cháu không biết ta chờ điện thoại của cháu bao lâu đâu."
"Bình rượu lần trước cháu đưa tới, đã trình lên, chúng ta muốn thêm Đại Khải quốc vào lịch sử, điều này cũng may mắn nhờ có cháu!"
Diệp Mục Mục sửng sốt, cô bán đồ cổ, còn có thể chứng minh tồn tại của Đại Khải quốc.
Mục lão thu đồ cổ cũng không phải sưu tầm tư nhân, mà là hợp tác với viện bảo tàng!
Mục lão cũng không giới thiệu cô với những ông lão khác, chỉ mời cô ngồi xuống.
Ông nóng lòng hỏi.
"Lần này mang tới thứ gì tốt, cho ta xem một chút."
Diệp Mục Mục lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ bình thường, mở ra, trong túi chống bụi đựng ba đồng tiền đồng.
Nhìn thấy ba đồng tiền này, người trong phòng kinh hỉ vây quanh, nhịn không được bắt đầu động tay.
"Đây chính là tiền Đại Khải quốc đúc, đồng thau, hình dạng như đao...... Đúng rồi, dã sử có ghi chép."
"Tiền đồng trong vuông ngoài tròn, tiền này hàm lượng sắt cực cao, khi đó bắt đầu dùng sắt thay thế đồng."
"Nhìn này, mặt sau có chú thích Đại Khải đúc! Thật sự là tiền của Đại Khải quốc!"
Mục lão cười híp mắt nhìn về phía Diệp Mục Mục, liếc mắt một cái nhìn thấu.
"Trong túi của cháu còn có thứ khác phải không?"
Diệp Mục Mục lấy ra cái hộp thứ hai, vải nhung bọc một quyển thẻ trúc.
Mọi người nhìn thấy thẻ trúc trong nháy mắt tất cả đều an tĩnh.
So sánh với tiền, văn tự Đại Khải Quốc càng làm người ta chấn động.
Quốc gia chỉ tồn tại mấy chục năm, qua nhiều năm như vậy, chưa từng khai quật được bất kỳ văn vật nào, lưu lại bất kỳ văn tự nào.
Chỉ có thể thông qua dã sử chứng minh từng tồn tại.
Họ rất muốn biết về đoạn lịch sử này.
Vẻ mặt Mục lão trang trọng, đôi tay vươn ra khẽ run rẩy.
"Thẻ trúc Đại Khải quốc, thẻ trúc có văn tự ghi chép! Quá trân quý!"
Những người khác đều không còn nhìn tiền, cùng nhau nhìn Mục lão cẩn thận mở thẻ trúc ra.
Thể chữ rõ ràng, không phải thể triện, không phải chữ tượng hình giống như thời kỳ lục quốc, thiên về cổ văn phồn thể Tề quốc.
Rất nhiều chữ phồn thể mọi người đều biết.
Có một vị lão giả nghiên cứu rất nhiều về văn tự cổ.
Ông phiên dịch ngay tại chỗ.
"Một vị gọi Trịnh phú thương, buôn bán ở Trấn Quan, không ngờ Thiên Hoang Man tộc xuôi nam, bị vây chết ở Trấn Quan, đã đói mấy ngày, cảm giác thời gian không còn nhiều."
"Cuối cùng để lại thư cho người nhà, thỉnh huynh đệ chăm sóc phụ mẫu, thê tử có thể mang ấu tử tái giá. Nhà cửa và đất đai để lại một nửa hiếu kính phụ mẫu, một nửa để lại cho ấu tử, thỉnh gia tộc làm chứng!"
Đây là một phong thư ly biệt, càng là một phong di chúc.
Kỷ niệm lịch sử ý nghĩa trọng đại.
Nạn đói hai ngàn năm trước đã thực sự xảy ra, ngàn dặm đất chết, diệt mấy tiểu quốc.
Trong đó có Đại Khải Quốc.
Mục lão tâm tình kích động dị thường, "Cô bé, cháu bán thẻ trúc và ba đồng tiền đúng không, ta muốn lấy hết! Hai ức được không?"
Mấy vị lão nhân khác đều muốn nói giá cao.
Nhưng văn vật Đại Khải quốc, chỉ có một nhà này, cực kỳ khan hiếm.
Hai ức cao, nhưng cũng đáng giá.
Cô gật đầu, "Có thể, ngài phải nhanh chóng chuyển tiền."
Mục lão cười bảo người chuyển khoản.
Diệp Mục Mục kiểm tra ngân hàng nhảy số, tạm biệt Mục lão.
Mục lão còn muốn giữ lại, cảm thấy trong tay cô còn có thứ tốt hơn.
Hôm nay lão hữu tới quá nhiều, đều là lãnh đạo bảo tàng lớn, không tiện giữ lại liền chủ động xin số điện thoại Diệp Mục Mục.
*
Diệp Mục Mục rời khỏi cửa hàng đồ cổ liền đi về nông thôn.
Mùa này, chính là thời điểm dưa hấu được đưa ra thị trường.
Rất nhiều nông dân trồng dưa hấu bày bán ven đường, phía sau chính là ruộng dưa.
Thương lái tới nơi này thu mua dưa với giá ba hào một cân.
Diệp Mục Mục ra giá năm hào, nhận thầu cả ruộng dưa.
Nông dân trồng dưa mừng rỡ, thông báo tới từng nhà.
Cô liên lạc với tài xế xe tải lần trước ở chợ, gọi tới nông thôn chở dưa.
Số lượng quá nhiều, tài xế xe tải lại gọi thêm mấy chiếc xe nữa cùng đến chở.
Nông dân trồng dưa hấu giúp đỡ chất hàng lên xe......
Diệp Mục Mục tính tiền ngay tại chỗ.
Những nông dân trồng dưa khác trong thôn nghe nói cô thu năm hào, rối rít kéo cô đến nhà mình thu mua dưa hấu.
Cô nhận thầu dưa hấu của một thôn.
Còn thu mua khoai tây, ngô, đào lông......
Cô lại thu mua một đống lớn trứng gà thả vườn, mua hơn hai mươi con gà trống và gà mái.
Chở đầy năm xe tải lớn!
*
Buổi chiều, cô cho bác Dương nghỉ làm, tự mình về nhà lấy bình hoa rồi vận chuyển đến nhà kho.
Dưa hấu và rau quả đều đã được dỡ xuống, chất đống trong kho thứ hai.
Lần này Chiến Thừa Dận đang ở quân doanh.
Trong quân doanh đã đào một cái ao lớn để trữ nước.
Chiến Thừa Dận thấy nước ngừng chảy, biết Diệp Mục Mục sắp đưa vật tư tới.
Y cùng tướng sĩ tiến vào doanh trướng mới, cố ý mở rộng doanh trướng gấp đôi.
Kết quả, trướng mới vừa dựng xong, liền rớt xuống một lượng lớn dưa hấu!
Các tướng sĩ bị đập cho sưng đầu.
Mọi người vội vàng chạy ra khỏi doanh trướng.
Lần này Chiến Thừa Dận cũng không dám nán lại.
Đứng ở ngoài doanh trướng, y nhìn doanh trướng mới lại một lần nữa bị phá hỏng.
Một dòng dưa hấu không ngừng lăn ra từ bên trong.
Dưa quá nhiều, ngay cả doanh trướng phụ cận cũng không thoát khỏi.
Rào rào rào, giống như mưa dưa hấu rơi xuống cát vàng.
Sau khi dưa hấu ngừng rơi, tiếp theo là đậu đũa, cà tím, khoai tây, dưa chuột từ trên trời rơi xuống.
Tiếp theo là một lượng lớn trứng gà rơi xuống, trứng gà rơi trên bãi cát trống không bị vỡ nát.
Cuối cùng mọi người nhìn thấy gà trống và gà mái.
Vừa chạm xuống đất chúng liền kích động vỗ cánh liều mạng kêu.
"Tướng quân, là gà, gà sống?"
"Một năm rồi, cuối cùng ta cũng nhìn thấy một con gà sống!"
"Có gà, gà đẻ trứng, rồi ấp thành gà con...... Trong quân doanh chúng ta sẽ không ngừng có trứng gà ăn."
Mọi người đều bận rộn bắt gà, ai cũng rất vui vẻ.
Đợi đồ đạc không rơi xuống nữa, Diệp Mục Mục nói: "Anh chuẩn bị một kho chứa vũ khí, chuẩn bị đưa tới nhóm trang bị đầu tiên."
Chiến Thừa Dận nhìn tờ giấy, ánh mắt vui sướng.
Giáp, Đường Mạch Đao, nỏ Tần...... đều tới rồi sao?
Y lập tức tìm Tống Đạc phân phó dọn sạch một kho vũ khí.
Vừa dọn dẹp xong, vô số thanh trường đao từ không trung rơi xuống, chỉnh tề rơi vào một góc.
Tống Đạc rút đao ra khỏi vỏ, đao được chế tạo từ thép tinh, phản chiếu bóng người.
Ngửa lưỡi đao lên, thổi một sợi lông ngựa qua, lông ngựa đứt đôi.
Tống Đạc kinh hỉ nói: "Tướng quân, đao tốt! Được chế tạo từ thép tinh, sắc bén cứng cỏi, thổi lông đứt đôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro