Chương 29: Xin cư dân mạng vạn năng giúp đỡ, làm sao phá vòng vây
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Phu thê đưa Chiến Thừa Dận đến cửa, vừa vặn đụng phải chúng tướng sĩ tới phủ Trần Khôi xem vải.
Người đều ở đây, Chiến Thừa Dận nói: "Các ngươi đi chọn vài cuộn vải mang về nhà cho người hầu may quần áo, ngày mai ngày mốt còn có hai lô vải đến."
Chỗ vải vóc thần linh ban tặng đó, may cho các binh sĩ mỗi người một bộ quân phục cũng vẫn dư!
Mặc Phàm đã sớm chán ghét quần áo trên người bẩn thỉu, hôi thối.
Không có nước không thể giặt.
Hắn tiến vào hậu viện đầu tiên, chỉ chốc lát sau ôm năm cuộn vải đi ra.
Hai cuộn màu thiên thanh (xanh thẫm) và tím, ba cuộn có hoa văn diễm lệ, giao cho quân sư đi theo.
Có hắn xung phong, các tướng sĩ còn lại không còn băn khoăn.
Mỗi người chọn ba cuộn, giao cho phó quan đi theo mang về nhà trước.
Trần Vũ ngược lại không đi chọn, đại ca hắn sẽ hỗ trợ đưa đến phủ.
Hắn nói: "Tướng quân, tường thành báo lại, cho đến trưa Man tộc vẫn không tiến công, không lui về phía sau, đóng quân ở ngoài thành mười dặm."
Chiến Thừa Dận nhíu mày, "Bọn chúng đang chờ cơ hội, nghe nói La Cát dẫn theo Vu sư, dựa vào bói toán công thành?"
"Mạt tướng cũng nghĩ như vậy, nếu chúng ta có thể ra khỏi thành thì tốt rồi, không bị vây chết trong bốn bức tường thành!"
Man tộc đóng quân bên ngoài một ngày, áp lực trong thành tăng gấp bội.
Giống như trên đầu treo một thanh lợi kiếm, tùy thời có thể chém xuống.
Nghe nói ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm.
Tư vị bị động bọn họ đã cảm thụ một năm, không bao giờ muốn tiếp tục uất ức nữa.
Chiến Thừa Dận nói: "Đi tìm mấy binh sĩ thông minh một chút, đến thành lâu học cách chôn thuốc nổ."
Đôi mắt Trần Vũ đột nhiên trừng lớn, "Ngài là nói chôn thuốc nổ nổ chết bọn chúng?"
Chiến Thừa Dận nói: "Ban đêm, từ cửa thành nhỏ đi ra ngoài, chôn trên đường Man tộc công thành."
Trần Vũ vỗ tay, "Hay, phương pháp này rất hay."
Bùm, trong nháy mắt nổ chết mấy trăm Man tộc, cũng vì bọn chúng mà trút ra ác khí.
Lúc này, lại có binh lính cưỡi ngựa đến đưa tin.
"Tướng quân, Đại Tề quốc gửi thư."
Trần Vũ tiếp nhận thư trong tay binh lính, khó hiểu nhỏ giọng nói: "Chúng ta cùng Tề quốc quan hệ không tốt lắm, gửi thư là cớ gì?"
Hắn dâng hai tay trình cho Chiến Thừa Dận.
Chiến Thừa Dận mở thư, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt không tốt...
Trần Vũ thấy thế, hỏi: "Tướng quân, trong thư nói cái gì?"
Chiến Thừa Dận đưa thư cho hắn, "Nhạc Hoành tướng quân ở biên giới Tề quốc gửi thư, hắn muốn lôi kéo ta!"
Trần Vũ xem xong thư.
Trong thư Nhạc Hoành nói Chiến Thừa Dận ở Khải quốc không được hoàng đế xem trọng, tiểu hoàng đế muốn cướp đoạt binh quyền.
Nhà đại ca ở kinh thành đã bị hoàng đế tống giam.
Chiến gia quân hai mươi vạn người tử thương vô số chỉ còn lại hai vạn, hai vạn không cách nào ngăn cản Man tộc công thành.
Không bằng mang nhân mã Chiến gia quân đầu nhập vào Đại Tề quốc, quân chủ Đại Tề quý tài, chắc chắn trọng dụng Chiến gia quân.
Cuối thư hỏi có phải trong thành có lương có nước hay không.
Chỉ cần tướng quân hạ lệnh một tiếng, hai mươi vạn binh mã dưới tay Nhạc Hoành sẽ cùng Chiến gia quân hợp tác giết chết Man tộc, đuổi Man tộc chạy về thảo nguyên Mạc Bắc.
Trần Vũ xem xong thư, tức giận chửi nương.
"Nương nó, lão tử thắc mắc tên Nhạc Hoành này sao lại gửi thư, tướng quân và hắn cũng chưa từng gặp nhau, thì ra là nghe được tin tức trong thành chúng ta có nước có lương mới để mắt tới chúng ta."
"Nếu Trấn Quan bị phá, Đại Khải quốc diệt vong, tiêó theo liền đến phiên Đại Tề quốc hắn, hắn đứng ngoài quan sát thì thôi, lại còn không biết xấu hổ, thừa dịp chúng ta không có người mà lôi kéo!"
"Tướng quân, kẻ này có ý đồ bất lương, chúng ta cũng không thể mắc mưu!"
Luận quốc lực, xếp thứ nhất là Đại Sở, thứ hai là Đại Tề, thứ ba là Đại Khải......
Sở quốc và Tề quốc có mối thù truyền kiếp, hai nước chiến loạn không ngừng, bằng không đã sớm thôn tính bốn nước còn lại.
Chiến Thừa Dận lo lắng, ngay cả Tề quốc cũng biết y có lương có nước, sợ là Sở quốc cũng biết.
Chẳng qua chỉ là chạy ra vài con chuột, tin tức mới bị Man tộc biết được.
Sao Đại Tề liền gửi thư tới, tin tức không khỏi khuếch tán quá nhanh.
Chiến Thừa Dận nói: "Viết một phong thử trả lời Nhạc Hoành."
Trần Vũ không hiểu, cho rằng y thật sự muốn đi nương nhờ Tề quốc. Gấp gáp nói: "Tướng quân, việc này ngài không thể hồ đồ được, tiểu hoàng đế mặc dù hoài nghi ngài, nhưng tiên hoàng ủy thác trọng trách cho Chiến gia quân, rất tín nhiệm ngài!"
"Cùng lắm thì chờ khải hoàn hồi triều, ta giúp ngươi xử lý Tô thừa tướng."
Chiến Thừa Dận lắc đầu: "Tổ tiên ta đời đời dốc sức cống hiến cho Khải quốc, ta sẽ không nương nhờ Tề quốc, ngươi viết thư đưa cho Nhạc Hoành."
"Kêu hắn dẫn người đến đây đầu quân, mỗi binh linh một tháng lĩnh sáu cân gạo, ba cân bột mì, một thùng dầu, một gói muối trắng..."
"Người tới bao nhiêu, ta liền thu bấy nhiêu binh lính."
Trần Vũ cười to, "Được, chủ ý này rất hay, hung hăng nhục nhã hắn."
Tiếp theo lại lo lắng nói: "Vậy chuyện chúng ta có lương thực, không phải cũng tự sụp đổ sao?"
Chiến Thừa Dận nói: "Tin tức không thể giấu được, vì lương thực, ngươi nói hai xem liệu hai nước Sở Tề có phái binh đến xua đuổi Man tộc không?"
"Sẽ, thiên hạ đại hạn, lương thực so với mạng người trân quý hơn."
Chiến Thừa Dận tiếp tục nói: "Bọn họ sẽ vì lương thực và nước uống, mà hợp lực xua đuổi Man tộc, sau đó hai nước lại đánh một trận, người thắng công thành cướp đoạt lương thực của chúng ta!"
Ánh mắt y lạnh lùng.
Chờ nhóm vũ khí thứ hai của thần minh đến, bất kể là Sở quốc hay Tề quốc thắng, cũng không đủ gây sợ hãi.
Y phân phó Trần Vũ, "Vẫn phải quấy đục nước. Ngươi lại viết thư đi Sở quốc dán bố cáo trên đường cái."
" Chiến gia quân trưng binh, phàm là người tới nhập ngũ, mỗi người mỗi tháng có thể lĩnh sáu cân gạo, ba cân bột mì, một thùng dầu, một bao muối."
"Thêm một cân thịt, hai cân rau......"
Trần Vũ cười ha ha, "Được, được, mạt tướng đi làm ngay."
*
Chiến Thừa Dận trở lại trên cửa thành, y có dự cảm trong vòng ba ngày Man tộc sẽ công thành một lần nữa.
Mà lần công thành này, so với mấy lần trước còn mãnh liệt hơn.
Lúc này bình hoa bay tới tờ giấy trắng: "Chiến Thừa Dận, Man tộc lui chưa?"
"Chưa, đóng quân cách mười dặm, tùy thời có thể tiến công!"
Diệp Mục Mục nghĩ hiện tại Chiến Thừa Dận không có sức đánh một trận.
Cho dù đem toàn bộ thuốc nổ cho bọn họ cũng không nổ hết ba mươi vạn người.
Diệp Mục Mục đầu tư cho Chiến Thừa Dận gần ba ức.
Không muốn y chết ở thời điểm mấu chốt này!
Cô còn lo lắng hơn cả Chiến Thừa Dận.
"Anh đem địa đồ, chỉ ra địa điểm Man tộc đóng quân...... chụp ảnh cho tôi, rồi chụp hoàn cảnh xung quanh."
"Tôi để cho nhóm cư dân mạng vạn năng nghĩ cách để đánh lui địch!"
Chiến Thừa Dận theo lời, chụp ảnh sa bàn, địa đồ, cùng với hoàn cảnh xung quanh cửa thành rồi truyền máy tính bảng cho Diệp Mục Mục.
Diệp Mục Mục nhìn ảnh chụp, bốn phía cát vàng, gió thổi cát vàng bay đầy trời.
Xung quanh một mảnh trụi lủi, ngay cả cỏ khô hay cây cối cũng hoàn toàn không có.
Lúc thiếu lương thực cỏ cây đều bị người ăn sạch.
Binh lính canh cổng thành hơn phân nửa người không mang giày.
Bởi vì giày bị rách, không có giày mới tiếp tế chỉ có thể đi chân trần.
Quần áo dưới áo giáp của tất cả binh lính rách thành từng mảnh, kéo lê trên mặt đất.
Hoàn cảnh quá mức khắc nghiệt.
Các binh lính ăn mặc quá kém.
Trường mâu trên tay có hơn phân nửa rỉ sét loang lổ.
Điều kiện hà khắc như thế, ngay cả vũ khí cũng không sắc bén, làm sao có thể thắng Man tộc.
Hốc mắt cô đỏ lên.
Quá khổ!
Quá khó khăn!
Cô nói: "Đứng vững lần công thành này, tôi tặng mỗi binh sĩ một đôi giày vải."
Chiến Thừa Dận nhìn tờ giấy, lại nhìn các binh sĩ thủ thành.
Nhiều người trong số họ không có giày để mang.
Giày của Chiến Thừa Dận sớm đã rách, không có kim chỉ khâu vá.
Tướng quân còn như thế huống chi là các binh sĩ.
"Đa tạ thần linh, Dận sẽ nói với các binh sĩ."
"Anh xem còn thiếu gì nữa?"
Chiến Thừa Dận: "Nếu có thể, xin thần linh thúc giục vũ khí, khi nào có thể tới."
"Nỏ Tần đối chiến Man tộc có tác dụng lớn, chôn thuốc nổ không cần người đi đốt, dùng Tần nỏ đốt lửa bắn về phía thuốc nổ."
Diệp Mục Mục: "Anh chôn hết thuốc nổ đi, không đủ tôi đưa thêm pháo hoa cho anh."
"Nhớ kỹ, nhất định phải chú ý an toàn, thuốc nổ nhiệt độ cao sẽ nổ tung, không nên ngộ thương người của mình."
Còn nữa, hiện tại số lượng khôi giáp quá ít.
Cô phải đi mua một lô phiến thép chống đạn, Chiến Thừa Dận tự mình tìm người ghép thành khôi giáp.
Cô đem hình chụp sa bàn, địa đồ, cùng với bản vẽ đánh dấu nơi đóng quân của đại quân Man tộc... chỉnh sửa biên tập đăng lên trang mạng quân sự Thiết Huyết, chờ trên diễn đàn nơi các trường đại học quân sự trong nước tập trung.
Xin giúp đỡ từ các cư dân mạng vạn năng!
Dưới tuyệt cảnh như thế, nên làm thế nào để phá vòng vây?
Đọc tiếp tại:
https://dembuon.vn/threads/edit-nam-nan-doi-ta-om-hang-nuong-chieu-dai-tuong-quan-co-dai-muc-nhuc.141530/
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro