Chương 3:Khẩn cầu thần linh cứu thiên hạ bách tính
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Chiến Thừa Dận nhét hộp cơm vào trong ngực bọn họ: "Thần linh sẽ cho bản tướng thêm đồ ăn, các người cứ nhận lấy đi."
Mười vị tướng bối rối nhìn nhau muốn từ chối, nhưng nghĩ đến người nhà đang sắp chết đói liền cảm thấy trong lồng ngực nặng tựa ngàn cân.
Ngô Tam Lang có một đứa con sắp chết đói nhận lấy đầu tiên.
Hắn quỳ một gối xuống, rưng rưng nước mắt nói: "Đa tạ tướng quân. Ta có thể đem về nhà trước được không? Thê tử và con của ta đói sắp không chống cự nổi nữa rồi."
Chiến Thừa Dận gật đầu: "Mau trở về đi."
Ngô Tam Lang ôm chặt hộp cơm chạy về nhà trước.
Chín tướng sĩ còn lại cũng giấu hộp cơm trong ngực đem về nhà.
Chiến Thừa Dận dặn dò bọn họ sớm trở lại cùng uống cháo.
Đừng thấy hộp cơm nhỏ như vậy, nếu nấu thành cháo cả nhà có thể ăn hai ba ngày, cũng sẽ không chết đói trong vài ngày tới.
Nếu cho thêm lá cây cỏ dại còn có thể chịu đựng được lâu hơn nữa.
Sau nửa nén nhang mười tướng sĩ trở về, sắc mặt ai nấy đều căng chặt, đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi ngồi xuống, Lý thúc bưng nồi cháo vào.
Nửa hộp cơm nấu thành cháo, lại thêm nửa hộp đồ ăn.
Cháo không đặc cũng không loãng, vừa vặn.
Kèm thêm món ăn, hương thơm lan tỏa ngay lập tức.
Lý thúc lấy mười một cái bát nhỏ, múc cho mỗi người một bát đặt trước mặt các tướng sĩ.
Chiến Thừa Dận thấy vậy liền nói: "Lý thúc, cùng ăn đi! Thúc đã không ăn mấy ngày rồi."
Lý thúc ăn đất sét trắng đã bị tình trạng chướng bụng.
Ông rơi nước mắt, vội lấy tay áo lau khóe mắt.
"Tướng quân, không cần, ngài và chư vị đều là tướng lĩnh, chúng ta phải dựa vào các ngài mới có thể đánh lùi kẻ địch, nên ăn nhiều một chút."
Chiến Thừa Dận múc bát cháo nhỏ cuối cùng dưới đáy nồi đặt trước mặt ông.
Cầm bát cháo nóng hổi ông vui đến phát khóc, đôi mắt đỏ hoe lui xuống.
Mỗi người được một bát nhỏ.
Mặc dù không đủ no nhưng cũng đủ mỹ vị, cháo nấu bằng cơm trắng thật sự rất ngon.
Ăn xong liếm bát, hương thơm vẫn còn vương vấn giữa răng môi.
Mọi người lưu luyến đặt bát xuống.
Tự hỏi thần linh đã biết bọn họ đang thiếu nước thiếu lương thực, liệu có thể cầu xin nàng ban cho bọn họ thêm chút nước và lương thực hay không.
Tám hộp cơm thật sự không đủ chia!
Còn có hai vạn quân binh, tám vạn bách tính đang lâm vào cảnh khốn cùng vì thiếu nước và lương thực.
Khi con người bị bức ép đến mức nóng nảy, họ sẽ dám làm bất cứ điều gì.
Trên đường đến đây, Trần Khôi tướng quân nhìn thấy hai phụ nhân khóc lóc trao đổi đứa con đã chết của nhà mình để làm thức ăn.
Cũng có những người già tự sát muốn con cháu ăn thịt mình, chỉ để người nhà có thể sống sót.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra đều là thảm kịch nhân gian...
Bọn họ không sợ chết trên chiến trường, nhưng họ sợ nhìn thấy dân chúng chịu đói rồi ăn thịt gặm xương người thân.
Trong lòng mỗi người đều đau như dùng dao cắt thịt.
Nếu có thể cầu xin thần linh ban thêm nước và lương thực thì biết bao thảm kịch của con người sẽ không phát sinh nữa!
Chiến Thừa Dận nắm chặt tay thành nắm đấm.
Y không biết thức ăn và nước uống đến từ đâu.
Cũng không dám tin trên đời thật sự có thần linh.
Nếu như có, người nhà y cúc cung tận tụy cả đời vì nước sẽ không bị hoàng đế ban chết.
Chiến gia quân của y có hai mươi vạn, mười phần sẽ không còn một!
Nhưng khi lâm vào tuyệt vọng, mọi oán hận, giận dữ, không cam tâm đều phải ném đi, y chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những thế lực kỳ lạ như thần linh để giải quyết khốn cảnh hiện tại!
Y cầu xin thần linh ban nước và lương thực để cứu bách tính trong thành.
Y nguyện xây miếu thờ, đời đời cung phụng hương hỏa.
Cho dù phải từ bỏ một thân quân công, ném mình vào lư hương, y cũng muốn cầu xin thần linh cứu vớt bách tính thiên hạ!
Y lấy giấy bút ra viết xuống lời cầu nguyện.
"Gửi thần linh!
Đại Khải năm thứ ba, tướng quân Chiến gia quân Chiến Thừa Dận, nhất phẩm Ninh Quan Hầu, đóng quân Trấn Quan Tây Nam. Tây Nam ngàn dặm nhiều ngày không mưa, trời khô đất nứt, bờ sông khô cạn, cỏ cây khô héo, ngàn dặm không người, oán khí ngập trời.
Cầu thần linh ban nước và lương thực cứu hai vạn quân sĩ, tám vạn bách tính trong thành. Bản tướng thành tâm cầu khẩn, xin thần linh thương xót nỗi nỗi khổ của bách tính. Bản tướng nguyện xây miếu thờ, lấy thân phụng lô, đời đời cung phụng hương hỏa!"
Viết xong y tìm Lý thúc lấy ba nén nhang thắp.
Cầm nén nhang lạy ba lạy với bình hoa rồi cắm vào lư hương.
Sau đó đốt lời cầu nguyện.
*
Diệp Mục Mục ăn xong đang định dọn dẹp, bỗng nhiên từ trong bình bay ra một làn khói.
Mùi khói kém chất lượng khiến cô ho khan.
Cô đặt đũa xuống, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào bình hoa.
Nếu nó còn dám mang rác về nữa thì nó chết chắc!
Đột nhiên, một đám tro tàn bay ra từ miệng bình , rơi xuống tấm thảm trắng để lại một vệt đen dài.
Đoàn tro tàn vẫn còn đang cuốn về phía trước.
Đây là tấm thảm yêu thích của mẹ cô khi còn sống, bà đã bỏ ra một số tiền rất lớn mua nó về từ Trung Đông!
Cô thật sự rất tức giận.
"Ngoài việc suốt ngày mang rác về nhà, mày còn biết làm gì nữa?"
"Nhà tao bao nhiêu đời đều coi trọng mày như báu vật, truyền đến tay tao, mày lại đối xử với tao như vậy sao?"
"Tao nợ mày à?"
Bình chuyển rác rưởi!
Được thôi, nó là mùng một, cô là mười rằm!
Cô đóng hộp cơm chưa ăn hết lại ném vào bình.
Sau đó vào bếp lục lọi tủ đựng đồ.
Tìm thấy một thùng mì sợi hết hạn, tổng cộng có năm mươi gói, mỗi gói nặng một cân, cô ném tất cả vào bình.
Như vậy vẫn chưa đủ, cô tiếp tục lục lọi tìm đồ ăn đã hết hạn sử dụng trong bếp.
Một thùng mì ăn liền, mười mấy túi dưa muối, gia vị hết hạn sử dụng, mấy gói rau sấy khô, dầu muối bột ngọt.
Nhà bếp có hai tủ đông lớn và một tủ lạnh đứng.
Trong tủ đông có ức gà, bánh bao, hoành thánh, màn thầu đã được đông lạnh không biết bao lâu.
Cô đem bình hoa vào phòng bếp.
Mở thùng mì ăn liền ra đổ ào ào vào.
Quẳng mấy túi dưa muối vào trong.
Gia vị, rau củ, thịt đông lạnh, bánh bao, hoành thánh, màn thầu... toàn bộ đều nhét vào trong bình.
Hai cái tủ đông, một tủ trống rỗng.
Trong cái tủ lạnh lớn thẳng đứng có đồ uống, bia và trái cây không biết cô đã mua từ bao giờ. Cô đổ tất cả vào bình hoa.
Mãi đến khi không còn rác trong bếp nữa chiếc bình mới được chuyển ra phòng khách.
Cô hung dữ nhìn chằm chằm vào nó, nếu còn tiếp tục phun rác nữa, cô sẽ nhốt nó xuống dưới tầng hầm!
*
Sau khi lời cầu nguyện cháy hết, không lâu sau mì sợi ào ào rơi ra từ miệng bình.
Sợi mì thượng hạng trắng mịn được ép thành từng khối kích cỡ gọn gàng.
Tay nghề chế biến món mì này tinh xảo đến mức ngay cả những ngự trù trong cung cũng không thể làm ra món mì có kích thước đồng dạng.
Rơi ra tiếp theo là mì ăn liền và dưa muối.
Mì ăn liền đóng gói tinh xảo là thứ mà các tướng sĩ chưa từng thấy qua.
Còn dưa muối, Trần Vũ mở một túi ăn một miếng tại chỗ.
Hắn vui mừng gần như nhảy dựng lên: "Tướng quân, là muối, đồ ăn này có muối!"
"Đại quân thiếu muối đã lâu, cuối cùng chúng ta cũng có được muối!"
Những miếng thịt đông cứng không ngừng rơi xuống.
Còn đập trúng đầu Trần Khôi.
Mọi người vô cùng kích động khi nhìn thấy một bàn đầy thịt đông.
"Là thịt, tướng quân, đây là thịt đông lạnh."
"Thịt bò, còn có thịt dê, nhiều nhất là thịt heo! Tướng quân, cầu xin thần linh thật sự có tác dụng! Ngài thật sự ban cho chúng ta đồ ăn!"
Tổng cộng được hơn ba trăm cân thịt, đồ vẫn đang không ngừng rơi ra.
"Sủi cảo, hoành thánh là cái gì? Sao trước đây chưa từng thấy qua? A, lại có bánh bao và màn thầu!"
"Trong cái bình lưu ly xanh lam này là cái gì? Bia... là rượu sao?"
"Sao lại có cả nước trà? Tại sao lại để trong bình mềm? Bình này làm bằng vật liệu gì? Vì sao chưa từng thấy qua?"
"Tướng quân, muối tinh, muối tinh trắng phau!"
Vừa nghe nói có muối, mọi người bỏ đồ trên tay xuống tập trung vây lại.
"Muối này thật sự có màu trắng, không hề có tạp chất?"
"Muối mịn như vậy, từng hạt rõ ràng, các vị thần tiên trên trời dùng muối ăn thánh khiết thế này sao?"
"Thần tiên dùng chai lưu ly để đựng rượu, thật sự là quá xa xỉ!"
Mười tướng sĩ liên tục lật giở mọi thứ, trong đó có nhiều thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Bọn hắn sắp xếp phân loại những thứ thần linh ban cho.
Mì sợi hảo hạng năm mươi bao.
Ba trăm hai mươi cân thịt.
Rượu hai mươi bốn bình lưu ly.
Trái cây ba loại, mười hai quả táo, tám quả lê và mười vật thể không xác định màu vàng có đuôi dài vểnh lên!
Sủi cảo ba bao, hoành thánh năm bao, bánh bao màn thầu mười bao, rau dưa mười bao.
Dưa muối mười hai, mì ăn liền hai mươi bốn.
Ngoài ra còn có một bình dầu nhỏ, mấy gói muối trắng nhỏ, mười gói bột ngọt nhỏ...
Lương thực có rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để nuôi toàn bộ binh lính và dân chúng trong thành.
Vì thế, Chiến Thừa Dận đã viết một phong thư cảm tạ thần linh.
"Cảm tạ thần linh đã ban lương thực. Là Dận đã đòi hỏi quá nhiều, làm khó thần linh.
Dận sợ làm phiền đến thần linh. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sẽ dâng ba nén nhang cung phụng."
Y viết xong liền bỏ vào trong bình.
Sau khi bỏ xuống mới nhận ra mình đã quên đốt!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro