Chương 5: Tướng quân cầu xin thần linh ban nước, thành công rồi

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911

Diệp Mục Mục tỉnh dậy đã là nửa đêm, cô đang nằm trên sofa trong phòng ba mẹ, trên gối ướt đẫm một mảng.

Cô quá nhớ họ đến nỗi lại khóc trong giấc mộng.

Hai giờ rưỡi sáng, đèn phòng khách dưới lầu vẫn sáng.

Bên cạnh bình hoa xuất hiện thêm mấy mảnh giấy màu vàng.

A!

Bình hoa lại mang rác về nhà nữa!

Cô tức giận đi xuống phòng khách lầu một nhặt mảnh giấy màu vàng bụi bặm lên.

Là kiểu chữ phồn thể, viết theo chiều dọc.

Giống như được viết bằng đá tro, dấu mực gián đoạn không nhất quán.

Trước đó chỉ viết vài chữ, bây giờ lại viết lưu loát rất dài, nét chữ sắc sảo, kiểu chữ cuồng thảo.

Tổng cộng có bốn mảnh giấy, cô không biết viết cái gì.

Cô lấy điện thoại di động chụp lại dùng phần mềm dịch thuật, sau đó mới biết đây là văn tế cầu nguyện:

Đại Khải năm thứ ba, Chiến gia quân phòng thủ biên quan, bị ba mươi vạn quân Man tộc vây thành, biến trấn quan thành một tòa thành chết.

Hai mươi vạn tướng sĩ, chết trận chỉ còn lại hai vạn.

Trấn quan đại hạn, cỏ nước khô cạn.

Người dân không có gì để thu hoạch, cỏ cây đều bị ăn sạch.

Dân chúng trong thành có hai mươi vạn người, chết đói vô số, chỉ còn lại hơn tám vạn người kéo dài hơi tàn.

Người viết văn tế cầu nguyện gọi cô là thần linh.

Thỉnh cầu cô ban nước và thức ăn, nhất phẩm Ninh Quan Hầu sẵn sàng dùng mạng sống của mình để bù đắp.

Người dân toàn thành sẽ xây đền thờ và đời đời dâng hương cho cô.

Trên hai mảnh giấy còn lại viết hai câu chuyện.

Một người cha độc ác dùng chính con trai mình đi trao đổi.

Ngoài ra còn có câu chuyện về bà nội lấy máu nuôi nấng cháu gái, để dành rễ cây trong nhiều ngày để đưa cho Ninh Quan Hầu, chỉ cầu cháu gái của bà sẽ không trở thành đồ ăn trong miệng người khác.

Thảm!

Thảm không chịu nổi!

Vậy nên, những thứ rác rưởi ... thư tín này đến từ Đại Khải năm thứ ba?

Nhưng sử sách trong nước ghi lại cũng không có triều đại này.

Bình hoa tổ truyền nhà cô đem rác thải cổ đại về!

Để xác minh mức độ chuẩn xác của tin tức, Diệp Mục Mục chạy lên thư phòng của ba mình.

Lấy hai chồng giấy A4, hai lọ mực nước, hai cây bút máy, bốn cái bút lông... mang xuống lầu.

Đầu tiên cô gõ câu trả lời trên điện thoại di động, sau đó dịch nó sang chữ Hán phồn thể.

Dùng bút máy dựa theo chữ phồn thể viết.

Ba ba yêu cầu cô luyện tập thư pháp từ khi còn nhỏ. Cô đã luyện tập thể chữ Shoujin trong mười năm, chữ cũng không tính là khó coi.

"Xin chào, tôi không phải là thần linh. Tên tôi là Diệp Mục Mục, tôi là một cô gái bình thường.

Trong nhà tôi xuất hiện băng vải dính máu, mũi đao dính máu là của anh à? Làm ơn đừng vứt rác vào nhà tôi nữa. Khó thanh lý lắm."

Diệp Mục Mục suy nghĩ một chút rồi viết tiếp: "Anh nói trấn quan thiếu nước và lương thực, hiện tại cái gì thiếu nhất?"

Một người nuôi mười vạn người có chút có khăn.

Nhưng nếu vẫn nằm trong khả năng thì có thể giúp đỡ.

Viết xong, cô vẫn không thể tưởng tượng được bình hoa trong nhà có thể kết nối hai thế giới.

Cô bán tín bán nghi thả mực nước, giấy A4, bút máy, bút lông vào bình hoa.

Cuối cùng mới thả thư trả lời vào.

Cô vẫn còn rất ngạc nhiên khi thấy những đồ vật trong bình hoa biến mất.

*

Bộp, đột nhiên có một tiếng vang trầm thấp.

Chiến Thừa Dận bất ngờ từ trên giường đứng dậy, y đã chờ rất lâu.

Suốt đêm y trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ rằng bản thân quá tham lam khiến thần linh không vui.

Bây giờ, cuối cùng thần linh cũng truyền đến tin tức.

Y phủ thêm y phục và thắp một ngọn nến.

Nhìn thấy hai chồng giấy dày đặt trên bàn.

Y rút ra một mảnh giấy mới tinh được cắt gọn gàng trắng như tuyết, trắng đến mức tỏa sáng trong đêm.

Hai bình lưu ly thấp màu đen, được đánh dấu là mực nước.

Là loại mực được thần linh sử dụng.

Bút lông lăn xuống, bút máy dài mảnh như cái que.

Cuối cùng, y nhìn thấy hồi âm của thần linh.

Nhìn thấy những dòng chữ mạnh mẽ sắc bén như kiếm phía trên.

Y cẩn thận đọc kỹ thư tín, vẻ mặt kích động, ngón tay run rẩy!

Thần linh thấy lời khẩn cầu của y!

Nàng gọi Diệp Mục Mục, nàng phủ nhận việc mình là thần, còn nói rằng trên đời không có thần linh.

Không.

Nàng là thần!

Nàng là thần của y!

Thiên hạ đại hạn, dân chúng lầm than, không chỉ là Đại Khải quốc mà nhiệt độ các nước xung quanh cũng ngày càng tăng cao, gây ra vô số thương vong.

Chỉ có thần của y mới lắng nghe những lời cầu nguyện, ban nước và thức ăn, cứu vạn dân khỏi nước lửa!

Ánh mắt y rơi vào hai câu cuối cùng.

Thần hỏi y cái gì thiếu nhất?

Điều này thuyết minh thần nguyện ý giúp y, nguyện ý cứu mười vạn tướng sĩ, bách tính trấn quan!

Bỗng nhiên, vị tướng quân đã giết vô số kẻ địch không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống lá thư.

Y khóc vì vui sướng.

Mười vạn người Trấn Quan được cứu rồi!

Thần đã đáp ứng sẽ cứu bọn họ!

Y lấy bút lông, giấy trắng trải lên bàn, mở bình mực ra nhúng nhẹ bút lông vào mực.

Thật thơm.

Loại mực này có mùi thơm và khác hẳn với loại mực được mài bằng đá mực.

Y đề bút viết thư, nói rằng trấn quan hiện đang thiếu nước và lương thực nhất.

Nếu có nước, có thể cứu được mấy vạn bách tính trong thành.

Nếu có lương thực, sẽ không còn cảnh tượng ăn thịt người.

Y hy vọng mọi người đều có thể sống sót!

*

Diệp Mục Mục nhận được hồi âm, lần này không cần sử dụng phần mềm phiên dịch trên điện thoại di động cũng có thể hiểu được.

Thiếu nước và đồ ăn.

Phải nuôi mười vạn người.

Cho dù cô là phú nhị đại cũng không thể nuôi sống nhiều người như vậy.

Mặc dù ba mẹ để lại cho cô tài sản thừa kế khổng lồ nhưng phần lớn là bất động sản.

Toàn bộ tiền mặt đã dùng để đóng thuế thừa kế.

Trong thẻ còn hơn ba trăm vạn tiền mặt, cũng là vừa thu tiền thuê hai căn nhà và mấy cửa hàng mặt tiền.

Công ty chia hoa hồng cũng phải đợi đến cuối năm!

"Lương thực cho mười vạn nhân khẩu không phải số lượng nhỏ, tốn kém không ít, tôi cần gom góp mấy ngày."

"Anh tìm một cái ao lớn một chút dọn dẹp sạch sẽ, ngày mai bắt đầu cung cấp nước!"

Cô đến thư phòng mở máy in, chuyển phông chữ sang tiếng Trung phồn thể trên điện thoại di động rồi in ra.

Đưa vào trong bình hoa.

*

Khi Chiến Thừa Dận nhận được thư, nàng lại đổi kiểu chữ khác.

Chữ viết của thần linh thật gọn gàng tinh tế, giống như được điêu khắc!

Thần nói nàng sẽ ban nước và thức ăn, ngày mai bắt đầu cung cấp nước!

Tốt quá rồi.

Bọn họ sẽ có nước uống!

Tính mạng của mọi người có thể được cứu!

Đôi mắt Chiến Thừa Dận ươn ướt, quỳ hai gối xuống, lưng thẳng như tùng bách, hướng về phía bình hoa lạy ba lạy.

"Cảm tạ thần linh cứu bách tính thoát khỏi khổ nạn!"

"Dận tự thỉnh xây dựng đền thờ cho thần linh!"

Sau khi đứng dậy, y gọi thuộc cấp của mình là Điền Tần và Hứa Minh lập tức phái người tới dọn dẹp sạch ao nước, tìm gậy trúc để đựng nước. Nếu không có thì tìm bình gốm cũng được.

Điền Tần và Hứa Minh nghe tướng quân nói muốn dọn dẹp ao nước, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Bọn họ kích động phát khóc.

Thành rồi!

Tướng quân cầu xin thần linh ban nước, thành công rồi!

Có nước thì các huynh đệ ắt có đường sống.

*

Diệp Mục Mục bây giờ không buồn ngủ chút nào, dùng điện thoại di động để mua sắm trực tuyến.

Cô đặt năm mươi vạn bánh bao chay, cửa hàng trực tuyến cho cô giá bán sỉ là 0,7 tệ một cái.

Tổng cộng: 35 vạn tệ. (1vạn tệ ~ 35 triệu đồng)

Năm mươi vạn bánh rán hành, mặc cả giá xuống còn 15 tệ 50 cái.

Tổng cộng: 15 vạn tệ.

Còn đặt mua 100 thùng mì sợi, 100 thùng mì ăn liền, 100 thùng rau củ sấy khô gồm nấm khô, măng khô, mộc nhĩ (nấm mèo)...

Tại cửa hàng gạo lớn nhất thành phố đặt hai ngàn bao gạo đóng gói mỗi bao một trăm cân.

500 bao bột mì nặng 50 cân.

Mua 100 thùng dầu, 100 thùng muối và 100 thùng dưa muối.

Bao trọn chợ bán thức ăn phụ cận mua thịt heo, thịt gà, thịt vịt và thịt ngỗng.

Còn mua một ngàn cân thịt xông khói, lạp xưởng, sườn heo xông khói...

Điền địa chỉ giao hàng là kho hàng trước đây của ba cô.

Cộ lại đặt trên Meituan bánh bao, màn thầu, bánh bột mì, bánh thịt nướng rau mai và bánh bao nhân thịt. Mỗi cửa hàng đặt được tối đa 100 phần.

Địa chỉ giao hàng là biệt thự.

(Meituan là ứng dụng trên điện thoại của Trung Quốc, không chỉ đơn thuần là một ứng dụng đặt đồ ăn mà còn mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác nhau. Người dùng có thể tìm thấy mọi thứ từ các món ăn nhanh đến các nhà hàng cao cấp, từ việc đặt phòng khách sạn cho đến việc mua vé xem phim.)

Tổng cộng cô đã tiêu hết hơn 180 vạn tệ.

Những khẩu phần lương thực này ước chừng có thể nuôi sống mười vạn người trong khoảng mười ngày.

Theo phương pháp ăn uống tiết kiệm của cổ nhân, cũng có thể kéo dài hai mươi ngày!

Cô tiêu tốn hơn phân nửa ngân khố nhỏ của mình mới miễn cưỡng nuôi sống mười vạn người trong hai mươi ngày!

Thật sự nuôi không nổi!

Sau khi đặt hàng, cô gửi tin nhắn cho ông bác đã về hưu đang trông coi kho hàng.

Cô nói ngày mai sẽ có một lượng lớn nguyên liệu được chuyển vào kho, bảo ông bác theo dõi việc dỡ hàng.

Dỡ hàng xong thì gọi điện cho cô.

Sau khi làm xong mọi việc, cô lại cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy mình có phải bị điên rồi không.

Tiêu hết 180 vạn cho một cổ nhân chưa từng gặp mặt.

Nếu ba mẹ cô vẫn còn, nhất định sẽ nói cô bị lừa!

Khi cô hối hận vì bốc đồng.

Bộp~

Có thứ gì đó rơi ra từ miệng bình.

Đó là một thỏi vàng sáng chói.

Còn có những bánh vàng nhiều kích cỡ và hình dáng khác nhau, kim nguyên bảo...

Đủ loại trang sức châu báu, ngọc bích cổ ào ào rơi xuống!

Đồ vật quá nhiều, chúng chất thành đống ở phía dưới bình hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro