Chương 6: Nuôi dưỡng mười vạn người cổ đại

Tác giả: Mục 

Edit: Mun1911

Nhìn thấy đống vàng rực rỡ, dù cô không tham tiền cũng yêu thích không buông tay.

Ai có thể cự tuyệt trang sức châu báu?

Cô cao hứng chạy tới sờ sờ thỏi vàng, lại mang thử vòng vàng.

Cô đeo lên cổ mấy sợi dây chuyền, tô điểm cho mái tóc bằng những bộ trâm đủ màu sắc.

Phát tài rồi!

Tính theo giá vàng hiện nay, đống vàng này cũng phải có giá trị mấy ngàn vạn.

Đem đồ cổ đi bán, giá trị lại càng không thể đo đếm được.

Ôi, Ninh Quan Hầu rất biết làm người!

Cô bây giờ rất thích cứu người!

Rất thích làm từ thiện!

Rất vui vẻ nuôi mười vạn cổ nhân!

Không màng gì khác, chỉ cần nhìn đống vàng lấp lánh dễ thương này, cô đã cảm thấy vui vẻ không thôi.

*

Diệp Mục Mục lên lầu lấy xuống ba cái rương lớn, phân loại vàng.

Chỉ vàng thỏi, bánh vàng, tiền vàng đã đầy hai rương lớn.

Sau đó dùng túi kín phân loại trang sức vàng bạc châu báu, rồi đặt gọn gàng vào trong cái rương lớn còn lại.

Sắp xếp không hết.

Căn bản là không thể sắp xếp hết được!

Những thứ còn lại cũng đều được làm bằng vàng, một bộ dụng cụ uống rượu bao gồm hai bầu rượu, hai bình rượu, tám cái bát vàng, tám đôi đũa vàng, tám cặp muỗng vàng.

Hai túi thơm vàng, ba cái túi vàng, mấy cái đai lưng vàng, thắt lưng đính đá quý, ấm trà bằng vàng...

Cô lại lên lầu mang xuống một cái rương gỗ lớn, cho đồ vật bằng vàng vào từng túi kín rồi sắp xếp gọn gàng vào trong rương.

Chừa lại bộ dụng cụ uống rượu.

Bộ dụng cụ uống rượu được chế tác tinh xảo, sử dụng kỹ thuật chạm vàng, thân bình được khảm đá quý.

Phía dưới bình rượu có ba cái chân, miệng thú ngậm quai cầm ngọc, đôi mắt được tô điểm bằng hồng ngọc!

Ngày mai cô sẽ đến cửa hàng đồ cổ hỏi giá xem có thể bán được bao nhiêu.

Trấn Quan còn đang đánh trận, toàn thành bị vây nhốt.

Cho nước và thức ăn cũng chỉ là làm chậm quá trình tử vong.

Phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ chiến thắng chiến tranh, giúp bọn họ phá vây...

Những thứ này tốn chi phí rất lớn.

Cô tốn sức di chuyển bốn cái rương lớn xuống kho chống trộm dưới tầng hầm, khóa cửa an ninh lại.

Sau đó cao hứng ôm bầu rượu không ngừng lau chùi.

Mãi đến tận bình minh!

*

Các tướng sĩ bên Chiến Thừa Dận cũng một đêm không chợp mắt.

Mười vị tướng sĩ biết tin nửa đêm tướng quân sai người dọn dẹp ao nước.

Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy đã thành công rồi.

Thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện, cũng nguyện ý cứu bọn họ!

Các tướng sĩ còn cao hứng hơn cả tướng quân, khóc rồi lại cười, vừa cười vừa khóc.

Vừa vui vừa buồn, một đêm không ngủ.

Trời còn chưa sáng bọn họ đều chạy tới phủ tướng quân, hỏi tướng quân đây có phải sự thật không?

Thần linh thật sự đáp ứng lời cầu xin?

Tướng quân mỉm cười không nói, chỉ đưa cho họ xem hồi âm của Diệp Mục Mục.

Tất nhiên, là phong thư thứ hai.

Các tượng sĩ nhìn thấy tờ giấy trắng như tuyết, thật sự trắng giống như tuyết.

Chữ viết trên tờ giấy trắng ngay ngắn.

Thần linh để tướng quân tìm một cái ao lớn một chút, ngày mai bắt đầu cung cấp nước...

Mọi người đều vui sướng phát khóc.

Mấy tướng sĩ ôm nhau khóc lóc thảm thiết.

Có nước rồi!

Bọn họ có nước rồi!

Rốt cuộc không cần chờ ông trời đổ mưa.

Có thần linh cung cấp nước cho bọn họ!

Cuối cùng bọn họ cũng có thể sống sót!

Lý thúc đứng sau cánh cửa cũng lặng lẽ lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Trấn quan mặc dù gian khổ, nhưng bọn họ có nước rồi!

Có nước liền có thể sản xuất, trồng trọt lương thực, người trong cả thành mới có thể sống sót.

Bọn họ có hy vọng.

*

Cuối cùng trời cũng sáng.

Mọi người đang chờ nước chảy ra từ bình hoa.

Thế nhưng, thứ xuất hiện đầu tiên lại là những cái bánh bột mì trắng mịn không lẫn tạp chất nóng hổi.

Đột nhiên, từ miệng bình hoa rơi xuống như mưa, ào ào ào, những chiếc bánh màn thầu nghi ngút khói rơi xuống bàn.

Trần Khôi không nhịn được mở một gói ra.

Một gói đựng mười bánh màn thầu trắng lớn.

Hắn lấy ra một cái, hung hăng cắn một miếng lớn.

"Thật thơm, thật mềm, thật ngọt!"

Sau đó, hắn phân phát bánh màn thầu trắng lớn cho tướng quân cùng các tướng sĩ khác.

Mỗi người nhận được một cái!

Màn thầu trắng xốp, mềm thơm, ngậm trong miệng có vị ngọt, không lẫn đá vụn, không lẫn cám lúa mì, không bị khô, cũng không bị mắc nghẹn ở cổ họng.

Trần Khôi cảm thán: "Màn thầu thần tiên ăn cũng mỹ vị như vậy, quả nhiên không giống với phàm nhân chúng ta!"

"Ăn ngon quá!" Ngô Tam Lang nói.

Những người khác nhao nhao phụ hoạ.

Bọn họ kiểm kê được tổng cộng một trăm bao màn thầu, ăn một bao còn lại chín mươi chín bao.

Sau khi dọn dẹp xong màn thầu, bọn họ tưởng sắp xả nước, Thái Hoà và Hứa Minh dựng thùng chuẩn bị hứng nước.

Kết quả, ào~...

Một trăm gói bánh bao bỗng nhiên rơi xuống, toàn bộ rơi vào trong thùng.

Tất cả đều là bánh bao lớn, nóng hổi thơm ngào ngạt.

Bánh bao cũng được đựng mười cái một gói.

Các tướng sĩ hung hăng nuốt nước miếng, dù có thèm đến đâu cũng không dám mở ra ăn.

Khẩu phần thương thực hôm nay đã ăn hết rồi.

Tiếp theo là bánh bột mì, bánh thịt nướng rau mai, bánh bao nhân thịt... Toàn bộ lộp bộp rơi xuống.

Mọi người nhìn thấy cảnh này không kiềm chế được nữa.

Đặc biệt là bánh bao nhân thịt, rất nhiều tướng sĩ đến từ phương Bắc, món ăn đặc sản quê nhà cũng có bánh bao nhân thịt.

Bánh bao nhân thịt bán ở quê nhà dẹp dẹp, nhân bánh chỉ có một chút xíu thịt, còn lại toàn là rau khô.

Bánh bao thịt do thần linh ban tặng chứa đầy thịt trộn thấm đầy dầu mỡ, nhiều tới mức tràn ra ngoài.

Mười người bọn họ thật sự thèm ăn, đã khó có thể kiềm chế được bản thân.

Chiến Thừa Dận mở bao ra, mỗi loại lấy một phần.

Đưa cho bọn họ mang về nhà.

Các tướng sĩ vội quỳ xuống cự tuyệt.

"Tướng quân, điều này trái với quy củ, trước tiên phải cung cấp lương thực trong quân."

"Tướng quân, hôm qua chúng ta đã mang một hộp cơm về nhà, thê tử ở nhà đã được ăn rồi, hôm nay vẫn còn một ít để ăn, không cần mang thêm về nhà nữa."

Ngô Tam Lang cũng nói: "Tướng quân, hôm qua nhi tử sắp chết đói, may mắn lương thực đến kịp thời, cứu được mạng của nó. Hôm nay đưa nó vào quân doanh."

"Sĩ khí của binh lính bây giờ xuống thấp, đói đến hữu khí vô lực, nếu đem những lương thực này về nhất định sẽ nâng cao sĩ khí của binh lính!"

Thấy tướng sĩ kiên quyết cự tuyệt, Chiến Thừa Dận cầm màn thầu và bánh bao nhân thịt đã lấy ra nhét vào trong ngực bọn họ.

"Đưa về nhà đi, còn lại toàn bộ đưa vào quân doanh."

Mấy tướng sĩ mừng rỡ, lập tức giấu vào trong ngực.

Đây chính là bánh màn thầu trắng lớn cùng bánh bao nhân thịt có rất nhiều thịt tràn cả ra ngoài.

Người nhà chắc chắn sẽ rất vui sướng.

Sau khi các tướng sĩ rời đi, Chiến Thừa Dận đưa màn thầu và bánh bao nhân thịt cho Điền Cầm, Hứa Minh, Lý thúc.

Ba người không có người thân, bọn họ chỉ lấy bánh bao nhân thịt, để lại màn thầu.

Cho dù là bánh bao nhân thịt cũng chỉ ăn gần một nửa, phần còn lại cho vào một cái bao nhỏ buộc chặt lại rồi đặt ở trong ngực mang theo bên mình.

*

Sáng sớm Diệp Mục Mục đã nhận được rất nhiều cuộc gọi, cô mua số lượng quá lớn.

Nhà bán hàng trên cửa hàng trực tuyến cần một tuần để chuẩn bị, giao hàng trong vòng mười ngày.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi.

Ông chủ một cửa hàng gạo địa phương tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện có một đơn đặt hàng lớn. Đi kiểm kê hàng tồn kho phát hiện số lượng không đủ.

Chỉ có thể gửi trước hai trăm bao gạo và năm mươi bao bột mì, nhưng dầu muối trong kho ngược lại có sẵn, phần còn lại sẽ vận chuyển từ nơi khác.

Cô nói phải mau chóng vận chuyển!

Sau khi đồ ăn được giao tới, cô dùng xe đẩy chuyển đồ từ cửa biệt thự tới phòng khách, ước chừng phải vận chuyển mười chuyến.

Sau khi truyền tống bánh bao màn thầu xong, cô ra vườn hoa sau nhà nhìn giếng nước.

Biệt thự nhà cô nằm ở vị trí ngã ba sông, ba cô nói nước mang lại tài vận, mảnh đất này là phong thủy bảo địa, nên ông đặc biệt mua căn nhà ở đây.

Vườn hoa sau nhà có diện tích hai mẫu đất, có một cái giếng mà ba cô nói là mạch nước ngầm, được xây bằng xi măng.

Hiện đang là mùa mưa, nước sông vẩn đục, mực nước dâng cao.

Nước trong giếng cũng đang róc rách sủi bọt.

Nước rất trong, cô nếm thử một chút, có vị như nước suối trên núi.

Cô bỏ một ống nước xuống giếng, kết nối với máy bơm.

Đầu kia ống nước cắm vào trong bình hoa.

Trước khi khởi động máy bơm nước, cô kéo ba bao gạo, một bao bột mì còn sót lại trong nhà đến bên cạnh bình hoa.

Cô vỗ vỗ bình hoa đe dọa: "Truyền tống gạo đi, nếu không tao sẽ nhốt mày dưới tầng hầm!"

Ào, bao gạo biến mất trong nháy mắt.

À há!

Bình hoa vậy mà có thể truyền tống bằng ý niệm!

Cô viết một lời nhắn bỏ vào bình hoa.

"Buổi chiều gửi tới hai trăm bao gạo và năm mươi bao bột mì!"

"Chú ý, cần xả nước!"

Cô khởi động máy bơm.

Dòng nước chảy rất mạnh, ào ào xối vào trong bình hoa mà không bị tràn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro