Dấu vết
Nửa đêm, nhịp độ của ICU đột nhiên trở nên dồn dập. Từng y lệnh được đưa ra, Na Tra để các trợ lý của mình bận rộn với công việc. Bệnh nhân tiếp theo vẫn chưa đến, hắn cuối cùng cũng có một khoảnh khắc rảnh rỗi, có thể ngồi xuống viết bổ sung hồ sơ cấp cứu của vài giờ trước.
Hắn chậm rãi bước về văn phòng. Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, hắn theo thói quen hít một hơi thật sâu, như thể đang tự nhắc nhở bản thân đây là không gian thuộc về hắn.
Ánh đèn sáng lặng lẽ chiếu xuống góc bàn làm việc. Bàn ghế vẫn gọn gàng ngăn nắp như mọi khi, nhưng không biết từ lúc nào ở đây đã xuất hiện thêm một vài dấu vết nhỏ nhặt. Những dấu vết của người ngoài.
Trên bàn dựng một chiếc micro ghi âm nhỏ gọn, giống như một lá cờ không tiếng nói tuyên bố chủ quyền. Na Tra nhận ra ngay đó là của Ngao Bính, dùng để ghi âm trao đổi về bệnh tình cả ngày, vừa tiện vừa hiệu quả. Trong ống đựng bút có thêm vài chiếc bút đánh dấu, bên cạnh là một hộp đựng đồ trong suốt, tùy tiện đặt vài chiếc kẹp tóc màu sắc dịu nhẹ lặng lẽ nằm đó, như thể một góc cuộc sống đã bị bỏ quên ngay dưới mắt hắn.
Na Tra đứng khựng lại ở cửa. Hắn dường như thấy hình ảnh Ngao Bính ngồi ở đây, một tay cậu gỡ búi tóc, lười biếng ngả người ra sau ghế, mái tóc xanh dài trượt xuống vai xõa ra như nước. Đầu ngón tay hắn ngứa ran, gần như có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh của lọn tóc đó lướt qua mu bàn tay.
Khoảnh khắc này, hắn không thể phân biệt được đó là dư âm của giấc mơ hay là một ảo ảnh chưa từng xảy ra trong thực tại.
Hắn đứng đờ ra, như một người sống một mình đột nhiên nhận ra sự tồn tại của bạn cùng phòng, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lại căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua từng chi tiết mà trước đây hắn cố tình lờ đi, bên cạnh máy pha cà phê có thêm một chồng cốc giấy dùng một lần, trên chiếc ghế sofa nhỏ thỉnh thoảng lại có một chiếc áo khoác mỏng, trong tủ lạnh âm thầm xuất hiện một hộp kem vani. Ngay cả trong thùng rác cũng thỉnh thoảng thấy bao bì đồ ăn vặt còn sót lại của Ngao Bính.
Văn phòng vốn thuộc về hắn, vậy mà không biết từ lúc nào đã vương vấn hơi thở của một người khác.
Họ rõ ràng là dùng chung văn phòng vào những thời điểm khác nhau, nhưng lại giống như hai người lén lút trao đổi nhật ký, để lại những dấu ấn cuộc sống khi đối phương không có mặt. Na Tra nhìn chằm chằm vào hộp kẹp tóc đó, đột nhiên cảm thấy chột dạ như thể bí mật bị nhìn thấu, giống như có người đã bắt gặp lá thư tình mà hắn giấu trong ngăn kéo. Hắn đóng cửa lại, bật máy tính rồi ngẩn người ngồi đó, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói: "Tôi không có ý định tìm đối tượng đâu."
Tại sao?
Cậu ấy nói câu đó cho mình nghe sao?
Có phải vì cũng đang đợi một người không?
Đột nhiên, hai tiếng "cốc cốc" khẽ vang lên. Có người gõ cửa.
Na Tra đột ngột mở mắt, sống lưng theo bản năng căng cứng. Hắn sững sờ một giây, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, xoa xoa mặt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe như một người trưởng thành bình tĩnh và đáng tin cậy: "Chuyện gì?"
Bên ngoài vang lên tiếng càu nhàu của trợ lý: "Bác sĩ Lý, phòng 10. Tối nay sắp xếp rút ống thông tiểu và ống thông trực tràng, nhưng bệnh nhân như bị ma ám, ai đến gần là chửi."
Na Tra nghe vậy lông mày giật giật, "rầm" một tiếng kéo cửa ra, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Anh ta lại lên cơn khỉ gió gì nữa? Không cho chạm thì đừng chạm nữa, chẳng lẽ bắt tôi quỳ xuống cầu xin anh ta à? Khoa cột sống còn không cho anh ta tiếp tục gây tê, tôi là một bác sĩ ICU quan tâm làm gì?"
Trợ lý vội vàng giải thích: "Không phải, mấy ngày nay anh ta cứ như vậy. Đo huyết áp, lật người, kiểm tra cơ lực, tất cả đều là bạn trai anh ta một mình làm theo lệnh của y tá. Bây giờ muốn hỏi... hay là để bạn trai anh ta giúp rút?"
Na Tra nghe vậy cau mày, trầm ngâm một giây, giọng điệu lạnh nhạt: "Được thôi, vậy cậu viết toàn bộ quy trình, hướng dẫn, đánh giá rủi ro, thông báo cho người nhà... vào bệnh án. Chữ nhiều cũng đừng tiếc, viết rõ ràng từng nét, đừng để đến ngày nào đó xảy ra chuyện lại nói chúng ta ép người nhà phải làm thực tập sinh."
Trợ lý liên tục gật đầu: "Đảm bảo viết không có sơ hở, câu nào cũng có căn cứ pháp lý."
Na Tra bĩu môi: "Người bạn trai này cũng đủ liều... sợ là kiếp trước nợ anh ta một mạng."
Trợ lý không nhịn được cười: "Hơn thế nữa, một người tình nguyện bị đánh một người tình nguyện chịu, tối qua hai người còn chen chúc ngủ chung một giường bệnh. Y tá nhìn thấy suýt nữa thì bị xuất huyết não."
Na Tra đảo mắt, phất tay đuổi người: "Chết tiệt, đừng kể mấy chi tiết đó nữa."
Trợ lý cười chạy đi, văn phòng lại trở về im lặng.
Màn hình máy tính sáng, Na Tra ngồi trên ghế tiếp tục nhìn hộp kẹp tóc kia mà ngẩn người.
Gió đêm thổi không ngừng, ICU liên tục quá tải. Bệnh nhân đặt nội khí quản, bệnh nhân chuyển đến, bệnh nhân nặng, hết người này đến người khác. Ngay cả phòng bệnh dự phòng cũng chật kín, trưởng khoa y tá ôm điện thoại như đánh trận, điều động người, điều động giường, điều động thiết bị, một giây cũng không nghỉ.
Na Tra như con quay bị roi quất, chân không chạm đất. Mãi đến khi trời sáng hắn mới giao ca xong, ngồi xuống viết nốt xấp hồ sơ tạm thời còn dở như đang đối mặt với một đống bom chờ tháo gỡ.
Chuột "tách tách" lật trang, cổ tay viết đến tê cứng, mắt khô như muốn bốc khói. Ký xong trang cuối cùng, góc dưới bên phải màn hình hiện rõ thời gian - 08:57.
Ánh sáng ban ngày chói lòa, chói như một cái tát không nể nang. Hắn tắt máy tính, lấy áo khoác từ trong tủ, vừa định mặc vào rồi rời đi thì bên ngoài lại truyền đến một chuỗi âm thanh mật mã quen thuộc.
"Tít."
Cánh cửa mở ra.
Ngao Bính đứng ở cửa, vai đeo túi, một tay vẫn đặt trên tay nắm cửa. Cậu rõ ràng không ngờ giờ này còn có người ở đây, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên sau đó cười.
Tim Na Tra đập mạnh, sự mệt mỏi tan biến ngay lập tức. Ngao Bính mang theo một chút hơi lạnh đặc trưng của buổi sáng sớm, tóc mái hơi ẩm ướt như thể vừa dính tuyết tan.
Trong đầu hắn vô thức hiện lên một vài hình ảnh, tóc ướt dính vào cổ, da thịt lạnh lẽo.
Hắn cắn răng, buộc mình lấy lại tinh thần: "Chào buổi sáng, gặp lại nhanh vậy sao?"
Ngao Bính cười khẽ: "Cậu chưa tan ca à? Vậy lát nữa tôi sẽ qua."
Na Tra theo bản năng bước ra một bước, nói trước khi cậu kịp đi: "Tôi vừa xong, cứ dùng văn phòng tự nhiên."
Hắn suýt nữa đã nói "tôi đi ngay", nhưng lời đến miệng lại gắng gượng sửa thành: "Tôi ngồi hai phút, nghỉ một chút rồi đi."
Ngao Bính gật đầu, mỉm cười bước vào.
Na Tra lùi lại, ngồi xuống cạnh chiếc giường nhỏ, giả vờ muốn dọn dẹp giường, kết quả phát hiện mặt giường phẳng lì, nếp nhăn duy nhất chính là chỗ hắn vừa ngồi.
Hắn dứt khoát không giả vờ nữa, quang minh chính đại nhìn Ngao Bính, ánh mắt dán chặt vào từng hành động của đối phương.
Ngao Bính giả vờ như không để ý, hoặc là thực sự không quan tâm. Cậu thong thả treo áo khoác, lấy ra túi trái cây đã cắt sẵn từ trong ba lô nhét vào tủ lạnh, lại rút ra vài gói đồ ăn vặt quen thuộc nhét vào tủ nhỏ.
Na Tra dựa vào giường, nhịp tim lặng lẽ tăng.
Ngao Bính lấy chiếc áo blouse trắng đang treo trong tủ ra, đứng trước gương cài từng nút, chỉnh lại cổ áo, kéo thẳng vạt áo, động tác không nhanh không chậm, tỉ mỉ và chuyên tâm.
Na Tra gần như quên cả chớp mắt, ánh mắt dán chặt vào người cậu như bị thứ gì đó đóng đinh.
Cuối cùng Ngao Bính ngay ngắn kẹp thẻ nhân viên vào, lấy bút và mấy món đồ nhỏ từ ngăn kéo ra, lần lượt nhét vào túi áo.
Đó là dáng vẻ của cậu khi bước vào "chế độ bác sĩ", ung dung, sạch sẽ, không chê vào đâu được.
Na Tra đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mang chút thoải mái cố ý: "Cậu có phải đã dọn cả văn phòng đến đây không?"
Ngao Bính khẽ cười: "Gần đây bệnh nhân nhiều, hai trợ lý bên tôi chen chúc trong một phòng bất tiện lắm nên để họ dùng văn phòng của tôi, còn tôi thì qua chỗ cậu."
Cậu nói nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Na Tra, dường như đang chờ đợi phản ứng của hắn, lại như căn bản không định cho hắn cơ hội từ chối.
"Chưa hỏi trước cậu, xin lỗi nhé. Có được không?"
Cổ họng Na Tra thắt lại, lắp bắp một giây: "Không, không sao, cứ dùng tự nhiên... Đồng nghiệp với nhau thì giúp đỡ nhau thôi mà."
Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Câu nói này nghe vừa ngu ngốc vừa hèn nhát, làm gì còn chút phong thái của một bác sĩ chủ trị?
Ngao Bính gật đầu: "Tôi mang trái cây và đồ ăn vặt đến, coi như là... tiền thuê."
Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Nếu ăn không hết thì chia cho mấy sinh viên cậu hướng dẫn."
Na Tra buột miệng: "Tôi ăn hết được." Rồi hắn ngừng một chút, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm cậu, "Bây giờ tôi đặc biệt muốn ăn."
Ngao Bính không nhịn được cười: "Nếu cậu còn không đi, tôi sẽ nghĩ cậu cố tình đợi tôi đấy."
Na Tra liếm môi, yết hầu lên xuống một cái, hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem?"
Ngao Bính không tiếp lời, chỉ rút ra một gói đồ ăn vặt, vứt "bộp" một cái vào lòng hắn.
"Về nhà từ từ ăn đi bác sĩ Lý," Cậu nói một cách vô cùng dịu dàng. "Hẹn ngày mai gặp, chúc cậu mơ đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro