Hỗn loạn

ICU phòng mười lăm, nữ. Tên không rõ, tuổi không rõ, trong bệnh án viết mập mờ "ước tính từ thanh niên đến trung niên".

Đơn hội chẩn không phải do Lý Na Tra tự mình gửi mà là do Ủy ban Đạo đức bệnh viện đưa ra.

Điều này đã nói lên vấn đề, đây không chỉ là một bệnh nhân mà còn giống như một quả bom hẹn giờ đặt trên giường bệnh ICU.

Ngao Bính ngồi trong văn phòng, mở bệnh án đó ra. Trang bệnh án được lật rất nhanh, ba mươi mấy trang nội dung, cậu lướt qua như một cái máy, nhanh chóng tạo ra một bản tóm tắt rõ ràng, chắt lọc trong đầu.

Hệ thần kinh: Hội chứng khóa trong, khoét mắt hai bên, áp xe não đa ổ, tổn thương não rộng, trong trạng thái hoàn toàn mất ngôn ngữ và cử động, không thể giao tiếp nhưng điện não đồ cho thấy vỏ não vẫn có hoạt động tần số cao, cho thấy cô ấy có thính giác, có ý thức, có lẽ còn có cảm xúc.

Hệ tim mạch: Viêm nội tâm mạc nhiễm khuẩn, u nhú van tim, nhiễm khuẩn huyết tái phát không thuyên giảm, rất có thể là nguyên nhân ban đầu của áp xe não.

Hệ hô hấp: Hoàn toàn phụ thuộc vào máy thở, không có hơi thở tự chủ.

Hệ tiêu hóa: Mất chức năng nuốt, được nuôi bằng ống thông dạ dày.

...

Ngao Bính đọc xuống, hầu như không có hệ thống nào là nguyên vẹn. Suy tim, suy gan, suy thận, rò ruột, viêm tủy xương, lở loét da, nhiễm trùng huyết toàn thân.

Trong những chẩn đoán này, chỉ cần lấy ra một cái cũng có thể gây chết người. Nhưng cô ấy vẫn còn sống.

Không chỉ sống, mà còn được "sắp xếp" vào đây: Không có người nhà, không có giấy tờ tùy thân, chỉ có một bản hồ sơ chuyển viện với chữ ký Lý Na Tra được làm giả, coi cô ấy như một gói hàng im lặng, lặng lẽ vứt bỏ ở ICU.

Na Tra vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, gọi điện đến một viện nghiên cứu mà hắn nghi ngờ cãi vã một trận.

Đối phương phủ nhận ngay tại chỗ, cúp điện thoại chưa được mấy tiếng đã chuyển khoản nặc danh một khoản phí nằm viện lớn.

Đồng thời còn có một bản "giấy ủy quyền" gửi qua fax được viết không kẽ hở, liệt kê Lý Na Tra là người đại diện duy nhất của bệnh nhân này, có mọi quyền quyết định đối với cô ấy, bao gồm cả sống chết.

Ngao Bính ngồi trước máy tính, khẽ thở dài một hơi.

Cậu đương nhiên biết đây không phải là một bệnh nhân bình thường. Đây có thể là một "trường hợp nghiên cứu" nào đó, một tàn dư của một thí nghiệm y học đã thất bại quá lâu.

Và bây giờ, cơ thể còn sống này, cá thể có suy nghĩ nhưng bị nhốt trong lớp vỏ bọc này đã trở thành trách nhiệm của Lý Na Tra.

Ngao Bính đứng dậy, chỉnh lại áo blouse trắng. Cậu đi qua cuối hành lang, đẩy cửa kính ra. Không khí trong phòng bệnh được duy trì ở nhiệt độ cố định nhưng lại mang theo một mùi hương không thể diễn tả, đó là sự pha trộn của nước khử trùng, chất thải và dịch tiết từ vết thương.

Giường bệnh ở chính giữa phòng, đầu giường dựa vào tường. Bệnh nhân nằm ở đó như một pháo đài tan nát, dựa vào dây dẫn và máy móc để duy trì sự sống.

Cô ấy có thân hình béo phì, nhưng đó không phải là chất béo khỏe mạnh. Lớp mỡ dưới da không có độ đàn hồi dán chặt vào bộ xương, chảy xệ theo trọng lực. Các đường cơ hầu như biến mất, như bị cuộc sống nằm liệt giường lâu dài nuốt chửng hoàn toàn. Da bị phù nề, tái nhợt và bóng loáng, loét tì đè và bầm tím rình rập ở khắp mọi nơi. Phía bên phải đầu có một lỗ hở hộp sọ, hộp sọ vẫn chưa được tái tạo, chỉ được che phủ bằng một lớp băng phẫu thuật dày, giữa băng dính và gạc lộ ra một ống dẫn lưu.

Nhãn cầu đã bị khoét, mí mắt hơi lõm xuống đã được khâu lại. Ống máy thở được đưa vào từ đường rạch khí quản trước cổ, nghiêm ngặt nâng lên hạ xuống lồng ngực cô theo cài đặt. Dịch truyền tĩnh mạch được truyền vào từ mu bàn tay và hai bên cổ, ống thông dạ dày được nối với một túi dinh dưỡng đường ruột đục ngầu, bụng dưới bên phải treo một túi rò ruột, hai bên eo có lỗ mở thận, mỗi lỗ nối với một túi chất lỏng sẫm màu. Hầu như mỗi cơ quan đều bị một thứ gì đó chiếm giữ, như một cái bình sinh mệnh bị các thiết bị tiếp quản.

Việc duy trì sự sống của cô bị nhốt trong lớp vỏ bọc tối tăm này, là một nỗ lực lâu dài và nặng nề, như đi trên dây thép chênh vênh, mỗi bước đi đều tiêu hao rất lớn sức lực.

Và để dừng lại, chỉ cần một việc: rút ống thở ra. Trong vòng vài phút, cô sẽ chìm vào yên lặng, hoàn toàn giải thoát.

Ngao Bính đứng bên giường, im lặng vài giây. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay sưng phù của bệnh nhân. Dái tai cô còn sót lại một lỗ xỏ khuyên cũ kỹ, như tàn tích của một cuộc sống nào đó trong quá khứ.

"Chào cô, tôi là bác sĩ Ngao Bính. Cô đang ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, tôi là bác sĩ Chăm sóc cuối đời hôm nay đến thăm cô."

Cậu đợi một giây, như đang cho đối phương thời gian phản ứng, rồi tiếp tục: "Tôi biết cô nghe thấy. Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ chủ nhiệm Lý Na Tra của cô, xem có gì... có thể làm cho cô không."

Đang nói chuyện, cửa kính "két" một tiếng trượt ra.

Na Tra bước vào, trên trán dán vài lọn tóc ướt, dường như vừa thoát ra từ một cơn bão nào đó. Hắn đứng ở cuối giường, liếc nhìn bệnh nhân, rồi nhìn về phía Ngao Bính.

"Cậu thấy thế nào?"

Ngao Bính không trả lời ngay. Cậu đứng bên giường, nhìn khuôn mặt tĩnh lặng gần như vô hồn của bệnh nhân, ngón tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc khô xơ trên trán cô ấy, động tác dịu dàng.

"Có ba lựa chọn." Cậu cân nhắc nói, "Thứ nhất, cấp cứu toàn lực, tất cả phẫu thuật, kháng sinh, điều trị hỗ trợ đều không bỏ sót. Chỉ là tổn thương não của cô ấy không thể phục hồi, hội chứng khóa trong cũng sẽ không được cải thiện. Cô ấy sống, nhưng sẽ cứ mãi như thế này."

Na Tra không nói, mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực phập phồng của bệnh nhân, như đã biết những lựa chọn tiếp theo, chỉ đang đợi nó được nói ra từ miệng Ngao Bính.

"Thứ hai," Ngao Bính dừng lại, "Rút ống thở. Để cô ấy ra đi một cách yên lặng, không giãy giụa, không đau đớn."

Yết hầu của Na Tra khẽ động đậy, mắt vẫn không nhúc nhích.

"Thứ ba," Ngao Bính thu lại ánh mắt, "Duy trì hiện trạng, không thêm không bớt, cho đến khi cơ thể tự nhiên suy kiệt. Điều này có thể là vài tuần, cũng có thể là vài tháng, thậm chí lâu hơn."

Cậu dừng lại, nhìn Na Tra: "Nhưng cô ấy không thể nói cho chúng ta biết lựa chọn của mình. Vậy thì phải do người đại diện quyết định, bây giờ là cậu. Vậy cậu thấy thế nào?"

Na Tra sững sờ, dây thần kinh ở khóe miệng như bị co giật. Hắn cúi đầu nhìn xuống sàn, im lặng đủ hai giây: "Tôi thậm chí còn không biết cô ấy là ai."

Ngao Bính không nói tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

"Tôi không biết quá khứ của cô ấy, cũng không hiểu tính cách của cô ấy. Tôi không biết cô ấy là loại người sẽ bám víu lấy hơi thở cuối cùng không chịu buông hay là loại người sẽ chủ động nói 'tôi đi đây'." Giọng Na Tra ẩn chứa một sự bất an xa lạ, "Tôi không quen cô ấy. Không phải người thân, không phải bạn bè, ngay cả tên cô ấy là gì tôi cũng không biết. Tôi căn bản không nên là người đại diện của cô ấy."

Ngao Bính vốn định nói tiếp nhưng cửa lại bị đẩy ra một chút, sau đó trợ lý thò đầu vào: "Bác sĩ Lý, bên phòng bệnh thường gọi điện, nói bệnh nhân được chuyển đi buổi sáng lại bị nhiễm toan ceton, muốn chuyển về."

Na Tra tặc lưỡi một tiếng, ngước mắt nhìn qua: "Họ không thể trông chừng kỹ một chút à? Đừng để bệnh nhân cứ lén ăn tinh bột nữa."

Trợ lý xòe tay, biểu thị bất lực.

"Thôi được rồi, tôi đi xem đây." Na Tra phẩy tay như đã quen, "Cậu đi để ý cái người kia cũng được chuyển đi buổi sáng ấy, đừng để hắn lại tự mình rút ống mở khí quản, cấp cứu lại một lần nữa. Tối nay tôi khỏi tan làm luôn."

Nói xong, hắn gật đầu với Ngao Bính rồi sải bước ra ngoài cửa.

Bảy rưỡi tối, Na Tra đứng trước máy tính, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn.

Đồng nghiệp ca tối vừa cúi đầu xem tờ giao ban vừa không nhịn được lẩm bẩm: "Tôi thật sự không hiểu anh đang rối rắm cái gì. Bên kia để anh làm người đại diện thì chính là tin tưởng anh. Anh đưa ra quyết định tốt nhất cho cô ấy không phải là được rồi sao? Tôi thấy chuyển sang Chăm sóc cuối đời khá hợp, ICU chúng ta cũng có thể trống một giường."

Na Tra không nói, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh trước mặt một lúc như đang thất thần. Vài giây sau, hắn mới mở miệng: "... Quá vội vàng."

"Vậy anh sẽ cấp cứu toàn lực?" Đồng nghiệp ngẩng đầu lên, lông mày gần như muốn bay lên, "Mở sọ mở ngực mở bụng, làm lại hết một lần? Anh nghĩ cô ấy muốn bị treo lơ lửng như vậy sao?"

Na Tra cau mày: "Tôi nghĩ cô ấy có lẽ cũng không muốn bị nhốt trong cơ thể này, nhưng cô ấy vẫn còn não. Vẫn có thể nghe thấy, thực ra cô ấy vẫn còn ở đó."

"Anh không phải là người ghét lãng phí tài nguyên nhất sao? Giờ lại đồng cảm rồi à?"

Na Tra không lên tiếng, chỉ thở dài một hơi nặng nề: "Thôi, cậu không hiểu đâu."

"... Anh đang đùa tôi à?"

Na Tra tan làm, suy nghĩ vẫn chưa thông suốt, đột nhiên lười tìm cớ. Hắn không gửi tin nhắn cũng không đợi người đến đón, đi thẳng về chung cư của Ngao Bính.

Chìa khóa "cạch" một tiếng mở khóa cửa, ngay cả bản thân hắn cũng không nhịn được cảm thấy có chút chột dạ, như một tên trộm mặt dày mà còn tự cảm động – trộm ăn, trộm ở, trộm cả danh phận.

Trong nhà đèn ấm phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trên sofa Ngao Bính đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nhìn về phía cửa.

Na Tra đứng ở cửa lén lút quan sát hai giây, không thấy chữ "cút" bay ra từ trong không khí, lập tức an tâm chuyển sang chế độ "đây là nhà tôi tôi sợ ai". Giày vừa cởi, cặp vừa đặt xuống, như thể đây không phải là nhà của Ngao Bính mà là phòng ký túc xá thuê chung của hắn và cậu.

Thời gian Na Tra tan làm, căng tin đã chỉ còn lại chút cơm nguội và đồ ăn thừa. Hắn bình thường đều về nhà hâm nóng chút đồ ăn sẵn đông lạnh cho qua bữa.

Bếp nhà Ngao Bính thì lại càng trống rỗng, không có chút sức sống. Hắn mở tủ, mò ra một gói mì ăn liền, đang định lấy nước cho vào lò vi sóng thì bỗng nghe thấy từ phòng khách truyền đến một câu nói nhẹ nhàng của Ngao Bính: "Trong tủ lạnh có cơm hộp. Mua nhiều quá nên còn thừa. Không đủ thì còn có cá mòi đóng hộp."

Tay Na Tra khựng lại, gia vị mì ăn liền suýt nữa thì văng ra.

Hắn từ từ quay đầu, ánh mắt rơi vào người đang ngồi trên sofa. Ngao Bính không ngẩng đầu, như thể vừa rồi cậu nói chỉ là tối nay có mưa, chứ không phải là một câu "tôi để dành cơm cho cậu".

Na Tra không lên tiếng, chậm rãi đi đến trước tủ lạnh. Cửa tủ vừa mở ra, quả nhiên có một hộp cơm nằm yên lặng ở tầng thứ hai, bên trên phủ một lớp màng bọc thực phẩm kín kẽ.

Hắn cẩn thận lấy hộp cơm ra, món ăn bên trong rất tươi, hai món mặn một món chay, màu sắc rõ ràng, được chia ngăn gọn gàng. Khóe miệng hắn không nhịn được khẽ cong lên, ngay sau đó "khụ" một tiếng, cố gắng đè nén cái vị ngọt không mời mà đến đó xuống.

Cơm hâm nóng xong, hắn liếc nhìn phần ăn, thực ra đã đủ rồi, nhưng vẫn tiện tay mở hộp cá mòi đóng hộp ra. Hắn ngồi xuống bàn ăn, ăn như hổ đói, vừa ăn vừa tìm đề tài: "Cá hộp này mặn quá với lại nhiều mỡ, không tốt cho tim. Cậu thích ăn cá à? Lần sau tôi nghỉ sẽ học làm."

Ngao Bính nhanh chóng đáp lại một câu: "Cậu ngay cả lúc đi làm còn không có thời gian ăn cơm, bớt bận tâm chuyện lúc nghỉ ngơi đi."

Na Tra bị nghẹn họng, miệng há ra, cuối cùng chỉ ậm ờ "ừ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, Na Tra dọn dẹp bàn sạch sẽ, tiện tay lau qua mặt bàn. Hắn thở dài một hơi, quay người lại với vẻ mặt thoải mái "cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng với bạn cùng phòng rồi".

Vừa quay đầu lại đã thấy Ngao Bính ngồi trên sofa, sách đã gập lại, trong tay cầm cốc nước, lông mày hơi cau lại, ánh mắt nhìn về phía trước, rõ ràng là đang mơ màng.

Na Tra bước qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, do dự một lúc rồi vẫn mở lời: "Hôm nay không thuận lợi à? Gặp phải người nhà kỳ quái à?"

Ngao Bính không nhìn hắn, chỉ khẽ lắc đầu: "Không."

"Vậy bệnh nhân được chuyển từ ICU đi..."

"Giải quyết rồi." Giọng cậu bình thản, vẫn không có chút gợn sóng.

Na Tra dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng: "Hôm nay tôi..."

Hắn vừa mới mở lời, Ngao Bính đột nhiên lên tiếng, giọng không to nhưng rõ ràng không cho cơ hội tranh luận: "Na Tra, hôm nay tôi không muốn nói chuyện. Để tôi yên tĩnh một lát."

Na Tra sững người. Hắn nhìn khuôn mặt nghiêng của Ngao Bính, im lặng vài giây, cuối cùng chỉ gật đầu: "Được."

Hắn không nói gì nữa, dựa vào sofa, cùng chìm vào sự yên tĩnh đó. Điện thoại sáng, hắn lướt màn hình một cách vô định, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Ngao Bính. Phòng khách im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng lật trang yếu ớt của thiết bị điện tử.

Na Tra phải dậy sớm, vừa qua mười giờ đã ngáp một cái, đứng dậy xoa xoa mắt: "Tôi đi tắm đây, ngủ ngon."

Ngao Bính gật đầu, chỉ đáp lại một tiếng "ừm".

Đèn phòng ngủ tắt trước, phòng khách vẫn sáng. Ngao Bính ngồi ở đó, cốc nước cầm trong tay như đã quên mất cử động. Mãi đến gần một giờ cậu mới chậm rãi đứng dậy, đi vào bóng tối.

Cửa được khẽ khép lại gần như không có tiếng động. Cậu đi đến mép giường thay đồ ngủ, động tác nằm xuống cực nhẹ, lưng dựa vào Na Tra, nhắm mắt lại.

Đêm rất tĩnh, rèm cửa che khuất ánh trăng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Vào lúc rạng sáng, một tiếng động trở mình nhỏ nhặt phá vỡ sự im lặng, vụn vặt và lặp đi lặp lại. Ngao Bính bị đánh thức, cau mày giơ tay lên xem đồng hồ, vừa qua năm rưỡi.

Cậu bực bội đẩy phía bên kia một cái, nói nhỏ: "Không ngủ thì ra sofa, đừng trở mình qua lại nữa."

Na Tra khẽ đáp lại một câu "xin lỗi", không tranh cãi thêm, nhẹ nhàng từ trên giường bò dậy, ôm chăn ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, căn phòng trở về yên tĩnh.

Chưa đầy mười phút, Ngao Bính thở dài một tiếng, trở mình ngồi dậy, cũng ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ tủ lạnh và đèn ngủ. Na Tra quấn chăn cuộn tròn ở một góc sofa, không ngủ, cứ ngồi yên lặng như vậy, vẻ mặt ngẩn ngơ như một chương trình đột nhiên bị mất kết nối.

Ngao Bính đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng nói nhỏ lại: "Sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro