Khảo thí
Hai tháng sau, trong phòng ngủ, ánh đèn mờ ảo.
Ngao Bính dựa vào lòng Na Tra, nghiêng nửa người ngồi trên đùi hắn, lưng áp vào lồng ngực rắn chắc và ấm nóng của hắn. Nửa người trên của cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ gọn gàng, như thể đang thực hiện một buổi tập đọc buổi tối nghiêm túc.
Trong tay cậu nắm chặt tờ giấy in tài liệu đã sờn mép, giọng nói kiềm chế và chậm rãi, đọc: "... Phân loại nhịp tim nhanh, có tác dụng phán đoán nguồn gốc và cơ chế của nó..."
Giọng cậu toát ra một chút cắn răng chịu đựng, như đang cố gắng kiểm soát một thứ gì đó sắp sụp đổ.
Na Tra ngồi phía sau cậu, động tác lơ đãng, bàn tay đã thăm dò vào trong chăn, từng chút một, không nhanh không chậm vuốt ve cậu. Động tác tinh tế như đang nâng niu một mẫu vật quý giá và mỏng manh, mỗi lần chạm vào đều nhẹ nhàng đến mức lịch sự, nhưng lại rơi chính xác vào các đầu dây thần kinh.
Ngao Bính cuối cùng cũng không kìm được tiếng rên bị cậu cắn chặt trong cổ họng, cả người như bị rút hết xương, mềm nhũn tựa vào lòng hắn, khóe mắt ửng đỏ.
Na Tra thản nhiên lau sạch tay, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, thuần thục ghi lại dữ liệu: "Đỉnh 123, phục hồi nhanh, nhịp tim dao động nhỏ, dữ liệu rất ổn định."
Hơi thở của Ngao Bính bất ổn, cậu hất tay, ném tờ giấy xuống đất, phản đối: "Giai đoạn hai rốt cuộc anh còn muốn thu thập bao nhiêu dữ liệu nữa?"
Na Tra khẽ cười bên tai cậu: "Sốt ruột rồi à?"
"Không phải..." Ngao Bính nhắm mắt lại, giọng nói rên rỉ như muỗi kêu, "Cứ thế này mãi... em sắp không chịu nổi nữa rồi."
Na Tra không tiếp lời, chỉ đột nhiên nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu lại rồi hôn lên.
Hắn cố ý kéo dài mỗi hơi thở thật lâu. Từ từ thăm dò vào, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi khẽ vờn rồi từng chút một quấn chặt, lưu luyến không rời, cho đến khi hai chân Ngao Bính khẽ run lên.
Ánh mắt Na Tra chăm chú nhìn vào các con số nhịp tim. Không đợi chiếc đồng hồ đeo tay kêu, hắn dứt khoát buông ra, vẻ mặt tự nhiên liếc một cái: "Em xem, ngay cả sau cực khoái nhịp tim vẫn có thể nhảy lên trên 120. Điều này cho thấy..."
"Từ từ từng bước... không được vội vàng..." Ngao Bính yếu ớt tiếp lời, thuộc lòng đến mức thành một phản xạ.
Cậu nhũn ra trong lòng Na Tra, như thể ngay cả xương cũng bị vò nát, hơi thở đứt quãng hỏi: "Em không vội... em chỉ muốn biết... giai đoạn hai của anh... rốt cuộc sẽ kéo dài đến khi nào?"
Na Tra vuốt lại mái tóc rối bời của cậu, giọng điệu nghiêm túc: "Cho đến khi em có thể thuộc lòng trang giấy này, bất kể có chuyện gì xảy ra... đều có thể đọc thuộc."
Ngao Bính như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lẩm bẩm lặp lại: "Em thuộc rồi. Em thực sự thuộc rồi."
Na Tra nhướn mày: "Anh không tin. Bây giờ thử xem."
Ngao Bính vừa mở miệng, Na Tra đã lấy ra sợi ruy băng đỏ mà hắn thường quấn trên cánh tay từ tủ đầu giường, không một lời báo trước.
"Anh làm gì vậy?" Ngao Bính cảnh giác rụt lại một chút.
Na Tra cười khẽ ấn cậu lại: "Đừng động đậy. Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi." Nói xong, hắn khéo léo quấn sợi ruy băng đỏ qua mắt Ngao Bính, quấn hai vòng, thắt nút sau gáy.
Động tác dịu dàng đến mức gần như là một "hiệp ước quân tử", như thể đang nói, "em tất nhiên có thể từ chối, nhưng em sẽ không làm thế, đúng không?"
Khoảnh khắc dải lụa lướt qua mi mắt, Ngao Bính nín thở. Cảm giác lụa mềm mại, nhiệt độ đầu ngón tay của Na Tra vẫn còn trên má cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán. Câu nói "bất kể có chuyện gì xảy ra" lúc này nghe có vẻ hơi đáng ngờ.
Thế giới chìm trong bóng tối, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của Na Tra bên tai: "Kiểm tra chống nhiễu, không được nhìn trộm. Bắt đầu đọc thuộc đi, bác sĩ Ngao."
Ngao Bính hít một hơi thật sâu, như đang chuẩn bị tâm lý để nhảy vào một vận mệnh không thể đoán trước. Cậu hắng giọng, bắt đầu đọc thuộc đoạn văn đã bị tra tấn đến mức thuộc lòng.
Giọng nói trong trẻo, ổn định, như thể thực sự đang tham gia một kỳ thi sát hạch không được phép sai sót trong bệnh viện. Chỉ là kỳ thi này, giám thị lại đặc biệt thích gây chuyện.
"Các phân loại thường gặp của rối loạn nhịp tim bao gồm... rối loạn nhịp xoang, ngoại tâm thu nhĩ..."
Na Tra không nói gì, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống, môi lướt qua khóe môi đang đọc bài của cậu như chuồn chuồn đạp nước.
Ngao Bính theo bản năng đẩy hắn ra, động tác mang tính cảnh báo nhưng miệng thì không ngừng đọc bài.
Na Tra lại nắm lấy cổ tay đó ấn xuống giường, bàn tay còn lại thì lặng lẽ thăm dò vào dưới gấu áo ngủ, đầu ngón tay dán vào bụng từ từ trượt lên, vẽ ra đường cong của xương sườn, như đang xác nhận vị trí của các dây điện tâm đồ.
Giọng Ngao Bính dần trở nên yếu ớt: "... Nhịp tim nhanh, cũng có thể thấy trong... cường giáp, rối loạn điện giải..." Âm cuối đã lặng lẽ biến điệu.
Tim cậu đập rất nhanh, nhưng vì không nhìn thấy đồng hồ đeo tay nên không thể xác định con số, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán mình còn có thể chịu đựng được bao lâu. Cậu theo bản năng vài lần muốn tránh động tác của Na Tra nhưng đều bị hắn giữ chặt.
Lồng ngực Na Tra áp vào lồng ngực cậu, truyền đến nhịp tim cũng dồn dập không kém, quấn chặt cậu từng chút một.
Hắn nói nhỏ một câu gì đó, giọng điệu dịu dàng như đang khuyến khích. Hôn lên mặt Ngao Bính, đầu lưỡi hắn dọc theo bên cổ trượt xuống.
Ngao Bính cắn răng tiếp tục đọc thuộc: "... Có thể biểu hiện bằng hồi hộp... tức ngực... khó thở..."
Tốc độ nói bắt đầu không ổn định, âm cuối bấp bênh cao vút lên.
Tay Na Tra đã di chuyển đến bên ngực, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào điểm nhạy cảm dưới lớp vải khi xoa nắn, rồi cúi đầu liếm nhẹ và in dấu hôn lên chỗ động mạch cảnh đang đập.
Ngao Bính cắn chặt môi dưới, kiên trì đọc thuộc tiếp: "... Kích thích thần kinh phế vị... có thể dẫn đến... nhịp tim chậm..."
Cậu như một sợi dây cung bị kéo đến giới hạn, mỗi tấc đều đang run rẩy, nhưng lại bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, thăm dò bờ vực sụp đổ.
Hơi thở của Na Tra quấn quýt, nhẹ nhàng như sương mù ấm áp, từ sau tai, xương quai xanh một mạch trượt qua toàn thân, từ từ thấm vào kẽ hở của làn da, mang theo một cảm giác áp bức không thể cưỡng lại.
Thực tế rõ ràng hơn rất nhiều so với giấc mơ, và cũng áp bức hơn rất nhiều. Khi cơn hoảng loạn ập đến, cậu còn có thể dựa vào việc đọc bài và hít thở sâu để cố gắng giữ mình bình tĩnh, nhưng thực tế lúc này không cho phép sự hoảng loạn đang trói chặt cậu lại.
Cậu đã không còn tâm trí để suy nghĩ liệu có bị hoảng loạn hay không, vài lần cố gắng rút ý thức ra bằng cách đọc bài, nhưng mỗi xúc cảm chạm vào đều đang khiêu khích pháo đài lý trí cuối cùng của cậu.
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, trong "kiểm tra nhiễu" được sắp xếp cẩn thận này, ngay từ đầu cậu đã không có lựa chọn.
Điều duy nhất có thể làm có lẽ là cắn chặt răng, đọc thuộc cho xong cái cuốn sách giáo khoa chết tiệt đó.
Đúng lúc này, một bàn tay chống lên chân cậu. Chất bôi trơn mát lạnh lướt qua da thịt. Cậu run lên một cái, giây tiếp theo, đầu ngón tay liền dịu dàng thăm dò vào lối vào.
Ngao Bính khẽ giật mình, theo bản năng lật người muốn chạy trốn.
Na Tra như đã dự đoán được phản ứng của cậu, đặt ngang khuỷu tay vững vàng ấn cậu lại, giọng nói trầm thấp gần như dỗ dành: "Đừng sợ, đây cũng là một phần của nhiễu."
Ngao Bính run rẩy phản đối: "Anh... đây đâu phải là nhiễu, đây là..."
"Là kích thích có thể kiểm soát," Na Tra nghiêm túc cắt ngang, như đang giảng bài học thuật, "Có thể hoàn thành việc đọc thuộc trong bất kỳ nhiễu nào mới được coi là vượt qua kiểm tra. Chúng ta đã nói là từ từ từng bước, anh đây là đang thực hiện theo đúng kế hoạch."
"Em chưa từng thấy... loại kiểm tra này!"
"Bây giờ em vừa trải qua một đợt hưng phấn thần kinh giao cảm, đang ở trong giai đoạn không phản ứng tương đối, tạm thời phản ứng thấp."
Na Tra cúi đầu hôn cậu: "Bây giờ là thời điểm tốt nhất để vượt qua kiểm tra. Nếu bây giờ dừng lại... sau này em sẽ càng ngày càng khó thích ứng, thậm chí sản sinh ra phản xạ né tránh có điều kiện. Vậy chúng ta chỉ có thể mãi mãi dừng lại ở giai đoạn hai, ngay cả nụ hôn này... cũng sẽ không còn nữa."
Ngao Bính như bị đánh trúng điểm yếu, nửa ngày không nói nên lời.
Na Tra thừa thắng xông lên, một bên ngón tay từ từ đi sâu vào, một bên nói nhỏ: "Chỉ một lần thôi. Em thuộc bài giỏi như vậy, anh biết em có thể. Sau này anh đều theo nhịp điệu của em, được không? Em nói dừng anh sẽ dừng."
"... Na Tra." Ngao Bính gọi nhỏ, giọng nói mang theo sự cầu xin gần như không thể nghe thấy, "Em sợ..."
"Anh biết em sợ," Na Tra sờ lên khăn bịt mắt của cậu, giọng điệu kiên định và dịu dàng, "Cho nên anh mới không rời xa em. Anh ở đây, vẫn luôn ở đây."
Ngao Bính cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, cơ thể trong sự trêu chọc liên tục càng run rẩy rõ rệt hơn.
Na Tra nói thêm một câu nhỏ: "Anh không ép em. Anh chỉ là... anh yêu em."
"Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy em, anh đã muốn chạm vào em, muốn giữ em lại, muốn em... chỉ thuộc về anh."
Hắn dừng lại một chút, như sợ dọa cậu, lại dịu dàng nói thêm: "Nếu bây giờ em nói không, anh sẽ dừng lại. Thật đấy."
Tim Ngao Bính đập như trống, như có gì đó nứt ra từ cột sống, một mạch đốt cháy đến tận các đầu chi. Cậu thở dốc vài hơi, giọng nói khàn đặc như tự nói với mình: "... Đọc thuộc bài xong là kết thúc à?"
Na Tra hôn lên ngón tay cậu: "Anh biết giới hạn của em. Chỉ cần em không nói dừng thì sẽ kết thúc rất nhanh."
"Em... em không nói dừng." Giọng Ngao Bính run rẩy, "Em không sợ... em có thể thích ứng... với bất kỳ nhiễu nào."
Na Tra khẽ sững sờ, sau đó bật ra một tiếng cười trầm thấp, mang theo vài phần yêu thương không thể kiềm chế: "Vậy chúng ta tiếp tục kiểm tra nhé."
Đầu ngón tay hắn từ từ vẽ vòng tròn bên trong, nhịp điệu lúc có lúc không, như sóng triều nhẹ vỗ bờ, lúc nặng lúc nhẹ, mỗi lần đều mang theo sự kiên nhẫn sâu sắc.
Ngao Bính cố gắng tập trung ý thức, tiếp tục đọc bài: "Tình trạng giao cảm cao kéo dài... cũng có thể gây ra... vòng lặp tự khuếch đại..." Chỉ là giọng điệu của cậu đã trở nên lộn xộn, như người sắp chết đuối cố gắng ngoi lên mặt nước nhưng luôn thiếu một hơi thở.
Na Tra nhẹ nhàng cọ vào mặt cậu, giọng điệu cưng chiều và mang theo ý cười: "Em có thể làm được mà. Giữ tập trung, đừng để tâm trí trôi đi, đừng bận tâm đến nhiễu."
Cả đốt ngón tay cuối cùng cũng thăm dò vào, lúc nông lúc sâu, động tác cực kỳ dịu dàng, không giống xâm phạm mà càng giống an ủi, như hoa sen nhẹ nở trong hồ nước, từng cánh từng cánh bao quanh cậu.
Ngao Bính gần như muốn cong lưng lên, nhưng lại cắn răng giữ vững giọng nói: "... Có thể ảnh hưởng đến chức năng tống máu của tim... dẫn đến thiếu máu não... chóng mặt..."
Cậu nói đứt quãng nhưng vẫn nắm chặt sợi logic không buông, như thể chỉ cần nói sai một câu cậu sẽ bị cuốn hoàn toàn vào vòng xoáy do Na Tra tạo ra, không thể thoát khỏi.
Na Tra nhìn cậu ngoan ngoãn bị bịt mắt bằng ruy băng đỏ, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, vừa đọc bài lộn xộn vừa cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ, không nhịn được cong khóe miệng. Phần dưới của hắn đã cứng đến mức không thể cứng hơn được nữa.
Khi hai ngón tay cùng tiến vào, cơ thể Ngao Bính đột nhiên căng cứng, vai khẽ run lên một cái, phát ra một tiếng hừ nhẹ như đột ngột bị nhấn chìm vào nước sâu. Nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp tục đọc thuộc: "... Dạng sóng P thay đổi... nhịp điệu phức hợp QRS đều đặn..."
Na Tra cúi người áp sát cậu, lòng bàn tay khẽ ấn vào một chỗ nào đó trên bụng dưới của cậu, lực đạo dịu dàng nhưng lại khiến cả người cậu mềm nhũn, giọng nói gần như dán vào vành tai: "Cố gắng thêm một chút nữa."
Trán Ngao Bính toát ra một lớp mồ hôi mỏng, lông mi ẩm ướt run rẩy, việc đọc thuộc đã từ "cố gắng" chuyển thành "gượng ép": "... Nguyên nhân... điều tiết..."
Na Tra cuối cùng cũng khéo léo rút ngón tay ra, sau đó thay đổi tư thế, bôi chất bôi trơn lên mình.
Ngao Bính đang nghiến răng cố gắng đọc từng chữ đột nhiên mắt sáng lên. Sợi ruy băng đỏ vốn đã lỏng lẻo nhẹ nhàng treo trước mắt cậu bị Na Tra dùng một ngón tay gỡ ra.
Hắn hỏi nhỏ: "Em có muốn nhìn anh không?"
Ngao Bính sững sờ.
Na Tra còn chói mắt hơn cả ánh sáng rực rỡ. Vai và cổ trần trụi, lồng ngực phủ đầy mồ hôi mỏng, khóe môi mang theo nụ cười, giữa mày mắt đan xen giữa chút tinh quái và sự sâu nặng khó phân rạch ròi. Cả người hắn như đang phát sáng.
Ngao Bính ngây người nhìn hắn vài giây, gần như bị đốt cháy. Sau đó cậu như chạy trốn mà đột ngột kéo sợi ruy băng đỏ xuống bịt lại mắt, tốc độ nói rất nhanh: "Không... không phải là kiểm tra sao? Anh không thể tăng độ khó giữa chừng."
Na Tra bật cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn: "Được, vậy không nhìn."
Hắn áp sát vào cơ thể Ngao Bính, vừa nói nhỏ "thả lỏng" vừa nhẹ nhàng tiếp xúc, chậm rãi và kiên nhẫn. Ngao Bính theo bản năng hít một hơi, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường, răng cắn chặt môi dưới, không dám lên tiếng, sợ rằng một tiếng rên rỉ sẽ khiến mọi nỗ lực đổ sông đổ biển.
Na Tra ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiếp tục đọc bài đi, bác sĩ Ngao."
Ngao Bính giọng run rẩy tiếp tục đọc: "... Nguyên nhân gây rối loạn nhịp tim... bao gồm thuốc, căng thẳng cảm xúc..." Như muốn kiên cường chống lại con sóng sắp nhấn chìm cậu.
Na Tra dịu dàng ôm chặt cậu, chậm rãi tiến vào, động tác vững vàng đến bình tĩnh, như đang dùng găng tay vô trùng để luồn kim trên trường phẫu thuật, không cho phép một chút run rẩy hay sơ suất nào.
Cơ thể Ngao Bính đột nhiên căng cứng, các đốt ngón tay trắng bệch. Phần đầu của Na Tra vững vàng lồng vào trong cơ thể cậu, hắn thì thầm bên tai cậu: "Thả lỏng một chút, đừng sợ, chúng ta vẫn đang ở giai đoạn hai. Trọng điểm là chống nhiễu."
Khoảnh khắc đó, thế giới của Ngao Bính như bị nén lại thành một điểm nhỏ hẹp, chỉ còn lại giọng nói của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn và cảm giác bị căng ra đó. Cậu cố gắng duy trì lý trí: "... Dựa vào nguyên nhân gây bệnh và biểu hiện điện tâm đồ... lập ra phác đồ điều trị..."
Na Tra cúi đầu hôn lên dái tai và bên cổ cậu, những chỗ môi lưỡi nóng bỏng chạm vào đều từng tấc một xoa dịu sự cứng nhắc.
Nhận thấy cậu có chút thả lỏng, Na Tra bắt đầu chậm rãi ra vào, nhịp điệu như thủy triều buổi đêm từ từ dâng lên, mỗi lần đi sâu vào lại càng vững, càng sâu, trong sự dịu dàng lại mang theo sự kiên trì không thể chống cự. Hắn vẫn luôn ôm chặt Ngao Bính, như sợ cậu sẽ trượt ra khỏi lòng, và hắn tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
"... Dạng sóng răng cưa... nhịp điệu đều đặn... thường gặp khi sốt cao... thiếu máu... cường giáp..."
Giọng Ngao Bính càng lúc càng yếu ớt, mỗi chữ đều như đang vật lộn ngoi lên khỏi mặt nước. Cậu run rẩy gọi tên Na Tra, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng ấn lại, dỗ dành: "Anh ở đây. Em làm rất tốt, đọc thuộc rất giỏi."
"Em đọc xong rồi... được chưa?" Cậu như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đầu ngón tay nắm chặt lưng Na Tra, như nắm lấy mảnh gỗ trôi nổi cuối cùng.
Giọng Na Tra lại thản nhiên như mọi khi, mang theo một chút ý cười: "Mai anh sẽ in nội dung của phần tiếp theo cho em. Hôm nay tạm bợ một chút... đọc lại từ đầu đi nhé."
Ngao Bính gần như bật khóc, giọng nói vỡ vụn: "Anh... anh là ác quỷ à?"
Na Tra cười một tiếng, không phủ nhận. Hắn một tay đỡ lấy eo Ngao Bính, một tay xoa nhẹ vai cậu, tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành: "Cố gắng lên. Chỉ là kiểm tra thôi, đừng nghĩ nhiều."
"Rối... loạn nhịp tim... các phân loại thường gặp bao gồm... xoang, xoang..." Giọng Ngao Bính đã mất kiểm soát, lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, gần như chỉ là những tiếng thở dốc, "Chậm, chậm lại một chút..."
Na Tra cúi người hôn lên đôi mắt bị che bởi ruy băng đỏ của cậu, trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt run rẩy. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ tăng tốc độ.
Động tác của hắn dần trở nên sâu hơn, nhịp điệu vẫn ổn định nhưng không còn kiềm chế nữa, như cuối cùng cũng thả lỏng khát khao đã tích tụ bấy lâu trong cơ thể, từng chút một tuôn trào ra. Mỗi lần tiến vào đều gần đến giới hạn hơn, như muốn khâu chặt hai người lại với nhau.
Ngao Bính ôm chặt hắn, như một con thuyền nhỏ bị sóng biển vỗ đi vỗ lại, cơ thể run rẩy từng đợt, sóng nhiệt từ trong cơ thể dâng lên, đốt cháy khiến ý thức trở nên mơ hồ. Giọng cậu đã không thể nói thành câu, chỉ còn lại tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra từng tiếng một từ sâu trong cổ họng.
Na Tra vẫn luôn ôm chặt cậu, hôn lên trán và vai cậu, những nụ hôn đó vừa là sự an ủi cũng như một lời cầu xin không lời. Hắn hết lần này đến lần khác đi sâu vào, va chạm vào điểm giới hạn sâu trong cơ thể cậu, như muốn vò nát linh hồn cậu trong lòng bàn tay.
Cảm giác sắp sụp đổ đó, cuối cùng cũng bị một đợt xung kích mạnh hơn đẩy lên đến cực hạn.
Ngao Bính như bị thứ gì đó nhấn chìm vào nước sâu, cảm giác mất trọng lượng bao trùm khắp nơi, giọng nói khàn đặc và vỡ vụn: "... Em... không đọc được nữa... Na Tra..."
Na Tra siết chặt lấy các đốt ngón tay đang run rẩy của cậu: "Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi."
"Phần còn lại, để anh đọc thuộc."
Hắn nói xong, hôn lên vành tai đang nóng hổi của Ngao Bính, vừa ra vào nhanh chóng vừa nói nhỏ: "... Cần kịp thời nhận biết loại rối loạn nhịp tim, phán đoán nguyên nhân và mức độ khẩn cấp..."
"... Giữ cho đường thở của bệnh nhân thông suốt, khi cần thiết thì khử rung tim và điều trị bằng thuốc..."
"... Cần theo dõi chặt chẽ sự thay đổi của các dấu hiệu sinh tồn..."
Hắn nói từng chữ từng chữ một, môi dán vào tai Ngao Bính, đó là một cuốn sách giáo khoa đã quá quen thuộc, cũng là một lời thề đã quá rõ ràng giữa hai người.
"Chúng ta vĩnh viễn không rời xa, bất kể có chuyện gì xảy ra."
Tất cả ý thức, ký ức, ngôn ngữ, đều tan vỡ vào lúc này.
Ngao Bính như cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, cơ thể như sợi dây cung đã kéo căng lặng lẽ đứt ra. Cậu ôm chặt lấy cánh tay Na Tra, giọng nức nở nhỏ gần như không thể nghe thấy.
Na Tra cũng trong tiếng hừ nhẹ vụn vỡ này của cậu mà mất kiểm soát, đè nặng lên cậu, đắm mình vào nơi giao thoa đó, thở dốc, giải phóng. Mọi khao khát đều hóa thành một tiếng run rẩy nhẹ, bí mật và triệt để giấu vào cơ thể của người hắn yêu.
Không khí như được lấp đầy bởi hơi ấm ẩm ướt còn sót lại, xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc chưa ổn định của hai người, đan xen vào nhau trong màn đêm, quấn quýt không rời.
Na Tra vẫn nằm sấp trên người cậu, trán khẽ tựa vào thái dương cậu, hơi thở phả lên vành tai ẩm ướt của cậu, hỏi nhỏ: "Ổn không? Em xem, đồng hồ đeo tay không kêu, thành công rồi."
Ngao Bính như vừa được vớt lên từ dưới nước, toàn thân không còn sức lực thở dốc, giọng nói vừa khàn vừa nhỏ: "Kiểm... tra kết thúc chưa?"
Na Tra cười một tiếng, đặt một nụ hôn an ủi lên môi cậu: "Rất thành công. Em thích ứng nhanh hơn anh mong đợi rất nhiều. Xem ra... chúng ta có thể bước vào giai đoạn ba rồi. Rất đơn giản, chỉ là kéo dài thời gian nhiễu, thử các cách nhiễu khác nhau mà thôi."
Giọng điệu hắn bình tĩnh như đang giảng bài, nhưng mỗi chữ đều mang theo sự ám chỉ không thể làm lơ.
Ngao Bính đã kiệt sức, mang theo giọng khóc mà phản đối: "Không... em muốn trở lại giai đoạn một... giai đoạn một chỉ cần ôm nhau ngủ thôi mà..."
Na Tra cười, tháo sợi ruy băng đỏ trên mắt cậu, nghiêng người nằm trở lại, ôm cậu vào lòng, vỗ về từng cái từng cái trên lưng cậu: "Được được được, vậy thì trở lại giai đoạn một trước đã."
Hắn đặt lòng bàn tay lên ngực Ngao Bính, cảm nhận nhịp tim vẫn còn hơi phập phồng rồi từ từ trở lại bình ổn, như một nhịp điệu quen thuộc và đã lâu không gặp, ăn khớp một cách hoàn hảo và ngoan ngoãn với hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Khoảnh khắc này, không cần phải nói thêm gì nữa.
Màn đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng. Na Tra khẽ nhắm mắt lại, khóe môi vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt. Trong đầu lại yên tĩnh vang vọng một ý nghĩ.
Đáng lẽ họ đã phải như thế này từ lâu rồi.
Vốn dĩ phải là như thế này.
Vẫn luôn là như thế này.
Đây không phải là sự bắt đầu của một giai đoạn mới, cũng không phải là một bước ngoặt bất ngờ nào đó.
Họ chỉ là, đã đi lạc một thời gian ở một khúc quanh nào đó, và bây giờ cuối cùng cũng đã quay trở lại bên cạnh nhau.
/
Ghi chú của tác giả:
🎉 Toàn bộ truyện đã kết thúc! 🎉
(Phía sau còn có hai ngoại truyện nhỏ, sẽ đăng cùng lúc)
Rất rất cảm ơn mọi người đã theo dõi đến đây! Khi viết đến câu cuối cùng, gõ dấu chấm câu đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Làm thế nào để nói "cảm ơn" cho đủ để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này?
Đây không phải là lần đầu tiên tôi viết truyện. Thời sinh viên, tôi đã viết một truyện đồng nhân khoa học viễn tưởng trung thiên, không có tuyến tình cảm, nhân vật chính thậm chí không phải là con người. Truyện đó được đăng lặng lẽ trên một nền tảng nào đó, vậy mà lại đứng đầu bảng xếp hạng phân loại trong một thời gian dài, còn được ký hợp đồng nữa. Bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy có một chút tự hào nho nhỏ.
Sau này trở thành người đi làm, dù ý tưởng vẫn tự nảy ra như nấm mọc sau mưa rồi lại tự mình khô héo, nhưng mọi người đều hiểu, có sức nghĩ, lại không có tâm trạng để viết.
Cho đến một ngày, tôi bước vào vũ trụ Ngẫu Bính do các fangirl vĩ đại xây dựng. Vâng, tôi đang nói đến tất cả mọi người ở đây, độc giả, tác giả, họa sĩ, các "đầu bếp" và các thiên thần "kudos" nhỏ bé. Trong thế giới này, tôi tình cờ tìm lại được niềm vui và sự thôi thúc "muốn viết."
Truyện này là lần đầu tiên tôi thử kể về sự phát triển tình cảm, tương tác cơ thể giữa hai nhân vật chính, không còn chỉ đưa ra một bối cảnh thú vị hay một cú twist, mà là cố gắng viết ra những chi tiết và sự thay đổi trong mối quan hệ của họ.
Có các "thiên thần nhỏ" nhắn lại rằng, sau khi hai người thổ lộ tình cảm, trước khi kết hôn, lẽ ra nên viết thêm nhiều đoạn hẹn hò ngọt ngào. Tôi cảm thấy nói rất đúng. Phần này thực ra khi phác thảo cốt truyện tôi hoàn toàn không nghĩ đến, sau này nếu trong đầu nảy ra ý tưởng phù hợp, có thể sẽ viết thành chương bổ sung,
Đây cũng là lần đầu tiên tôi vừa viết vừa đăng. Khi đăng hai chương đầu tiên, tôi chỉ có một phác thảo cốt truyện chính, bản chi tiết và bản nháp ban đầu chỉ viết được một nửa, trong tay chỉ có vài chương dự trữ.
Kế hoạch ban đầu là ba bốn ngày đăng một chương, để lại cho mình một chút khoảng trống, lỡ như bị bí ý tưởng cũng có thể thở phào một hơi.
Nhưng không ngờ, vì sự tồn tại của các bạn, việc viết truyện lại trở nên kích thích như đánh phó bản mở rương kho báu vậy! Mỗi lần nhìn thấy lượt theo dõi +1, kudos +1, và những bình luận nhiệt tình, những dự đoán tuyệt vời, tôi lại không kìm được mà phấn khích, lập tức mở tài liệu ra đăng thêm một chương nữa!
Thế là viết mãi viết mãi từ "đăng từ từ" biến thành "đăng điên cuồng", từ đăng hàng ngày đến vắt kiệt bản thảo, cuối cùng thậm chí xuất hiện tình trạng thảm khốc "muốn đăng nhưng không có chương để đăng." Nhưng vẫn kiên trì đến khi toàn bộ truyện kết thúc, tôi thực sự không ngờ mình có thể làm được. Và các bạn, chính là nguồn động lực lớn nhất của tôi!
Đặc biệt cảm ơn tất cả những người đã đọc truyện, nhấp vào, để lại bình luận, thích, theo dõi. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi, đưa câu chuyện này từ điểm xuất phát đến đích.
Hoan nghênh các bạn tiếp tục để lại bình luận nói cho tôi biết những tình tiết yêu thích, hoặc những chỗ có thể cải thiện nhé!
Chúc mọi người trong mùa hè rực rỡ này, tiếp tục tự do vui vẻ sáng tạo, theo dõi truyện, và mơ mộng!
Ghi chú của editor: Lại hoàn thêm một bộ nữa rồi phải nói là tự nể độ năng suất của bản thân 🔥 Không biết nói gì hơn ngoài việc cảm ơn vì đã cho tôi chọn đúng nền văn minh Ngẫu Bính, từ hàng official đến fanart fanfic tất cả đều thơm ngon tròn vị hít mãi không hết tôi yêu fandom to như cái bánh xe bò này nhiều lắm ꉂ(˵˃ ᗜ ˂˵)
Cảm ơn các bạn, những người đã chịu khó đọc tới tận đây không bỏ dở, chúc chúng ta mỗi ngày đều ngập tràn vui vẻ và thật nhiều tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro