[Phiên ngoại 3] Phi thăng

Ghi chú của tác giả:

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi~ Ban đầu sau khi viết xong phần chính, tôi định hừng hực tinh thần mà viết thêm vài ngoại truyện nữa.

Nhưng không biết có phải do duyên số hay gì, chưa đầy một tuần sau khi kết thúc truyện, tôi đang đi làm thì nhận một bệnh nhân bị hội chứng khóa cứng, làm tôi náo loạn một hồi lâu.

Lúc đó thật sự tôi rất sợ, vì căn bệnh này quá hiếm, hiếm đến mức tôi chỉ từng thấy trong sách giáo khoa, thi cử cũng hiếm khi ra, trước giờ chỉ nghe nói, chưa từng gặp ngoài đời.

Thời gian ấy tôi đột nhiên không dám viết nữa, thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đó, đặc biệt sợ trong phòng bệnh lại có cái WPW chưa được chẩn đoán bùng nổ ngay dưới tay tôi...

Giờ chuyện đó đã qua lâu rồi, bỗng một ngày tôi chợt nghĩ, dù truyện chính và các ngoại truyện trước đều viết kết thúc có hậu, nhưng thật ra vẫn còn một chút nguy cơ nhỏ, phải chăng chỉ khi đôi bên cùng bay lên, mới thực sự là kết thúc trọn vẹn?

Ý nghĩ vừa lóe lên, những cảnh tiếp theo như tự chảy ra từ trong đầu tôi, tự nhiên mà hoàn thành cái kết đó.

Như thể họ mượn tay tôi, để viết câu chuyện cuối cùng dành cho nhau.Vậy nên mới có ngoại truyện này.

Sinh sinh thế thế, happy ending.


/


Mặt trăng lạnh, mặt trời ấm, thời gian thấm thoắt như thoi đưa.

Thoáng chốc, tóc bạc đã lén lút nhuộm lên thái dương Ngao Bính. Mỹ nhân vẫn đoan trang nhã nhặn, chỉ là khí chất đã thêm vài phần dịu dàng và yên tĩnh được lắng đọng qua năm tháng.

Na Tra sau khi về hưu vốn định sống vài năm tháng bình lặng, nhưng ai ngờ trời không chiều lòng người.

Từ một ngày nọ, những tai nạn kỳ lạ cứ liên tiếp ập đến.

Tản bộ trên bãi biển trời quang mây tạnh, sóng biển đột nhiên dâng cao. Những con sóng cao vài mét ập đến như muốn nuốt chửng họ.

Con đường rợp bóng cây mà họ tay trong tay đi qua trong công viên, cây cổ thụ rắn chắc lại không hề báo trước mà đổ xuống đầu họ.

Ngay cả việc thay một cái bóng đèn trong nhà, cái thang dưới chân cũng "cạch" một tiếng gãy làm đôi, suýt nữa Na Tra bị ngã chết, tiện thể đè chết Ngao Bính đang giữ thang.

Na Tra khó hiểu mà vẫn không có cách nào lý giải được, sau đó chỉ có thể tự trách mà nói: "... Đều là nhắm vào anh, khổ cho em rồi."

Ngao Bính khẽ cười: "Ai liên lụy ai còn chưa nói được đâu. Có lẽ là nửa đời trước em đã tiêu xài hết vận may nên bây giờ phải trả lại thôi."

Hai người dần dần nhận ra quy luật, những tai nạn kỳ quái đó chỉ xảy ra khi họ ở một mình, xung quanh không có ai.

Ngao Bính nhíu mày phân tích: "Chúng ta cố gắng ở những nơi đông người, giữ cho lúc nào cũng có người chứng kiến."

Na Tra lập tức bổ sung: "Trong nhà anh cũng lắp camera, không có góc chết."

Còn về đề nghị "chia tay để bảo toàn tính mạng"? Không ai nhắc đến, cũng không ai nghĩ đến.

Họ khó khăn lắm mới đến được với nhau, sinh ra đã phải ở bên nhau, sẽ không lạc mất nhau lần thứ hai.

Nhưng tính toán kỹ lưỡng đến mấy vẫn không thể ngăn cản được một kẻ toàn tâm toàn ý muốn lấy mạng họ.

Ngày đó, hai người đang lái xe trên đường cao tốc rộng lớn, trước sau không có xe, mặt trời lặn trên đường chân trời, mọi thứ đều rất bình thường.

Cho đến khi có một con... lợn hồng xuất hiện từ hư không.

"... Đùa nhau à?" Na Tra trong nháy mắt đã chửi một vạn câu thô tục trong lòng, "Ngay cả logic cơ bản cũng không cần nữa sao?!"

Phanh gấp phía trước đã không kịp nữa. Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ dùng hết sức xoay vô lăng để bên Ngao Bính tránh được cú va chạm trực diện, khẽ hét lên một câu: "Sống tốt nhé! Sống lâu trăm tuổi!!"

Phong ấn ký ức bị xé toạc trong ánh sáng vàng kim, hàng triệu năm ký ức vụt qua đồng loạt ùa về.

Na Tra đột nhiên mở mắt, xung quanh một màu sáng lóa. Phản ứng đầu tiên theo bản năng của hắn: "... Ngao Bính?!"

Phi Thiên Trư run rẩy như cái sàng.

Thái Ất Chân Nhân cười hì hì đứng một bên, giọng nói vui vẻ nhưng có chút chột dạ: "Chúc mừng con lại một lần nữa thuận lợi độ kiếp phi thăng, đồ đệ tốt của ta..."

Na Tra mặt lạnh như tiền: "Ngao Bính đâu?"

"Ờ... cái này thì..." Thái Ất ho một tiếng, nụ cười càng thêm chột dạ, "Thật sự không trách bọn ta được. Vốn dĩ công đức của con đã viên mãn rồi, lại về hưu không còn tích lũy công đức, vi sư sợ đêm dài lắm mộng, thiên đạo đột nhiên nổi điên lại giở trò với con làm hỏng hết công lao nên đã sắp xếp Phi Thiên Trư đi dẫn kiếp..."

"Vốn là định đón cả hai về, nhưng kết quả con lại cứ cố sống cố chết bảo vệ nó. Thế là chỉ có một mình con phi thăng thôi."

Na Tra cau mày: "Không phải nói đồng sinh cộng tử sao? Người nói cho con biết, em ấy bây giờ ở đâu?"

Thái Ất vội vàng xua tay: "Nó khỏe lắm, yên tâm! Kiếp nạn đều đã qua rồi, trạng thái phi thăng nửa bước... chỉ là hơi phiền phức một chút."

"Con là một người đã phi thăng, lại tự miệng nói 'sống lâu trăm tuổi'..."

"Bây giờ nó thật sự chỉ có thể chờ đến khi thọ hết, không thể quay về sớm được nữa."

"... Trừ khi con tự ra tay, hoặc, thuyết phục nó tự mình kết thúc."

Na Tra im lặng vài giây, sau đó cười một cái, dường như đã yên tâm: "Vậy thì không cần. Hai mươi năm đầu ở nhân gian không có em ấy con còn chịu được, cùng lắm thì đợi thêm một tháng nữa thôi."

Thái Ất: "... Hả??"

Na Tra quay người đi vài bước, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Nửa trái tim của em ấy vẫn còn ở chỗ con, con phải trả lại."

Thái Ất đuổi theo phía sau, hét lên: "Con ơi con đừng làm bậy! Thiên cơ bất khả lộ..."

Na Tra đi rồi, Thái Ất Chân Nhân và Phi Thiên Trư nhìn nhau, chìm vào im lặng.

Một người một lợn đều cảm thấy có gì đó không đúng.

"Ngươi nói xem..." Thái Ất sờ râu, nghi ngờ mở miệng, "Nó rốt cuộc là muốn Ngao Bính về sớm hay là không muốn vậy?"

Phi Thiên Trư rụt cổ lại, ánh mắt nhỏ bé lấp lánh không ngừng.

"Sao bây giờ nó đã trả lại trái tim vậy?" Thái Ất cúi đầu, "Ngươi nghĩ xem... trái tim được bù đắp, Ngao Bính bây giờ cơ thể càng ổn định, tuổi thọ càng dài. Vậy chẳng phải càng về muộn hơn sao?"

Phi Thiên Trư ngẩng đầu nhìn trời, bởi vì nó chỉ là một con lợn, nó không hiểu.

———————-

Na Tra một đường vội vã xuyên mây vượt giới, đạp nát ánh sáng vàng kim. Đến khi thực sự trở lại nhân gian đã là ba tháng sau.

Ngao Bính đã thoát khỏi nguy hiểm, xuất viện, trở lại căn nhà quen thuộc.

Nhưng Na Tra vừa nhìn đã thấy tóc cậu đã bạc đi quá nửa, giữa những sợi tóc xanh lam xen lẫn những mảng sương bạc lớn, như tuyết đầu mùa phủ lên mặt biển đóng băng, có chút giống dáng vẻ của lão Long Vương Ngao Quang.

Na Tra đứng sát sau lưng cậu, không nhịn được sờ sờ mái tóc dài bạc xanh đó, lại ghé sát lên ngửi một chút. Tóm lại càng nhìn càng đẹp, thế nào cũng đẹp.

Quả nhiên là khí chất nửa bước phi thăng, ôn nhuận như ngọc, nhưng lại mang một sự bình tĩnh và sức mạnh không nói nên lời. Na Tra lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Hắn đi theo suốt, lặng lẽ nhìn Ngao Bính từng bước một luyện tập từ phòng vật lý trị liệu, cắn răng kiên trì hoàn thành các động tác phục hồi chức năng.

Nhìn cậu về nhà uống nước, ăn cơm, sắp xếp quần áo, cuộc sống có trật tự như chưa từng xảy ra tai nạn.

Hắn thậm chí nhìn thấy Ngao Bính kéo tủ lạnh ra, nhìn lướt qua món củ sen cay mà Na Tra thích ăn nhất trước đây, lặng lẽ lấy ra rồi cho vào lò vi sóng.

Đồ đạc trong nhà hầu như không thay đổi, trong phòng đều là ảnh chụp chung của họ. Dép đi trong nhà của Na Tra vẫn để ở vị trí cũ, tấm chăn nhỏ trên sofa được hắn gấp gọn gàng, ngay cả điều khiển TV cũng vẫn ở vị trí Na Tra quen thuộc.

Lòng Na Tra vừa chua xót nhưng lại vừa như được thứ gì đó nhẹ nhàng an ủi.

Hắn đi vào phòng ngủ, phát hiện Ngao Bính đang tựa vào đầu giường, tóc hơi ẩm ướt như vừa mới tắm xong. Mày mắt cậu trong trẻo, ánh mắt có chút buồn ngủ nhưng mãi không chịu nhắm mắt lại.

Na Tra nhìn chiếc tủ đầu giường, đột nhiên trong lòng "thịch" một tiếng.

"... Thảo nào luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó."

Trên tủ đầu giường, chiếc đồng hồ đeo tay yên lặng nằm đó, cả ngày không đeo.

"Thật là sơ suất! Cả ngày không đeo đồng hồ đeo tay? Không đeo đồng hồ đeo tay nguy hiểm lắm!"

Hắn lập tức vớ lấy chiếc đồng hồ, đang định đeo vào cho Ngao Bính, nhưng vừa chạm vào cổ tay hắn lại dừng lại.

Hắn đột nhiên nhớ ra, đợi hắn trả lại trái tim, Ngao Bính sẽ không cần đến chiếc đồng hồ đeo tay này nữa.

Na Tra khẽ thở dài, thu lại sự lo lắng đó, nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, yên lặng ngồi bên giường nhìn lồng ngực Ngao Bính phập phồng.

Cuối cùng, đợi đến khi cậu nhắm mắt lại, Na Tra mới đưa tay ra, dứt khoát thực hiện gây tê thần kinh cảm giác, dùng móng tay sắc bén rạch nhẹ xương ức, từ từ rút ra nửa trái tim của mình từ trong lồng ngực.

Đó là một khối ánh sáng lung linh rực rỡ, như những mảnh vỡ của tinh tú. Hắn cẩn thận đặt nó vào lồng ngực Ngao Bính, lòng bàn tay ấn lên vị trí đó.

"May mà kỹ năng cơ bản về giải phẫu học không bị mất đi."

Na Tra mỉm cười hài lòng, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ khâu lại vết thương, không để lại một chút máu nào. Hắn đứng dậy, bóng hình đã bắt đầu mờ đi. Hắn cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Ngao Bính.

"Tạm biệt."

Nhưng hắn vừa quay người lại đã bị một bàn tay kéo trở lại.

Ngao Bính mở mắt, ánh mắt trong trẻo.

"... Anh không đưa em đi cùng sao?"

Na Tra sững sờ, ngạc nhiên quay đầu lại: "Em... nhìn thấy anh?"

Ngao Bính cũng ngây ra một lúc: "Anh... nói chuyện được?"

Na Tra cười khổ một chút: "Không thể nói nhiều."

Hai chữ này vừa thốt ra, cơ thể lại nhạt thêm một phần.

Ngao Bính lập tức phản ứng lại, đưa tay che miệng hắn: "Đừng nói nữa."

Na Tra không động đậy, mặc cho ngón tay thon dài đó dán trên môi, trong mắt có ngàn lời vạn ý, im lặng nhưng cháy bỏng.

Giọng Ngao Bính run rẩy: "Lẽ ra em phải biết đó là anh, nhưng em sợ... Em sợ đây chỉ là mơ, sợ đây là một ảo giác."

"Em không dám chạm vào anh, không dám chớp mắt, ngay cả thở cũng không dám mạnh."

Cậu khàn giọng nói, "Na Tra... em nhớ anh."

"Mỗi ngày, mỗi giờ, em đều nhớ anh."

Khóe mắt cậu ửng đỏ, nhưng lại cố gắng hết sức không để nước mắt rơi xuống: "Ba tháng nay anh không ở đây... em không phải là không nghĩ đến việc đi cùng anh. Nhưng anh đã liều mạng bảo vệ em, muốn em sống tốt, sao em có thể để anh cứu em vô ích?"

Na Tra nhìn cậu, do dự nói: "Vậy em... bây giờ có muốn... đi không?"

Ngao Bính ngây ra, nhìn bóng hình nửa trong suốt của hắn, lắc đầu: "Em còn nhiều việc phải làm. Em muốn sống, sống thật lâu."

Na Tra khẽ động, nhẹ nhàng cười một cái: "Thế thì tốt rồi. Anh cũng không nỡ để em đau."

"Ngày mai anh lại..."Lời còn chưa nói xong, hắn như bị một lực vô hình nào đó kéo mạnh, tan thành một luồng sáng, bị thế giới này bài xích ra ngoài.

"... đến thăm em."

Ngao Bính đưa tay ra, chỉ bắt được không khí. Một tiếng "cạch" giòn tan, chiếc đồng hồ đeo tay rơi xuống sàn, mặt đồng hồ hướng lên trên, hơi phản chiếu ánh sáng.

Cậu ngây người, lồng ngực run lên.

Không phải là mơ.

"Nó đang làm gì vậy?" Thái Ất khó hiểu, nhìn Na Tra vừa từ hạ giới ngã trở về, lại hít một hơi thật sâu, không chút do dự quay người lại lao xuống.

"Chắc không phải là làm trâu ngựa chưa đủ nên không muốn tan ca đâu nhỉ..."

————————————

Cuộc sống của Ngao Bính trong lúc chờ "hồn ma" của Na Tra lại trôi qua vài tháng nữa.

Cậu đã vài lần nghĩ rằng đó thực sự là ảo giác, cho đến khi Na Tra quả nhiên lại xuất hiện.

Còn chưa nói được hai câu hắn đã nhào tới. Ngao Bính ngay cả "khoan đã" cũng chưa kịp nói ra đã bị đè xuống giường, vừa bị cắn vừa bị gặm.

Khi Na Tra còn sống, hắn đối với cậu vẫn luôn dịu dàng. Dù một đêm vài lần cũng luôn có tiết tấu và ân cần.

Nhưng hôm nay con quỷ đã chết này như bị thứ gì đó kìm nén cả đời, như phát điên, vừa nhanh vừa mạnh, đủ loại chiêu trò xuất hiện không ngừng, mang theo một khí thế muốn cùng nhau chết chung.

Nước mắt của Ngao Bính đều bị làm khô, cổ họng cũng khản đặc.

Cậu nhiều lần cảm thấy hồn lìa khỏi xác, trái tim đập cuồng loạn. Na Tra chống trên người cậu, vừa làm vừa nói: "Trái tim của em đã ổn rồi."

"Sau này không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa."

"Em có thể chạy, có thể nhảy bungee, có thể leo núi tuyết, bơi qua eo biển. Em muốn làm gì cũng được."

Ngao Bính nằm trên gối thở dốc, mỗi tấc trên người cậu đều là dấu vết của sự hoan ái, nhưng trong mắt lại lấp lánh: "Em nhất định sẽ thử."

Na Tra nhẹ nhàng xoa tóc cậu: "Anh phải đi rồi. Em còn muốn gì nữa không?"

Ngao Bính nhìn hắn một cái, nói nhỏ: "... Em sợ sẽ quên đi những ngày chúng ta ở bên nhau. Có thể nào... để em nhớ anh, nhớ mỗi ngày, mỗi phút giây chúng ta ở bên nhau không?"

"Cái này dễ."

Đầu ngón tay hắn ngưng tụ phép thuật, lời chú hồi tưởng như nước chảy vào giữa trán Ngao Bính: "Sau này chỉ cần em nhắm mắt lại là có thể nhớ lại tất cả những khoảnh khắc của đời này."

——————

Na Tra như lên dây cót, một ngày chạy bảy chuyến, chân trước vừa về chân sau đã biến mất.

Phi Thiên Trư nằm trên mây dõi theo tàn ảnh của hắn hết lần này đến lần khác biến mất, cổ gần như muốn gầy đi.

Thái Ất cuối cùng không thể nhìn nổi nữa: "Khoan đã khoan đã! Có chuyện muốn nói với con."

Na Tra chân vẫn còn nửa chừng nhấc lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Nói chuyện gì? Đợi Ngao Bính về rồi nói."

"Chính là liên quan đến Ngao Bính."

Na Tra lập tức thu lại cái chân đã bước được hai phần ba: "Người nói nhanh đi."

Giọng Thái Ất trở nên mơ hồ hơn, chậm rãi thăm dò: "Ta thấy nó gần đây bận rộn lắm phải không? Con có biết nó bây giờ đang làm gì không? Có nên để nó về sớm hơn không?"

Na Tra chớp chớp mắt: "Con không biết, mỗi lần đến đó đều không nói được mấy câu."

"Vậy con chạy đi chạy lại thường xuyên như vậy..." Thái Ất liếc xéo, "Là đang làm gì thế?"

Na Tra thẳng thừng nói: "Con làm gì được? Em ấy thích làm gì thì làm thôi. Em ấy hiếm khi được đến nhân gian, tim lại còn không tốt, còn phải gánh kiếp thay con. Lần này hoàn toàn không còn gánh nặng nữa, khó khăn lắm mới sống tự do hơn một chút, em ấy muốn làm gì con đều ủng hộ, coi như đi nghỉ dưỡng vậy."

Hắn phóng khoáng vẫy tay: "Con vất vả một chút, chạy đi chạy lại thường xuyên cũng không sao..."

Lời còn chưa nói xong, người đã bay đi mất.

Chỉ còn lại Thái Ất với vẻ mặt "???"

Phi Thiên Trư lặng lẽ quay đầu nhìn Thái Ất, một người một lợn nhìn nhau vài giây.

Thái Ất ôm cây phất trần gãi đầu: "Ta nghi ngờ ngay cả nó cũng không biết Ngao Bính đang làm gì."

"Nó có biết Ngao Bính vẫn đang tích công đức cho nó không? Nó đã phi thăng thành công rồi, tích thêm cũng vô dụng... Có nên nhắc nhở nó đừng để người ta bận rộn vô ích không?"

"Đến lúc đó lại trách chúng ta không nhắc nhở... Haiz..."

Phi Thiên Trư ụt ịt vỗ tai bay lên, nó không hiểu gì nhưng cũng tôn trọng.

————————————

Hơn một tháng trôi qua trong chớp mắt.

Cơ thể ở nhân gian của Ngao Bính dần dần suy yếu, mày mắt vốn thanh tú lạnh lùng trở nên trống rỗng và dịu dàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan. Cậu trông bình yên đến khó tin.

Na Tra ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói với cậu: "Sắp đến lúc rồi."

Mỗi lần Na Tra xuống trần vẫn không thể nói quá nhiều, chỉ có thể ở bên cạnh cậu. Ban ngày không rời nửa bước mà bầu bạn, buổi tối thì ôm cậu đi vào giấc ngủ, không nói gì, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu.

Ngao Bính luôn nói rất nhiều. Cậu hết lần này đến lần khác hồi tưởng, xác nhận năm nào tháng nào ngày nào, có ăn đúng giờ không, đi thăm bệnh bị ngắt quãng bao nhiêu lần để cấp cứu, có mất hai mươi phút để tranh luận với người đến hội chẩn không...

Na Tra lắng nghe những lời lảm nhảm lộn xộn của cậu, sau này lại còn căng thẳng hơn cả Ngao Bính. Hắn lẩm bẩm: "Đến khoảnh khắc đó, chỉ đau một chút, thật sự chỉ một chút thôi."

Ngao Bính nhắm mắt lại, thờ ơ nói: "Bây giờ kỹ thuật chăm sóc cuối đời đã tiên tiến như vậy, có lẽ em ngay cả đau đớn cũng không, trực tiếp ngủ một giấc... là có thể gặp được anh rồi."

Na Tra cười hì hì một tiếng, trước khi biến mất nắm chặt tay cậu hơn.

Trở lại lên trời, Na Tra vừa vận chuyển linh lực đã cảm thấy không đúng. Ngọn lửa trong cơ thể hắn lại không còn là ma hỏa sắc bén rực cháy, mang theo sát khí và sự cô độc như ngày trước mà lại mang theo vài phần ôn nhuận, tràn đầy sức sống.

Hắn vội vàng chạy đi tìm Thái Ất: "Sư phụ! Ngọn lửa này của con là sao vậy! Người mau xem đi!"

Thái Ất nhướn mày: "Ôi? Con còn nhớ có một vị sư phụ à?"

"Đừng nói nhảm," Na Tra túm lấy vạt áo ông, "Mạng của rồng quan trọng lắm! Người mau xem đi!"

Thái Ất đưa tay ra kiểm tra, tặc lưỡi một tiếng: "Ôi, ngọn lửa này... Ngọn lửa của con đã thay đổi rồi, mang theo nhịp sinh mệnh, sinh sôi không ngừng, giống thần cách mới sinh. Đây là chuyện tốt đấy."

"Tốt cái rắm!" Na Tra có chút lo lắng, "Có phải Ngao Bính làm không! Em ấy chắc là tưởng con là một con ma chết không nhắm mắt, phải không ngừng hút dương khí, cứ luôn xót xa cho con, đến khi phi thăng còn cho con cả buff!"

Thái Ất vuốt râu cảm thán: "Cũng gần đúng. Đây quả thật là nó làm. Xứng đáng là Linh Châu, động niệm tức thành, có tâm thì có lực, hành động rất mạnh."

Na Tra phát điên: "Rốt cuộc là sao? Có cái giá nào không? Ảnh hưởng đến em ấy thì sao!"

Thái Ất bắt đầu lật cuốn sổ nhỏ, giọng điệu như đang giảng bài: "Những năm qua nó bận rộn lắm. Đầu tiên là tổng hợp ghi chú thăm bệnh của con, xuất bản vài cuốn"Ghi chép ICU của Na Tra", vì ghi chép chi tiết nên đều được đưa vào sách giáo khoa rồi. Sau đó lại viết hồi ký, tên là "Mây đen cũng có ánh sáng"."

"Viết toàn là những câu chuyện của con năm đó ở ICU và tuyến đầu cứu nạn, văn phong lại khá hay, rất được hoan nghênh. Sau này được chuyển thể thành phim truyền hình về y tế, quay thành phim điện ảnh, bây giờ đã phát sóng đến mùa thứ tám rồi, nó vẫn đang làm cố vấn kịch bản đấy."

Na Tra mở to mắt, suýt nữa không thở được: "Co-con, con nói sao em ấy cứ kéo con hỏi năm đó ai đứng bên trái ai lật bệnh án!"

"Nhưng điều này cũng không đến mức làm thần cách của con phá cảnh chứ?" Na Tra thắc mắc, "Ai mà thật sự thờ con?"

Thái Ất không nhịn được cười: "Con không biết đâu, Ngao Bính nói rất hay. Trong sách của nó lặp đi lặp lại câu này, 'Mây đen tuy hung dữ, nhưng học hỏi rất đáng tin.'"

"Hơn nữa trong phim, mỗi lần con xuất hiện đều có thể lật ngược tình thế vào những khoảnh khắc nguy hiểm nhất. Những bác sĩ, y tá, sinh viên y khoa mê tín một chút bắt đầu quen miệng niệm một câu 'Thần linh phù hộ Na Tra phù hộ' trước khi có ca bệnh. Ý là đen một chút cũng không sao, miễn là có thể trấn áp được, không xảy ra chuyện là được."

"Khá nhiều người bái con trước khi lên bàn mổ. Trước khi đi thăm bệnh còn có cả những quả táo trong văn phòng ICU dán chữ 'Na Tra tổ sư gia chuyển nguy thành an'... Niềm tin đó tạo ra sức mạnh cho con, ngày nào cũng truyền vào người con, không thay đổi mới là lạ."

"Lợi ích trực tiếp là, sau này con có lẽ không cần phải độ kiếp sát phạt nữa."

Na Tra bừng tỉnh: "... Thì ra em ấy vẫn không quay về, chuyện quan trọng cần làm chính là chuyện này sao!?"

Phi Thiên Trư lặng lẽ ló đầu ra, khóe miệng cong lên một nụ cười chắc chắn. Nó nghĩ, lần này sẽ không bị lật lại chuyện cũ, bị truy cứu trách nhiệm tại sao lúc đó không thành công đón cả hai về nữa rồi.

Đột nhiên, ánh sáng vàng kim bùng nổ trên bầu trời như pháo hoa nở rộ, giữa trời đất xuất hiện một luồng khí lạnh quen thuộc.

Thái Ất mỉm cười nói: "Xem ai về rồi kìa."

Na Tra đột ngột quay người lao tới, ngọn lửa bùng nổ dưới chân thổi tan mây mù khắp trời.

Hắn lao vào luồng sáng đó, giọng nói còn nhanh hơn cả ánh sáng: "Ngao Bính, ta đợi em lâu lắm rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro