Thoát hiểm
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng trên góc phố từ từ mờ đi như thể ai đó vô tình làm đổ một vệt mực cũ, từ từ thấm vào mây rồi loang xuống mặt đất, ngay cả bóng người cũng kéo dài và mờ ảo. Ngao Bính từ từ đứng dậy, phía sau là một hàng xe cộ hối hả và ồn ào. Xe của Na Tra đã biến mất ở cuối tầm mắt, bị những con đường phức tạp của thành phố nuốt chửng không còn dấu vết.
Cậu nhìn xung quanh, một nơi xa lạ, ngay cả một chỗ có thể yên tĩnh ngồi xuống cũng không có.
Cậu cúi đầu nhìn cổ tay, nhịp tim dần dần bình tĩnh trở lại, điện thoại vẫn còn ở trên xe. Cậu không biết Na Tra có quay lại không và sẽ đến từ hướng nào. Cậu theo bản năng bước một bước, muốn đi dọc theo ven đường nhưng lại dừng lại ngay giây tiếp theo, như bị một thứ gì đó vô hình kéo lại.
Cậu cắn môi dưới, khuôn mặt đã không còn ửng đỏ và hoảng loạn, chỉ còn lại sự bình tĩnh và kiềm chế được gió khẽ vuốt ve. Cậu không động đậy nữa, cứ đứng yên tại chỗ, như một bức tượng bị bỏ quên trong khe hở của dòng người, bất động.
Tiếng xe, tiếng người, tiếng phát thanh giờ cao điểm từ xa như sóng biển dâng lên rồi lại rút xuống, nhưng Ngao Bính dường như bị cô lập. Cậu nghe thấy hơi thở của mình, từng nhịp, cùng với tiếng tim đập chậm rãi trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, một bóng dáng quen thuộc vội vã chạy tới.
Na Tra thở hổn hển chạy đến, tóc mái rối bù dính vào trán. Hắn vừa nhìn thấy Ngao Bính, trong lòng nhẹ nhõm, bước chân nhanh đến mức gần như cuốn theo gió, không chút do dự đưa tay muốn ôm người kia vào lòng.
Nhưng Ngao Bính khẽ nghiêng người, như một chiếc lá rụng tránh gió. Cậu không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ lùi lại một bước.
Tay Na Tra lơ lửng trong không trung, đơ ra vài giây rồi mới buông xuống. Động tác hắn rất chậm, cuối cùng cũng nhận ra sự đường đột của mình.
"Xin lỗi..." Ngao Bính nói nhỏ, "Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Na Tra rũ mắt xuống, giọng điệu cũng dịu lại, "Là tôi quá vội vàng."
Hắn nói xong quay người lại, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Họ một trước một sau về phía góc phố, từng ngọn đèn đường lướt qua kéo dài hai bóng người.
Xe của Na Tra đậu ở góc một con hẻm nhỏ. Đi đi về về chỉ hơn hai mươi phút, trên kính chắn gió đã bị dán một tờ giấy phạt đậu xe trái phép rung rung trong gió như một lá cờ trắng nhỏ.
Ngao Bính không nói một lời, đi thẳng ra ghế sau, ngồi vào.
Trở lại dưới tòa chung cư của Ngao Bính, xe đậu ổn định ở bãi đậu xe tạm thời. Na Tra không giục cậu, cậu ngồi một lúc lâu mới phản ứng lại, máy móc đẩy cửa xuống xe.
Na Tra ngồi trên ghế lái không động đậy, nhìn chằm chằm vào vô lăng, nói nhỏ: "Tôi còn vài bộ quần áo... để ở chỗ cậu."
Ngao Bính dừng bước nhưng không quay đầu lại.
"Tôi có thể đến lấy vào một ngày khác," Giọng điệu Na Tra bình tĩnh, "Nếu hôm nay cậu không tiện."
Giọng Ngao Bính nhẹ nhàng: "Hôm nay được."
Trở lại căn chung cư quen thuộc đó, mọi thứ dường như không có gì thay đổi. Ở cửa vẫn là đôi dép của Na Tra để lại, cây xanh trong phòng khách vẫn tươi tốt.
Ngao Bính như một cỗ máy mất tín hiệu, ngây người ngồi trên sofa, bất động. Lưng cậu thẳng tắp, hai tay khoanh trên đầu gối như đang cố giữ một chiếc bình thủy tinh mong manh không bị đổ.
Na Tra vào phòng ngủ, vơ vét hết quần áo mà hắn để lại nhét vào ba lô, đồ y tế, đồ ngủ, áo thun... tất cả đều bị vò thành một cục.
Khi đứng lên, hắn chạm vào một miếng kim loại lạnh buốt trong túi quần.
Là một chiếc chìa khóa, chìa khóa nhà của Ngao Bính.
Na Tra nắm chặt nó. Mấy tháng nay Ngao Bính chưa bao giờ đòi lại, hắn cũng chưa bao giờ nhắc đến.
Hắn im lặng vài giây rồi lại nhét nó sâu vào túi.
Nếu Ngao Bính quên thì cứ để cậu quên đi. Một ảo tưởng viển vông cũng tốt hơn là không có gì. Cứ coi như hắn chưa từng rời đi, mặc dù cũng chưa từng thực sự sở hữu.
Cho dù cuối cùng nó chỉ là một món kỷ niệm vô nghĩa mang theo bên mình.
Hắn xách túi đi đến cửa, quay đầu nhìn Ngao Bính một cái.
"Tôi đi đây."
Ngao Bính đột nhiên mở lời: "Chờ đã."
Na Tra khựng lại, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng nhớ ra để lấy lại chìa khóa, thậm chí đã bắt đầu dự đoán mình nên cười đáp lại như thế nào.
Rồi một tiếng bước chân loạng choạng vang lên, một vòng tay, từ phía sau dứt khoát ôm chặt lấy hắn.
Ngao Bính áp mặt vào vai hắn, mang theo chút ẩm ướt cùng hơi thở phả vào sau gáy lành lạnh.
Na Tra sững sờ, hắn nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập thình thịch, một tiếng "đùng" rơi vào đêm tĩnh lặng, có tia lửa bắn ra.
"Cậu làm gì vậy?" Giọng Na Tra nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Ngao Bính không trả lời, chỉ ôm hắn chặt hơn một chút. Như nắm lấy một chiếc phao cứu sinh đang chìm, sợ rằng nếu buông tay ra sẽ không còn gì nữa.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, chiếc đồng hồ trên cổ tay bắt đầu "tít tít" kêu như một loại chuông báo động. Na Tra cúi đầu nhìn một cái, nhíu mày, đưa tay ra gạt cổ tay cậu.
"Đừng như vậy," Giọng điệu hắn vẫn khá ôn hòa, "Cậu bình tĩnh lại đi."
Ngao Bính lại như không nghe thấy, vẫn vòng tay ôm hắn, tay phải trực tiếp giật chốt khóa đồng hồ, động tác vội vã như đang tháo bom. Na Tra vứt túi xuống, đưa tay ra ngăn cản nhưng không kịp.
"Cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ rơi xuống sàn, âm thanh giòn tan, tiếng chuông báo lập tức dừng lại.
Na Tra không nói thêm lời thừa thãi nào, hắn dứt khoát kéo tay Ngao Bính ra, nhặt chiếc đồng hồ rơi trên sàn lên, động tác nhanh nhẹn và gọn gàng. Hắn vừa đeo đồng hồ trở lại cổ tay Ngao Bính vừa nhíu mày nói nhỏ: "Đừng nóng vội."
Tiếng chuông báo trên đồng hồ lại vang lên, giòn tan và chói tai, đặc biệt chói trong không khí tĩnh mịch. Ngao Bính ngẩng đầu nhìn hắn, môi hơi hé mở như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời: "Tôi..."
Nhưng Na Tra không đợi cậu nói xong đã nắm lấy tay cậu đưa cậu vào phòng ngủ, ấn cậu ngồi xuống mép giường.
Cả phòng ngủ tối đen, rèm cửa dày ngăn cách hoàn toàn ánh sáng bên ngoài. Ngao Bính mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp như treo lơ lửng giữa cơn sóng dữ.
Tiếng chuông báo lúc kêu lúc ngừng, nhưng nó không chỉ vang lên trong thực tại.
Nó biến thành một tiếng ù sâu hơn bên tai, như thủy triều cuộn trong mơ. Tầm nhìn của cậu trong khoảnh khắc mờ đi, những hình ảnh bị cậu cố gắng đè nén xuống vào lúc này nứt ra một khe hở, tràn ra từ sâu thẳm giấc mơ.
Cậu đang trôi nổi dưới nước, Na Tra cúi người bên trên cậu, môi răng cắn chặt, quấn quýt không chịu buông. Cậu nghe thấy mình phát ra những âm thanh đứt đoạn, nhưng cơ thể lại khao khát sự thân mật đó, không tự chủ mà đón nhận.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đó, bốc cháy, như xuyên thủng ranh giới giữa mơ và thực trong chốc lát.
Cậu đột ngột bừng tỉnh, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy, tiếng chuông báo trên đồng hồ kêu lên từng hồi. Nhịp tim của cậu càng nhanh hơn, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Thực tế còn chật chội, ngột ngạt hơn cả giấc mơ.
Na Tra đứng trước mặt cậu, cau mày, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt đen tối như dòng chảy ngầm cuộn trào dưới biển đêm, mang theo một lực hút không thể cưỡng lại.
Cậu lại thấy mình quỳ gối trong ngọn lửa mờ ảo đó, lưng bị ôm chặt, bên tai đầy tiếng thở dốc nóng bỏng và lời thì thầm nhỏ nhẹ, như một câu thần chú, lại như một lời thề.
Cậu đang giãy giụa, nhưng lại bị sự thân mật đó níu kéo không thể thoát ra. Cậu thậm chí còn nhớ đôi mắt đó, giống hệt lúc này, bốc cháy, trầm ổn, quen thuộc đến mức khiến cậu bất an.
Đồng tử Ngao Bính giãn ra, hơi thở lại bắt đầu rối loạn. Cậu rõ ràng đang ngồi, nhưng lại cảm thấy mình đang lơ lửng, gió thổi qua dưới chân như chỉ cử động một chút là sẽ rơi xuống.
Nhưng cậu cũng đột nhiên hiểu ra một điều: đã không còn đường lui nữa.
Mơ là mơ, thực tế là thực tế, cậu không còn phân biệt được bên nào nguy hiểm hơn. Nhưng dù cả hai có chồng chéo lên nhau, cậu cũng không muốn quay đầu.
Cậu nắm chặt ga trải giường, nhìn thẳng vào Na Tra, ánh mắt trầm xuống, mang theo một sự bình tĩnh cuối cùng đã buông bỏ. Như một người sợ độ cao đứng trên vách đá nghìn trượng, một mình đưa ra một quyết định nào đó, liều lĩnh vươn tay về phía số phận, chuẩn bị chịu đựng mọi hậu quả.
Na Tra nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động một cái không thể nhận ra.
Sau đó hắn quay người, lặng lẽ lùi ra ngoài, khẽ khép cánh cửa lại sau lưng.
Ngao Bính phản ứng lại, lập tức đứng dậy, giọng nói mất kiểm soát như hét lên: "Na Tra?"
"Tôi đây."
Giọng Na Tra từ bên ngoài cửa truyền vào, như một sợi dây ổn định kéo cậu lại khỏi bờ vực hỗn loạn.
"Tôi không đi. Cậu bình tĩnh lại đi. Lát nữa nếu cậu bị rối loạn nhịp tim dẫn đến rung thất, trong tay tôi không có máy khử rung tim đâu."
Ngao Bính sững sờ. Tiếng chuông báo của đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, nhịp tim như từ trên đỉnh cao chậm rãi rơi xuống, từng chút một trở lại thực tế.
Giống như tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Giọng cậu khô khốc: "Cậu... cậu biết?"
"Tôi đâu có ngu."
Giọng Na Tra nhẹ hơn một chút, mang theo ý an ủi: "Đừng nói chuyện nữa. Phòng ngủ là môi trường quen thuộc của cậu. Nhắm mắt lại, bắt đầu thiền đi."
Ngao Bính tựa vào đầu giường, ngoan ngoãn làm theo. Hít vào thở ra, hoà cùng với nhịp tim dần dần yên tĩnh lại trong phòng, từng chút một kéo mình trở lại cơ thể.
Không biết đã qua bao lâu, gió yên biển lặng, cậu lại mở lời, thăm dò gọi một tiếng: "Na Tra?"
"Tôi đây."
Vẫn là hai chữ ngắn ngủi, như nhịp đập ổn định trên máy theo dõi điện tâm đồ, yên tĩnh, đều đặn, bất động thanh sắc.
Ngao Bính muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Na Tra vẫn đứng ngoài cửa, hắn phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói bình tĩnh như đang đi thăm bệnh: "Nhịp tim nhanh gây rối loạn nhịp tim. Là hội chứng QT dài? WPW? Hay là sẹo cơ tim?"
Ngao Bính nói nhỏ: "Hồi nhỏ từng bị viêm cơ tim, sau đó để lại một vài vết sẹo và bất thường dẫn truyền... còn lại một số di chứng, giống như một nửa hội chứng WPW. Bình thường thì không sao, nhưng một khi nhịp tim tăng quá nhanh... thì có thể gây rung thất."
Na Tra gật đầu: "Vậy lúc nãy là nhịp tim nhanh do trạng thái hoảng loạn gây ra. Là do cảm xúc? Hay là do sinh lý?"
Ngao Bính im lặng một lát, giọng nói càng thấp hơn: "Không phải hoảng loạn, giống như... một loại phản xạ có điều kiện, được kích hoạt bởi sự tưởng tượng về... mối quan hệ thân mật với cậu."
Na Tra khẽ thở dài một tiếng: "Tôi đoán được rồi. Xin lỗi, là tôi không nên quấn lấy cậu."
"Nếu đến gần cậu sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cậu, tôi đã sớm nên rút lui, tách mình ra khỏi cuộc sống của cậu. Nhưng tôi luôn ôm ảo tưởng về may mắn... nghĩ rằng chỉ cần không có tiếp xúc cơ thể... có lẽ vẫn có thể ở lại..."
Cửa mở.
Ngao Bính đứng ở cửa, yên lặng nhìn hắn, sắc mặt phức tạp.
Na Tra dừng lại một chút, cố gắng giữ cho mình lý trí: "Gần đây cậu có làm kiểm tra điện sinh lý không? Nhịp tim tối đa có thể chịu đựng là bao nhiêu?"
"Dưới 140 cơ bản là an toàn."
"Vậy thì tốt rồi, hàng ngày không sao." Na Tra gật đầu, ánh mắt dừng lại trên ngực cậu một giây, như đang xác nhận trái tim đang đập đó vẫn ổn định. Sau đó, hắn tiếp tục với giọng điệu bình thản: "Tôi sẽ giữ khoảng cách, tránh mọi tiếp xúc và cũng tránh bất kỳ tình huống nào có thể khiến hệ thần kinh giao cảm của cậu hưng phấn."
Hắn nói rất chậm, cũng rất rõ ràng, mỗi từ như được cẩn thận lấy ra từ cổ họng. Cố ý đều đặn, cố ý bình tĩnh, hắn sợ rằng một khi dừng lại, cảm xúc sẽ tràn ra như vỡ đê.
"Bao gồm nhưng không giới hạn ở cãi vã, kích động, ôm, thậm chí là nhìn thẳng vào mắt trong thời gian dài... tôi đều sẽ kiểm soát." Na Tra hít một hơi, duy trì sự mạch lạc chuyên nghiệp. "Từ góc độ y học, tôi hiểu rõ sự nguy hiểm của chuyện này. Bất thường dẫn truyền gây nhịp nhanh thất, rung thất... không phải là chuyện có thể vượt qua bằng ý chí."
Hắn nói từng chữ rõ ràng, muốn trút hết mọi do dự trước khi trái tim tan vỡ: "Cậu không cần nói gì, tôi biết cậu đã cố gắng rồi, cũng đã nỗ lực hết sức. Sự thật là như vậy, bản thân tôi sẽ chú ý."
Rồi hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ, cổ họng như nghẹn lại thứ gì đó, giọng nói khô khốc: "Tôi không muốn trói buộc cậu, không dám quấn lấy cậu... Nhưng xin cậu... chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện..."
Hắn dừng lại, như dốc hết toàn bộ sức lực mới đẩy được câu nói đó ra: "Sau này đừng đến với ai khác."
Câu nói này vừa dứt, như vết thương cũ đã chôn giấu trong lòng hắn bấy lâu cuối cùng cũng bị xé toạc, một lớp vảy dày rơi ra, để lộ phần mềm mại hơn, non nớt hơn và cũng đau hơn bên dưới.
Ngao Bính kiên nhẫn nghe xong, không nói một lời bước lên một bước. Cậu đứng lại trước mặt Na Tra, ánh mắt tránh né, nhưng từ từ giơ tay trái lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc nhẫn kim loại trên ngón áp út của cậu phát ra ánh sáng mờ nhạt, là câu trả lời duy nhất của cậu trong sự im lặng.
Na Tra sững người.
Hắn như quên cả cách hít thở, chỉ ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đó. Rồi cẩn thận đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Ngao Bính.
Chiếc nhẫn trên tay hắn giống hệt của đối phương. Ngón tay đan vào nhau, mép kim loại ấm áp, chạm vào nhau khẽ run lên trong khoảnh khắc.
"Người muốn trói buộc cậu," Ngao Bính không dám nhìn hắn, nhưng lại nắm chặt tay hắn.
"Là tôi."
/
Ghi chú của tác giả: Hội chứng WPW (Wolff–Parkinson–White) là một dạng bất thường trong hệ thống dẫn truyền điện của tim. Bình thường, tim dựa vào một mạng lưới mạch điện nhất định để truyền tín hiệu, giúp nhịp đập diễn ra đều đặn. Ở người mắc hội chứng WPW, tim xuất hiện "đường dẫn điện phụ", khiến tín hiệu điện đi theo đường tắt, từ đó gây loạn nhịp tim, thậm chí dẫn đến các triệu chứng như hồi hộp, tức ngực, chóng mặt. Một số bệnh nhân có thể hoàn toàn không có biểu hiện khó chịu, nhưng cũng có người vì nhịp tim quá nhanh mà ngất xỉu, trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn tới đột tử.
Ghi chú của editor: Cái bìa fic là đã (cố tình) spoil một xíu rồi đó mà chắc không ai để ý kkkkk
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro