Chương 2

3.

Na Tra ra lệnh: "Quay người lại, nằm sấp xuống."

Ngao Bính khẽ thở dài trong lòng. Thực ra anh đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Với tính cách không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc của Na Tra, hắn nhất định sẽ hoàn thành nốt chuyện còn dang dở vào buổi sáng. Chỉ là anh không thích tư thế phía sau, mà thích tư thế truyền thống hơn. Lần đầu tiên họ mây mưa là ở khách sạn, đèn ngủ đầu giường le lói thứ ánh sáng mờ ám, dung túng cho dục vọng thỏa sức tung hoành. Rèm cửa khép kín như nhốt cả hai vào một chiếc lồng chật hẹp mềm mại. Dưới ánh đèn vàng vọt, Ngao Bính nhấp nhô theo từng nhịp thúc vào của Na Tra. Gã đàn ông trên người anh vô cùng tùy ý và ngông cuồng. Anh nghiêng đầu, luồn tay vào mái tóc đối phương, nghe tiếng thở dốc của hắn phả vào vai từng hồi.

Thấy anh ngẩn người, Na Tra liền bóp nhẹ mông anh qua lớp thường phục: "Tập trung vào, cởi quần ra."

Ngao Bính ngoan ngoãn làm theo, quần áo ở nhà và quần lót tụt xuống mắt cá chân. Anh nằm sấp trên bàn ăn, mặt bàn lạnh toát áp vào da thịt. Na Tra đưa hai ngón tay vào mật huyệt: "Chậc, chảy nhiều nước thế này, đúng là quá dâm."

Ngao Bính khẽ run. Anh suy nghĩ rồi biện minh cho mình: "Không phải đâu, em có nong rộng từ trước rồi."

Na Tra cười khẩy: "Cũng biết điều hơn rồi đấy."

Huyệt khẩu đã được giãn nở trước đó ẩm ướt và mềm mại. Na Tra đưa đầu khấc vào, ngoáy vài cái rồi nhanh chóng nhét toàn bộ vào chốn thiên đường sung sướng kia. Dù vậy, Ngao Bính vẫn bật ra vài tiếng rên nho nhỏ. Kích thước của Na Tra quá khủng, vừa vặn chạm đến điểm nhạy cảm của anh. Một tay hắn ôm eo anh, tay kia luồn vào chiếc áo len màu trắng sữa của Ngao Bính, mơn trớn khắp nơi.

"Na Tra... anh đừng..." Nghĩ đến chiếc áo ngủ bị xé rách vào buổi sáng, Ngao Bính sợ chiếc áo len này cũng sẽ chịu chung số phận. Trong cơn sóng tình, anh cố gắng giơ một tay lên, muốn ngăn cản hành động của đối phương.

"Tiếc gì chứ, hả?" Điểm nhạy cảm của Ngao Bính liên tục bị đâm chọc, động tác đó giống như kiến càng lay cây. Na Tra càng thêm phóng túng, tay hắn sờ soạng đến bên đầu vú, véo mạnh một cái.

"Em còn nghĩ linh tinh thì tôi chịch chết em đấy."

Cơ thể Ngao Bính nhanh chóng ửng đỏ. Na Tra rất thích nói những lời thô tục khi làm tình. Ban đầu anh cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi quen rồi, mỗi khi Na Tra nói sẽ "chơi chết" anh, cơ thể anh lại trào dâng một đợt khoái cảm thầm kín, như thể đón nhận sự thô bạo của hắn.

Thế là anh cố gắng hạ thấp eo hơn nữa, bày ra tư thế cầu xin lấy lòng, để Na Tra tiến vào càng sâu. Tiếng nước dâm mỹ dính nhớp vang lên không ngừng. Ngao Bính ngẩng đầu, nhìn bóng đèn hắt lên tường phòng ăn, như người chết đuối dáo dát tìm khúc gỗ trôi, muốn tập trung ánh mắt vào một điểm nào đó để bản thân trông không quá chìm đắm.

Na Tra dùng tư thế này chơi anh rất lâu. Ngao Bính đã bắn tinh hai lần, dương vật đáng thương ở phía trước run rẩy yếu ớt, huyệt nhỏ bí mật phía sau thì liên tục bị nghiền ép và xoay tròn đến mềm nhũn, nước dâm không ngừng phun trào, rồi lại bị lấp kín, từng chút một chảy xuống nơi suối nguồn. Ngao Bính khẽ gọi tên Na Tra, hai tay bị ấn mạnh xuống bàn ăn, các khớp ngón tay trắng bệch, gần như không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Bỗng dưng anh thấy mình thật hư hỏng. Đôi mắt đẹp đẽ bị dục vọng làm cho vẩn đục, không còn vẻ trong sáng, lại vì quá sức mà ứa ra nước mắt. Tiếc rằng Na Tra không nhìn thấy điều đó. Động tác của hắn cũng chậm dần, ra vào từ tốn, có một khoảnh khắc Ngao Bính dường như cảm thấy mình sắp bị gậy thịt thô bạo kia đâm thủng cả người. Anh cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng nức nở.

Khi Na Tra bắn thẳng vào trong, Ngao Bính cũng đồng thời đạt cực khoái ở cửa sau. Dương vật phía trước của anh đã cạn kiệt, chẳng còn rỉ ra được gì nữa. Những dòng tinh dịch nóng hổi thi nhau lấp đầy mật huyệt, nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể anh cuối cùng cũng vỡ òa. Khi Na Tra rút côn thịt ra khỏi lỗ huyệt, Ngao Bính như mất đi điểm tựa, rũ rượi nằm vật ra bàn ăn. Anh nghe thấy tiếng "bốc" từ huyệt sau, như có thứ gì đó tuôn ra, tong tỏng chảy xuống chân, len vào khoảng trống giữa quần ngủ và mắt cá chân.

Ngao Bính hoàn hồn, nhận ra đó là nước dâm quyện với tinh dịch của Na Tra, bị nhét đầy trong người anh rồi lại ướt át rỉ ra, xấu hổ chết đi được. Na Tra lại tỏ ra hứng thú, còn dùng ngón tay nghịch nghịch miệng huyệt: "Mới mấy ngày không chịch em mà đã không giữ nổi đồ của ông đây rồi à?"

Na Tra không thích dùng bao cao su, nên mỗi lần Ngao Bính đều phải lau dọn rất lâu. Mỗi khi mò mẫm lấy thứ Na Tra bắn vào trong huyệt đều là một lần khó nhằn. Dù anh có chút phiền muộn, nhưng nhìn đến khuôn mặt của Na Tra, mọi lời nói đều nghẹn ứ ở cổ họng, không thốt ra được mà cũng không kiềm xuống được.

Anh hiểu rõ hơn ai hết, trong mối quan hệ thống trị và bị trị này, anh chẳng có nhiều quyền can thiệp vào lựa chọn của Na Tra. Đối phương đã cho anh quá nhiều thứ, nên trong chuyện chăn gối, anh phải tuyệt đối phục tùng, dù đối phương có dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến đâu, anh cũng chỉ có thể chấp nhận.

          

           

           

4.

Phần đồ ăn mới gọi của Na Tra cuối cùng vẫn không được bày lên bàn.

Sau khi tắm xong, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Điều tiến bộ hơn trước là Na Tra còn nhớ mang đồ ăn vào phòng cho Ngao Bính rồi mới đi.

Ngao Bính mở hộp đồ ăn ra, nhìn những món ăn gần như giống hệt nhau mà nhức đầu. Anh đổ bỏ đồ ăn thừa hôm qua, rửa sạch bát đĩa, rồi lại gói ghém đồ ăn còn mới nguyên, cất vào tủ lạnh.

Anh bèn mở máy tính, WeChat hiện lên hơn chục tin nhắn, đều từ cùng một biên tập viên. Vị biên tập viên đó thấy anh hơn hai tiếng không trả lời, tưởng anh gặp chuyện gì, lo lắng gọi cho anh ba cuộc điện thoại.

"Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm." Vừa rồi tay bị Na Tra ấn mạnh xuống bàn nên Ngao Bính gõ chữ hơi khó khăn. Biên tập viên xác nhận anh vẫn ổn, rồi hỏi han tình hình công việc. Ngao Bính mới sực nhớ, anh và Na Tra đã lãng phí hết thời gian làm việc của mình trên bàn ăn. Đúng là ban ngày ban mặt đã làm chuyện dâm ô, vừa hoang đường xấu hổ, vừa làm chậm trễ tiến độ sửa bản thảo của anh.

"Na Tra, lần sau anh có thể chọn giờ giấc bình thường hơn chút được không?" Ngao Bính lấy hết can đảm sửa đi sửa lại tin nhắn, thêm vào cách xưng hô trang trọng, để mình trông có khí thế hơn.

Trên giường, anh có thể răm rắp nghe theo Na Tra, nhưng công việc là giới hạn cuối cùng. Ngao Bính phải giữ chặt bát cơm ít ỏi mà mình có thể nắm được.

Na Tra gửi một tin nhắn thoại: "Em là người của tôi, tôi muốn ngủ với em thì còn phải lựa giờ đẹp à?"

"Trước đây mỗi lần anh đến đều nhắn tin báo trước cho em mà." Ngao Bính nói, "Na Tra, công việc của em bị anh làm lỡ dở hết rồi."

"Em con mẹ nó lắm chuyện thế hả?" Đối phương rõ ràng đang nổi nóng, "Tôi nói cho em biết, em còn nhắc đến cái công việc vớ vẩn của em trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ đập nát cái máy tính của em cho xem."

...

Cuộc điện thoại Na Tra nhận được là từ bà Ân, chẳng có gì đặc biệt, người mẹ đã hơn nửa tháng không gặp con trai, dĩ nhiên rất nhớ hắn nên muốn gọi Na Tra về nhà ăn bữa cơm.

Hắn không muốn về nhà, hay đúng hơn là không muốn về Lý trạch, vì về nhà chắc chắn sẽ gặp cha hắn, Lý Tịnh. Với tư cách là tổng soái quân đội, Lý Tịnh là người cương trực, không a dua nịnh hót, nhưng trong mắt Na Tra, lắm lúc sự cương trực không cần thiết đã bị tô vẽ thêm, biến thành những lề thói cổ hủ của thế hệ trước.

Từ thời niên thiếu, hắn đã không hợp với cha mình. May mà lúc đó có mẹ và hai anh trai làm cầu nối, mối quan hệ giữa hắn và Lý Tịnh vẫn chưa đến mức bùng nổ. Khi tuổi tác lớn dần, các anh trai rời khỏi nhà, Lý Na Tra nghiễm nhiên trở thành đối tượng trọng điểm được đào tạo để kế thừa sự nghiệp của cha.

Không nhớ rõ từ khi nào, mức độ tranh cãi giữa Na Tra và Lý Tịnh ngày càng leo thang, thậm chí lần cãi nhau gần nhất cũng đã cách đây hơn nửa tháng. Ngọn nguồn của cuộc cãi vã trong ký ức đã bị cắt xén, trở nên mơ hồ.

Dù sao thì Na Tra cũng là con trai của Lý Tịnh, chỉ cần cúi đầu nhận lỗi thì cha con không có gì không thể bỏ qua. Nhưng bản chất của hắn và cha lại cực kỳ giống nhau, cái tính ngạo mạn bẩm sinh đã ăn sâu vào xương tủy, khiến hắn không muốn chủ động nhún nhường.

Lần này hắn vốn định nể mặt mẹ mình, nhưng trên đường đi lại bị tin nhắn của Ngao Bính làm cho phát cáu.

Đây là lần đầu tiên Ngao Bính dám đưa ra yêu cầu với hắn. Trong ấn tượng của hắn, Ngao Bính trông lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng thực tế lại ngoan ngoãn hiền lành, đặc biệt là khi ở trên giường. Toàn thân anh như làm bằng nước, bày ra dáng vẻ cam chịu, dường như dù Na Tra có đòi hỏi quá đáng đến đâu, anh cũng không dám lắc đầu từ chối.

Ngao Bính lại gửi tin nhắn cho hắn, là mấy đoạn ghi âm dài thượt, muốn giải thích cặn kẽ lý do của mình cho Na Tra nghe.

Na Tra lười biếng đến mức không buồn mở ra xem, đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi vứt sang ghế phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro