CHƯƠNG 10: Ai muốn kết hôn?

Edit & Beta: ChangTao

Lâu Vãn nhanh chóng rời khỏi biệt viện, khóe môi mím chặt.

Đây mới là lần thứ hai cô thực sự gặp mặt anh trai của Cố Mặc Chân, vị đại gia thương nghiệp mà Đường Gia Nghi nhắc tới.

Trong ký ức của cô, hình như cô chưa từng đắc tội với anh.

Không ngờ anh lại thật sự khinh thường cô đến vậy.

Lâu Vãn mãi mãi ghi nhớ những lời Lục Phỉ Vân đã nói, xuất thân quyết định tầng lớp, trên thân phận còn có giai cấp vô hình, như một lớp ngăn cách, chia cắt dân thường và quý tộc, chia cắt sự thấp hèn và tham lam của nhân tính.

Mà cô chẳng qua chỉ được Cố Mặc Chân coi trọng trở thành bạn của cô ấy, không ngờ ác ý lại lớn đến vậy.

Đối với những gia đình quyền quý này, sau này cô vẫn nên tránh xa thì tốt hơn, càng xa càng tốt.

Người ta, tuyệt đối không thể đi cùng với người khinh thường mình. Bằng không chỉ thái độ thôi, cũng đủ khiến bạn không ít lần nghi ngờ giá trị tồn tại của mình trên đời này.

Lâu Vãn hít sâu một hơi, không khí ở lưng chừng núi rất trong lành, cây cối hoa lá xanh tốt như giữa hè. Gió nhè nhẹ thổi tới mang theo chút hương hoa, lặng lẽ xoa dịu những cảm xúc tồi tệ trong lòng cô.

Điều chỉnh lại tâm trạng, cô đi bộ một đoạn trên con đường rợp bóng cây, phía sau có một chiếc Lincoln đen kéo dài dừng lại bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Lý thúc lộ ra, "Cô Lâu, đường về nội thành hơi xa, tôi đưa cô về."

Lâu Vãn liếc nhìn con đường rợp bóng cây phía trước, yên tĩnh không giống như sẽ có taxi đi qua.

Trong lúc cô do dự, Lý thúc đã xuống xe mở cửa sau cho cô, Lâu Vãn chỉ có thể lên xe, cẩn thận thu váy ngồi xuống.

Xe khởi động, trong xe im lặng như tờ.

Lý thúc vừa lái xe vừa nói: "Còn tưởng cô Lâu sẽ ở lại cùng tiểu thư một lát chứ, không ngờ nhanh vậy đã đi rồi."

Lâu Vãn nhìn ánh mắt bên ngoài thu về, có chút khó hiểu, nếu Lý thúc không biết cô rời đi, vậy tại sao lúc này lại nhanh chóng đến đưa cô về?

Cô hỏi: "Mặc Chân tỉnh rồi sao?"

Lý thúc không hiểu ý gì, ngập ngừng nói: "Đã uống canh giải rượu rồi."

Lâu Vãn chợt hiểu ra gật đầu, nhỏ giọng nói: "Khó trách."

"Khó trách gì?"

"Khó trách chú đến đưa tôi về."

Lý thúc mấp máy môi, nhìn nụ cười của cô gái nhỏ trong gương chiếu hậu, nhất thời cũng ngại nói là thiếu gia Hoài Khiêm bảo ông đến.

Đành im lặng, dù sao hai cô gái tình cảm tốt như vậy, ai đưa cũng có khác gì đâu.

Xe dần đi xa, biến mất trên con đường núi lưng chừng.

Tạ Hoài Khiêm chống hai tay lên lan can, yên lặng đứng một lúc, trên đầu mây đen vần vũ, gió thổi ào ào.

Anh quay người, lên lầu, vào phòng Cố Mặc Chân.

Cô em ngốc nghếch của anh má ửng hồng, không biết đang ngơ ngác cười cái gì.

Nhìn một lát, anh quay người muốn đi——

"Vãn Vãn~"

Bước chân bất giác đứng lại, anh nghiêng đầu nhìn.

Cố Mặc Chân ôm con ngỗng bông trắng nhỏ của cô ấy, ngây ngô lẩm bẩm: "Vãn Vãn~ tớ muốn ăn bánh nướng caramel, tôm viên sốt vải, còn cả còn cả chim bồ câu nướng nữa~ húp húp~"

Tạ Hoài Khiêm khẽ nhướn mày, một lát sau, anh bước tới gần ngồi xuống bên giường, muốn nghe xem cô ấy còn nói ra điều gì.

Tuy nhiên Cố Mặc Chân lật người, giọng lầm bầm càng nhỏ hơn, nhưng nghe toàn là các món ăn.

Cô ấy lẩm bẩm bao lâu, anh nghe bấy lâu.

Đến khi cô ấy chép miệng ngủ say, Tạ Hoài Khiêm mới khẽ nói: "Cô ấy tốt với em như vậy sao? Em muốn ăn gì cũng vô điều kiện làm cho em?"

Trong phòng yên tĩnh một lát, Cố Mặc Chân như xác chết vùng dậy lên tiếng: "Đương nhiên!"

Tạ Hoài Khiêm nhìn sang, cô ấy lại ngủ rồi.

Anh nghiêng đầu, thấy bên ngoài cửa sổ sát đất bó hoa hướng dương đã tàn úa, thu hồi ánh mắt lại thấy trên tủ đầu giường đặt một chiếc quạt giấy, trên nan tre khắc ba chữ "茶间遇" (Trà Gian Ngộ) kiểu chữ lệ.

Cô ấy tốt với người khác như vậy.

Đều là anh em, cùng dòng máu, sao có thể đối xử khác biệt như vậy?

Ngồi một lát, anh đứng dậy xuống lầu, ở chân cầu thang tầng một gặp ông ngoại vẻ mặt ghét bỏ và bà ngoại ánh mắt thương yêu.

Tạ Hoài Khiêm khựng lại, làm như không có chuyện gì chào một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Ông cụ Cố thở dài thườn thượt.

Hai ông bà thực ra đã chứng kiến toàn bộ.

Họ từ lúc Lý thúc nói cô bé Lâu đưa Cố Mặc Chân say rượu về đã vội vã từ hồ sau núi trở về.

Đến vườn sau thì nhìn vào qua cửa sổ sát đất, vừa vặn thấy đứa cháu ngoại lớn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt kia đứng ở đại sảnh đổi mấy vị trí, sau đó còn cầm ly rót một cốc nước, cũng không uống, cứ cầm trên tay.

"Ông có thấy Hoài Khiêm hơi lạ không?" Bà cụ Cố vừa định bước vào đã bị ông cụ Cố kéo lại.

Ông nhìn đứa cháu ngoại cuối cùng đứng dưới bức tranh sơn dầu ở chân cầu thang đại sảnh, hừ một tiếng cười: "Giống như con công vậy."

Bà cụ Cố khựng lại, đột nhiên nhớ ra cháu gái là cô bé Lâu đưa về, trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, mượn bóng cây trong vườn che khuất, lén lút nhìn vào đại sảnh.

Bà cụ Cố nhìn một lúc, quay đầu nói nhỏ: "Ông đừng nói, cảm giác hôm nay Hoài Khiêm đẹp trai hơn mọi ngày nhiều."

Ông cụ Cố ghét bỏ lắc đầu, "Trong chuyện theo đuổi con gái, không có một chút phong thái nào của ta năm xưa."

Xem kìa, cô bé Lâu chạy trốn nhanh như vậy.

Ông cụ Cố có chút giận dữ không nên thân giật chiếc mũ xuống, thở dài một tiếng.

Trời âm u cả một ngày một đêm cuối cùng cũng hửng nắng vào chiều ngày hôm sau.

Tạ Hoài Khiêm sáng sớm đã ra khỏi tòa nhà Hoài Dục, Kiều Nhất Dực muốn đi theo cũng bị anh ta giữ lại, tự mình lái xe đến khu phố cổ.

Trên đường, anh bật hộp đựng đồ, lấy đồng hồ ra, đợi đèn đỏ thì đeo vào, liếc nhìn gương rồi cất đi, đạp chân ga thẳng tiến phố cổ phía nam.

Chiếc Bentley đen tuyền lái vào hẻm thứ hai của phố cổ, dừng lại ở bãi đậu xe, anh liếc mắt liền thấy chiếc "tiểu thư" đậu bên cạnh.

Cố Mặc Chân cũng đến rồi sao?

Anh xuống xe, sờ sờ cổ tay áo, nhìn về phía căn nhà nhỏ bên cạnh. Mùa xuân đã qua một nửa, khóm hoa mẫu đơn trước nhà nhỏ đang hé ra những nụ hoa.

Từng bước đi lên bậc thềm đá xanh, chuông gió kêu leng keng nhẹ nhàng.

Trong quán có vài khách, khoảnh khắc Tạ Hoài Khiêm bước vào ngưỡng cửa, tất cả đều nhìn sang.

"Hoan nghênh quý khách~" Thu Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là đắc ý.

Xem kìa, quán của họ hấp dẫn khách quen đến thế đấy.

Cố Mặc Chân vừa sắp xếp túi đóng gói vừa ngước mắt nhìn, có chút ngạc nhiên: "Anh? Sao anh lại đến đây?"

Tạ Hoài Khiêm không nói gì, ánh mắt quét một vòng, những người nhìn anh chạm phải ánh mắt lạnh băng đều vội vàng thu về, anh đút tay vào túi quần đi đến trước quầy bar, cúi đầu nhìn xuống.

Cố Mặc Chân đóng gói hết chỗ bánh Lâu Vãn để lại cho cô, túi đóng gói chỉ bé tí xíu, suýt nữa thì không đóng lại được. Cô xé một đoạn băng dính dài, khó khăn lắm mới dán kín miệng túi.

"Bà chủ hai, đừng quên trà đào ô long bạch đào nhé." Thu Nguyệt vừa pha cà phê vừa liếc nhìn người đàn ông lịch lãm quý phái đang đứng bên cạnh.

Hóa ra là anh trai của bà chủ hai, khó trách nhìn đã thấy kiêu ngạo hơn cậu Lục nhiều.

Cố Mặc Chân "a" một tiếng, hai tay đều không rảnh, đang định gọi Hạ Thần giúp lấy.

Tạ Hoài Khiêm đột nhiên lên tiếng: "Ở đâu?"

Cố Mặc Chân hất cằm về phía sau, "Ở trên bàn trong bếp sau đấy ạ."

Tạ Hoài Khiêm liếc mắt nhìn, đứng thẳng người đi đến cửa nhỏ bên cạnh quầy, một tay đẩy cửa bước vào phòng làm bánh, sau đó đi ra cửa bếp sau.

Bước chân định bước vào khựng lại, anh đưa tay lên khẽ nắm hờ đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bước vào.

Tuy nhiên trong bếp sau không có một bóng người, anh đứng ở cửa, trong lòng có chút thất vọng.

Ngước mắt nhìn quanh, không gian nhỏ hơn anh tưởng, nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng.

Dưới khung cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn đặt một chiếc bàn gỗ thịt, khăn trải bàn màu hạnh nhân, trên đó bày một chiếc bình hoa mờ màu xanh nhạt, cắm mấy cành hoa màu tím nhạt không rõ tên.

Đây chính là nơi làm việc hàng ngày của cô ấy sao?

"Anh!" Cố Mặc Chân từ bên ngoài gọi, "Không thấy sao, ở ngay trên bàn đó."

Tạ Hoài Khiêm bước tới, nhấc hộp đồ uống đã đóng gói sẵn lên, quay người ra khỏi bếp sau, đi đến khu vực làm bánh, đặt đồ uống xuống bên cạnh Cố Mặc Chân.

Cố Mặc Chân nhanh tay nhận lấy, dùng băng dính quấn lại, sau khi quấn xong cô kéo một chiếc túi ni lông lớn từ dưới quầy ra, chợt nghiêng đầu, "Anh?"

Tạ Hoài Khiêm lùi lại một chút, ánh mắt lướt qua cô gái ở quầy thu ngân và chàng trai đang đứng quay lưng về phía họ làm việc ở khu vực làm bánh, ngoài ra trong quán chỉ có hai ba khách, không còn ai khác.

Anh cúi đầu nhìn cô em gái đang nghi hoặc, nhàn nhạt nói: "Đóng gói nhiều như vậy làm gì? Ăn hết rồi bảo bạn em làm thêm là được."

Cố Mặc Chân bĩu môi: "Vãn Vãn về quê rồi, phải mấy ngày nữa mới về."

Vẻ mặt Tạ Hoài Khiêm khựng lại, không nói gì nữa.

Cố Mặc Chân đóng gói xong, quay đầu chào hai nhân viên: "Mấy ngày này làm phiền hai người rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị nhé."

Hai người gật đầu.

Cố Mặc Chân xách chiếc túi lớn định đi, Tạ Hoài Khiêm hơi nghiêng người, đưa tay nhận lấy đồ trong tay cô.

Cố Mặc Chân ngạc nhiên một thoáng, đây là lần đầu tiên anh trai cô giúp cô xách đồ đấy!

Cô cũng vui vẻ thoải mái, xách chiếc túi nhỏ của mình đi theo sau ra khỏi căn nhà nhỏ.

Đến bãi đậu xe, Cố Mặc Chân mở cửa ghế phụ của mình, vẫy tay với anh trai: "Anh, cứ để ở đây là được rồi."

Tạ Hoài Khiêm mắt không hề nhìn ngang, đi thẳng về phía xe của mình, mở cửa xe, đặt túi vào trong, sau đó chuyển sang ghế lái.

Cố Mặc Chân giật mình, vội vàng đóng cửa xe lại, chạy tới mở cửa ghế phụ chiếc Bentley rồi ngồi vào.

Tạ Hoài Khiêm liếc nhìn cô một cái, khởi động động cơ.

"Anh, anh làm vậy là không công bằng rồi!"

Tạ Hoài Khiêm không nói gì, xoay vô lăng hai vòng lùi xe, sau đó lái ra khỏi bãi đậu xe.

Cũng may cuối cùng anh vẫn lái xe về Lầu Hồ Nam Uyển, chứ không phải Trùng Đài Thủy Tạ của anh.

Đỗ xe xong trong gara, Cố Mặc Chân ôm chiếc túi lớn xuống xe, cũng nhớ anh trai có thể ăn bánh ngọt của Vãn Vãn làm, bèn khách sáo hỏi: "Lên ăn chút rồi về không?"

Tạ Hoài Khiêm khẽ nhướng mày, "Đưa em về một chuyến, không chia cho anh chút nào sao?"

Cố Mặc Chân ôm chặt túi, liếc anh một cái, rồi quay người đi.

Tạ Hoài Khiêm không nhanh không chậm xuống xe, đi theo cô lên lầu.

Quê của Lâu Vãn ở Đồng Thị, từ Nam Thành đến Đồng Thị đi tàu cao tốc mất hai tiếng, cô xuất phát vào buổi sáng, giữa trưa đã về đến nhà.

Về đến nhà, cô đến nhà bác cả thăm bà nội, sau đó vội vã đến bệnh viện.

Vào phòng bệnh, mẹ cô đang nằm trên giường, tay truyền dịch, Lâu Vãn bước vào, đặt túi lên tủ đầu giường, khẽ gọi: "Mẹ."

Triệu Lan Phương mở mắt, thấy Lâu Vãn thì cười, "Sao con lại về, mẹ đã bảo chỉ là bệnh nhẹ không cần về mà."

"Con về thăm mẹ thôi." Lâu Vãn ngồi xuống ghế, "Bố đâu rồi mẹ?"

Triệu Lan Phương quay đầu nhìn ra ngoài: "Chắc đi lấy cơm rồi, con ăn cơm chưa?"

Lâu Vãn lắc đầu, đưa tay vén tóc mẹ lên một chút, "Con ăn cùng mọi người."

Triệu Lan Phương cười, an ủi: "Chỉ là bệnh nhẹ thôi, bác sĩ bảo làm tiểu phẫu kiểm tra là được."

Lâu Vãn không vui lắm, "Vậy thì ngay từ đầu phải nói với con chứ, sắp phải phẫu thuật rồi, nếu không phải bố lỡ lời mấy câu con cũng không biết."

"Không nghiêm trọng không nghiêm trọng." Triệu Lan Phương tâm trạng rất tốt, không cảm thấy là vấn đề lớn.

Lâu Vãn lại hỏi: "Chị đâu rồi mẹ?"

"Chắc còn trên đường về. Mẹ đã bảo bố con làm quá lên rồi, chị con với anh rể vừa chở trà đi, bây giờ đang là mùa bán tốt, thế này chẳng phải lỡ việc sao."

"Mẹ..." Lâu Vãn bất lực, cầm quả táo bên cạnh lên, chậm rãi gọt vỏ, "Không có gì quan trọng bằng cả nhà khỏe mạnh."

Triệu Lan Phương quay đầu nhìn cô, "Cả nhà hạnh phúc cũng rất quan trọng. Chị con thì mẹ không lo rồi, chỉ có con, một mình ở Nam Thành, cũng không có người chăm sóc."

"Vậy thì tìm cho con một đối tượng đi mẹ." Lâu Vãn không ngẩng đầu lên.

Triệu Lan Phương cưng chiều liếc nhìn cô con gái út, "Con nhà người ta còn sợ bố mẹ can thiệp vào chuyện hôn nhân tình cảm, con thì hay rồi, còn muốn mẹ già này tiếp tục lo lắng cho con."

Lâu Vãn cười không nói gì, cắt một miếng táo đưa cho mẹ.

Triệu Lan Phương lắc đầu, nói: "Đang truyền nước mà." Sau đó lại hỏi: "Con thật sự không phản cảm chuyện xem mắt à?"

Lâu Vãn cắn một miếng táo, đáp: "Người do bố mẹ giới thiệu chắc chắn đáng tin hơn. Anh rể chẳng phải cũng do bố mẹ giới thiệu sao, xem tình cảm của họ bây giờ tốt biết bao. Còn cả mẹ với bố cũng do bà nội giới thiệu đấy thôi, có thấy hai người cãi nhau bao giờ đâu."

"Con chỉ muốn cuộc sống sau này an ổn, người mà bố mẹ giới thiệu về nhân phẩm hay năng lực chắc chắn không tệ, con phản cảm làm gì?"

"Chỉ có con nghĩ thoáng như vậy." Triệu Lan Phương nói thật, "Nếu con ở nhà mẹ còn tìm được mấy người cho con, nhưng con ở Nam Thành, thì phải tự con tìm thôi."

Lâu Vãn cười: "Vậy con không vội. Mục tiêu lớn nhất của con bây giờ là phát triển Trà Gian Ngộ lớn mạnh, sau này còn mở chuỗi ở Đồng Thị nữa."

"Con gái con đứa chuyện tìm đối tượng cũng quan trọng lắm đấy." Bên cạnh truyền đến một giọng cười.

Lâu Vãn quay đầu nhìn, vội vàng đứng dậy đỡ người lớn tuổi, "Bà cô, sao bà lại đến đây ạ?"

Người lớn tuổi ngồi xuống ghế, "Ta ở khoa hai trên lầu ấy, xuống xem mẹ con thế nào." Vừa nói vừa quay đầu nhìn Triệu Lan Phương, "Đừng lo lắng, tiểu phẫu không đau đâu."

Triệu Lan Phương ngồi dậy một chút, cười nói: "Cô hình như khỏe hơn rồi ạ."

Người lớn tuổi gật đầu, "Ở thêm hai ngày nữa ta cũng có thể xuất viện rồi." Dừng một chút, bà nhìn Lâu Vãn, cười hiền từ nói: "Tiểu Vãn lớn thế này rồi, cũng nên tìm đối tượng đi thôi."

Lâu Vãn sờ mũi, "Con còn trẻ, không vội ạ."

Người lớn tuổi không đồng ý lắc đầu, nắm lấy tay cô, "Sao lại không vội, thời gian này thoáng cái là qua thôi, con tốt nghiệp đại học là ở lại Nam Thành luôn à?"

Lâu Vãn vâng một tiếng, rót cho người lớn tuổi một cốc nước.

"Vậy thì tốt rồi, cháu ngoại của em gái ta làm việc ở Nam Thành, năm nay cũng mới hai mươi bảy, rất xứng đôi với Vãn Vãn đấy."

Người lớn tuổi càng nhìn Lâu Vãn càng hài lòng, quay đầu nói với Triệu Lan Phương: "Thằng bé hồi nhỏ từng đến thôn mình rồi đấy, không biết con có nhớ không? Học giỏi lắm, nghe nói hồi đại học còn đi du học hai năm, về nước làm trợ lý đặc biệt cho ông chủ lớn ở một công ty nổi tiếng ở Nam Thành, lương năm thế này này."

So sánh một bàn tay rồi thêm một ngón trỏ.

Mắt Triệu Lan Phương sáng lên, đoán: "Sáu mươi vạn?"

Người lớn tuổi gật đầu lia lịa, còn quay sang nói với Lâu Vãn: "Ngoại hình cũng đẹp trai lắm đấy. Hai năm trước ta còn gặp một lần, cao cao gầy gầy, một mét bảy hay một mét tám gì đó, nói chung là cao."

Vừa là du học sinh về nước vừa làm ở công ty lớn, nói là trợ lý nhưng lương năm cao như vậy, chắc chắn cũng phải là chức vụ phó giám đốc gì đó, mới hai mươi bảy còn trẻ, mà chiều cao cũng không tệ.

Lâu Vãn xấu hổ mà có chút xao động.

Triệu Lan Phương càng thêm kích động, "Cô, nhất định phải giới thiệu thằng bé đó cho Vãn Vãn nhà con nhé! Chúng nó đều ở Nam Thành, vừa hay có thể làm quen nhau."

"Được được, ta về ngay đây, gọi điện thoại hỏi em gái ta xem sao!" Người lớn tuổi cũng kích động, chưa nói hết câu đã khoanh tay sau lưng đi ra cửa.

Lâu Vãn đỡ người lớn tuổi đến thang máy, trên đường đưa về phòng bệnh cô ấy khẽ hỏi: "Bà có ảnh của anh ấy không ạ?"

Người lớn tuổi vỗ vỗ tay cô, cũng khẽ nói: "Bây giờ không có, đợi về rồi tìm bọn nó xin."

"Với lại bọn trẻ các con hay dùng cái gì WeChat ấy, bà tìm cho con."

Lâu Vãn khẽ cười gật đầu.

Đưa bà cô về phòng bệnh, nói vài câu với người nhà đang chăm sóc, khi trở lại hành lang thì vừa vặn gặp bố.

"Bố." Lâu Vãn gọi một tiếng.

Lâu Quốc Lương quay đầu, ngạc nhiên: "Về nhanh vậy sao?"

Lâu Vãn gật đầu, đi theo bố vào phòng bệnh.

Ăn cơm trưa xong, bác sĩ đột nhiên thông báo khoảng sáu đến tám giờ tối sẽ phẫu thuật, bảo họ chuẩn bị trước, sau đó gọi người nhà đến văn phòng ký giấy cam kết phẫu thuật.

Lâu Vãn ngăn bố lại, "Bố, để con đi, bố cứ ở đây."

Đợi cô ký xong giấy cam kết trở lại phòng bệnh, y tá mang một bộ đồ bệnh nhân đến, bảo người bệnh thay, sau đó dặn dò vài câu.

Ca phẫu thuật được xếp vào bảy giờ tối, Lâu Vãn và bố vẫn đang đợi bên ngoài phòng mổ thì Lâu Hi và Khương Vũ đã đến.

Vì vội vàng, Lâu Hi chưa nói được mấy câu đã đột ngột ngất xỉu trước phòng mổ, khiến cả ba người đều hoảng hốt.

Cuối cùng Lâu Vãn và anh rể Khương Vũ cùng đi làm kiểm tra, sau một hồi loay hoay thì chẩn đoán là do mang thai xúc động quá mức.

Đợi bên này họ làm xong kiểm tra, ca tiểu phẫu của Triệu Lan Phương bên kia cũng đã xong và được đẩy về phòng bệnh.

Hai người đỡ Lâu Hi vừa tỉnh lại còn hơi yếu vào phòng bệnh của Triệu Lan Phương.

"Sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?" Lâu Quốc Lương lo lắng gãi đầu.

Lâu Vãn kéo ghế cho chị ngồi xuống, lúc này mới nói với mẹ và bố đang nằm trên giường mong chờ: "Chị con có thai rồi."

Mắt Triệu Lan Phương lập tức sáng lên, quay đầu nhìn Lâu Hi, sau đó bắt đầu đuổi người: "Mau về nhà mau về nhà, đừng làm mệt đến con."

Lại nhìn Khương Vũ, dặn dò: "Khương Vũ con mau đưa Tiểu Hi về quê, nhà có mấy con gà mái già, con hầm hết cho Tiểu Hi ăn."

Khương Vũ đáp lời, đỡ Lâu Hi dậy, nói: "Vậy mẹ, bọn con về trước, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì nhất định phải nói với bọn con."

"Ừ ừ ừ, mau về nhà đi."

Lâu Hi còn muốn ở lại chăm sóc mẹ, Khương Vũ vừa dỗ dành vừa kéo cô ấy ra ngoài.

Lâu Vãn tiễn họ đến cửa phòng bệnh, nhìn bóng lưng hai người dìu nhau đi xa, trong khoảnh khắc cảm thấy không có gì ấm áp hơn thế nữa.

Một nhà ở bên nhau, khổ và vui cùng chia sẻ, có việc gì nương tựa lẫn nhau.

Thật tốt, cô sắp được làm dì rồi.

"Vãn Vãn." Lâu Quốc Lương xách túi của cô con gái út đưa cho cô, "Con cũng về với chị con đi, mẹ con ở đây có bố chăm sóc là được."

Lâu Vãn không cãi lại được bố, cũng về nhà.

Nhà họ ở thị trấn ven ngoại ô Đồng Thị, cách trung tâm thành phố hơn hai mươi cây số, cũng coi như là nông thôn.

Ngôi nhà bốn tầng kiểu Tây được xây lên hai năm trước khi chị gái kết hôn.

Bố mẹ để lại cho cô một phòng lớn riêng ở tầng ba, có ban công ngoài trời, trên ban công còn có hai chậu cây mọng nước mẹ cô mang lên.

Lâu Vãn về nhà nói chuyện với chị gái vài câu, thấy chị có vẻ buồn ngủ, bèn bảo chị nghỉ ngơi sớm rồi lên lầu.

Nằm trên giường một lát, Lâu Vãn nhớ đến mấy chậu cây mọng nước đã lâu không tưới, cô dậy vào nhà vệ sinh lấy nước ra ban công tưới cây, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện.

Cô thò đầu ra khỏi ban công nhìn xuống.

Anh rể đang ngồi xổm trước bếp củi ở sân sau thêm củi, chị gái ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, khoác trên người chiếc áo khoác đen của đàn ông, đầu tựa vào vai người bên cạnh.

Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng cũng vừa nói vừa cười.

Ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của hai người, ấm áp vô cùng.

Thật hạnh phúc.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Lâu Vãn nằm bò trên lan can nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong nhà đều rất ấm áp, thực ra cô không mấy sợ kết hôn.

Vừa nghĩ đến sau này cũng có một người đàn ông giống như bố và anh rể cùng mình vun vén cuộc sống, ngày tháng đều có hy vọng.

Lâu Vãn là một cô gái hướng tới hạnh phúc. Xung quanh cô, dù là bố mẹ hay bác cả bác gái, chị gái anh rể hay anh cả chị dâu, cuộc sống sau hôn nhân đều hòa thuận, gia đình hạnh phúc, cho nên cô không hề phản đối chuyện kết hôn.

Điện thoại trên giường rung hai tiếng, Lâu Vãn nhìn lần cuối rồi quay người vào phòng cầm điện thoại lên.

Là tin nhắn của Cố Mặc Chân hỏi tình hình mẹ cô, Lâu Vãn trả lời vài câu, đột nhiên nhớ đến chuyện bà cô nói, cô dựa vào đầu giường gọi video cho bạn thân.

Video kết nối, khuôn mặt Cố Mặc Chân gần như chiếm trọn màn hình, đôi mắt to chớp chớp.

"Vãn Vãn, cậu ở nhà à?"

"Ừ. Bố tớ ở bệnh viện chăm sóc mẹ tớ, tớ về cùng chị tớ."

"Chị Hi Hi cũng về rồi à?"

Lâu Vãn khẽ cười, "Chị ấy có thai rồi."

Cố Mặc Chân "ồ" một tiếng, cũng cười theo: "Thật tốt nha, sắp có em bé rồi."

"Ừ." Lâu Vãn chống cằm, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, ngưỡng mộ nói: "Mặc Chân, làm sao bây giờ, tớ lại muốn kết hôn rồi."

Cố Mặc Chân kinh ngạc trợn tròn mắt, "Trời ơi! Vãn Vãn à, sao cậu lại có ý nghĩ muốn kết hôn vậy?"

Trên chiếc sofa trong phòng khách tối tăm, một bóng người đột nhiên ngồi thẳng dậy rồi nghiêng người, cặp kính phản chiếu ánh sáng từ phòng ăn hắt tới.

Lâu Vãn mím môi khẽ cười, "Không biết tại sao, có lẽ là muốn tìm một người giống như bố và anh rể, muốn có một bờ vai để dựa vào như chị và mẹ, cùng nhau bầu bạn hết quãng đời còn lại."

Cố Mặc Chân mấp máy môi, khó khăn nói: "Nhỡ gặp phải tên khốn thì cậu chính là hố chôn đấy."

Lâu Vãn nghĩ nghĩ, hình như cô không mấy sợ điều này, "Nhưng cuộc đời, chẳng phải đều phải trải qua sao?"

Cố Mặc Chân: "..."

Lâu Vãn chợt cười, nói: "Về Nam Thành rồi có lẽ tớ sẽ đi xem mắt gì đó."

"What?" Cố Mặc Chân không hiểu, "Cậu đồng ý xem mắt?"

"Đồng ý chứ, sao lại không đồng ý, chị tớ với anh rể tớ cũng là xem mắt mà quen nhau đấy thôi."

Cố Mặc Chân lại mấp máy môi không biết nói gì, nhìn người bạn thân trong video, "Với nhan sắc này của cậu, không cần xem mắt đâu!"

"Thì tớ bận quán xá không có thời gian tìm bạn trai mà, với lại đều là người thân bạn bè giới thiệu người đáng tin cậy, mới đi xem mắt chứ."

Cố Mặc Chân vẫn không thể hiểu được.

Bảo sao bây giờ giới trẻ ai mà chịu đi xem mắt, vừa nhắc đến xem mắt là chỉ hận không thể nhảy xuống sông, đa phần đi xem mắt cũng đều là bị bố mẹ ép đến không còn cách nào khác.

Chỉ có cô bạn này của cô ấy là đi ngược lại, nguyện ý chủ động đi xem mắt.

Vãn Vãn tâm tư đơn thuần chưa từng yêu đương, không được, cô ấy nhất định phải giúp cô kiểm tra kỹ càng.

Cố Mặc Chân nghiêm túc nói: "Vậy cậu nhất định phải dẫn tớ đi cùng!"

Lâu Vãn cười gật đầu.

Hai người lại trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Ném điện thoại lên bàn ăn, Cố Mặc Chân ôm cốc trà đào ô long hút một ngụm, vẫn không hiểu nổi, lẩm bẩm: "Trẻ như vậy, sao lại muốn kết hôn nhỉ?"

"Ai muốn kết hôn?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro