CHƯƠNG 15

Edit & Beta: ChangTao

Lâu Vãn bất giác rùng mình một cái, da gà trên sống lưng vừa lặn xuống lại nổi lên.

Giống như sau lưng cô có một con rắn hổ mang đang dựng thẳng đầu, đôi mắt dọc lạnh lẽo chăm chú nhìn cô, lè ra chiếc lưỡi đỏ tươi đầy đe dọa.

Nửa trên của tấm gương phản chiếu hình ảnh người đàn ông phía sau, chiếc áo sơ mi trắng tinh tế tôn lên vóc dáng anh.

Hôm nay anh không đeo cà vạt, cúc áo ở cổ mở đến chiếc thứ hai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần gợi cảm, toát lên vẻ nguy hiểm lười biếng.

Anh đứng khá gần, mùi hương nhàn nhạt hòa quyện với hơi thở nam tính bao trùm lấy cô trong khí chất mạnh mẽ của anh.

Vừa hắt rượu vào váy cô lại vừa khen cô xinh đẹp?

Điển hình của việc vừa đấm vừa xoa.

Lâu Vãn khẽ cụp mắt xuống, không nói gì.

Anh cũng im lặng, nhưng không rời đi, cứ đứng sau lưng cô như vậy.

Cả căn phòng tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Tim Lâu Vãn đập thình thịch, chẳng lẽ anh muốn giết người diệt khẩu?

"Vãn Vãn... ủa? Anh, sao anh lại ở đây?"

Giọng của Cố Mặc Chân cứu rỗi cô, Lâu Vãn lập tức quay đầu nhìn người bạn thân vừa xuất hiện, nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô ấy nhìn chiếc váy ở cửa.

Cố Mặc Chân nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi: "Chuyện gì thế này?!"

Tạ Hoài Khiêm dời mắt đi, thản nhiên nói: "Vừa nãy trượt chân," anh khẽ chỉ ly rượu trên bàn, "không cầm chắc nên lỡ tay làm đổ."

Hoàn toàn không phải là lỡ tay, mà là cố ý.

Lâu Vãn mím môi, vẻ mặt có chút khó coi.

"Anh!" Cố Mặc Chân nhíu mày, xách vạt váy bước nhanh tới.

Tạ Hoài Khiêm hơi lùi lại mấy bước, giọng điệu nhàn nhạt: "Thật sự xin lỗi."

Đôi mắt đen dài hẹp nhìn bóng lưng đang quay về phía mình, anh nói: "Về phần lễ phục của bạn em, lát nữa anh sẽ đền một chiếc khác cho cô ấy."

Cố Mặc Chân còn chưa kịp nói gì, anh đã xoay người rời đi.

Cô ấy quay đầu nhìn lại chiếc váy hàng hiệu, vẻ mặt kinh ngạc không chắc chắn: "Anh trai tớ bị làm sao vậy?"

"Cầm ly rượu đến đây rồi lại còn lỡ tay hắt ướt váy?"

Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự như Vãn Vãn nói, anh trai cô ấy thật sự coi thường Vãn Vãn?

Tiến lại gần bạn thân, cô ấy có chút áy náy: "Vãn Vãn, không sao đâu, tớ vẫn còn mấy chiếc váy hàng hiệu nữa, tuy không phải lễ phục nhưng dùng để giao tiếp cũng đủ rồi."

Lâu Vãn tháo chiếc vòng cổ đang đeo thử trên cổ xuống, đặt vào hộp trang sức.

"Không cần đâu Mặc Chân."

Cô bước vào phòng thay đồ mặc lại chiếc áo sơ mi trắng, tiện tay búi tóc lên, "Bánh chúc thọ cho bà ngoại để trong tủ lạnh rồi, cậu nhớ giúp tớ mang qua nhé."

"Ý cậu là sao?"

"Không muốn ở đây làm vướng mắt nữa."

Lâu Vãn xách chiếc túi treo một bên định bước ra ngoài thì ở cửa có một người thở dốc bước vào, mặc áo sơ mi trắng và chân váy chữ A màu xám, tay xách một chiếc túi giấy đen cao cấp.

"Thư ký Chu, sao cô lại đến đây?" Cố Mặc Chân ngạc nhiên.

Chu Khiết chống tay vào khung cửa, giơ chiếc túi trong tay lên: "Tạ tổng, Tạ tổng cần gấp ạ."

Cố Mặc Chân bước tới nhận lấy, mở ra xem, khẽ kêu lên một tiếng: "Đồ đặt may của A thị?"

"Vâng, suýt chút nữa thì tôi không kịp." Chu Khiết quạt tay, chào một tiếng rồi xoay người rời đi.

Cố Mặc Chân xách chiếc túi đến gần Lâu Vãn, bên trong là một chiếc hộp giấy trắng, trên mặt hộp chỉ có một chữ A viết hoa, đơn giản rõ ràng.

Cô ấy mở nắp hộp ra, kêu lên một tiếng: "Vãn Vãn cậu xem này, là sườn xám đặt may cao cấp của A thị kìa!"

Có chút nóng lòng lấy ra từ trong hộp, chậm rãi mở ra, là một chiếc sườn xám tân trung hoa màu xanh hạnh nhân thêu hoa mẫu đơn trắng. Cầm trên tay cũng có thể cảm nhận được chất lượng thượng hạng của chiếc sườn xám, từng đường kim mũi chỉ, từng họa tiết hoa đều được thêu tay tỉ mỉ.

Đồ đặt may cao cấp của A thị, Lâu Vãn từng nghe nói, là thương hiệu duy nhất trên toàn cầu đưa trang phục mang phong cách Trung Hoa lên sàn diễn thời trang Paris.

Mỗi quý chỉ có một mẫu thiết kế độc bản do chính người đứng đầu thương hiệu tự tay thực hiện, giá trị tương đương một căn hộ nhìn ra sông lớn ở khu mới Nam Thành.

Cố Mặc Chân nhìn ngắm một lúc rồi đột nhiên ngạc nhiên: "Đây chẳng lẽ là mẫu mới nhất của xuân hè năm nay?"

Cô ấy lướt điện thoại, lẩm bẩm: "Mẫu xuân hè của A thị đúng là chưa ra mắt, thông báo trước là 'Mẫu đơn xuống nhân gian, xuân đến bẻ vài cành', mẫu đơn..." Cô ấy nhìn kỹ họa tiết hoa mẫu đơn trắng, khẳng định: "Vậy thì chính là nó rồi."

Cô ấy cầm chiếc sườn xám lên, vui vẻ nói: "Vãn Vãn cậu mau đi thử xem, không biết có vừa người không."

Chiếc sườn xám là anh trai cô ấy tặng, Lâu Vãn nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, món quà này còn đắt hơn nhiều so với những thứ bạn thân tặng trước đây.

Cố Mặc Chân chẳng quan tâm nhiều như vậy, đẩy Lâu Vãn vào phòng thay đồ, chủ động cởi áo sơ mi của cô ra: "Anh trai tớ keo kiệt lắm, chưa bao giờ tặng quần áo cho tớ, đây là lần đầu tiên tớ nhận đồ từ anh ấy, phải lấy lại vốn chứ."

Lâu Vãn có chút kháng cự, đưa quần áo cho cô ấy, Cố Mặc Chân lại đẩy trả về: "Đây là thứ anh ấy nên đền, cậu cứ mặc đi, coi như giúp tớ mặc vậy."

Lâu Vãn dưới sự thúc giục của Cố Mặc Chân đã mặc chiếc sườn xám vào, không thừa một phân, không thiếu một ly, kích cỡ vừa vặn hoàn hảo.

Cài khuy áo, Lâu Vãn có chút ngạc nhiên, vừa vặn đến vậy sao?

"Wow~ Vãn Vãn, tớ thấy còn hợp với cậu hơn cả chiếc váy hoa trà của CHANEL vừa nãy nữa!"

Cố Mặc Chân tìm một đôi bông tai ngọc trai tròn trịa và một chiếc vòng cổ ngọc trai, lần lượt đeo lên cho cô, sau đó đẩy cô đứng trước gương lớn.

"Đẹp thật đó, lúc trước tớ chuẩn bị lễ phục cho cậu sao lại không nghĩ đến nhỉ!"

"Cậu thật sự rất hợp với sườn xám!"

Lâu Vãn chưa từng mặc sườn xám, cô nhìn mình trong gương, không thể không thừa nhận sườn xám quả thực rất tôn dáng cô. Đắt tiền quả nhiên có lý do của nó.

Đôi giày cao gót kết hợp thì không cần đổi, vẫn là đôi cao gót mũi nhọn màu be của CHANEL, Lâu Vãn cũng đã thử rồi, rất vừa chân, đi vào càng làm tăng thêm vẻ hài hòa với chiếc sườn xám.

Chuyên gia trang điểm trang điểm lại cho Lâu Vãn một kiểu tóc phù hợp với sườn xám, làm xong tất cả thì sắc trời bên ngoài cũng đã nhá nhem tối, có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt từ dưới lầu vọng lên.

Hai người xuống lầu bằng thang máy, đến đại sảnh, bãi cỏ sau vườn quả nhiên đã được trang trí xong xuôi.

Sinh nhật lần thứ bảy mươi của Cố lão phu nhân bà không muốn tổ chức linh đình ở khách sạn, cũng vì lý do sức khỏe, cuối cùng quyết định tổ chức ở biệt thự. Khách mời cũng chỉ là những người có quan hệ tốt trong giới, toàn bộ giới truyền thông đều bị ngăn ở bên ngoài.

Trên bãi cỏ sau vườn, Cố Mặc Chân và mấy cô gái trẻ danh giá đang trò chuyện cùng Cố lão phu nhân, Cố Kinh Mặc và Tạ Hoài Khiêm cùng đám công tử nhà giàu trẻ tuổi khác thì đi theo Cố lão gia tử, qua lại tiếp đón khách khứa.

Trong không khí náo nhiệt, Lâu Vãn lặng lẽ đứng sang một bên, ngắm nhìn những bóng hình yểu điệu và trang phục lộng lẫy dưới ánh đèn dịu dàng. Đây là bữa tiệc của giới thượng lưu, cô không quen biết ai, nên chỉ là một người khách bàng quan đứng ngoài cuộc, khóe môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.

Tạ Hoài Khiêm tranh thủ lúc giao tiếp với khách, nhanh chóng đảo mắt nhìn một lượt đám đông, không thấy bóng dáng người kia, anh khẽ nhíu mày, đẩy Cố Kinh Mặc bên cạnh ra chắn trước mặt.

Anh xoay người đi về phía đại sảnh, vừa định bước vào thì nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh một bụi hoa hồng Thụy Điển Queen of Sweden màu hồng nhạt đang nở rộ.

Khắp biệt thự đều náo nhiệt, ngay cả người làm cũng tụ tập thành từng nhóm hai ba người, chỉ có cô đứng tách biệt khỏi sự náo nhiệt này, lặng lẽ ngắm nhìn niềm vui của mọi người.

Chiếc sườn xám rất hợp với cô, càng tôn lên vẻ dịu dàng vốn có, giống như một tiểu thư khuê các thời dân quốc, đứng yên lặng như vậy còn nổi bật hơn cả khóm hoa hồng Thụy Điển bên cạnh.

Cũng không uổng công anh nửa đêm lay người đứng đầu thương hiệu dậy, đặc biệt đặt may cho cô một chiếc.

Anh cũng không vào sảnh tiếp khách nữa, tay cầm ly rượu cao chân, đứng cùng cô ở ngoài sân ngắm nhìn sự náo nhiệt.

"Leng keng..."

Tiếng chuông cổ kính của biệt thự vang lên từng hồi, đám con cháu trẻ tuổi nhà họ Cố lần lượt tiến lên chúc thọ và tặng quà Cố lão phu nhân.

Lâu Vãn liếc nhìn thời gian, xoay người đi về phía phòng làm bánh.

Hai người làm trong biệt thự đã đợi sẵn ở bên trong, sau khi nhận được sự đồng ý của cô, họ cùng nhau đẩy chiếc bánh kem lên xe đẩy.

Trên xe đẩy đã được lắp thêm giá đỡ, bên trên phủ một lớp vải trắng, chiếc bánh chúc thọ được bao phủ bên trong.

Dì Vương mặc bộ đồng phục quản gia chỉnh tề sạch sẽ bước vào, thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, liền quay sang nhỏ nhẹ nói với Lâu Vãn vài câu về quy trình vào tiệc.

Lâu Vãn lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc của giới thượng lưu như thế này, nghiêm túc gật đầu.

Dì Vương thấy vẻ mặt cô bé căng thẳng, liền cười nói: "Cũng không có nhiều quy tắc lắm đâu, cô cứ đi theo tôi là được."

Lâu Vãn gật đầu lần nữa.

Dì Vương đẩy chiếc bánh chúc thọ ra cửa, cô đi theo bên cạnh.

Vì biết Lâu Vãn làm bánh chúc thọ nên nhà họ Cố không đặt bánh sinh nhật.

Sau nghi thức chúc thọ, ánh đèn trên bãi cỏ dần trở nên dịu dàng hơn. Một khúc nhạc cổ cầm du dương vang lên, đám đông náo nhiệt dần im lặng.

Chú Lý ra hiệu cho hai người giúp việc mở cánh cổng sau vườn, một vệt ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi.

Lâu Vãn đi theo chiếc bánh chúc thọ ra ngoài, bị ánh đèn làm chói mắt, mọi người trong vườn đều quay đầu lại nhìn họ.

Không ngờ lại là một khung cảnh trang trọng như vậy, Lâu Vãn thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, mắt không hề liếc ngang bước vào.

Ánh đèn di chuyển theo bước chân của họ, ánh mắt của không ít người dõi theo cô, trong đó có một ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Khi Lâu Vãn đi ngang qua Lục Phỉ Vân, cô nhận thấy sự kinh ngạc ẩn chứa trong mắt anh ta và cả ý muốn nói chuyện với cô, nhưng cô làm như không thấy, một tay đặt lên xe đẩy bánh chúc thọ, hướng về phía Cố Mặc Chân đang vẫy tay với mình ở phía trước, khẽ mỉm cười.

Lục Phỉ Vân cầm ly rượu vang đỏ trên tay, lời định nói nghẹn lại, anh ta nheo mắt, chăm chú nhìn theo bóng lưng cô.

Ánh mắt hờ hững thu lại từ bóng dáng phía trước, Tạ Hoài Khiêm liếc nhìn anh ta, ánh mắt trầm xuống, không lộ vẻ gì bước lên vài bước, vừa vặn che khuất tầm nhìn chăm chú của người kia.

Lâu Vãn theo chiếc bánh đến trước mặt Cố lão phu nhân, dì Vương hoàn thành nhiệm vụ lui xuống.

Khẽ cảm ơn dì, Lâu Vãn xoay người cầm một góc khăn voan trắng phủ trên bánh đưa cho bà lão, giọng nói trong trẻo vang lên: "Lão phu nhân, chúc bà sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải!"

"Chúc bà ngoại phúc như Đông Hải! Sống thêm trăm tuổi!" Cố Mặc Chân đứng bên cạnh Lâu Vãn phụ họa.

"Ha ha ha, tốt, tốt, tốt."

Lão phu nhân cười đáp, nhẹ nhàng kéo tấm voan trắng xuống theo tay Lâu Vãn.

Tấm voan trượt xuống, hình dáng chiếc bánh chúc thọ dần hiện ra trước mắt mọi người, những tiếng trầm trồ vang lên: "Wow! Tinh xảo quá!"

"Đẹp quá!"

"Bánh này tinh xảo thật..."

"Đây thật sự là bánh kem sao?"

Người làm dọn chiếc khung gỗ bao quanh bên ngoài đi.

Cố lão phu nhân cũng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc bánh kem tân trung hoa này, có chút tò mò tiến lại gần.

Chú Lý nhanh chóng bước tới, trên tay cầm chiếc kính lão của bà.

Lão phu nhân cầm lấy đeo vào, kéo chiếc khăn choàng lại gần để nhìn kỹ hơn.

Cố Mặc Chân đỡ bà ngoại, vẻ mặt đắc ý tự hào: "Bà ngoại thích bánh chúc thọ Vãn Vãn làm không ạ?"

"Thích, thích lắm!"

Cố lão phu nhân nhìn không rời mắt, xung quanh cũng có vài quý bà danh giá vây quanh xem.

"Đây là bánh sinh nhật sao?"

"Giống như một bức tranh vậy."

"Có cần thắp nến không?"

"Hoa đào trông như hoa thật vậy, ăn được không?"

Lâu Vãn lấy bật lửa từ dưới xe đẩy ra, kiễng chân muốn thắp ngọn nến hình mặt trời đỏ bên cạnh đầu hạc trên tầng cao nhất.

Giơ tay lên, chiếc sườn xám trên vai lại hạn chế động tác của cô.

Xong rồi, không thắp được.

Bên cạnh đột nhiên đưa tới một bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng, nhận lấy chiếc bật lửa trong tay cô, "cách" một tiếng, ngọn lửa tiến sát đến ngọn nến trước hình mặt trời đỏ.

Anh nghiêng đầu nhìn xuống, giọng trầm thấp: "Chỗ này sao?"

Lâu Vãn ngơ ngác, ánh mắt ngây dại nhìn anh, theo phản xạ gật đầu.

Anh khẽ nhếch môi cười, rồi quay đầu lại thắp nến.

Ngọn nến lập tức bừng sáng, chiếu rọi hình mặt trời đỏ và đầu hạc, cũng chiếu sáng cả gương mặt nghiêng của anh.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâu Vãn vậy mà có thể nhìn thấy sự dịu dàng trên cặp kính lạnh lẽo kia.

Ngay cả gương mặt lạnh nhạt ấy cũng trở nên ấm áp hơn.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Lâu Vãn cố gắng chớp mắt mấy cái rồi dời tầm nhìn, nhìn về phía chiếc bánh chúc thọ đã được thắp nến.

Không thể không cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nếu không cô đã làm trò cười trước mặt bao nhiêu người rồi.

Nến được thắp lên, ánh nến càng làm nổi bật hình mặt trời đỏ như một vầng thái dương đang từ từ nhô lên, đôi hạc có bóng đổ, khi ngọn lửa lay động, bóng hạc cũng lay động theo.

Cố Mặc Chân không ngờ lại có thể như vậy, vỗ tay tán thưởng: "Wow~ tuyệt vời quá Vãn Vãn, giống như thật vậy!"

Cố lão phu nhân cũng không khỏi cảm thán, nắm lấy tay Lâu Vãn vỗ nhẹ: "Khổ thân con bé đã làm cho bà lão này chiếc bánh tinh xảo như vậy."

"Bà ngoại thích là tốt rồi ạ."

Lâu Vãn khẽ mỉm cười.

"Lão phu nhân, chiếc bánh này là cô bé này làm sao?"

"Ăn được không?"

Những quý bà xung quanh tò mò vây lại, xôn xao hỏi han, Lâu Vãn liền lần lượt giải đáp.

Lục Phỉ Vân đứng từ xa nhìn bóng dáng người đang bị vây quanh bởi các quý bà, khẽ lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trên tay.

Một lát sau, anh ta cười bí hiểm, xoay người đi sang một bên trò chuyện với vài công tử nhà giàu quen biết.

Sau khi nếm bánh, mọi người di chuyển vào trong nhà, Lâu Vãn được Cố Mặc Chân và Cố lão phu nhân dẫn đi, xã giao với các quý bà và uống không ít rượu.

Đợi đến khi sự nhiệt tình của những quý bà xung quanh dịu bớt, không còn hỏi han cô nữa, cô mới đặt chiếc ly cao chân đã cạn lên chiếc bàn bên cạnh, xoay người đi về phía hành lang.

Rửa tay xong bước ra, ở góc rẽ có một người đàn ông mặc bộ vest màu trắng kem đang đứng, Lâu Vãn liếc nhìn rồi bước thẳng qua.

Người kia đột nhiên đưa tay giữ cô lại: "Vãn Vãn..."

Lâu Vãn khẽ nghiêng khuỷu tay tránh ra một khoảng, giọng nói lạnh lùng: "Lục tổng."

Lục Phỉ Vân bị tránh tay cũng không để ý, hai tay đút túi quần, chậm rãi bước đến trước mặt Lâu Vãn, chắn ngang đường đi của cô, ánh mắt trắng trợn từ trên xuống dưới, từng tấc từng tấc quét qua.

Không hề kiêng dè khen ngợi: "Sườn xám rất hợp với em."

"Có một câu nói thế nào nhỉ... 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', tối nay có phải có rất nhiều cậu ấm ngốc nghếch đến làm quen không?"

Thật ra thì không có, những cậu ấm cô chiêu trong giới của họ đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ rồi, dưới sự tôn lên của vô số minh tinh và danh tiếng, cô cũng không có gì quá nổi bật.

"Hay là em đã để ý đến ai rồi? Có cần anh giới thiệu cho em không?"

Giọng điệu có chút âm hiểm.

Lâu Vãn không lên tiếng, đối diện với một kẻ say khướt nói năng kỳ quái, trong khoảnh khắc cô không biết nên đáp lại thế nào.

Hành lang im lặng một thoáng, Lục Phỉ Vân thấy cô không trả lời, ngầm hiểu ý anh ta, giọng điệu nhất thời trầm xuống: "Muốn trèo cao đến vậy sao? Không cần anh dẫn dắt, em cũng có thể nhanh chóng chạm được vào giới của bọn anh, thật là ấn tượng đó Vãn Vãn."

Sắc mặt Lâu Vãn lập tức trầm xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh ta, giọng nói lạnh lùng hờ hững: "Lục tổng, tôi chỉ đến đây làm bánh cho Cố lão phu nhân thôi, không có tâm cơ như anh nghĩ đâu."

Cô nghiêng người muốn rời đi, "Anh say rồi, xin tránh đường."

Ánh mắt Lục Phỉ Vân ngưng tụ lại, chăm chú nhìn cô, từng bước từng bước ép sát lại, một tay chống lên tường giam cô vào một góc.

"Muốn trèo cao, với khuôn mặt và vóc dáng xinh đẹp của em, không cần phải vất vả làm bánh hay lấy lòng người già như vậy, chỉ cần khẽ ngoắc tay là có người tự động dính vào em."

Anh ta đưa tay muốn nâng cằm cô, Lâu Vãn nhíu mày nghiêng mặt tránh đi.

Lục Phỉ Vân khẽ cười: "Ví dụ như anh đây, quen biết đã lâu như vậy."

Lâu Vãn nắm chặt tay, lùi lại hai bước nhưng bị chậu cây xanh sau lưng chặn đường.

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với kẻ điên này, lấy điện thoại ra định gọi cho Cố Mặc Chân.

Điện thoại lại "soạt" một tiếng bị giật đi.

"Lục tổng!"

Lâu Vãn hít sâu một hơi, đôi môi đỏ mọng mím chặt, "Trả điện thoại lại cho tôi!"

Ánh mắt Lục Phỉ Vân lại bị đôi môi đỏ của cô thu hút, ngón tay xoay xoay chiếc điện thoại, anh ta mê mẩn tiến sát lại gần cô, khẽ nói: "Vậy em hôn anh một cái đi."

Lâu Vãn nghiến chặt răng, nhìn khuôn mặt càng lúc càng tiến gần, hơi rượu vừa uống vào trào lên trong dạ dày.

Cô cố nhịn, tự nhủ không được dễ dàng động tay, đánh người ta cô không đền nổi, chỉ có thể nhanh chóng nghiêng mặt, cảnh cáo: "Lục tổng, xin tránh ra! Tôi là thợ làm bánh nhà họ Cố mời đến, Cố Mặc Chân không thấy tôi lâu như vậy sẽ đến tìm tôi."

Sắc mặt Lục Phỉ Vân trầm xuống, vươn tay nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của cô, mạnh mẽ xoay mặt cô lại, cúi đầu tiến sát.

Hơi rượu phả vào mặt, Lâu Vãn thật sự không nhịn được nữa giơ tay định tát, đột nhiên, một cánh tay ngang nhiên vươn ra, một cái tát mạnh mẽ ngăn chặn khuôn mặt say khướt kia.

Người đến mạnh mẽ chen vào giữa hai người, che chắn Lâu Vãn ra sau lưng, một tay giật lấy điện thoại, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, mang theo áp bức nặng nề: "Lục Phỉ Vân, ở nhà tôi trêu ghẹo khách nữ rất vui sao?"

Lục Phỉ Vân tỉnh rượu được vài phần, lùi lại hai bước, nhìn bóng dáng bị che khuất một nửa sau lưng anh, chậm rãi nói: "Anh Hoài Khiêm, tôi và Lâu Vãn là bạn bè, vừa nãy chỉ xảy ra chút tranh cãi thôi."

"Không phải." Lâu Vãn nhìn bóng lưng thẳng tắp màu đen trước mắt, hơi thở khựng lại.

Hai người đứng rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ nhạt quen thuộc trên người anh, trái tim đang đập loạn nhịp dần bình tĩnh lại, bóng lưng cao lớn mang đến cho cô sự an tâm vô bờ.

Cô hít sâu một hơi, lên tiếng: "Tôi và Lục tổng không phải bạn bè."

"Vậy sao." Ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Hoài Khiêm chuyển về phía trước, chú Lý vội vã chạy tới, anh dặn dò: "Chú Lý, đưa cậu Lục về, cậu ấy say rồi."

Chú Lý vâng một tiếng, tiến lên đỡ lấy Lục Phỉ Vân: "Cậu Lục say rồi, để tôi đưa cậu đi giải rượu."

Lục Phỉ Vân không cam tâm nhìn về phía bóng dáng dưới tán cây xanh, dáng người cao lớn bước lên một bước che khuất tầm mắt anh ta, bên cạnh lại có người dùng vũ lực khống chế lôi anh ta ra ngoài.

Dù sao cũng là ở nhà họ Cố, dòng dõi thư hương lớn nhất Nam Thành, mà Tạ Hoài Khiêm nhà họ Tạ ở Bắc Thành cũng có mặt, Lục Phỉ Vân không muốn đắc tội anh, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.

Đợi người đi khuất, Tạ Hoài Khiêm mới xoay người, cô gái sau lưng anh đã gần như muốn nép hẳn vào chậu cây cảnh phía sau rồi.

Anh vươn tay muốn kéo cô ra, Lâu Vãn đã nhanh chóng đứng thẳng người nghiêng sang một bên.

Bàn tay thon dài dừng lại trước mặt cô một lát, đáy mắt sau cặp kính thoáng qua một tia ẩn ý, anh thu tay về.

Anh đưa chiếc điện thoại vừa giật được từ tay Lục Phỉ Vân cho cô, khẽ nói: "Xin lỗi, khiến cô sợ hãi rồi."

Lâu Vãn nhận lấy, chiếc điện thoại vẫn còn hơi ấm, dường như đang từ từ nóng lên tron lòng bàn tay cô, cô cúi đầu siết chặt điện thoại.

Dù muốn tránh mặt đến mấy cũng phải thừa nhận tối nay anh đã giúp cô giải vây hai lần.

Nếu không cảm ơn, chắc chắn sẽ càng bị cho là vô lễ.

"Tối nay, cảm ơn sự giúp đỡ của anh." Lâu Vãn ngước mắt, chân thành nhìn anh, chạm phải cặp kính lạnh lẽo, vội vàng dời mắt đi.

Đợi một lúc không nghe thấy tiếng đáp, cô mới vòng qua anh đi về phía đại sảnh.

Tạ Hoài Khiêm đứng tại chỗ, ánh đèn mờ ảo phía sau lưng anh, bóng tối phủ lên khuôn mặt tuấn tú, không nhìn rõ vẻ mặt. Hai tay chậm rãi đút vào túi quần, nhìn theo bóng dáng yểu điệu rời đi.

Lâu Vãn vừa vào đại sảnh đã bị Cố Mặc Chân kéo đi, lúc này là lúc đáp lễ những cô chiêu cậu ấm kia.

Giới trẻ uống khá tạp, rượu vang đỏ, rượu mạnh đều có.

Mấy lượt người qua đi, cộng thêm mấy ly rượu vang lớn đã uống ở chỗ các quý bà trước đó, Lâu Vãn bắt đầu có chút mơ màng.

Nhưng cô vẫn cố gắng gượng, sắc mặt cô nhợt nhạt, uống rượu không dễ đỏ mặt, Cố Mặc Chân cũng tưởng cô không sao, tiếp tục kéo cô đi vòng quanh trước mặt mấy cô bạn "nhựa".

Nửa đêm về khuya, Cố lão phu nhân và những người lớn tuổi đều không trụ nổi đã đi nghỉ, cả biệt thự chỉ còn lại đám thanh niên đang vui chơi.

Nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu bắt đầu xoay tròn, Lâu Vãn mới khẽ kéo tay người bạn thân đang đánh bài.

"Mặc Chân, tớ hơi buồn ngủ, lên lầu nghỉ trước đây."

Cố Mặc Chân cầm bài trên tay, ngẩng đầu thấy cô không có vẻ gì là say, mà nói chuyện cũng rõ ràng, liền nói: "Vậy cậu lên nghỉ trước đi, phòng ở tầng ba, ra khỏi cầu thang rẽ phải phòng thứ hai, ngay cạnh phòng tớ đó."

Lâu Vãn gật đầu, cũng chào hỏi mấy cô nàng tiểu thư bên cạnh rồi xoay người đi về phía cầu thang.

Lên đến tầng hai ánh đèn đã hơi tối.

Lâu Vãn vịn vào lan can từng bước đi lên, đến cầu thang tầng ba, cô quay đầu nhìn xuống, cầu thang bên dưới và chiếc đèn chùm lộng lẫy đang xoay tròn, đầu cô càng thêm choáng váng.

Phòng thứ hai bên phải?

Cô đưa hai tay ra, xác nhận đi xác nhận lại hai lần, bên phải, rồi bước về phía bên phải.

Cánh cửa phòng đầu tiên đóng kín, Lâu Vãn nghi hoặc chớp mắt.

Lúc nãy bọn họ xuống lầu cửa vẫn còn mở mà.

Người làm đóng lại sao?

Nhất định là vậy.

Cô tiếp tục đi về phía trước hành lang, cánh cửa phòng thứ hai hé mở, bên trong vậy mà có ánh đèn.

Cũng là người làm mở cho cô sao?

Người làm nhà Mặc Chân tốt thật.

Lâu Vãn mơ màng đẩy cửa bước vào, căn phòng lớn vượt quá sức tưởng tượng của cô, chỉ là phong cách trang trí có chút kỳ lạ, tông màu lạnh lẽo đen, xám, trắng, ngay cả chiếc giường lớn ở bên trong cùng cũng là màu xám.

Nhưng lúc này cô chỉ muốn ngủ, cũng không quản nhiều như vậy nữa, đi thẳng đến chiếc giường lớn, nhào lên nằm sấp xuống.

Thật thoải mái.

Phòng khách của nhà giàu còn thoải mái hơn cả chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính nhà cô.

Cô ôm chiếc gối dưới đầu cọ cọ, trong cơn mơ màng, một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc dần lướt đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro