CHƯƠNG 5: Hiếm thấy thật, ông chủ vậy mà không nhịn đói nữa

Edit & Beta: ChangTao

Thời gian trôi qua, ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa rào, sương mù bao phủ cả khu phố cổ.

Cành liễu non rủ xuống ven bờ, mặt sông gợn lên từng vòng từng vòng sóng.

Lâu Vãn làm xong tất cả các loại bánh ngọt, lấy hộp quà ra đóng gói cẩn thận, gõ cửa bếp gọi: "Tiểu Nguyệt, mang cho khách đi."

Thu Nguyệt đặt điện thoại xuống đi vào bếp sau, "Chị Vãn Vãn ơi, mưa to quá, tối nay chúng ta ăn gì ạ?"

Lâu Vãn nhìn thời gian, đã sáu giờ chiều rồi, bên ngoài mưa rơi lộp bộp.

Mở tủ lạnh ra thì trống trơn, Hạ Thần không có ở đây, hai người đều quên mua đồ ăn rồi, Lâu Vãn nói: "Ăn chè trôi nước đi, vừa hay còn chút bột nếp."

Thu Nguyệt gật đầu, cô ấy ăn gì cũng được, cầm hộp quà đi ra.

Trời mưa, trong quán yên tĩnh, tiếng mưa càng thêm dày đặc.

Trong phòng nhỏ Trúc cạnh cửa sổ, người đàn ông đang gọi điện thoại, tiếng Anh trầm thấp tuôn ra từ miệng anh, Thu Nguyệt trong khoảnh khắc có cảm giác như đang ở phòng thi nghe nói tiếng Anh hồi còn đi học.

Vỗ vỗ trái tim đang đập thình thịch, Thu Nguyệt gõ gõ bình phong, người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

Thu Nguyệt vội chỉ chỉ hộp quà, đặt hộp quà lên bàn, tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ, may mà không có mưa tạt vào. Cô ấy đi từ phía bên kia qua, khép cửa sổ lại một chút, bật chiếc đèn nhỏ trên bàn rồi rời khỏi phòng.

Sau đó chạy lon ton vào bếp sau, phấn khích a a hét nhỏ hai tiếng.

Lâu Vãn đang nhào bột nếp, kỳ lạ nhìn cô ấy một cái, "Sao thế?"

"Đẹp trai quá~ Đẹp trai quá đi mất~"

Lâu Vãn biết cô ấy đang nói về ai, cười lắc đầu, tiếp tục nhào bột nếp.

Thu Nguyệt phát cuồng một lúc rồi cũng không làm phiền cô làm chè trôi nước nữa, chạy ra trước quầy thu ngân ngồi, thỉnh thoảng lại thò đầu nhìn vào phòng nhỏ.

Trời dần tối.

Chè trôi nước hoa quế nóng hổi bốc khói được múc ra, Lâu Vãn bưng một bát ra cho Thu Nguyệt, liếc thấy ánh đèn trong phòng nhỏ vẫn sáng, hơi ngạc nhiên, "Vị khách kia vẫn chưa đi sao?"

"Mưa to như vậy, muốn đi cũng đi không được mà."

Lâu Vãn nhìn cơn mưa tầm tã ngoài nhà nhỏ, quay người trở lại bếp sau.

Múc một bát chè trôi nước, trong nồi vẫn còn rất nhiều, Lâu Vãn hỏi Thu Nguyệt: "Có muốn ăn thêm không?"

"Không muốn đâu, bát này đủ no chết em rồi!"

Lâu Vãn quay lại bếp sau bưng bát nhỏ ngồi xuống bên bàn ăn, đối diện bàn ăn là ô cửa sổ chạm khắc, nhìn thẳng ra là ánh đèn trong phòng Trúc.

Người đàn ông lúc này đang chống một tay lên cằm, nghiêng mặt nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, trên người toát ra vẻ thoải mái lười biếng cao quý.

Ly cà phê latte trên bàn chỉ uống được một nửa, bánh quy không động đến miếng nào, máy tính xách tay gấp lại đặt sang một bên.

Lâu Vãn nhìn chè trôi nước trong nồi, lấy một chiếc bát nhỏ múc đầy một bát chè trôi nước trắng tròn, đi ra khỏi bếp sau đặt lên quầy thao tác.

Thu Nguyệt trợn tròn mắt: "Chị Vãn Vãn, em no thật rồi, ăn vào sẽ ngấy lắm!"

Lâu Vãn liếc cô ấy một cái, "Không phải cho em." Nhìn về phía máy pha trà, hỏi: "Trà đen còn không?"

Thu Nguyệt phồng má, "Còn ạ."

Lâu Vãn gật đầu, cắt bốn lát chanh bỏ vào bình lắc, thêm một thìa đá, sau đó lấy ra siro ô mai tự làm trước đó từ tủ lạnh, thêm nước hòa tan rồi đổ vào, trộn đều hai thứ.

Một ấm trà ô mai chanh đơn giản đã xong, vị chua chua ngọt ngọt mát lạnh, vừa giải ngấy lại vừa dịu cổ họng.

Lâu Vãn rót ra hai ly cho hai người, rồi rót đầy một ly trà ô mai chanh dùng cốc mang đi, đậy nắp lại, sau đó đặt lên khay, chỉ về phía phòng nhỏ.

Thu Nguyệt nuốt hết một viên trôi nước, mắt lấp lánh, "Em đi đây ạ." Nhanh chóng rút giấy lau miệng, cô ấy rửa tay rồi bưng khay đi ra khỏi quầy thao tác.

Lâu Vãn bèn quay lại bếp sau ngồi vào bàn ăn.

Mưa rơi tí tách trên những ngôi nhà cổ, tiếng nước chảy róc rách từ mái ngói rơi xuống đất và giữa dòng sông.

Tạ Hoài Khiêm yên tĩnh dựa lưng vào ghế, ánh mắt mơ hồ nhìn ra dòng sông ngoài cửa sổ, hiếm khi để mình thong thả thả lỏng theo tiếng mưa rơi.

"Cốc cốc" hai tiếng.

Anh thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn sang.

Thu Nguyệt bưng khay đi vào đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: "Thưa anh, bà chủ có làm một ít chè trôi nước hoa quế, nghĩ là mưa to thế này anh cũng không đi được, hay là ăn cùng chúng tôi cho vui ạ."

Tạ Hoài Khiêm nhìn chiếc bát nhỏ trên khay, những viên trôi nước trắng tròn nằm trong thứ nước màu trắng sữa, trên mặt nước có những hạt gạo và hoa quế, hương vị rượu quế thoang thoảng bay lên từ trong bát.

"Là bà chủ của cô bảo cô mang đến?" Anh nhướng mắt, nhìn cô gái trước mặt hỏi.

Thu Nguyệt trong khoảnh khắc biết ngay là anh đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Những vị khách bình thường nếu vì nhiều lý do mà không đi được, phải ở lại quán thì chúng tôi đều sẽ tặng chút đồ ăn vặt ạ."

Tạ Hoài Khiêm lúc này mới ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt nói: "Đặt xuống đi."

Thu Nguyệt đặt xong lập tức rời khỏi phòng, quay lại trước quầy thu ngân ngồi, độ hảo cảm dành cho người đàn ông giảm đi một chút.

Hừ, tự luyến!

Chị Vãn Vãn của bọn tôi ngay cả cậu Lục thiếu gia còn không thèm để ý đâu!

Tạ Hoài Khiêm đương nhiên không biết cô gái nhỏ đang thầm nói xấu mình sau lưng. Anh nghiêng đầu, yên tĩnh nhìn bát chè trôi nước đang bốc khói, hương hoa quế và rượu nếp nhàn nhạt ngọt ngào bay trong không khí.

Hai phút sau, anh vươn tay cầm bát lên, cầm thìa khuấy nhẹ, những viên trôi nước trắng tròn lăn tròn.

Anh không ăn ngay, khuấy một lúc, cảm thấy dạ dày bắt đầu co thắt như thường lệ, mới múc một thìa nhỏ ăn thử. Vị mềm dẻo của trôi nước tan chảy trong miệng, nhân mè được rang qua, giòn giòn thơm thơm.

Trong trôi nước có vị rượu nếp nhàn nhạt, lại có hương hoa quế thoang thoảng, bất ngờ là rất kích thích vị giác.

Ăn xong một viên, đợi một lúc, dạ dày không có cảm giác khó chịu, ngược lại vì được ăn nên cơn co thắt dịu đi, lại bắt đầu kêu gào đòi ăn tiếp.

Anh cúi đầu, lúc này mới chậm rãi ăn.

Ăn xong trôi nước, trong miệng hơi ngấy, vừa hay có đồ uống bên cạnh, vị chua chua ngọt ngọt lại vừa khéo giải ngấy, trôi nước và đồ uống bổ trợ cho nhau.

Tạ Hoài Khiêm đặt thìa xuống thì bát đã cạn, xoa xoa bụng, cảm giác thoải mái lâu ngày ập đến.

Chỉ là một bát trôi nước mà thôi...

Anh cúi đầu, nhìn bát rỗng với ánh mắt khó dò, một lát sau, anh thu lại cảm xúc nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ bếp sau. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người phụ nữ đã tháo mũ và khẩu trang trắng, đang cúi đầu ăn trôi nước.

Không hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp, từ cơ thể đến trái tim.

Càng giống như một loại cảm giác ấm áp khi có người cùng ăn cơm với mình.

Nhớ lại câu nói của cô gái nhỏ vừa rồi, ăn cùng chúng tôi cho vui -

Thì ra là như vậy sao?

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, trong nhà ngọn lửa ấm áp từ từ thấm vào lòng người.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, anh thoải mái dựa lưng vào ghế, chống một tay lên cằm, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài nhà nhỏ.

Mưa lớn dần chuyển thành mưa nhỏ.

Thu Nguyệt dọn dẹp vệ sinh trong quán, nhưng vì khách vẫn chưa đi nên cô ấy ngoan ngoãn ngồi sau quầy thu ngân lướt điện thoại.

Còn Lâu Vãn thì ở trong bếp sau chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai. Lần này có thể chuẩn bị nhiều một chút, vừa xem dự báo thời tiết, sáng mai vẫn còn một trận mưa rào, sau đó sẽ là trời nắng đẹp.

Chuông gió vang lên, một bóng người cầm ô bước vào.

Thu Nguyệt uể oải ngước mắt nhìn, mắt sáng lên ngay lập tức, "Chào anh ạ!"

Oa, trai đẹp kìa!

Kiều Nhất Úc nhìn một vòng, thấy phòng nhỏ đối diện sáng đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng ông chủ nhà mình. Anh ta gật đầu với Thu Nguyệt, đi thẳng về phía phòng nhỏ.

"Tạ tổng."

"Đến nhanh vậy?"

Kiều Nhất Úc: "?"

Anh ta còn sợ ông chủ đợi sốt ruột ấy chứ.

Tạ Hoài Khiêm đứng dậy phủi phủi vạt áo, quay người định đi, chợt lại hỏi: "Ăn tối chưa?"

Kiều Nhất Úc nhận lấy hộp quà và máy tính, thành thật trả lời: "Chưa kịp ăn ạ, trên cầu vượt tắc đường."

Tạ Hoài Khiêm liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, "Vậy thì cậu phải nhịn đói rồi."

Nói xong, anh nhận lấy chiếc ô đen, sải bước đi ra ngoài.

Kiều Nhất Úc đi theo phía sau có chút khó hiểu, nói đến nhịn đói, chẳng phải ông chủ nhà mình ăn bữa nào bữa nấy cũng thế sao.

Thu Nguyệt đứng thẳng người, tươi cười tiễn khách: "Khách đi thong thả, hẹn gặp lại quý khách."

Kiều Nhất Úc tiến lên, "Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"

Tạ Hoài Khiêm khựng lại bước chân, nghiêng mặt nhìn về phía cửa bếp sau.

Không có ai đi ra, chỉ thấy một cái bóng đổ dài trên mặt đất, ánh mắt anh dừng lại vài giây.

Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt, đút tay vào túi đi ra ngoài.

"Hộp bánh ngọt chín mươi chín tệ, một ly latte mười tám tệ, tổng cộng một trăm mười bảy tệ ạ."

"Rẻ thật." Kiều Nhất Úc khẽ lẩm bẩm, quét mã thanh toán, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân của ông chủ.

Ánh đèn trong ngõ rất tối, Kiều Nhất Úc bật đèn pin điện thoại soi đường, hai người đi vào bãi đỗ xe.

Khi lái xe anh ta hỏi trước một câu: "Giờ về thẳng biệt thự trên sườn đồi hay đi ăn tối trước ạ?"

Tạ Hoài Khiêm dựa lưng vào ghế, tháo kính xuống, nói: "Về thẳng biệt thự trên sườn đồi."

"Hay là chúng ta đi ăn tối trước đi ạ?" Kiều Nhất Úc nghiêng đầu, thương lượng.

Tạ Hoài Khiêm liếc nhìn anh ta một cái, cười nhạt: "Tôi no rồi, cậu đói thì tìm chỗ nào lót dạ trước đi."

Kiều Nhất Úc: "Cũng không đói lắm."

Anh ta khởi động xe, có chút ngạc nhiên liếc nhìn bên cạnh một cái.

Hiếm thấy thật, ông chủ vậy mà không nhịn đói nữa.

**

Trong quán không còn khách, Thu Nguyệt dọn dẹp vệ sinh rất nhanh.

Chẳng mấy chốc, cô ấy tắt hệ thống thu ngân, cởi tạp dề treo lên cạnh cửa bếp sau, chào Lâu Vãn vẫn còn đang chuẩn bị nguyên liệu: "Chị Vãn Vãn vậy em về trước nha."

"Đi đường cẩn thận." Lâu Vãn không ngẩng đầu lên.

"Vâng ạ."

Người đi rồi, nhà nhỏ lại yên tĩnh như trước.

Lâu Vãn chuẩn bị xong nguyên liệu, xem xét các hóa đơn gần đây, nhìn doanh thu ảm đạm, lòng cô lạnh đi một nửa.

Đừng có mà không trụ nổi đó...

Biệt thự trên sườn đồi, nhà cũ họ Cố.

Tạ Hoài Khiêm vừa vào sân, chiếc Audi tiểu công chúa của Cố Mặc Chân đã lái vào, cô ấy nhảy xuống xe đưa chìa khóa cho người hầu, chạy tới nhận lấy hộp quà trong tay anh trai, đi được vài bước lại lùi lại.

"Nhìn thấy Vãn Vãn rồi chứ?"

Tạ Hoài Khiêm khẽ liếc nhìn cô ấy một cái, đi xuyên qua vườn hoa về phía trong.

Nhàn nhạt nói: "Thấy rồi."

Cố Mặc Chân nhìn kỹ sắc mặt anh trai, đắc ý hừ một tiếng, cũng không vạch trần, tăng tốc vượt qua hành lang nước chảy, đi vào đại sảnh.

Hai cụ đều đã ăn tối, lúc này đang ngồi trên sofa đợi họ về.

Cố Mặc Chân đi tới, gọi một tiếng bà ngoại ông ngoại, ngồi xổm xuống bên bàn trà, vừa mở hộp quà vừa nói: "Bà ngoại ơi đây là bánh ngọt mà hôm qua con định mang về cho bà đó, bà ăn thử đi ạ."

Hộp quà mở ra, mắt Cố lão thái sáng lên, kéo chiếc khăn choàng trên vai nhích người về phía trước, "Bánh ngọt này tinh tế quá."

Cố lão gia cũng đặt tờ báo xuống, nhìn chằm chằm vào ba đĩa bánh ngọt đã mở trên bàn.

Cố Mặc Chân gắp bánh cho hai cụ ăn thử, chống cằm cười hì hì nhìn.

Cố lão thái gắp một miếng, nếm thử.

"Ừm, ngon ngon, có vị của ngày xưa rồi đó."

Cố lão gia cũng ăn một miếng, gật đầu.

Tạ Hoài Khiêm ngồi xuống bên cạnh, mở ly đồ uống đặt bên cạnh bà ngoại.

Cố lão thái tò mò cầm lên uống một ngụm, mắt hơi nheo lại, từ từ nhấm nháp, sau đó không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa.

"Bà ngoại uống ít thôi, lạnh." Tạ Hoài Khiêm dịu giọng khuyên.

Cố lão thái cũng không ép mình, đặt ly trà sữa xuống, quay sang cảm thán với Cố lão gia: "Từ khi mấy cái trà sữa cà phê, nước ngọt này nọ ra đời, tôi chưa bao giờ được uống một loại đồ uống nào tinh khiết như vậy, rất giống món nước vải mà mẹ tôi tự tay nấu hồi còn bé."

Cố lão gia trực tiếp cầm lên uống một ngụm, tỉ mỉ thưởng thức một hồi, gật đầu khen ngợi: "Không thêm bất kỳ thành phần hóa học nào, đúng là rất tinh khiết."

Được hai cụ khen ngợi đồng lòng, Cố Mặc Chân bên cạnh cười tươi như hoa.

Cố lão thái ăn hai miếng bánh rồi không ăn được nữa, cười vỗ nhẹ đầu Cố Mặc Chân, "Tìm thời gian dẫn cô bé đó về nhà ăn cơm đi, bà và ông ngoại con ở nước ngoài thời gian đó cũng may nhờ có nó chăm sóc con."

"Dạ được ạ, con về hỏi thử xem sao."

"Nên hỏi người ta." Tạ Hoài Khiêm nói.

Cố lão gia nhón miếng bánh táo tàu khoai mài cuối cùng, vừa ăn vừa liếc nhìn cậu cháu ngoại cả buổi tối không nói gì, chạm phải ánh mắt lạnh lùng bình thản của anh ta, đầy thâm ý ho khan một tiếng.

Tạ Hoài Khiêm: "...?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro