Chap 80: PN 1

"Chúa công đã đến."

Những đứa trẻ tóc bạc đồng thanh cất tiếng, dập tắt mọi ồn ào và la hét trong sân.

Phong Trụ, người ban nãy còn bạo lực muốn lao vào đánh "Tanjirou", giờ phút này không nói một lời, ấn mạnh đầu thiếu niên xuống đất, quỳ nửa gối với vẻ mặt cung kính trước con đường.

Không khí trang nghiêm lặng lẽ lan tỏa giữa các Trụ. Họ gật đầu, trầm mặc-không nói một lời, vẻ mặt nghiêm nghị.

-Đó là trước khi biến cố xảy ra.

"Mau tránh ra-!"

Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên trên đầu. Một luồng sóng nhiệt khổng lồ từ trên trời giáng xuống, lao nhanh về phía các Trụ đang quỳ.

Chuông báo động trong đầu chợt vang lên. Dù chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng phản xạ thần kinh tuyệt vời đã tự động ra lệnh cho cơ thể họ lùi lại ngay lập tức.

Một tiếng "ầm" lớn vang lên. Ánh lửa lập lòe hòa lẫn vào khói bụi bay lên, khiến cảnh vật trở nên mờ ảo. "Kamado Tanjirou" che mũi vì sặc bụi, ho khan không ngừng.

Vết thương của cậu vốn chưa lành. Dù vừa uống nước có thuốc giảm đau, nhưng khi ho, phổi cậu vẫn đau như muốn nổ tung.

"Tanjirou" lúc này bị Phong Trụ nhanh tay lôi cổ áo, túm chặt trong tay. Khói bụi dần tan đi, dù vẫn không thể nhìn rõ người trong làn khói, nhưng cái mùi hương mà cậu ta hận thấu xương, suốt đời không quên lại rõ mồn một xộc vào mũi.

"Kibutsuji Muzan!"

Khóe mắt thiếu niên như muốn rách ra, liều mạng giãy giụa.

Phổi không biết là bị ngọn lửa giận dữ hay vì nguyên nhân nào khác mà đau như bị thiêu đốt, nóng rát, ngay cả hơi thở cũng mang theo sức nóng.

"Kibutsuji Muzan?!"

Các Trụ bên cạnh giật mình trước lời nói của cậu ta, vội vàng rút Nhật Luân Đao bên hông ra. Ánh mắt nghiêm nghị, gân cốt căng cứng nhìn chằm chằm bóng người bị khói che khuất.

Nếu vị khách không mời mà đến này thật sự là Muzan thì-

"Khụ, khụ."

Nhưng bây giờ rõ ràng là ban ngày chói chang. Nếu thật sự là Muzan, chẳng lẽ hắn đã khắc phục được điểm yếu ánh mặt trời rồi sao?!

"Hả?"

Khói bụi dần tan. Thứ đầu tiên lộ ra trước mắt mọi người là bộ kimono lộng lẫy với hoa văn ngọn lửa trên nền đen. Tiếp theo là mái tóc đỏ thẫm, và hoa văn trên trán người đến sống động như ngọn lửa.

Cuối cùng là-

Khuôn mặt giống hệt "Kamado Tanjirou".

"Đây là-?"

Những đốm lửa nhỏ lấm tấm lẳng lặng tan biến trong không trung. Chàng trai từ trên trời giáng xuống mở đôi mắt còn hơi cay xè, suýt nữa bị ánh sáng chói lòa phản chiếu từ những viên sỏi trắng xóa chọc vào mắt đau nhói.

Chàng trai tóc đỏ ngơ ngác ngẩng đầu, dường như không thể hiểu rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, khi anh nhìn rõ các Trụ đang vây quanh với vẻ mặt đầy cảnh giác, đôi mắt anh bỗng nhiên mở to. Dường như bị vấp phải viên sỏi, anh lảo đảo, nếu không phải người trong vòng tay kịp đỡ lấy, có lẽ đã ngã thẳng xuống đất.

"A, đừng cử động!"

Chàng trai tóc đỏ hoảng loạn khẽ trách mắng người trong lòng. Rõ ràng thân hình của người đang trốn trong lòng anh cao lớn hơn nhiều. Tay áo rộng của bộ kimono chỉ có thể che chắn một cách kỳ quái, miễn cưỡng che khuất người đó.

Nhưng người được anh bảo vệ lại không có vẻ gì là biết ơn. Một tiếng "sột soạt" vang lên. Một bàn tay tái nhợt gần như không có chút máu nào, giống như bàn tay của con ma đòi mạng trong những câu chuyện đêm khuya, từ từ thò ra khỏi bóng tối dưới tay áo, phơi bày dưới ánh mặt trời chói chang, mặc cho ánh nắng gay gắt chiếu vào lòng bàn tay.

"Không sao đâu."

Một giọng nói trưởng thành, trầm thấp hơn vang lên.

"Bây giờ ta... đại khái không còn sợ ánh mặt trời nữa."

Lúc này, các Trụ mới nhìn rõ dáng vẻ của người gầy gò được chàng trai tóc đỏ che giấu dưới tay áo.

Mái tóc đen như mực dù dưới ánh nắng vẫn u ám, không có chút ánh sáng. Đôi đồng tử dọc màu đỏ thắm lạnh lùng, giống như một kẻ săn mồi hung ác đang âm thầm quan sát con mồi của mình.

Hàm răng nanh trong miệng người đàn ông gần như muốn xuyên qua đôi môi không có chút máu nào. Móng tay sắc nhọn ánh lên sắc xanh tím đáng ngại. Hơi thở bạo ngược bao trùm toàn thân gần như khiến cơ bắp của các Trụ ở đây run rẩy, phổi đau nhói.

Người này chính là Muzan.

Ngay cả khi chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, họ vẫn có thể chắc chắn, người này chính là thủy tổ của loài quỷ đã gây họa khắp nơi.

Đó là nỗi sợ hãi đối với quỷ đã được khắc sâu trong linh hồn con người, là nỗi căm hận đối với quỷ đã được khắc vào xương thịt.

"Muzan-!"

"Tanjirou" một bên gầm lên giận dữ, một bên đột ngột lao về phía trước.

Hai tay cậu vẫn bị trói chặt ra sau lưng, vết thương trên mặt vẫn đang rỉ máu. Cơn giận bùng lên khiến thiếu niên liều mạng thoát khỏi sự trói buộc của Phong Trụ, không chút do dự lao thẳng về phía Muzan đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, dường như đang ngẩn người.

Bàn chân đột nhiên dồn lực. Cơ bắp và xương trên cẳng chân phát ra tiếng "ken két" nặng nề. "Kamado Tanjirou" nhảy cao lên, bất chấp việc làm như vậy có phải đã để lộ tất cả điểm yếu trước mặt Quỷ Vương hay không. Cậu ta dùng đầu chùy mạnh mẽ giáng xuống, chắc chắn giáng lên hộp sọ của chàng trai tóc đen.

Ôm lấy hộp sọ lùi lại vài bước, trong đầu Muzan vang lên tiếng "ầm".

Quỷ quả thực mạnh hơn con người nhiều ở mọi mặt, nhưng bị "Tanjirou" đánh mạnh như vậy, Muzan không hề phòng bị cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn còn nghe thấy tiếng hộp sọ vỡ vụn. Mũi hắn hơi nóng lên, dường như có thứ gì đó từ từ chảy ra.

"Phì."

Không biết tiếng cười từ ai truyền đến bên tai. "Tanjirou" khó khăn ngẩng đầu lên. Cậu ta vốn đã bị trật khớp hàm, hai cú đầu chùy càng làm cậu đau đến muốn chết. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nụ cười lọt vào mắt lại khiến vẻ mặt cậu đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.

Chàng trai trong bộ kimono nhẹ nhàng kéo cậu lại. Bàn tay anh dịu dàng dán lên ngực cậu. Dường như có một luồng hơi ấm khó nhận thấy từ từ chảy theo máu trong cơ thể, lặng lẽ xoa dịu nỗi đau của cậu lúc này.

"Bị thương rồi thì đừng cố gắng làm gì có được không?"

Đó là một cái ôm ấm áp như ánh mặt trời. "Tanjirou" khẽ hít mũi. Thứ xộc vào mũi cậu là mùi hương ấm áp, dịu dàng như ánh dương.

"Ngài là..."

Cậu ta ngơ ngẩn nhìn chàng trai có vẻ mặt hiền hòa trước mặt. Hai người giống như đang soi gương nhau, lại như thể đã vượt qua dòng chảy thời gian, lặng lẽ nhìn chằm chằm một bản thể khác của chính mình.

Đó là cậu.

Mà cũng không phải cậu.

"Chậc," xoa cái đầu vẫn còn âm ỉ đau, Muzan có vẻ mặt u ám. Đồng tử đỏ như viên đá quý vỡ vụn lạnh lùng vô cùng, nhìn chằm chằm vào các Trụ đang giơ kiếm, cơ bắp căng cứng, toàn thân đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

"Quả nhiên dù ở đâu, các ngươi vẫn là một lũ rận đáng ghét."

Lời hắn còn chưa dứt, vạt áo sau lưng đột nhiên phồng lên bất thường, như thể có thứ gì đó đang háo hức xé rách bộ trang phục chỉnh tề, nhe nanh múa vuốt để gặt hái sinh mạng con người.

"Dừng tay!"

Không đợi hắn có bất kỳ hành động nào, chàng trai đang ôm "Tanjirou" vội vàng quay đầu lại, cổ tay lật lên, một ngọn lửa cuồn cuộn mãnh liệt lao thẳng vào mặt, suýt nữa đã đốt cháy sợi tóc buông xuống bên má của Muzan.

Chàng trai tóc đen mở to mắt. Ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt máu. Hắn gần như không thể kiểm soát hàm răng cắn chặt lại. Nỗi hoảng sợ, sợ hãi chôn giấu trong lòng trong khoảnh khắc đó đã trào dâng.

Bàn tay không nhịn được mà run rẩy, toàn thân cơ bắp cũng đang điên cuồng gào thét muốn trốn thoát. Chân Muzan khẽ động, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng không đợi hắn hành động đã bị Kamado Tanjirou nhanh tay tóm lấy.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ubuyashiki Kagaya, mắt không thấy, khẽ nghiêng đầu. Rõ ràng sân trước đang hỗn loạn, nhưng các Trụ lại cẩn thận, kiềm chế, chưa từng để ảnh hưởng đến chúa công một chút nào.

"Xin lỗi vì đã mạo muội quấy rầy."

Vị thần mặc kimono hơi khom người, thái độ cung kính, không kiêu ngạo không xu nịnh mà nói.

"Tôi và Tsukihiko đến từ-có lẽ có thể nói là một thế giới song song, vì một nguyên nhân nào đó mà đến đây."

"Xin lỗi vì sự đột ngột đến đây của chúng tôi đã gây ra nhiều phiền phức cho ngài."

Một tay ấn người bên cạnh xuống, Tanjirou cao giọng nói.

"Nhưng lúc này, lũ quỷ chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn bị diệt trừ khỏi thế gian, người dân đau khổ vì mất đi người thân vẫn đang khóc than hằng đêm."

"Kính xin ngài cho phép tôi, vẫn làm Nhật Trụ ở đây để cống hiến cho Sát Quỷ Đoàn."

"Nhật Trụ?"

"Kamado Tanjirou" quay đầu lại, có chút khó hiểu.

Ánh mắt thiếu niên không thể kiểm soát mà trượt xuống. Hoa văn ngọn lửa lộng lẫy, uốn lượn trên bộ kimono của chàng trai khiến cậu lóa mắt, như thể nhìn thấy một vị thần đang ngự trị trên chín tầng mây, trong suốt và thánh khiết.

Vượt qua những lớp hoa văn phức tạp, ánh mắt không thể tránh khỏi mà dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Bàn tay của chàng trai dùng đủ sức lực, nắm chặt tay Muzan không buông, như là đang cổ vũ, lại như là một yêu cầu bắt buộc nào đó.

"Là như vậy à."

Chúa công gật đầu. "Ta vừa rồi dường như đã nghe thấy tên Kibutsuji Muzan?"

"Ngài đang nói Tsukihiko sao."

Mạnh mẽ kéo người đến trước mặt, Kamado Tanjirou lộ vẻ khó xử. "Tôi không thể phủ nhận, Tsukihiko đã từng thực sự làm nhiều việc ác, tạo ra vô số bi kịch."

"Tôi vốn có cơ hội ngăn cản tất cả những điều này xảy ra, nhưng là do tôi đã thất trách."

Đôi mắt đỏ thẫm rũ xuống. Giọng Kamado Tanjirou trầm thấp. Bên tai dường như lại vang lên tiếng khóc than bi thương trong lòng các tín đồ khi cầu nguyện.

"Hiện tại, Tsukihiko đã phải trả cái giá xứng đáng-tôi biết những điều đó so với tội lỗi mà hắn đã từng gây ra là còn xa xa chưa đủ."

"Nhưng kính xin ngài cho tôi một cơ hội, và cũng cho Tsukihiko một cơ hội."

"Hãy để tôi có thể ở bên hắn, ở đây để chuộc lại một chút những thứ chưa mất đi, và cũng để chuộc tội."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro