phần 4: chương 6, 7, 8

Nghịch thiên thần phi tối thượng

6. Chương 6: Nhân tình của Vân Dực?

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 6: Nhân tình của Vân Dực?

Mộ Thanh Lan nghe vậy, thiếu chút nữa đem chủy thủ trong tay đánh bay đi.

Mấy tháng không gặp, tiểu tử này vẫn là cái đức hạnh như vậy!

"A, ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi."

Mộ Thanh Lan nhướng mày mỉm cười, nhưng thật ra cũng là đem hơi thở lạnh thấu xương trên người thu hồi.

Nàng vốn không ngốc, tuy rằng tiểu tử này nói chuyện vẫn muốn ăn đòn như cũ, nhưng mới vừa rồi nàng đã có thể thấy được thực lực của hắn rất mạnh mẽ, thậm chí ngay cả thuộc hạ của hắn, thực lực mơ hồ còn mạnh hơn cả Mộ Trung Thiên, nhân vật như thế này, sợ rằng bối cảnh vô cùng sâu.

Tuy rằng lúc trước ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh, nàng đã cảm giác đối phương không đơn giản, nhưng mà hiện tại xem ra, so với tưởng tượng của nàng lại càng cường đại thần bí hơn nữa.

Bất quá ở bên trong Trung Nguyên Bí Cảnh, tất cả những thiếu niên thiên tài được các đế quốc tuyển ra căn bản đều vô luận bối cảnh, thậm chí cả thực lực cũng đều bị áp chế đến cùng một cảnh giới giống nhau là Sơ Nguyên Cảnh, khi đó tự nhiên không phải lo lắng, nhưng bây giờ ...

Phải biết rằng, trong thời gian nửa năm ở bí cảnh, nàng cùng ca ca đã rất nhiều lần thiết trí bẫy rập hố gia hỏa này...

Nghe thấy giọng nói của đối phương mang theo hàn ý, Mộ Thanh Lan cảm thấy mình vẫn nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

"Vân Dực, nói như thế nào đi nữa, thì ta ... muội muội của ta cũng đã từng cứu ngươi, nếu chúng ta đã gặp lại âu cũng được xem là duyên phận, hà tất lại phải có thái độ như vậy chứ? Ngươi nói đúng không?"

Mặc dù một lần "Cứu" kia, gặp vào tình huống có chút phức tạp ...

Không nhắc tới chuyện này thì còn tốt, vừa mới nói xong, Mộ Thanh Lan nhìn thấy nam tử đối diện, vốn dĩ trên khuôn mặt thanh tuấn kia chỉ là quấn lấy một tia lạnh lùng, bỗng nhiên lại trở nên lạnh băng thấu xương giống như một trận bão tuyết sắp ập đến!

Mộ Thanh Lan thậm chí còn cảm giác được không khí xung quanh dường như đều muốn đong lại ...

Vân Dực nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ mặt thản nhiên nói muội muội hắn đã từng cứu hắn (Vân Dực) muốn lấy việc này để lôi kéo làm quen, bàn tay bên trong tay áo màu trắng có viền vàng to rộng, từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm.

Nếu không phải luôn tu dưỡng cực tốt, hắn hiện tại liền sẽ trực tiếp ra tay!

Gia hỏa này vẫn không khác gì trước kia, nói dễ nghe một chút là tự do, phóng đáng, thẳng thắn, không kiềm chế được, còn nói khó nghe, chính là không biết tốt xấu cố tình làm bậy!

Nhìn thấy chủ tử nhà mình khí thế quanh thân đột ngột thay đổi, Mặc Vũ ở một bên có chút kinh ngạc, ngay sau đó không cảm xúc liếc nhìn người đối diện một cái.

Thiếu niên thân hình gầy ốm, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa,  nhìn dáng vẽ dường như là muốn lôi kéo làm quen, nhưng ánh mắt kia lại ngoài ý muốn trong sáng yên tĩnh, hiển nhiên thật sự là không hề sợ hãi uy thế của chủ tử.

Chủ tử tuy rằng còn trẻ, nhưng tính tình lại vô cùng trầm ổn, ngay cả những lão già ngoan cố trong tộc, cũng chưa chắc có thể làm cho hắn sinh ra cảm xúc dao động tâm tình như vậy, mà thiếu niên trước mặt này ...

Nghe vừa rồi mới nói, hình như là người mà chủ tử nhận thức ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh lúc trước?

Nhưng mà, nếu thật sự là cứu chủ tử, thì làm sao chủ tử lại có thể phản ứng như vậy?

Như thể ... đang cực lực ẩn nhẫn điều gì?

Mộ Thanh Lan đang đợi Vân Dực nổi giận, nhưng không ngờ rằng sau khoảnh khắc lạnh lùng bạo phát, hắn lại vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

Một lúc sau, mới nhắm mắt lại, rồi lại đem tất cả cảm xúc của mình kìm nén xuống.

Tới khi mở mắt lần nữa, đã không còn gợn sóng, chỉ là lạnh lùng mở miệng——

"Xem ra chuyện của muội muội ngươi, đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì."

Mộ Thanh Lan ngẩn người, một lúc mới nhận ra ý tứ của hắn.

Vân Dực cho rằng bây giờ nàng chính là Mộ Lăng Hàn, lời nói này có ý nghĩa, e rằng là muốn ám chỉ muội muội của "hắn" chết một cách thê thảm, nhưng "hắn" lại không thấy có gì bất thường?

Đôi mắt Mộ Thanh Lan trở nên lạnh đi.

Mặc dù nàng không phải là Mộ Lăng Hàn, nhưng nàng cũng đồng dạng đã mất đi ca ca. Cho dù Vân Dực đã nhận sai người, nhưng những gì hắn ta nói, lại vẫn cứ sắc bén như cũ.

Giống như một cây kim nhỏ, nằm sâu bên trong trái tim chợt chuyển động.

Vừa chuyển động, liền đau đớn tột cùng.

Tuy nhiên trên mặt nàng, lại lộ ra một biểu hiện tự giễu không thể giải thích.

"Ta bây giờ chỉ là một kẻ phế nhân, vậy còn có thể nghĩ ra cái gì."

Giọng nói của nàng vô cùng nhỏ, nhưng Vân Dực lại có thể nghe được rõ ràng, trong lòng liền có chút kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn thật kỹ Mộ Thanh Lan.

Mộ Lăng Hàn ... bị phế?

Vừa mới rồi không có chú ý, lúc này mới phát hiện, cảnh giới của Mộ Lăng Hàn, hóa ra lại là Nguyên Lực cấp một!

Không lẽ là lúc trước do cái thảm họa kia gây nên?

Vân Dực không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, có điều vốn dĩ rất nhiều cảm xúc đang trỗi dậy, bỗng chốc tan biến đi rất nhiều.

Trong Trung Nguyên Bí Cảnh, mỗi người đều là một trại, nguy hiểm bủa vây, hắn một thân một mình, gặp không ít nguy hiểm, nhưng thật ra, đối với hắn mà nói, những điều đó cũng không coi là nguy hiểm đến tính mạng.

Cho đến khi gặp được một đôi huynh muội song sinh kia.

Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài thông minh xuất chúng, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy mối quan hệ giữa huynh muội vô cùng tốt, nhưng hai người họ vẫn khiến hắn phải ấn tượng sâu sắc.

Ăn ý, thoải mái, tự do, thiên tài, xuất chúng, thống khoái.

Đây là ý nghĩ của hắn, khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi huynh muội kia.

Về sau lại chứng minh, hóa ra bọn họ không chỉ có như vậy, mà còn tinh ranh, xảo quyệt, phức tạp, mưu mô, lớn mật, làm càn!

Đặc biệt là đứa con gái miệng luôn nở ba phần ý cười ... Cũng dám ...

Mộ Thanh Lan chợt thấy, sắc mặt của Vân Dực nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm trong mắt lại thay đổi rất nhiều, nàng vô tình thoáng nhìn, bỗng thấy chóp tai của Vân Dực, không hiểu sao nó lại hơi đỏ lên.

Núi cao tuyết trắng cũng không lạnh lùng sạch sẽ bằng sắc mặt của hắn, cái ửng đỏ này, lại làm cho hắn khi vừa nhìn qua, có thêm một chút ... trần tục hơn?

"Này? Vân Dực?"

Bầu không khí có chút kỳ quái, Mộ Thanh Lan nhớ tới chuyện quan trọng của mình, tuy rằng vốn không nghĩ sẽ chọc giận vị tôn thần này, nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan mở miệng.

Ánh mắt Vân Dực lóe lên, như thể đang suy nghĩ điều gì đột nhiên bị cái gì làm tỉnh lại, theo bản năng nhìn vào Mộ Thanh Lan.

"Ừm ... Nếu không có chuyện gì để nói, thì ta đi trước nhé?"

Mộ Thanh Lan duỗi ngón tay ra, ý nói nàng phải rời đi.

Vân Dực nhìn nàng một cách khó hiểu, cho đến khi cả người Mộ Thanh Lan dần trở nên bối rối khó chịu, mới lạnh lùng nói——

"Nếu ngươi muốn khôi phục lại thực lực, ta có thể giúp ngươi."

Cái gì?

Vân Dực muốn giúp nàng?

Mộ Thanh Lan tròn xoe đôi mắt - có lầm không vậy?

Vân Dực này trước đây đã bị bọn họ rất nhiều lần chiếm không ít tiện nghi, những gì vừa rồi nàng nói cũng chỉ là nói cho dễ nghe một chút, vậy thì tại sao bây giờ lại muốn giúp nàng?

Hay là người này nhìn thấy nàng rốt cuộc rơi xuống tình cảnh ngặt nghèo đến mức khổ sở, lấy việc này để thỏa mãn tâm lý cao cao tại thượng của hắn?

Mộ Thanh Lan phản ứng trong nháy mắt, lập tức không một chút do dự lắc đầu:

"Đa tạ, nhưng mà nguyên mạch của ta đã bị tổn hại, không có cách nào khôi phục, vì vậy..."

"Chỉ là nguyên mạch bị tổn hại, chỉ cần Tinh Trận Sư cấp năm thì đã có thể giúp ngươi khôi phục."

Vân Dực nhàng nhạt nói, như thể đang nói về một việc gì đó vô cùng đơn giản.

Mà trên thực tế, vấn đề này thực sự đúng như là lời hắn nói.

Mộ Thanh Lan bị đình trệ.

Tinh Trận Sư cấp năm?

Toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc cũng không có cường giả nào như vậy có được không!

Xem ra bối cảnh của Vân Dực quả nhiên rất cường hãn, mới có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy ...

Mặc Vũ ở bên cạnh cũng gần như không khống chế được hô hấp của mình, nhưng đầu óc nhanh chóng xoay chuyển --

Chủ tử thế nhưng lại chủ động mở miệng muốn giúp đỡ người khác!?

Vị chủ tử sát phạt quyết đoán, thế nhưng cũng có một ngày đại phát từ bi?!

Tên Mộ Lăng Hàn này, rốt cuộc là ai?!

Mộ Thanh Lan sửng sốt một chút: "Ta...... Ngươi không cần giúp ta như vậy ... Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi..."

"Nhưng ta không nói đùa."

Vân Dực nhàn nhạt nói, nhưng rất chân thật không thể nghi ngờ.

Mộ Thanh Lan có thể đồng ý với điều này không? Hôm nay nàng làm vậy là vì để thu phục miếng ngọc giản màu đen đó mà!

Vụt!

Còn chưa kịp mở lời, bên trong rừng cây phía xa, đột nhiên truyền đến một trận tiếng xé gió!

Mộ Thanh Lan và Vân Dực đồng thời quay đầu nhìn lại, nhưng họ lại nghe thấy một tiếng cười âm u lại sắc bén rất chói tai——

"Ha ha ha ... Bổn điện tự hỏi vì sao ngươi lại xa xôi ngàn dặm đi tới nơi đây, hóa ra là để gặp nhân tình!"

Một bóng người, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt họ!

Cùng lúc đó, xung quanh cũng lập tức bộc phát ra mấy luồng khí tức mạnh mẽ!

Thế nhưng trong lúc không hay không biết họ đã bị người của tên đó mai phục xung quanh!

Ánh mắt Vân Dực trầm xuống: "Ma Ảnh Thiên! Ngươi quả thật rất to gan!"

"Thật hiếm khi ngươi đi ra khỏi cái nơi hoang tàn đó, bổn điện đương nhiên phải nắm lấy cơ hội - hôm nay, ngươi phải giao đãi tại đây đi!"

Lời còn chưa dứt, Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy cổ mình thắt lại!

Người đó, vậy mà lại hướng về phía nàng trước tiên!

Mộ Thanh Lan ngay lập tức chửi thề --

"Mắt chó nhà ngươi bị mù à! Ai là nhân tình của tên tiểu tử thúi đó chứ!"

Vân Dực cùng Ma Ảnh Thiên, lập tức trong mắt đồng thời bắn ra sát ý, ngon nhào vô!

____________ đề cử__________

Đúng vậy, tên Vân Dực kiêu ngạo thiếu đánh này chính là nam chính, từ đây sẽ bắt đầu mở ra một con đường tự vả mặt mình ha ha ha ha.

(Xong chương)

................

Nghịch thiên thần phi tối thượng

7. Chương 7: ra tay

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 7: ra tay

Trong nháy mắt tiếp theo, Mộ Thanh Lan cảm thấy trên cổ chợt có một trận lạnh lẽo xong tới, như thể có một con rắn lạnh đang quấn quanh trên đó.

Một hơi thở cực kỳ nguy hiểm, ngay lập tức tràn ngập, bao trùm lấy nàng.

Mặc dù Mộ Thanh Lan nói chuyện cực kỳ không khách khí, nhưng hơi thở trên người nàng, đã đem thu lại sạch sẽ.

Mới vừa rồi nàng đã cảm giác được đối phương và Vân Dực thực lực đều cường đại như nhau, hiện tại nàng nhất định là không thể đối phó được, thậm chí chỉ cần một ý nghĩ, nàng cũng có thể hoàn toàn bị đối phương bóp chết.

Lúc này đây, chỉ cần một ít nguyên lực dao động, đều có thể sẽ khiến đối phương xuống tay ngay lập tức!

Huống hồ, đối phương rõ ràng là vì Vân Dực mà đến, cho nên nàng càng không muốn nhúng tay vào!

"Ồ, hóa ra là một nam nhân."

Ngay tức thì, người nọ đã bắt cóc Mộ Thanh Lan, dùng đôi tay đặc biệt thon dài và thậm chí có chút tái nhợt của hắn để bóp cổ Mộ Thanh Lan, từ từ thốt ra những lời lạnh lùng. Trong những lời đó dường như mang theo ý cười, nhưng người nghe lại cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Ngay sau đó, người nọ dường như nhìn vào Mộ Thanh Lan kỹ hơn, rồi cười nhạo một tiếng.

"Có điều, bộ dáng lớn lên như thế này, so với không ít nữ nhân đều hấp dẫn không kém..."

Lời này, người nói vô tâm, nhưng người nghe cố ý.

Sắc mặt Mộ Thanh Lan lập tức hơi trầm xuống, mà Vân Dực đang đứng ở phía trước, trong mắt cũng bỗng nhiên chợt lóe, ánh mắt không khỏi lướt qua trên mặt Mộ Thanh Lan.

Lúc này ánh mặt trời vừa phải, rừng cây u ám, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, thiếu niên bị bắt cóc, dáng người gầy ốm, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại trắng nõn giống như ngọc thạch, thậm chí còn có chút trong trẻo, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực, nó sẽ bị vỡ nát.

Hơn nữa, mặt mày như họa, thanh tú vô song. (Gương mặt như tranh vẽ, vẽ đẹp có một không hai)

Khi lông mày giãn ra, lại che dấu một tia mị hoặc đến kinh tâm động phách*. (*kinh tâm động phách: chân động tâm hồn)

  Cũng không thể trách được Ma Ảnh Thiên lại nhận nhầm hắn là nữ nhân.

Cái ý nghĩ này vừa mới xẹt qua, liền bị âm thanh đối diện phá vỡ.

"Ta đã nói, ngươi nhận sai người cũng không quan trọng, ngươi muốn giết ai cũng không sao cả, nhưng làm ơn, ta và cái người đối diện này, chính là hoàn toàn không quen biết, nếu ngươi muốn dùng ta để uy hiếp, e rằng cũng vô ích thôi. "

Mộ Thanh Lan lên tiếng, liền lập tức phủi sạch mối quan hệ giữa hai người.

Ánh mắt của Vân Dực hơi tối sầm lại.

"Ồ?"

Người nọ đứng ở sau lưng nàng, cố tình kéo dài giọng nói, như thể là hắn có chút hứng thú.

"Bổn điện vừa rồi nghe rất là rõ ràng nha, tên Vân Dực kia, muốn cho Tinh Trận Sư cấp năm đến giúp ngươi, hắn vốn là một kẻ giết người không chớp mắt, nếu như không có quan hệ, làm sao hắn chịu giúp ngươi như vậy, hả?"

Mộ Thanh Lan xấu hổ mỉm cười:

"Ngươi làm sao mà biết liệu hắn có phải muốn cho ta khôi phục nguyên mạch, sau đó lại đem ta đánh tàn phế, ngược lại là tra tấn ta mới đúng?"

Vân Dực hiện tại cảm thấy vừa rồi chính mình nhất định là điên rồi, nếu không, sao lại có thể muốn giúp một người như vậy!?

"Ma Ảnh Thiên, ngươi âm thầm ẩn nấp bấy lâu nay, chủ yếu chỉ để giết ta, bây giờ ta đang ở trước mặt ngươi, ngược lại tại sao ngươi lại không dám động thủ?"

Vân Dực lạnh giọng lên tiếng.

Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng cảm thấy người phía sau đã rời đi một chút, có điều bàn tay hắn, vẫn còn đang bóp cổ nàng.

"À há, ai nói bổn điện không dám động thủ?"

Giọng nói có chút khàn khàn, dường như đang cười, sau đó bàn tay từ trên cổ Mộ Thanh Lan, chậm rãi di chuyển xuống bả vai của nàng.

Cả người Mộ Thanh Lan căng chặt, sự cảnh giác đưa lên đến cực điểm!

"Có điều nếu người này không có quan hệ gì với ngươi, vậy thì, cũng không cần phải giữ lại tánh mạng."

Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng điệu trở nên lạnh đến thấu xương!

Trong lòng Mộ Thanh Lan nhảy dựng, sau đó thân hình nhanh chóng di chuyển, chủy thủ trong tay đột nhiên đâm ra!

Với động tác cực nhanh, hơn nữa lại không có nguyên lực dao động, mà sự chú ý của Ma Ảnh Thiên lúc này chủ yếu là đặt trên người Vân Dực, cho nên mới trước tiên không chú ý!

Đinh!

Ma Anh Thiên lập tức dùng Nguyên lực hóa kiếm, một thanh trường kiếm màu xanh đen, trong nháy mắt xuất hiện ở trước ngực của hắn!

Một kiếm và một chủy thủ, lập tức va chạm vào nhau!

Răng rắc!

Chủy thủ trong tay Mộ Thanh Lan, ngay lập tức bị một cú va chạm mạnh, thế là nó hoàn toàn bị vỡ nát!

Nháy mắt tiếp theo, thanh trường kiếm màu xanh đen kia, đã hướng về phía đỉnh đầu Mộ Thanh Lan chém xuống!

Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại không hề muốn chiến đấu, tay áo vung ra, không biết ném ra cái gì, trong nháy mắt một đám sương trắng liền nổ tung, ngay sau đó đã che mất tầm mắt của Ma Ảnh Thiên, nhưng Mộ Thanh Lan vẫn không quay đầu lại nhìn, mà chạy thẳng về phía Vân Dực.

"Còn không ra tay!"

Vừa hô lên, người đã gần trước mắt Vân Dực rồi!

Xoẹt!

Thanh trường kiếm kia tốc độ cực nhanh, cho dù là Mộ Thanh Lan vừa mới nắm bắt được cơ hội, lúc này cũng không có tư cách chống lại một người như vậy, cho nên khi nàng thành công một đòn, liền lập tức bỏ chạy.

Nàng vốn không có ý định ám sát đối phương, chỉ là muốn chạy trốn thôi!

Xuy!

Năng lượng kiếm khí cực kỳ mãnh liệt xẹt qua không trung, nàng thậm chí có thể cảm giác được uy áp cực lớn, ở phía sau lưng, cũng truyền đến một cơn đau nhói! Là do bị kiếm khí cắt qua!

Mặc Vũ quan sát đồng thời cảnh giác xung quanh, nghe thấy thanh âm liền quay lại nhìn chủ tử của mình.

Trong tình huống này, chủ tử dường như thật sự không có ý định ra tay ... Đây cũng là chuyện bình thường, chủ tử không giết người đã là ban ân, huống chi là cứu người?

Tuy nhiên, nếu là như vậy, thì Mộ Lăng Hàn, e rằng sẽ chết dưới kiếm của Ma Ảnh Thiên ...

"Vân Dực!"

Cảm nhận được luồng kiếm khí đáng sợ đang tới gần, Mộ Thanh Lan lại hô lên, vừa ngước mắt, ngay lập tức đập vào đôi mắt đen như mực của Vân Dực.

Nó sâu như biển, không thể dò được.

Keng!

Khi Mộ Thanh Lan gần như cho rằng Vân Dực sẽ không ra tay, lúc này tất nhiên nàng sẽ bị Ma Ảnh Thiên chém chết, một tia linh lực màu bạc, đột nhiên cắt ngang bầu trời! Bay nhanh đến! Mạnh mẽ đánh vào thanh trường kiếm xanh đen!

Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên xoay người, vòng eo thon thả gần như song song với mặt đất, có thể tránh được một trận đối đầu năng lượng kịch liệt!

Rồi sau đó, một luồng nguyên lực màu bạc bay ra, tạo thành một kết giới, chắn phía sau Mộ Thanh Lan.

Mộ Thanh Lan di chuyển cực nhanh, nháy mắt tiếp theo đã ở trước mặt Vân Dực.

"Phun."

Ngay sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Mộ Thanh Lan đầu óc nhẹ nhõm, lảo đảo hai bước, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Vết máu dính trên khóe miệng, cộng với sắc mặt đang tái nhợt của nàng, càng tăng thêm vài phần yêu dị.

"Nguyên lực đã cạn, nhưng vẫn tinh ranh như ngày đó."

Vân Dực nhàn nhạt lên tiếng, nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng những lời thốt ra lại không chút khách khí.

"Tiểu tử ngươi..."

Nàng cố gắng bình ổn hơi thở rối loạn trong cơ thể, vươn tay lau vết máu nơi khóe môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Dực, trong mắt hiện lên lửa giận.

Lời nói còn chưa dứt, một cơn gió thổi qua, bóng dáng của Vân Dực, đã biến mất trước mắt!

Bùm!

Một cỗ năng lượng cuồng bạo chấn động, đột nhiên truyền đến!

Chính là Vân Dực cùng Ma Ảnh Thiên đã đối đầu trực diện!

Hai người bọn họ thực lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ mới một đòn này, cây cối xung quanh hai người, đều lần lượt gãy đổ! Nguyên lực mạnh mẽ, thổi quét sạch sẽ mọi thứ!

Oành!

Nguyên Lực màu xanh đen và Nguyên Lực màu bạc đụng độ, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc!

Mộ Thanh Lan quay đầu nhìn xung quanh, trong bóng mờ, có thể thấy được Ma Ảnh Thiên dường như cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Áo choàng gấm đỏ như máu, chỉ cần nhìn thoáng qua, dường như có thể cảm nhận được sát khí vô cùng mạnh mẽ!

"Xem ra tử địch của Vân Dực, thật đúng là không ít..."

Nàng ho khan hai tiếng, kìm nén hơi thở tán loạn trong người, chậm rãi nói.

Mặc Vũ đứng một bên, nhưng mà lại vô cùng bị sốc--

Chủ nhân vậy mà thực sự đã ra tay!

Tên Mộ Lăng Hàn này chỉ vừa mới hô lên một tiếng, vậy mà chủ tử đã thực sự ...

Nhưng cái vấn đề là hiện tại rõ ràng không phải là lúc để chiến đấu cơ mà!

Ầm ầm!

Một âm thanh ầm vang cực lớn, đột nhiên từ xa truyền đến!

Mộ Thanh Lan đột ngột nhìn sang, nhưng lại phát hiện âm thanh kia, chính là phát ra từ sâu bên trong Cửu Lộc sơn mạch!

Động tĩnh lớn như vậy ...

Khi Vân Dực nghe thấy tiếng động, cũng là lúc đột ngột ra tay, đẩy Ma Ảnh Thiên lùi lại mấy bước, sau đó ngước mắt lên, nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Gầm!

Một tiếng gầm mạnh mẽ, đột nhiên vang lên!

Trong lòng Một Thanh Lan cả kinh, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Tuyết U——

"Có một con Nguyên thú cấp cao ra đời!"

------Đề cử ------

Vào ngày nọ, tháng nọ, năm nọ, khi Vân tiểu tử chưa kịp ra tay, khiến cho bổn cung bị thương, cho nên ghi lại vi phạm nặng.

—— 《Thần phi mang thù ghi nợ vào cuốn sổ nhỏ》

(Xong chương)

*************


Nghịch thiên thần phi tối thượng

8. Chương 8 Hỏa Linh Nguyên Tinh

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 8: Hỏa Linh Nguyên Tinh.

Nguyên thú cao cấp?

Trong lòng Mộ Thanh Lan hơi chấn động, ít nhất nó cũng phải là nguyên thú lục phẩm (cấp sáu) trở lên, mới có thể được xem là nguyên thú cao cấp!

Cửu Lộc sơn mạch rộng lớn, trải dài hàng nghìn dặm, có vô số nguyên thú sinh tồn bên trong, cho nên thường ngày có rất nhiều người vào đó để khám phá.

Có điều, Mộ Thanh Lan chưa bao giờ nghe qua tin tức rằng có một con Nguyên thú cấp cao xuất hiện trong đó.

Mà không chỉ Lạc Tây thành, cho dù ở tại đế đô, nguyên thú cấp cao cũng là một sự tồn tại vô cùng quý giá.

Mộ gia chỉ có một mình Mộ Trung Thiên có khế ước nguyên thú, là một con nguyên thú lục phẩm, mà cũng chính là nhờ dựa vào con nguyên thú lục phẩm này, Mộ Trung Thiên mới có thể dẫn dắt Mộ gia, có được địa vị như vậy ở đế đô.

Mà thất phẩm thậm chí còn hiếm hơn, Mộ Thahh Lan chỉ biết trong hoàng cung của Thánh Nguyên Đế Quốc dường như có một con thất phẩm Nguyên thú rất được cung phụng. Có thể thấy  Nguyên thú cao cấp, khang hiếm đến cỡ nào.

Phải biết rằng, ngay cả Nguyên Thú lục phẩm cấp bậc thấp nhất, thực lực cũng có thể so sánh với cường giả ở cảnh giới Hư Không Cảnh!

Cũng khó trách có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy.....

Vân Dực nhìn về hướng đó, cảm nhận được dao động mãnh liệt như vậy, trong lòng liền chắc chắn.

Nhìn thấy biểu hiện của Vân Dực, Ma Ảnh Thiên cũng khựng lại, tiếp theo từ từ nheo mắt lại.

Tuy nhiên, Vân Dực đã quay đầu lại, ánh mắt đen nhánh chợt lóe lên.

"Muốn giết ta, đuổi kịp ta trước hãy nói!"

Lời còn chưa dứt, bóng người màu trắng đã bạo lui (rút lui một cách thô bạo)!

Ngay khi hắn vừa lên tiếng, Ma Ảnh Thiên liền dự cảm được điều gì rồi, ngay sau đó lập tức cười lạnh một tiếng, nguyên lực màu xanh đen đột nhiên chém ra!

"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!"

Nguyên lực hùng vĩ hóa thành vô số trường kiếm sắc bén trên không trung, tất cả đều hướng về phía Vân Dực! Ngay lập tức đem thân ảnh màu trắng bao vây trong đó!

"Vạn kiếm tru tâm!"

Ma Ảnh Thiên hét lên một tiếng chói tai, tất cả nguyên lực tuôn ra!

Thanh trường kiếm xanh đen lắc lư rung động, trong lúc nhất thời khiến không trung ở nơi này đều trở nên âm trầm!

Mộ Thanh Lan ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh màu trắng vừa rồi, gần như đã không thấy.

Nàng vừa động tâm, nhưng không hề lo lắng, ngược lại quay đầu nhìn xung quanh.

Xung quanh có khoảng mười mấy người, xem ra cũng là đi cùng với tên Ma Ảnh Thiên đó đến đây, hơn nữa thực lực của họ đều rất cưỡng hãn.

Trong toàn bộ khu vực, thực lực của nàng chắc chắn là yếu nhất, thậm chí có thể bị năng lượng của Nguyên lực giao phong tác động, sẽ tạo thành uy hiếp cho nàng.

Loại tự vị này, thực sự làm người ta rất chán ghét ...

Nhưng mà, nếu nàng muốn rời khỏi đây, cũng không phải là không có cách nào ...

Suy nghĩ của Mộ Thanh Lan xoay chuyển rất nhanh, đang định hành động, nhưng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tuyết U từ trong đáy lòng truyền đến.

"Nha đầu, đi tìm Nguyên thú kia!"

Mộ Thanh Lan cả kinh: "Cái gì?!"

Đó chính là nguyên thú cấp cao nha! Với năng lực hiện tại của nàng, còn không phải là tự mình đi tìm chết!

Không lẽ Tuyết U lại muốn nàng đi khế ước với nguyên thú đó?

Vậy thì nàng có khả năng chết càng nhanh hơn.

Tuyết U không thể không cười nhạt một tiếng.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Mặc dù là nguyên thú cấp cao, nhưng theo ta thấy, nó hẳn cũng chỉ là lục phẩm đỉnh, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa, tiểu nguyên thú cấp độ này, ngươi nghĩ khế ước, ta còn xem thường! "

Mộ Thanh Lan vừa mới áp xuống hơi thở hỗn loạn, thì lại có xúc động bạo loạn.

"Ta hiện tại chỉ là một phế nhân!"

Nàng không khỏi nghiến răng nhắc nhở.

"Đương nhiên là ta biết."

Tuyết U không chút quan tâm, tiếp tục nói.

"Nếu như không có đoán sai, tiếng gầm thét đó hẳn là Hỏa Linh Nguyên Sư lục phẩm. Tuy rằng gia hỏa này cấp bậc trung bình, bất quá, trên người vẫn có một số thứ tốt."

Trong lòng Mộ Thanh Lan chợt động: "Có liên quan đến ta sao?"

"Mỗi khi Hỏa Linh Nguyên Sư lục phẩm sinh con, nó sẽ sản sinh ra một loại tinh thể nguyên tố hỏa diễm gọi là Hỏa Linh Nguyên Tinh. Loại tinh thể nguyên tố hỏa diễm này ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại, không chỉ có thể bổ sung Nguyên lực, trợ giúp người đột phá, hơn cả là có thể nuôi dưỡng Nguyên mạch, đối với ngươi bây giờ mà nói, tự nhiên là vô cùng hữu dụng."

Thì ra là vậy.

"Lúc trước ta không nói, bởi vì không có thứ này, hiện tại tất cả đều đang ở trước mắt ngươi, cho nên tự nhiên phải tận dụng thật tốt."

Mộ Thanh Lan ngẩng đầu, nhìn cuộc chiến kịch liệt và sắc bén giữa không trung, mày nhảy dựng.

Vân Dực đến đây, như thể hắn ta cũng là vì để lấy được thứ đó, không lẽ lại đoạt đồ vật từ trong tay hắn sao?

Hơn nữa, Ma Ảnh Thiên trông cũng không phải là dễ đối phó ...

Bùm!

Trên giữa không trung, đầy trời những thanh trường kiếm xanh đen, bỗng nhiên nhiên nổ tung!

Mà thân ảnh màu trắng trong đó, lại không hề bị bất kỳ tổn thương nào!

Sắc mặt của Ma Ảnh Thiên trầm xuống.

Vô số trường kiếm, sôi nổi bay ngược và đâm về bốn phương tám hướng!

Mộ Thanh Lan ở bên này có kết giới nguyên lực của Vân Dực bảo hộ, cho nên mới không bị ảnh hưởng.

"Chỉ có chút bãn lĩnh như thế này, vẫn là đừng nên đem ra khoe để tránh mất mặt xấu hổ."

Giọng nói của Vân Dực vô cùng bình tĩnh, nhưng mà càng như vậy, lại càng làm cho Ma Thiên Ảnh thêm tức giận muốn lên tim!

Bùm!

Vân Dực sau đó lập tức phất tay áo, trong lòng bàn tay trắng nõn cùng các đốt ngón tay rõ ràng, ngưng tụ một nguồn Nguyên Lực vô cùng mạnh mẽ, khí thế kinh người!

Hắn vừa rồi bị nhốt như vậy, thì ra là có chủ đích!

"Toái thiên chưởng!"

Một luồng chưởng ấn màu bạc, đột nhiên trôi ra! Nhìn có vẻ chậm, nhưng lại bay đến chổ của Ma Ảnh Thiên cực kỳ nhanh!

Ma Ảnh Thiên ngay lập tức vung kiếm!

Tuy nhiên, sau khi đối đầu một lúc, thanh trường kiếm màu xanh đen liền bị vỡ tan!

Hơi thở của Ma Ảnh Thiên như ngưng trệ, Nguyên Lực giữa ngực và bụng liền chạy tán loạn!

Nguyên Lực cực kỳ mạnh mẽ dao động, ngay cả những người xung quanh cũng bị áp chế không thể động đậy! Rồi sau đó lần lượt nôn ra máu, hơi thở yếu ớt khá nhiều.

Vân Dực dùng chính sức mạnh của mình, hạ gục đối phương!

Ma Ảnh Thiên vẻ mặt ảm đạm:

Vân Dực ... đã mạnh đến như vậy rồi sao?!

Mộ Thanh Lan đang nhìn chằm chằm vào khu vực chiến đấu, đột nhiên cảm giác có một lực lượng mạnh mẽ dẻo dai đem nàng nâng lên, sau đó nhanh chóng di chuyển về một phương hướng nào đó!

Vân Dực vậy mà lại đưa nàng đi cùng.

Xem ra tiểu tử này còn biết tri ân báo đáp, bản thân tạo ra tai họa thì tự mình giải quyết vấn đề, nếu để nàng lại ở đó, e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thấy vẽ mặt của tên Ma Ảnh Thiên kia đầy u ám nhìn đến, tựa hồ định đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy Mặc Vũ đột nhiên chắn ở trước mặt hắn.

"Ma Ảnh Thiên, không bằng để ta bồi ngươi, cùng luận bàn một chút nhé?

Mặc Vũ vung tay lên, thêm mấy luồng khí tức mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh tới!

Hai bên rơi vào thế giằng co!

Mộ Thanh Lan thu hồi ánh mắt.

Nhìn dáng vẽ của Vân Dực, xem ra hắn cũng đã có chuẩn bị rồi.

Tên Ma Ảnh Thiên đó, cho rằng hắn đang đuổi giết Vân Dực, e rằng bây giờ mới hiểu ra, hắn là bị Vân Dực cố tình dẫn đến đây...

Có điều hiện tại, Vân Dực như thế này, thật là thuận tiện cho nàng rất nhiều ...

Tốc độ của Vân Dực cực nhanh, chỉ sau vài nhịp thở, hai người đã rời đi rất rất xa rồi!

Trong nháy mắt, cả hai đã đáp xuống một đỉnh núi nào đó.

Mộ Thanh Lan đứng yên, dõi mắt nhìn kỹ, chợt nhận ra rằng bây giờ bọn họ đã đến chổ sâu ở trong Cửu Lộc Sơn Mạch.

Gầm!

Mà tiếng gầm rú của con nguyên thú lúc nãy, đã thực sự gần ngay trước mặt!

Một thân ảnh khổng lồ màu đỏ rực lửa, đột nhiên xuất hiện!

Cả người nó rực cháy sáng ngời với những ngọn lửa màu đỏ nóng rực, đi đến đâu, đều biến thành một mảnh hoang tàn!

Thân hình Vân Dực  giống như một thanh kiếm sắc bén, lập tức rời đi!

Như thể cảm nhận được sự đe dọa, Hỏa Linh Nguyên Sư lập tức nhìn sang, ngay lập tức liền bay lên trời, đối đầu với Vân Dực!

Mộ Thanh Lan chăm chú nhìn, giọng nói của Tuyết U liền vang lên -

"Cơ hội tốt! Hỏa Linh Nguyên Sư kia vừa mới sinh xong, Hỏa Linh Nguyên Tinh, chắc chắn đang ở trong sơn động phía sau!"

------Đề ra ------

Những ai đã đi dạo ngang qua nhớ thu thập cất chứa nha!

(Xong chương)




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro