phần 6: chương 12 - 13 - 14

Nghịch thiên thần phi chí thượng

12. Chương 12 mạnh mẽ khế ước!

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 12 mạnh mẽ khế ước!

Mộ Thanh Lan chưa kịp phản ứng, thì đã thấy chiếc giường đá, cuối cùng cũng hoàn toàn vỡ tan tành!

Năng lượng cuồng bạo bay tứ tán, cả hang động gần như muốn sụp đổ!

Giữa ngực và bụng của Mộ Thanh Lan có một trận đau đớn nổi lên, nếu không phải dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ, sợ là đã ngất xỉu vào lúc này.

"Vận khí cái gì chứ? Lục phẩm Nguyên thú ta còn không đối phó được, huống hồ là tới cửu phẩm!"

Mặc dù nói có vẻ như Vân Dực vì thứ đó mới đến đây, nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra!

Nàng không muốn khi khổng khi không lại bị chôn vùi ở đây!

Tuyết U nghe vâyh, lại khẽ cười một tiếng.

Mộ Thanh Lan sửng sốt, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó:

"Ngươi không phải là đánh chủ ý lên con cửu phẩm Nguyên thú kia đó chứ?"

Tuyết U uể oải nói: "Cửu phẩm Nguyên thú, cũng coi như là hiếm thấy, nếu như ngươi có thể khế ước, thực lực tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều."

Tất nhiên Mộ Thanh Lan biết, việc có một con cửu phẩm Nguyên thú, là có ý nghĩa như thế nào, nhưng điều đó cũng phải có mạng mới có thể đi đoạt được!

"Nguyên thú này vừa mới xuất thế, ngươi vẫn có một tia cơ hội."

Tuyết U nhẹ nhàng nói, nhưng Mộ Thanh Lan cũng lười đến trợn trắng mắt.

Khi ở trong Bí cảnh Trung Nguyên cũng đã đoạt đồ vật của Vân Dực mấy lần, đó là bởi vì thực lực lẫn nhau đều bị áp chế ở cảnh giới Sơ Nguyên, nhưng hiện tại?

Tốt hơn hết nàng vẫn nên đảm bảo mình sống sót thoát ra khỏi đây trước đã.

Mộ Thanh Lan nhờ đã kịp thời lui lại trước, cho nên lúc này, cũng không bị ảnh hưởng gì lớn lắm, nhưng Hỏa Linh Nguyên Sư, bởi vì không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ đánh trúng!

Ánh sáng màu đỏ vô cùng chói mắt, mặc dù chiếc giường đá do Hỏa Linh Nguyên Tinh đúc ra cũng có màu đỏ, nhưng mà lại kém xa so với cái khối đỏ bừng nồng đậm kia.

Mà lực lượng ẩn chứa trong đó, tự nhiên cũng rất cường hãn.

Bùm!

Hỏa Linh Nguyên Sư bị đánh mạnh xuống đất, trên mặt đất gồ ghề, nhưng lại bị trượt đi mấy chục mét, lưu lại vết máu sâu đậm và kinh người.

Mộ Thanh Lan nín thở, nhìn không chớp mắt.

Dù bị thương, nhưng Hỏa Linh Nguyên Sư vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ đứa con của mình, tuy rằng một mảng thịt lớn đã bị tước ra khỏi cơ thể, có thể thấy rõ xương cốt bên trong, nhưng đứa con của nó, vẫn bình an vô sự.

Mà lúc này, tiểu gia hỏa cũng dường như nhận ra điều gì đó không ổn, bắt đầu kêu ta trong lòng ngực của Hỏa Linh Nguyên Sư.

Hỏa Linh Nguyên Sư miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn đến vị trí chính giữa, khi nhìn thấy ánh sáng đỏ rực rỡ kia, trong mắt nó đã lộ ra vẻ kinh hãi.

Thân thể nó khẽ run lên, máu không ngừng nhỏ xuống, mặt đất nhanh chóng bị nhuộm đỏ, cú đánh đó, lợi hại đến mức, Hỏa Linh Nguyên Sư thậm chí còn không đủ dũng khí và sức lực để rút lui.

Trong khí nó chính là Nguyên thú lục phẩm đỉnh!

Bỗng nhiên, bên trong ánh sáng chói mắt đó, chợt phát ra một tiếng kêu thật to!

Mộ Thanh Lan hung hăng ngẩng đầu lên!

Thanh âm này...

"Quả nhiên là Chu Tước nhất tộc..."

Tuyết U nhàn nhạt nói, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

"Có điều, xưa nay Chu Tước nhất tộc luôn vô cùng tôn quý, huyết mạch cũng cực kỳ coi trọng, nơi này hẻo lánh hoang vắng, Chu Tước nhất tộc làm sao có thể lưu lạc ở đây..."

Mộ Thanh Lan nghe rất rõ, trong lòng ngoài sự kinh ngạc về Chu Tước cửu phẩm, còn có một chút nghi vấn về Tuyết U.

Nhìn dáng vẻ, có vẻ như Tuyết U đối với nguyên thú hiểu biết rất rõ, chỉ là không biết, rốt cuộc Tuyết U có lai lịch gì.

Mà bên kia, Vân Dực đứng trên không trung, nguyên lực trong tay tụ lại thành một thanh trường kiếm màu bạc, rực rỡ lung linh, mà uy áp trên đó, càng khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, trường kiếm màu bạc chỉ thẳng vào ngọn lửa đỏ rực.

"Ngươi tự đi, hay là... Ta đem bắt ngươi đi?"

Trong đôi mắt màu đen của hắn, hiện lên vẻ lãnh đạm, trong ánh mắt có thể thấy được sự bễ nghễ, tựa như thứ trước mắt không phải là Nguyên thú ở cấp đỉnh tồn tại, mà bất quá chỉ là một đối thủ bình thường thôi.

Mà lời này nói ra, giống như hắn đã nhận định Chu Tước đối diện không phải đối thủ của mình, chỉ chờ đối phương tự nguyện chịu trói mà thôi.

Trong mắt Mộ Thanh Lan lóe lên một màu đen tối.

Có vẻ như thực lực của Vân Dực, so với những gì hắn thể hiện ra, nhất định càng mạnh hơn rất nhiều.

Giọng nói của Vân Dực rơi xuống, khối cầu màu đỏ rực rỡ kia, dường như đột nhiên càng thêm chói mắt!

Cảm nhận được một cổ lực lượng nóng chảy đó, Mộ Thanh Lan gần như cảm thấy da thịt của mình đều sắp bị bỏng!

Huh!

Một âm thanh trong trẻo, đột nhiên vang lên!

Nghe thấy giọng nói này, Hỏa Linh Nguyên Sư vốn đang hấp hối, tức khắc càng thêm uể oải!

Cơ thể vốn dĩ đang run rẩy của nó, cũng đột ngột ngã khuỵ xuống!  Quỳ phục xuống đất!

Ngẩng đầu nhìn nơi thanh âm phát ra, sâu trong mắt nó, là vô hạn hoảng sợ cùng hối hận!

Uy ấp đến từ chính huyết mạch kia, làm cho nó không có bất kỳ lực trở tay nào!

Hỏa Linh Nguyên Sư khẽ rên một tiếng, nhưng bỗng nhiên đem con của mình từ trong lòng ngậm ra, sau đó đặt ở phía sau, bản thân thì đứng che ở phía trước.

Ngay sau đó thân hình nó phủ phục trên mặt đất, từ từ tiến lên, với thái độ cực kỳ hèn mọn.

Mộ Thanh Lan hơi nhướng mày.

"Nói vậy Hỏa Linh Nguyên Sư này chắc hẳn cũng không ngờ đến, thứ bị phong ấn dưới cái này, lại chính là Chu Tước."

Giọng nói của Tuyết U vang lên từ trong đáy lòng, Mộ Thanh Lan có chút khó hiểu, bèn dò hỏi: "Là có ý gì?"

"Vì lý do nào đó, mà con Chu Tước này lại lưu lạc đến nơi đây, thậm chí còn bị phong ấn dưới chân ngọn núi này, lúc trước chưa có xuất thế, nên tự nhiên không có động tĩnh gì, cho nên mới lâu như vậy cũng không có ai để ý đến sự tồn tại của nó."

Nếu không, Cửu Lộc sơn mạch này, sớm đã có thể bị lật tung lên tận trời!

"Có điều, tuy rằng chưa từng xuất thế, nhưng dù sao cũng là một Chu Tước có huyết mạch tôn quý, năng lượng ẩn chứa trong bản thân nó tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, Hỏa Linh Nguyên Sư kia hẳn đã phát hiện ra điều gì đó, cho nên mới lấy nơi này làm hang ổ của chính mình, nương vào phần lực lượng này, tụ nhiên là thực lực của nó tăng lên cực kỳ nhanh chóng. Tuy nhiên, nó thực sự quá tham lam, đặt con của mình đặt lên trên chiếc giường đá phong áp này, có lẽ là muốn mượn lực, để làm cho con của trở nên mạnh hơn."

Tuyết U cười nhạo ra tiếng.

"Nó cũng không nghĩ tới, đây là cái gì chứ, chính là tồn tại mà nó không có khả năng chọc vào! Muốn sức mạnh của Chu Tước, thật sự là chán sống."

Mộ Thanh Lan gật đầu hiểu rõ.

  Thì ra là thế.

Con Hỏa Linh Nguyên Sư này quả thật rất thông minh, có điều lại bị chính sự thông minh ấy phản lại.

Chu Tước xuất thế, nhìn dáng vẻ xem ra là muốn tính sổ với nó, một đòn trước đó, chính là giáo huấn.

Con Hỏa Linh Nguyên Sư này tự biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, hôm nay sợ là sẽ phải chết ở đây, nên muốn dùng tính mạng của chính mình, để bảo toàn con mình.

Nghĩ như vậy, Mộ Thanh Lan liền nhìn thấy, một khối màu đỏ bên trong đoàn ánh sáng kia, bỗng nhiên có một trận biến ảo ánh sáng!

Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một thân ảnh, tựa như là...

  Cánh?

Ngay sau đó, Mộ Thanh Lan nhìn thấy đôi cánh đó, đột nhiên kích động!

Một tia sáng màu đỏ, bỗng nhiên bắn nhanh ra! Ngay tức thì bao trùm lấy Hỏa Linh Nguyên Sư!

Đây là muốn tru sát!

Cửu phẩm Nguyên thú uy nghiêm như thế nào, làm sao có thể chịu đựng được việc bị lợi dụng như vậy chứ?

Ánh sáng đỏ chỉ là bao phủ trong chốc lát, mà đã làm cho con Hỏa Linh Nguyên Sư bên trong, thống khổ ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Tiểu Hỏa Linh Nguyên Sư nhìn thấy như vậy, rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì, ngay sau đó lập tức xoay người chuẩn bị chạy trốn!

Tuy nhiên ánh sáng đỏ kia, lại nhanh chóng phân ra một luồng, trực tiếp xuyên thẳng qua đầu!

Thân thể nhỏ bé kia đột nhiên cứng đờ, vô lực ngã xuống đất.

Hỏa Linh Nguyên Sư thấy vậy, bỗng kêu gào dữ dội, định lao tới, nhưng nó đã kiệt sức rồi, lăn lộn trên mặt đất được vài vòng, thì nhanh chóng tắt thở.

Toàn bộ sơn động rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Vân Dực vốn vẫn luôn dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt quan sát, cho đến lúc này, ánh sáng phía trên mũi kiếm mới bắt đầu chiếu sáng!

"Chuyện nơi này đã xong, cùng ta đi thôi."

Ánh sáng kia dần dần mờ đi, để lộ ra hình dáng của một Chu Tước bên trong, đôi cánh màu đỏ tươi đã có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Vân Dực vừa rơi xuống, Chu Tước kia lại bỗng nâng lên đôi mắt, dường như có một tia đắc ý lóe lên, rồi sau đó, nhìn về phía Mộ Thanh Lan!

Vân Dực nhận ra được điều gì, liền quát lên:

  "Ngươi dám!"

Xoẹt!

Hai cánh của Chu Tước liền tung ra, giống như một mũi tên lạc, đột nhiên lao về phía Mộ Thanh Lan!

Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy một bóng đỏ xẹt qua trước mặt, sau đó lòng bàn tay đột nhiên tê rần, trong phút chốc, dường như có thứ gì đó, đâm vào trong cơ thể!

Cả người nàng đột nhiên cứng đờ, nhưng ở sâu trong khí hải, lại có một nguồn nhiệt nóng vô cùng!

  Là nó....

Chu Tước!

-------- Đề cử ------

Đừng quên ăn kẹo nhà bếp hôm nay, chúc mừng năm mới!

(Xong chương)

Nghịch thiên thần phi chí thượng

13. Chương 13 Phượng Hoàng niết bàn!

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 13 Phượng Hoàng niết bàn!

Mộ Thanh Lan cảm thấy bản thân đang lâm vào một giấc mơ sâu, trong một thời gian dài khó mà có thể tỉnh lại.

Trong giấc mơ, nàng như bị ngọn lửa vô biên vô hạn vây quanh, nóng như thiêu đốt, ngọn lửa đỏ rực không ngừng áp sát, như muốn nuốt chửng nàng.

Cả người nàng không thể nào cử động được, như thể bị thứ gì đó giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa ngày càng đến gần.

Ngay sau đó, ngọn lửa đã thổi quét đến, nhiệt độ cao khủng khiếp ngay lập tức lan dọc theo da thịt của nàng!

Sự đau đớn kịch liệt thấu xương, gần như khiến nàng ngất đi!

Tuy nhiên, nàng lại vô pháp phát ra âm thanh dù có thế nào, chỉ có thể để bản thân bị bao vây bởi ngọn lửa vô biên đó!

Nàng thậm chí có thể cảm nhận được máu, xương, trên toàn thân trong nhiệt độ nóng bỏng, đang dần hòa tan!

Ý thức của nàng, cũng càng ngày càng nhẹ, cả người đều choáng váng.

Vân Dực khẽ nhíu mày, nhìn Mộ Lăng Hàn đang hôn mê, nằm trên mặt đất.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, nhưng lại bị nhiệt độ cao của cơ thể nhanh chóng làm cho bốc hơi, điều này cho thấy nhiệt độ cơ thể của hắn lúc này đáng sợ đến mức nào.

Bị Chu Tước mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể, còn chưa hoàn toàn cháy hết, tính ra mạng hắn cũng đã rất lớn.

Có điều, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, Vân Dực cũng không dám đảm bảo, liệu Mộ Lăng Hàn có thể sống sót hay không.

Hắn nghe tin, tại Cửu Lộc sơn mạch này, phong ấn một con Chu Tước, hơn nữa dường như có liên quan đến một trận chiến ác liệt nhiều năm trước, cho nên hắn mới từ vạn dặm xa xôi để đến tìm kiếm.

Mà lúc hắn nhìn thấy lục phẩn Hỏa Linh Nguyên Sư, cũng đã xác định chắc chắn rằng tin tức này là sự thật.

Bởi vì trong sức mạnh của con Hỏa Linh Nguyên Sư, rõ ràng có ẩn chứa một chút dấu vết hơi thở của Chu Tước!

Tuy rằng vô cùng mỏng manh, nhưng đối với Van Dực mà nói, cũng đủ để xác định rất nhiều thứ.

Quả nhiên, Chu Tước, chính là bị phong ấn dưới ngọn núi này!

Mặc dù là Nguyên Thú cửu phẩm, nhưng Chu Tước lúc này mới vừa xuất thế, hắn muốn bắt được, cũng không phảu việc khó.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Chu Tước lại trực tiếp chui vào trong cơ thể của Mộ Lăng Hàn!

Mộ Lăng Hàn bây giờ nguyên lực đã tẫn phế, vốn không thể chịu nổi năng lượng của Chu Tước! Kết quả cuối cùng, chỉ có thể là nổ tan xác mà chết!

Nhưng chỉ cần đợi một lúc nữa, năng lượng của Chu Tước sẽ tăng trưởng nhanh chóng, đến lúc đó, nếu lại muón đối phó nó, sẽ rất là phiền phức.

Tất nhiên, cũng không phải là không có cách nào đơn giản.

Chỉ cần lập tức giết chết Mộ Lăng Hàn, Chu Tước tự nhiên không còn nơi nào để trốn.

Chỉ là…

Vân Dực nhìn chằm chằm vào Mộ Lăng Hàn đang nằm trên mặt đất.

Thiếu niên thân thể gầy yếu lúc này đang cuộn tròn lại, trông có vẻ dễ bị tổn thương, khuôn mặt trắng như ngọc lúc này đỏ bừng, giống như một cái hàn sắt.

Lông mày nhíu lại, vẻ mặt thống khổ, hẳn là đang vô cùng đau đớn.

Thanh kiếm bạc trong lòng bàn tay của Van Dực sáng lên lóng lánh, nhưng lại không hề có động tác.

Bùm!

Mộ Thanh Lan đau đớn gần như mất đi lý trí, cuộn mình trên mặt đất, hai tay cào lên trên mặt đất để lại vài vết máu! Các ngón tay và đốt ngón tay tinh tế, thon dài và trắng nõn, đã trở nên trắng xanh rồi!

Ngũ tạng đều nóng, máu thịt cháy bỏng, đương nhiên là nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Mộ Thanh Lan lại không hề rên lên một tiếng thống khổ, chưa bao giờ kêu lên một tiếng đau đớn.

Chỉ là như vậy, lại càng thêm làm lòng người run sợ, thần hồn đều run rẩy hơn.

  Giữa hai lông mày của Vân Dực khẽ giật nhẹ đến khó có thể nhìn thấy.

Không hiểu vì sao, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng hắn——

Có lẽ, Mộ Lăng Hàn sẽ không chết.

Đừng nói lúc này Mộ Lăng Hàn đã là nguyên lực cấp một rồi, cho dù hắn đã khôi phục thực lực đỉnh cao, chỉ sợ cũng không chịu nổi năng lượng của Chu Tước, nhưng mà... Nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất kia rõ ràng rất thống khổ, móng tay chảy ra từng vệt máu, nhưng thiếu niên kia vẫn luôn không nói lời nào, Vân Dực đột nhiên cảm thấy, có lẽ, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không nhất định.

Hắn mạc danh* cảm thấy rằng Mộ Lăng Hàn sẽ sống sót.
*Mạc danh: cảm nhận không thể diễn tả được.

Trong Bí Cảnh Trung Nguyên, nguy hiểm đến mức nào, mà ngay cả hắn cũng đã vài lần phiêu bạt sinh tử, đôi huynh muội kia cũng gặp rất nhiều hiểm cảnh, nhưng bọn họ vẫn kiên trì, nếu như không phải cuối cùng….

Ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên vươn tay, ấn lên cổ tay Mộ Lăng Hàn.

"Cứu ngươi một lần cuối cùng, chúng ta... Thanh toán xong."

Một tiếng lẩm bẩm trầm thấp vang lên, không biết là nói cho ai nghe.

Một luồng nguyên lực hùng hậu, tức khắc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Mộ Thanh Lan!

"Nguyên lực quả là rất tinh thuần!"

Tuyết U kinh ngạc lên tiếng.

Động tĩnh như vậy, Mộ Thanh Lan tự nhiên cũng cảm nhận được, cuối cùng trong đầu cũng trở nên thanh tỉnh một ít.

Luồng lực lượng này, nàng rất quen thuộc.

Là Vân Dực.

Hắn vậy mà lại ra tay giúp nàng?

Nhưng Mộ Thanh Lan không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng biết tình hình của nàng lúc này cực kỳ nguy cấp!

Tuyết U còn tưởng nàng đã đã đánh chủ ý lên con cửu phẩm Chu Tước này, chưa kể đến việc cơ thể nàng vốn là không thể chịu được một lực lượng mạnh mẽ như vậy, cho dù có thành công khế ước, nàng cũng sẽ không còn dư sức mà đi chế phục Chu Tước!

Tuyết U tự nhiên biết nàng đang nghĩ gì, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.

"Nha đầu, ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu. Con Chu Tước này đang mưu toan chiếm lấy cơ thể của ngươi một cách vô ích, để tranh thủ thời gian cho sự tăng trưởng lực lượng của bản thân. Ôi, thật là ngu ngốc."

Giọng nói khàn khàn lười biếng, như từ vực thẳm không đáy, truyền đến một cách chậm rãi, khiến người rung động tâm hồn.

Lại dường như cũng rơi xuống từ phương trời xa, với sự uy nghiêm vô tận!

"Nơi này, nó nghĩ rằng muốn đến là đến, muốn đi là đi sao!?"

Khi giọng nói rơi xuống, Mộ Thanh Lan mãnh liệt cảm giác được, mảnh ngọc giản màu đen trong khí hải, đột nhiên chuyển động!

Cái vẽ ngoài đen nhánh ảm đạm kia, bổng nhiên sinh ra một tia ánh sáng nhàn nhạt màu đen!

Đột nhiên một tia sáng đen mờ xuất hiện trên bề mặt mờ tối và tối đen như mực!

"Nha đầu, cơ hội!"

Tuyết U hét lên, nguyên thần của Mộ Thanh Lan bỗng nhiên trở nên rõ ràng! Chợt mở mắt ra!

Trong cơ thể nàng, khí hải đã gần như cạn kiệt, đột nhiên run lên!

Thực sự là có xu hướng sụp đổ!

Mộ Thanh Lan nghiến răng - nàng cư nhiên ở ngay lúc này, nguyên lực thực sự sắp rơi xuống cấp một!

Vân Dực đương nhiên ngay lập tức cảm thấy được cử động của Mộ Thanh Lan, hắn ngưng mắt nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy thiếu niên vốn đang bò trên mặt đất, đột nhiên mở mắt ra!

Đôi mắt vốn dĩ vô cùng trong sáng, lúc này lại dường như nhuốm một màu đỏ như máu!

Cùng lúc đó, một cỗ năng lượng mạnh mẽ không gì sánh được, đột nhiên chạy qua cơ thể Mộ Thanh Lan! Thổi quét toàn bộ cơ thể trong tích tắc!

Vân Dực chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ uy nghiêm đột nhiên ập tới! Lại đem trục xuất nguyên lực của hắn ra khỏi cơ thể của Mộ Lăng Hàn ngay lập tức!

Hắn nhận ra có gì đó không ổn, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức lui ra ngoài!

Bùm!

Vào nháy mắt hắn ta rời đi đó, vị trí ban đầu của hắn, đột nhiên bị một luồng Nguyên Lực màu đen, bỗng nhiên bắn phá!

Trên mặt đất, tức khắc xuất hiện vài vết nứt to lớn!

Thân hình Vân Dực vừa chuyển động, trường kiếm màu bạc trong tay càng thêm rực rỡ chói lóa, hắn đã ở trước mặt, nhìn chăm chú vào Mộ Thanh Lan.

Sau đó, hắn nhìn thấy người thiếu niên cả người đầy máu trước mặt, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, khoanh chân ngồi xếp bằng, đôi bàn tay đặt lên nhau ở trước bụng, tạo thành một tư thế tu luyện.

Cũng chính vào lúc này, hắn mới có thể thấy rõ ràng, trong sâu thẳm con ngươi của thiếu niên, có một tia đen kịt khó tả, lan tràn ra một chút!

Dường như ở trong đó, có những ngôi sao màu đen, đang nở rộ rực rỡ!

Mà trong cơ thể của Mộ Thanh Lan, trên ngọc giản màu đen bị tàn phá kia, những tia sáng màu đen, bắt đầu tản ra từng chút một, từ xa mà nhìn, thế nhưng lại hình thành một trận sao năm cánh màu đen!

Một sức mạnh đáng sợ không thể diễn tả được, đột nhiên từ trong đó bùng nổ ra!

Chu Tước, kẻ vừa tiến vào bên trong khí hải của Mộ Thanh Lan, lúc này cuối cùng cũng nhận ra có một sự sai lầm! Ngay lập tức muốn rời đi!

Tuy nhiên, trận sao năm cánh kia, đã bao trùm Chu Tước trong đó!

Huh!

Chu Tước cảm giác nguy cơ sinh tử khủng hoảng tràn ngập trong lòng, lập tức nâng hai cánh lên, nhanh chóng rời khỏi!

Nhưng trận sao năm cánh kia lại đột nhiên trấn áp!

Cơ thể Chu Tước, ngay lập tức xuất hiện nhiều vết máu!

Lực lượng cường đại từ cổ xưa xa xôi, cuồng cuộng đến!

Trong cơ thể Mộ Thanh Lan, ánh sáng đen và lửa đỏ, giao hòa lẫn nhau, chiến đấu kịch liệt! Rồi sau đó sôi nỗi hòa vào trong huyết mạch gân cốt!

Mà dưới sự luyện hóa của hai lực lượng này, nguyên mạch xương cốt của cơ thể nàng, cũng được chuyển đổi thành mới! Trở nên vô cùng cứng rắn và cường đại!

Giữa sự sống và cái chết, thoát thai hoàn cốt!

Chu Tước ngẩng đầu, nhìn trận sao năm cánh màu đen kia, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên một tia sợ hãi sâu sắc!

Mộ Thanh Lan nhìn nó, thờ ơ mở miệng——

"Thần phục, hoặc là - chết!"

-------- Đề cử ------

Hôm nay phải dọn dẹp vệ sinh, hahaha

(Xong chương)

Nghịch thiên thần phi chí thượng

14. Chương 14 không phải khế ước, mà là chủ tớ

Tác giả: Chiến Tây Dã

Chương 14 không phải khế ước, mà là chủ tớ

Trận sao năm cánh kia chỉ lặng lẽ lơ lửng, nhưng Chu Tước bên dưới lại dễ dàng bị trấn áp, không thể động đậy.

Nghe thấy giọng nói của Mộ Thanh Lan, trong đôi mắt đó hiện lên một khoảnh khắc đấu tranh.

Là một Nguyên thú cửu phẩm, sự kiêu ngạo có từ trong máu xương của nó, khiến cho nó không dễ dàng thần phục, đặc biệt là, nhân loại này, thậm chí còn không phải là Nguyên giả!

Nó đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội được xuất thế, nhưng nó không ngờ lại gặp Vân Dực, nó vốn tưởng rằng dựa vào nhân loại này, có thể thoát một kiếp, ai ngờ người sau này càng khó đối phó hơn.

Nó muốn sống, nhưng...

Nó ngẩng đầu lên, nhìn vào trận sao năm cánh đang bao phủ lấy mình, nghĩ đến đòn tấn công nó vừa hứng chịu, không khỏi co rúm lại một chút, sâu trong đôi mắt, hiện lên một tia sợ hãi không thể che giấu.

"Xuy."

Một tiếng cười khẽ, chợt vang lên.

Chu Tước ngay lập tức ngưng mắt nhìn, cuối cùng nhận thấy được thanh âm kia, phát ra từ bên trong mảnh ngọc giản màu đen bị vỡ bên dưới trận sao năm cánh.

Đây là... trận sao năm cánh là xuất hiện từ nơi này!?

"Chu Tước nhất tộc, quả nhiên vẫn luôn là đức hạnh như vậy. Rõ ràng thực lực của bản thân không thể địch lại, mà cứ mãi nghĩ đến sự kiêu ngạo, không muốn khuất phục. Thật sự cho rằng bản thân cao quý vô song không ai bằng sao."

Chu Tước nghe vậy, bộ lông màu đỏ toàn thân của nó, đột nhiên dựng ngược! Trong đôi mắt đó, cũng tràn đầy phẫn nộ nhìn vào mảnh ngọc giản màu đen kia!

Kẻ nào, lại dám ăn nói cuồng vọng như vậy?

Nhưng Tuyết U lại lười cùng vật nhỏ này so đo, quay sang Mộ Thanh Lan lười biếng mở miệng——

"Xem ra nó vẫn không chịu khuất phục, nhưng cũng không phiền phức, trước mắt thứ này đã hòa hợp với máu thịt của ngươi, chỉ cần một ý nghĩ của ngươi, thì có thể cho nó hồn phi phách tán, đỡ phải ở đây chướng mắt."

Mộ Thanh Lan nghe vậy, nguyên thần ở bên trong xem xét, nhìn Chu Tước một lần nữa.

Trong lòng vừa suy nghĩ, ngọc giản màu đen, dường như cảm nhận được điều gì đó, trận sao năm cánh khẽ run lên.

Huh!

Chỉ là một sự dao động yếu ớt, nhưng cũng đã khiến Chu Tước phát ra một tiếng rên rỉ thê lương! Sau đó thống khổ ngã xuống đất! Lực lượng của toàn bộ cơ thể, dường như đang bị trận sao năm cánh rút đi!

Chỉ trong chốc lát, hầu hết năng lượng trong cơ thể nó, đã bị rút ra hơn phân nửa!

Lúc này, Chu Tước cuối cùng cũng hoảng sợ, than khóc vang dội, cuối cùng cũng lên tiếng——

"Khoan đã!"

Năng lượng điên cuồng kia, cuối cùng cũng dừng lại.

"Ta, ta nguyện ý cùng ngươi lập khế ước..."

Chu Tước hơi thở uể oải mở miệng.

Nó không bao giờ ngờ rằng, bản thân mới vừa xuất thế, sẽ gặp phải tình huống như vậy, nhưng lại không còn cách nào khác, trước mắt, chỉ có thể tạm thời như vậy.

Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đột nhiên mỉm cười, sau đó nhàn nhạt mở miệng.

"Ai nói, ta muốn cùng ngươi khế ước?"

Chu Tước choáng váng.
 
Người này lặn lộn nó như vậy, chẳng lẽ không phải vì khế ước sao? Cuối cùng là...

"Tôi nói chính là —— thần phục. Hiểu không?"

Chu Tước mở to mắt không tin nổi, người này, người này ...

"Từ hôm nay trở đi, ta và ngươi sẽ là quan hệ chủ tớ, mệnh lệnh của ta, phải thực hiện nghiêm túc, không được vi phạm, hiểu chưa?"

Chu Tước run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy nhục nhã rất lớn ——

"Ta là Chu Tước nhất tộc, sinh ra đã là một Nguyên thú cửu phẩm, tung hoành vạn dặm, vô cùng tôn quý, ngươi, ngươi vậy mà để ta làm nô bộc của ngươi sao!?"

Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Có câu nói, người là dao thớt, ta là cá thịt. Ta không kiên nhẫn nhiều, nếu ngươi không làm được... "

Nói đến đây thì trận sao năm cánh một lần nữa áp xuống!

Chu Tước trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, trong lòng cũng hiện lên rất nhiều giãy giụa, cuối cùng nhắm mắt lại, hung hăng nói:

     "Ta đồng ý!"

Sớm như vậy có phải tốt không.

Tuy nhiên, con Chu Tước này cực kỳ kiêu ngạo, cho nên vẫn là đánh trước rồi nói sau.

Khóe môi Mộ Thanh Lan khẽ co giật, trong lòng vừa suy nghĩ, một sức hút cường đại, từ bên trong ngọc giản màu đen truyền ra, chỉ trong một hơi thở, liền đem Chu Tước nuốt vào!

"Nha đầu nhà ngươi thật là dễ dàng nhỉ, lại cũng không hỏi xem, ta có muốn cùng với con Chu Tước này ở chung một chỗ không."

Tuyết U nói, nhưng trong lời nói cũng không có tức giận, mà ngược lại là có chút trêu chọc.

"Ngươi tâm tình tốt, tự nhiên không muốn so đo chuyện này."

Tuyết U cười rộ lên.

"Làm sao ngươi biết ta tâm tình tốt?"

Mộ Thanh Lan nói: "Ngươi đã đợi lâu như vậy, đó là vì ngày này, hiện tại tuy rằng trải qua nhiều phiền toái, nhưng dù sao cuối cùng ngọc giản màu đen này cũng đã dung hợp cùng ta, mục đích đã đạt thành, ngươi tự nhiên rất cao hứng."

"Nha đầu ngươi vẫn là yêu tinh như mọi khi."

Tuyết U không biết mình đã ở trong ngọc giản màu đen này bao lâu, trong bóng tối vô tận, gần như đánh mất niềm tin, ai biết rằng một khi gặp được Mộ Thanh Lan, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy mặt trời lần nữa, bây giờ đã bước đi vững chắc bước đầu tiên. Tâm tình tất nhiên là tốt rồi.

"Huyết mạch của ngươi, đã trải qua luyện hóa của ngọc giản màu đen này cùng ngọn lửa của Chu Tước trong hai lần, tuy là ngoài ý muốn một chút, nhưng điều đó cũng tốt cho ngươi. Với sự mạnh mẽ của máu và gân cốt của ngươi, đã mạnh hơn không biết bao nhiêu người, hơn nữa Nguyên mạch của ngươi lúc trước bị tổn hại, bây giờ nó đã được rèn luyện lại, ngày sau tu luyện, nó sẽ còn lợi hại hơn. Không biết có bao nhiêu người trên lục địa này phải ghen tị."

Mộ Thanh Lan lắc đầu cười:

"Trở thành cường giả, đây mới chỉ là bước đầu tiên."

Ngay lập tức, nguyên thần của nàng ngưng tụ lại, trận sao năm cánh cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, trong khí hải, trở lại bình tĩnh.

So với trước đây, ngọc giản màu đen bị vỡ kia, lại càng thêm rõ ràng.

Lấy ngọc giản làm trung tâm, xung quanh không ngừng có các nguyên lực màu đen hội tụ lại.

Mặc dù lúc này nó vẫn còn rất mỏng, nhưng Mộ Thanh Lan đã có thể lờ mờ cảm nhận được sức mạnh bạo tàn trong đó!

Sau khi cơ thể hoàn toàn khôi phục, sắc màu dị thường trong con ngươi của nàng, rốt cuộc cũng từ từ rút đi.

Một đôi mắt, dần dần sáng tỏ.

Sau đó, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một góc quần áo trắng trước mặt.

Mộ Thanh Lan sững sờ, nhìn lên phía trước.

Vân Dực với một thân quần áo màu trắng, đang lặng lẽ đứng trước mặt nhìn nàng, với ánh mắt sâu thẳm.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi.... Đều đã bị hắn thấy được?

Ý nghĩ này trong đầu Mộ Thanh Lan vừa lóe lên, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Van Dực trên đầu truyền đến——

"Lần này đoạt vật của ta, ngươi tính toán, định dùng cái gì để trả lại?"

.........

Trong khu rừng rậm rạp, hai bóng người, một trước một sau lần lượt bước đi.

Thiếu niên phía trước, mặc áo trắng, thanh tao lạnh lùng, quanh thân không dính bụi trần, tướng mạo vô cùng cường hãn, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.

Người thiếu niên phía sau thân hình gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp, tuy trên quần áo có vài vết máu lộn xộn, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy chật vật, ngược lại khóe môi mang theo ý cười, càng thêm có vẽ anh tuấn vô song.

Đi được một lúc, thiếu niên phía sau rốt cuộc không nhịn được xoa lông mày, bất đắc dĩ nói—

"Vân Dực, ta và ngươi cũng không có thù hận sâu sắc gì, cho dù là người quen, ngay cả một chút mặt mũi này ngươi cũng không cho ta sao? Chu Tước kia, ta thật sự không cố ý cướp đoạt của ngươi. Ai biết được tự nhiên nó lại tự mình chạy đến, cửu phẩm nguyên thú, ta có thể làm gì được với nó sao? Trước mắt đã khế ước, nếu ngươi nhất quyết phải mang nó đi, thì chỉ một là giết ta, hai là mang ta cùng đi theo thôi."

Vân Dực bỗng nhiên đứng yên, quay người lại, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh Lan

Trong lòng Mộ Thanh Lan khẽ nhảy lên, tiểu tử này, chẳng lẽ đã nhìn ra cái gì?

Nàng lập tức nói: "Chẳng qua, ngươi cũng không thể bắt ta đi, hiện tại ta vẫn đang tham gia thí luyện gia tộc! Ba ngày thời gian đã đến rồi, nếu ta không về, e rằng sẽ bị rắc rối. Cuộc thí luyện này, ta phải là đệ nhất đấy."

Ánh mắt Vân Dực chợt lóe, một lát, mới quay đầu lại.

"Ngươi suýt chút nữa giành được vị trí thứ nhất trong Bí cảnh Trung Nguyên... Ngươi, hiện tại, thật sự có hứng thú với một cuộc thí luyện tầm thường sao?"

Khóe môi Mộ Thanh Lan cong lên, nở nụ cười thoải mái, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén:

"Ta đối với vị trí đệ nhất, vẫn đều luôn rất có hứng thú, có điều, đối với kẻ muốn đối phó ta, lại càng có hứng thú hơn."

Nàng đột nhiên tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Vân Dực, người này lập tức lùi lại một bước, tránh đi tay của nàng.

Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm, nhướng mày với hắn và mỉm cười:

"Chuyện của Chu Tước, nếu ngươi thật sự muốn giải quyết, thì đợi ta giải quyết một số chuyện vặt vãnh trước đã, thế nào?"

Vân Dực nhìn nàng nở nụ cười đến mi mắt cong cong, ma xui quỷ khiến gì lại tự nhiên mở miệng:

"Được."

-------- Đề cử-----

(Xong chương)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro