Chap 105: Bên trọng bên khinh
Phương pháp quản lý phản quân Địa phủ có rất nhiều loại, Ân Tĩnh lại chọn một loại vòng vèo nhất, chẳng phải từ đầu, yêu ma luôn luôn chướng mắt ấm ức với người Thanh Lương Quan cùng Thiên đình sao. Tiểu Nghiên một tháng này không hóa ra hình người, cô không nỡ miễn cưỡng nàng, liền phải tính toán trên đầu những người khác ở Thanh Lương Quan vậy.
Tuyết Đảo cùng Lam bàn trầm ngâm một hồi, dù sao hiện tại điều kiện Hàm Ân Tĩnh chưa định ra, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, trước đáp ứng không ngại, thêm một ít thời gian dự liệu, chờ bọn hắn âm thầm liên lạc với các đầu mục phản quân khác, nói không chừng còn sẽ có cơ hội chuyển biến.
Thực lực Ân Tĩnh kia, vừa rồi đã thấy được, bọn họ vẫn nghĩ đến lấy thiên la địa võng đại trận phối hợp "Hóa cốt vụ" mấy ngàn loại vật kịch độc vất vả thu thập tu luyện mà thành nhưng một chút cũng không làm gì được bọn họ, chẳng những không gây thương tổn nửa sợi lông, ngay cả người kéo xe yêu mã lông tóc đều không tổn hao gì, mà Ân Tĩnh kia từ đầu tới cuối thậm chí không có hiện thân, lại càng không chứng kiến cô ta động thủ làm phép như thế nào, công kích của bọn hắn toàn bộ như làm trò đùa cản lại, lam bàn thậm chí còn tổn thất "Ngàn độc xà linh" thật vất vả mới luyện ra.
Thủ đoạn mạnh như vậy khủng bố quá mức, hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra được, Ân Tĩnh cũng không có ra đòn sát thủ với bọn họ, cho nên Tuyết Lăng cùng Mộc Cức hai người tuy thua chật vật, nhưng mạng nhỏ được bảo vệ. Mà ngàn độc xà linh bị giết chỉ là một cảnh cáo – cô ta lúc ấy có thể đơn giản giết chết bất luận kẻ nào ở đây!
Tùy tiện một ngàn độc xà linh, luận pháp lực cùng độc công kích đều còn hơn bất luận yêu ma nào dưới tay hắn, kể cả đệ tử đắc ý xuất hiện lần này Mộc Cức. Trên thực tế, hai người Mộc Cức cũng không phải đối thủ của một ngàn độc xà linh.
Mà bảo vật, dưới tay cô sức phản kháng đều không có, dường như là loại con tò he tượng gỗ, bị người thoáng cái đánh tan ba hồn bảy vía.
Lam bàn đã không kì quái khi đối phương có thể trong ảo giác một mảng lớn xà trùng dễ dàng nhận ra giấu ở trong đó thực chất chỉ có cái chết, bây giờ nghĩ lại hắn thật sự quá ngây thơ, lại cho rằng ảo thuật như vậy có thể lừa gạt Hàm Ân Tĩnh.
Bất kể như thế nào, hiện tại chống lại cô ta, hoàn toàn là tự tìm đường chết, cho nên Tuyết đảo cùng Lam Bàn chỉ do dự một lát liền sảng khoái đáp ứng điều kiện, tại chỗ quỳ lạy chi lễ đối với cô ta.
Trường hợp như vậy Phi Du những ngày này gặp qua nhiều lần, tuy nhiên những yêu ma quỳ lạy này không phải lạy nàng, nhưng nàng như cũ cảm thấy cảm thấy thỏa mãn, Tĩnh quân của nàng tất nhiên trong phủ là người mạnh nhất!
Giờ phút này nàng vô cùng may mắn chính mình lại ở vị trí nhân vật như vậy, tức giận đối với Ân Tĩnh không cho phép nàng mang binh xông Quỷ Môn quan cũng tan thành mây khói, nhưng đồng thời trong nội tâm thực sự dâng lên bất an mãnh liệt.
Hàm Ân Tĩnh này đến tột cùng là người nào? Chính mình đối với cô ta hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết ngày dương môn Quỷ Môn quan mở ra, cô ta đột nhiên xuất hiện, đơn giản áp đảo mười ba lộ phản quân, mà trong mười ba lộ phản quân đầu lĩnh ý đồ phản kháng cô ta đều bị hắn tiện tay giết. Mục đích của cô ta đến tột cùng là cái gì? Không có người biết rõ. Theo ngôn ngữ cử chỉ có thể thấy, cô ta cũng không phải là người trong Thiên đình, còn đối thần tiên Thiên đình vô cùng khinh thường, nhưng lại lại làm chuyện giúp những thần tiên kia thủ quan. Cô ta đối với mình tựa hồ có chút yêu thích, vì nàng là nữ yêu duy nhất có thể thân cận cô nhưng nàng cảm giác, cảm thấy lòng của cô ta là lãnh, cô ta kỳ thật đối với nàng biểu hiện cũng không hẳn cảm thấy hứng thú như vậy.
Bởi vì có Hàm Ân Tĩnh trợ giúp, nàng hiện tại đã trở thành đầu lĩnh thế lực lớn nhất tất cả trong phản quân, mười lăm vạn quỷ tốt yêu binh dưới tay, nhìn khắp Địa phủ, không có một chi phản quân có thể cùng nàng địch nổi, thành tựu như vậy, nàng từ trước nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên nàng sợ hãi, rất sợ hãi Ân Tĩnh sẽ giống như ngày đó vô duyên vô cớ xuất hiện đột nhiên biến mất!
Nàng nghĩ tất cả biện pháp, đem người này giữ ở bên người!
Ân Tĩnh thấy mục đích đạt thành, mang theo Phi Du chuẩn bị rời nơi đóng quân của Tuyết đảo cùng lam bàn, Phi Du vụng trộm giật nhẹ ống tay áo của cô, nghiêng đầu đối Tuyết đảo cười nói: "Tuyết đảo tiên sinh, sao không thấy lệnh công tử đi ra bái kiến Tĩnh quân? Chẳng lẽ lệnh công tử so với người còn lớn hơn?"
Nàng đối với sự mạo phạm của Tuyết Tà từ trước nhớ mãi không quên, giờ phút này trông cậy vào Tĩnh quân thay nàng trút giận.
Tuyết đảo tự nhiên biết rõ ân oán đứa con miình với Phi Du, nghe vậy biến sắc, trộm nhìn Ân Tĩnh, đối phương mặt không biểu tình, trong lòng biết đứa con hôm nay không tránh một phen chịu nhục phải ăn nói khép nép, khẽ cắn môi cười lớn nói: "Phu nhân nói quá lời, chỉ là khuyển tử trước đó vài ngày bị thương, đang bế quan tĩnh dưỡng, nếu không cơ hội có thể gặp mặt Tĩnh quân, hắn sao lại bỏ qua?"
Ân Tĩnh cảm thấy có chút không kiên nhẫn, chẳng qua Phi Du bắt lấy tay áo của cô, trong đôi mắt tràn đầy khẩn cầu ủy khuất, cô nghĩ đến còn muốn dùng nàng một thời gian, liền mở miệng nói:" Liền truyền hắn tới đi."
Tuyết Đảo nén tức giận xuống, trong nội tâm hung hăng mắng Phi Du trên dưới một trăm lần, xoay người phân phó thủ hạ đi đem đứa con Tuyết Tà mời đến.
Người chân thân Tuyết gia là Tuyết Chu, tu thành hình người như trước đều là một thân trắng bệch, Tuyết Tà tựa hồ thật sự đã từng bị thương nhẹ, vịn hai gã thủ hạ đi ra bái kiến Ân Tĩnh.
Phi Du dính vào ngực Ân Tĩnh, cùng nhau ngồi ở trên ghế, nhìn Tuyết Tà phủ phục trên mặt đất hướng Ân Tĩnh hành lễ, cũng hướng chính mình hành lễ, trong nội tâm cảm thấy khoái ý, cố ý ám chỉ Ân tĩnh đừng cho hắn đứng dậy, cười duyên nói:" Tuyết Tà công tử chúng ta lại gặp mặt, ngươi nhất định không nghĩ tới, theo như lời ta nói ngày đó, nhanh như vậy sẽ thực hiện."
Ngày đó thủ hạ Phi Du bởi vì chế nhạo Tuyết Tà tướng mạo quái dị, bị Tuyết Tà dùng thiên la địa võng trận vây ở trong đó, bị chịu nhục lớn, Phi Du dẫn người đuổi tới, thống hận thủ hạ làm mất mặt của nàng càng thống hận thủ đoạn của Tuyết Tà, sau đó tức giận tại chỗ đem thủ hạ bị vây ở trong trận toàn bộ giết chết, cũng tuyên bố luôn sẽ có một ngày muốn Tuyết Tà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ......
Từ trước chính cô ta cùng với đám phản quân thực lực không bằng một hệ tuyết đảo, mọi người nghe xong lời của nàng chỉ cho là nói nhảm, chê cười, không nghĩ tới hôm nay nữ nhân này lại thật làm được thế.
Tuyết Tà quỳ trên mặt đất tức giận đến toàn thân phát run, nhưng là lúc phụ thân đã cho người truyền lời đã dặn phải nhẫn, bao nhiêu nhục nhã đều phải nhịn xuống, cho nên nghe Phi Du mỉa mai xong, không nói một lời.
Phi Du đối với hắn trầm mặc không hài lòng lắm, còn cần dùng chút ít thủ đoạn giết chết uy phong của hắn, Ân Tĩnh lòng cũng đã tràn đầy không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói:" Người đã gặp qua, đi thôi!"
Hàm Ân Tĩnh là chỗ dựa lớn của Phi Du, vinh nhục quyền hành của nàng gắn chặt trên người cô, Phi Du cắn cắn môi, chỉ phải tạm thời đè xuống thủ đoạn tra tấn người đầy mình, dù sao tiểu tử này sau này đều dựa vào ánh mắt của Hàm Ân Tĩnh kiếm ăn, còn sợ không có cơ hội chỉnh hắn?!
Bọn người Tuyết đảo cùng lam bàn đưa mắt nhìn xe ngựa đỏ thẫm của Phi Du dần dần đi xa, tuyết đảo dậm chân một cái tức giận nói: "Tức chết lão phu!"
Lam bàn âm lãnh cười nói:" Chẳng qua chỉ là một nữ tử ai cũng có thể làm chồng, muốn thu thập nàng còn không dễ dàng? Tuyết tiên sinh vẫn là lấy nghiệp lớn làm trọng."
Tuyết Tà được người hầu đến đỡ xuống dưới ngồi vào ghế, liếc thoáng nhìn thúc thúc Tuyết Lăng trên mặt có chút vẻ hả hê tràn đầy, không khỏi xấu hổ buồn bực, tâm niệm vừa chuyển, đối phụ thân nói:" Cha, một khi Hàm ÂN Tĩnh đã yêu mến nữ sắc, chúng ta liền tống cho cô ta một ít mỹ nhân bày tỏ tấm lòng được không?" Nếu như trong đó có người có thể thành công tranh thủ tình cảm, đoạt vị trí Phi Du, đó là tốt nhất, cho dù không thành, làm cho nữ nhân kia lo lắng hãi hùng khổ sở một hồi cũng là tốt ! "
Tuyết đảo trầm giọng nói:" Rất tốt, nhưng người lại không thể do chúng ta bên này đưa lên!"
Tuyết Tà tâm dẫn thần hội, cười nói:" Cha yên tâm, hài nhi hiểu được nên làm cái gì bây giờ." Bọn họ nếu như ở phía sau đưa mỹ nhân lên, sợ còn không có thu được hiệu quả, Phi Du sẽ thẹn quá hoá giận đối với bọn họ ra tay, nữ nhân này tự nhiên không có gì đáng sợ, nhưng là binh lực trên tay nàng hiện tại còn hơn bọn họ, hơn nữa là quan trọng nhất, nàng có Hàm Ân Tĩnh làm hậu thuẫn, đi trêu chọc nàng, bọn họ tránh không khỏi chịu thiệt thòi lớn.
Hàm Ân Tĩnh mang theo Phi Du liền quay về vương đại điện, Tố Nghiên yêu phi cùng Huyền Minh ma bức đang chờ ở trong cung điện, vừa thấy Phi Du như chim nhỏ nép vào người tựa vào ngực, thần sắc dường như cũng có chút mất tự nhiên.
Phi Du vừa thấy bọn họ, sắc mặt cũng thoạt khó nhìn, đảo mắt liền lại bày ra một bộ dáng vẻ nhận đủ trân ái hạnh phúc.
Huyền Minh ma dơi thì không nói, dưới tay Hàm Ân Tĩnh có Tố Nghiên yêu phi một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sớm chiều qua lại, đối với nàng uy hiếp thật sự quá lớn, thực tế Tố Nghiên yêu phi tiếng lành đồn xa, trong Địa phủ nổi danh phong lưu đa tình, thần sùng bái dưới váy vô số, luận dung mạo, luận mị thuật, luận pháp lực, so với mình đến đều mạnh không kém.
Nhất định phải đem nàng đuổi đi! Trong lòng Phi Du âm thầm quyết định.
Nàng nghĩ cái gì, trong lòng Tố Nghiên yêu phi đều biết, nhưng ý đồ nàng đối Hàm Ân Tĩnh đã mất, cho nên đối với thái độ đối địch của Phi Du chỉ cảm thấy buồn cười, lạnh lùng liếc nàng, thái độ càng kiêu căng.
Huyền Minh ma dơi đối Phi Du là một trăm không vừa mắt, nữ nhân này lấy uy Tĩnh quân áp chỉnh hợp ba đường phản quân phía dưới, thực lực tăng nhiều, tự coi mình là nhân vật đặc biệt, chẳng những khắp nơi bài xích hắn cùng với Tố Nghiên yêu phi, càng thường xuyên mượn thanh danh Tĩnh quân, ở trước mặt các đầu lĩnh phản quân khác diễu võ dương oai, nếu như pháp lực nàng cao cường cũng không sao, hết lần này tới lần khác luận pháp lực, nàng còn kém mình cùng Tố Nghiên một bậc.
Hàm Ân Tĩnh không để ý tới ba người trong lúc đó sóng ngầm mãnh liệt, đối Huyền Minh ma dơi nói:" Ngươi đi Quỷ Môn quan, thỉnh Thanh Lương Quan có thể làm chủ trong lúc này, ta có việc cùng bọn họ thương lượng." Cái gọi là thương lượng kỳ thật chẳng qua là cho biết, quyết định đã ra của mình, người Thanh Lương Quan chỉ có thể tiếp nhận.
Huyền Minh ma dơi cúi đầu lĩnh mệnh, vụng trộm liếc Phi Du đầy quyến rũ nằm người bên Tĩnh quân một cái, bỗng nhiên nói:" Không biết Phác Trí Nghiên tiểu thư có ở hậu điện không ạ?"
Hàm Ân Tĩnh nghe hắn nhắc tới Tiểu Nghiên, tay liền dừng lại, giống như lơ đãng buông Phi Du ra, hỏi: "Vì sao đột nhiên hỏi tới nàng?"
" Thuộc hạ muốn hỏi Phác Trí NGhiên tiểu thư có gì nhắn nhủ không." Huyền Minh ma dơi cố ý đề cập tới Tiểu Nghiên là chủ ý không muốn cho Phi Du sống dễ chịu, hắn cũng biết TĨnh quân rất kiêng kị Tiểu Nghiên cùng các sư huynh Thanh Lương Quan thân cận, mình nói rất có thể sẽ khiến chủ nhân bất mãn, nhưng hắn nhịn một hơi khó chịu, cũng bất chấp như vậy rất nhiều.
Tiểu Nghiên luyện công vừa xong, ung dung tỉnh dậy, vừa vặn liền nghe thấy được tiếng Huyền Minh ma dơi, lại nghe hắn nhắc tới mình, vội vàng leo ra từ tay áo Ân Tĩnh nhảy lên trên mặt bàn, chào hỏi nói:" Huyền Minh ca ca? Cư Lệ tỷ tỷ đều ở đây! Ngươi muốn giúp ta tiện thể nhắn cho ai?"
Ân Tĩnh trừng mắt Tiểu Nghiên, khẽ cắn môi, lại khẽ cắn môi, tiểu hồ ly hỗn đản này! Cô mang theo nàng một ngày không thấy nàng nói một tiếng, nghe thấy tiếng Huyền Minh ma dơi, nghe nói thay nàng tiện thể nhắn cho sư huynh, ngược lại lập tức tỉnh dậy chui ra! Nàng có cần bên trọng bên khinh như vậy không?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro