Chap 4: Vừa ngốc nghếch lại vừa hay khóc

Hàm Ân Tĩnh mở to mắt, nhìn thấy đúng là một cảnh đẹp không ngờ — thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu hồ ly, được bọc trong áo khoác ngoài màu đen rộng thùng thình của cô, dưới cổ áo màu đen lộ ra cả một khoảng lớn da thịt tuyết trắng, bộ ngực sữa nửa kín nửa hở cùng cần cổ mảnh khảnh. Màu áo đen càng góp phần làm nổi bật làn da trắng mỏng bên dưới, như trân châu trắng muốt vùi trong gấm vóc đen, tản ra ánh sáng dịu nhẹ.


Quả nhiên là tiểu hồ ly quyến rũ trời sinh, dù không chủ tâm câu dẫn, cũng khiến người ta phải chết mê chết mệt!


Tiểu Nghiên ra sức đẩy mạnh Ân Tĩnh, đột nhiên như thể hoàn toàn không tìm được lực trọng tâm, còn chưa kịp giật mình, thì thân thể đã không khống chế được mà ngã về phía trước, vào trong lòng Ân Tĩnh.


"Hồ ly ngốc, đừng lộn xộn! Ngoan ngoãn ngủ một giấc với ta, tâm trạng ta thấy tốt, rồi cũng sẽ trả lại quần áo cho ngươi" Ân Tĩnh cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ con, nhưng liếc mắt nhìn xuống hai đồi tuyết nõn nà đang tì lên ngực mình, a ...... Cũng không quá nhỏ.


Ánh mắt của Ân Tĩnh quá mức xâm chiếm, bị cô nhìn, Tiểu Nghiên toàn thân sợ hãi, giãy dụa định rời xa cái ngọn nguồn nguy hiểm này.


"Còn cử động nữa ta sẽ không khách khí với ngươi đâu"


Giọng điệu rất bình thản, nhưng vì Tiểu Nghiên xuất thân từ loài động vật nhỏ có trực giác với nguy hiểm, nên vẫn có thể dễ dàng nhận ra trong lời nói chứa đầy ý tứ hàm xúc uy hiếp.


Nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ ly bình tĩnh lại trong lòng, Ân Tĩnh có chút tiếc nuối nghĩ : Con hồ ly ngốc này còn rất biết thân biết phận, không có lý do gì lại không nhân cơ hội này tạo ra cơ hội nha! Cứ thế đi!


Tiểu Nghiên ngoài phụ thân phụ mẫu ra, chưa từng tiếp xúc gần gũi như thế với ai. Ân Tĩnh, đối với nàng mà nói, hoàn toàn là một người xa lạ, nàng rất sợ hãi mình không phản kháng được. Nhớ lại đại chưởng từ lòng bàn tay to lớn của cô, thoáng cái đã phất ra nhanh gọn, càng làm cho nàng kinh hồn khiếp đảm.


Chỉ là thần kinh căng thẳng quá lâu, dần dần cũng sẽ giãn xuống. Hôm nay đối với Tiểu Nghiên mà nói, nàng đã phải chịu đựng đau đớn kinh hãi nhiều hơn cả so với mấy trăm năm cộng lại. Không thoát khỏi tinh thần mỏi mệt, cặp mắt to từ từ lim dim, rốt cục đã ngủ.


Trước khi rơi vào giấc mộng đẹp, điều cuối cùng nghĩ đến chính là, lồng ngực của nữ nhân này thật quá cứng chắc, không mềm mại thoải mái như của Lăng Thanh Ba, mùi hương cũng rất... kỳ quái, không giống mùi thơm của cơ thể Lăng Thanh Ba mang theo mùi son phấn thoang thoảng dịu nhẹ. Tuy vậy, dường như dựa vào cũng rất thoải mái, hương vị cũng không tệ...


Thật sự là một con hồ ly ngốc, ngu xuẩn đến đáng yêu !


Cô nhớ lại những hồ tinh xinh đẹp quỷ quyệt mà mình đã từng quan hệ, so với nó, quả thực như là một loài sinh vật khác, hoàn toàn không có điểm chung, dù cho bề ngoài đều là xinh đẹp mê hoặc lòng người. Cái con hồ ly trong lòng so với những con đã từng thấy phải nói là còn xinh đẹp mê người hơn.


Con tiểu hồ ly này cái gì cũng đều không hiểu, càng tốt, cô sẽ một tay dạy bảo nó trở thành tiểu vật cưng hoàn toàn hợp khẩu vị của mình, hoàn toàn thuộc về mình... Tâm tình Hàm Ân Tĩnh càng tốt hơn lên, ôm lấy tiểu hồ ly thơm thơm mềm mềm trong lòng, mỉm cười rồi chợp mắt thiếp đi.


Lúc Tiểu Nghiên tỉnh lại thì, trên người ngoài bộ đồ ngủ, cũng đều không có cái gì hết. Bộ đồ đen "đoạt được" lại bị kẻ cực kỳ xấu xa đoạt lại trong giấc ngủ. Trên người trơn bóng, không biến lại được thân cáo, lại không dám chạy đi khắp nơi. Con hồ ly nhìn quanh gian phòng trống rỗng, nhất thời thấy đau khổ, không kiềm chế được anh anh khóc ồ lên.


"Làm sao mà ngươi cứ động một chút lại khóc vậy?" Ân Tĩnh từ bên ngoài trở về, chứng kiến Tiểu Nghiên nằm lỳ trên giường khóc.


Cô đi ra ngoài là để xử lý êm thấm vài chuyện, ví dụ như thay đổi ký ức trong đầu Lăng Thanh Ba và Liễu Nhi. Hiện giờ, hỏi lại các nàng về việc của Tiểu Nghiên, cái các nàng nhớ chính là, trên đường tới khách sạn, con vật cưng Tiểu Nghiên đột nhiên nhảy xuống đất, chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa. Tìm khắp nơi không thấy, đành phải bỏ cuộc.


Tiểu Nghiên nghe thấy giọng cô, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đưa ta quần áo, ta sẽ không khóc nữa!"


Ân Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt của nàng, trong lòng thấy buồn cười, tiểu hồ ly này là đang cò kè mặc cả với cô?


"Ngươi tiếp tục khóc đi nha!" Ân Tĩnh cố ý trêu đùa nàng một lát.


Tiểu Nghiên có thể nói như vậy, là vì trước kia đều dùng một chiêu này để đối phó với phụ thân phụ mẫu. Chỉ cần nàng vừa khóc, phụ thân phụ mẫu đều phải hoàn toàn chịu khuất phục. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng cũng có chút hối hận, lại nghe Ân Tĩnh trả lời, nghĩ đến trước mặt không phải cha mẹ yêu thương của mình, mà là một người không an toàn tốt bụng, càng không nén nổi nước mắt rơi xuống đất.


Nàng không muốn mất mặt trước mặt Ân Tĩnh, kéo chăn qua, bao phủ mình từ đầu đến chân, mặt núp vào bên trong lại càng khóc thương tâm hơn.

Ân Tĩnh vỗ vỗ lên cái cục nhỏ "gì đó" trên giường, lập tức cái cục nhỏ né tránh, khẽ dịch vào bên trong một chút. Tiếng khóc vẫn y nguyên truyền đến đứt quãng.


Cô chỉ định thuần dưỡng một con vật cưng mà thôi, vì sao hiện giờ lại như có một đứa bé uốn éo thích khóc ?


"Ta cho ngươi quần áo, nhưng ngươi phải không được khóc." Ân Tĩnh cô thật không muốn lãng phí thời gian dỗ dành trẻ con.


"Thật chứ?" Tiểu Nghiên chần chừ một chút, mới hé đầu ra nhìn về phía cô.

Ân Tĩnh không trả lời, điềm nhiên giương một tay lên, trên tay liền xuất hiện một xấp quần áo hồng nhạt.


"... Đây không phải là y phục của ta......" Tiểu Nghiên quyết liệt nói không nhân nhượng.


"Ngươi có thể không mặc, chẳng sao cả." Ân Tĩnh vứt quần áo xuống trước mặt Tiểu Nghiên, mỉm cười từ tốn nói.


Tiểu Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, đáng tiếc là hiện giờ nàng đang bọc lại co thành một đống trên giường, thậm chí đầu cũng không dám lộ ra hẳn, nên thật sự rất khó để thể hiện ra khí thế tương xứng, chỉ khiến Ân Tĩnh càng cười vui sướng thêm nữa.


Hàm Ân Tĩnh đứng bên giường không hề có phong độ quân tử, rõ ràng có ý định quan sát toàn bộ quá trình Tiểu Nghiên mặc quần á. Tiểu Nghiên vừa tức vừa hận, đành phải lấy tay kéo quần áo vào trong chăn.


Hàm Ân Tĩnh  thực cảm thấy không thú vị, xoay người đi ngồi xuống cạnh cửa sổ.


Tiểu Nghiên nhìn hắn đi khỏi, nhẹ nhàng với tay lên, tấm màn lụa cạnh giường rơi xuống. Tuy hiệu quả che được có hạn, nhưng có ít còn hơn không. Nhanh tay nhanh chân đạp chăn ra, quay lưng ra ngoài, lấy y phục mặc lên.


Ma nhãn mở ra, rất hứng thú thưởng thức hình dáng thân thể mảnh khảnh của Tiểu Nghiên qua tấm màn lụa, nhìn nàng tay chân loạn xạ mặc quần áo.


Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh. Người khác đứng làm những động tác vụng về ngớ ngẩn như thế thì thấy buồn cười, còn trên người bọn nó lại khác, có một vẻ ưu nhã hấp dẫn ý nhị, cho dù hồ ly ngốc ngếch trước mắt này không hề biết chuyện xxx thì cũng cùng là như thế.


"Người nào, đi ra!" Hàm Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được có một luồng khí lạ lẫm xuất hiện ở gần bên.

"Tĩnh quân, cho dù có người mới, cũng đừng hung dữ với người cũ như ta vậy chứ!" Thanh âm lười biếng kiều mỵ mang theo tà khí ở bên trong, là từ xà ngang trên đầu truyền đến. Theo tiếng nói, mỹ nhân áo xanh mềm mại không xương trên xà nhà trượt xuống, tới đứng ở trong phòng.


Tiểu Nghiên đã mặc xong quần áo, nhô đầu ra từ trong màn lụa, nhìn thấy mỹ nhân áo xanh không có xương cốt quấn lên người Ân Tĩnh, còn ném tới một cái nhìn mãnh liệt tràn đầy ý tứ khiêu khích, ánh mắt đáng yêu xinh đẹp.


Rõ ràng là một nữ nhân đẹp quyến rũ đến rung động lòng người, nhưng Tiểu Nghiên chỉ liếc nhìn nàng ta cũng đã cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lại nhíu mày nhìn cho rõ ràng hơn chút. Nàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi là... Xà tinh?"


Mỹ nhân áo xanh cười khanh khách vặn vẹo chà xát trong lòng Ân Tĩnh, cũng không thèm để ý tới Tiểu Nghiên, rướn sát bên tai Ân Tĩnh dùng giọng nói Tiểu Nghiên có thể nghe thấy được, nói một cách dụ dỗ: " "Công phu" của Hồ tinh giỏi, xà tinh chúng ta cũng không kém, Tĩnh quân làm gì phải lãng phí thời gian cùng con tiểu nha đầu không hiểu phong tình? Để Thanh nhi hầu hạ người nha... Được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro