Chap 50: Chỗ dựa của hồ ly

Hôm nay Ân Tĩnh ở trong thư phòng đọc sách, vô tình phát hiện được một quyển sách nhỏ mỏng, ở trong kẹp một bộ tư liệu tu tiên bằng ảnh, bên trong ghi lại bí quyết tu tiên đồng thân cùng những điều cấm kỵ. Mặc dù không đặc biệt nói rõ lý do tình hình quái lạ của thân thể Tiểu Nghiên, nhưng dựa vào bộ công pháp kia, cũng có thể đại khái dự đoán được mấu chốt của vấn đề.

Cô trong lòng mừng rỡ, mang theo quyển sách vội vàng đi tìm nàng, lại phát hiện trong vườn hoa hồng mà nàng thường xuyên hoạt động, chỉ thấy một mình Tiểu Lam đang chán đến chết lăn lộn chơi đùa trên quyển sách, hỏi mới biết nàng nói nghe được tiếng còi, liền chạy đi....

Trong lòng Ân Tĩnh bỗng nổi lên một hồi nôn nóng khủng hoảng, không hiểu cũng không nói nên lời, phảng phất dường như bị mất đi một vật thật quan trọng, nén tâm ý hoảng loạn xuống, ngẩn ngơ một lúc cô mới nhớ tới việc dùng pháp chú tìm kiếm bóng dáng nàng.

Gần như dùng pháp lực lên tới đỉnh điểm, trong nháy mắt đuổi tới chỗ Tiểu Nghiêm, còn chưa hiện ra thân hình, đã nghe thấy một câu của Phác Đình Nguyên: "Bây giờ con cùng phụ thân đi thôi!" Dưới tình thế cấp bách, hoàn toàn không nghĩ đến lịch sự, cô vội mở miệng ngăn cản.

Phác Đình Nguyên vừa nhìn thấy người này, liền đoán được cô ta chắc chắn là ác nữ Hàm Ân Tĩnh, kẻ lừa nữ nhi nhà mình thất thân, hại căn cơ của nữ nhi bị hao tổn, thiếu chút mất mạng dưới thiên kiếp.

Nếu đổi vào một hoàn cảnh khác, ông quả thật muốn khen ngợi một tiếng đối với vị nữ tử áo đen mang vẻ đẹp trung tính phi phàm này!

Nhưng vào giờ phút này, chỉ như là gặp mặt cừu nhân, tức giận đến đỏ mắt! Phác Đình Nguyên hết sức kiềm chế mong muốn nhào tới cho cô thiên đao vạn quả, giọng căm hận nói: "Phác Trí Nghiên là nữ nhi của ta, đi hay không đi không tới phiên ngươi làm chủ!" Vừa nói vừa vội vàng ôm Tiểu Nghiên vào trong ngực.

Ân Tĩnh coi như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Nghiên nói: "Tiểu Nghiên, theo ta trở về!"

Tiểu Nghiên nhút nhát e lệ nhìn thần sắc hung ác của Ân Tĩnh một chút, lại nhìn phụ thân như đang lâm đại địch, không biết làm thế nào cho phải. Nếu nói không có một chút động lòng đối với Ân Tĩnh, tuyệt đối là gạt người, mấy tháng ở chung tuy từng có những lúc không thoải mái, nhưng nói tóm lại, Ân Tĩnh đối với nàng chiếu cố có thừa, nhất là mấy ngày sau khi nàng thiếu chút bị bắn chết, cô thật lòng sủng ái thương tiếc, nàng đã sớm xua đi tất cả ấn tượng xấu nà Ân Tĩnh gây ra.

Nhưng bên kia lại là cha mình, từ khi nàng sinh ra tuy không thường gặp mặt, nhưng luôn quan tâm lo lắng nàng, coi nàng còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên Tiểu Nghiên do dự một lúc, mở miệng nói: "Ta, ta cùng phụ thân trở về thăm mẫu thân, từ nay về sau nếu rảnh tới thăm ngươi, được không?"

Ân Tĩnh vừa nghe nàng mở miệng nói phải đi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, Phác Đình Nguyên lại lại thở ra một ngụm khí lớn, tuy ông ta không hy vọng nữ nhi sau này có quan hệ với cái nữ nhân hỗn đản kia, nhưng chỉ cần đem nó về, chậm rãi nói cho nó biết rõ ràng sự tình, Tiểu Nghiên nhất định sẽ không để ý tới nữ nhân này nữa.

Giờ ông ta thầm nghĩ mau mau mang theo Tiểu Nghiên rời đi, nữ nhân trước mặt này không biết có địa vị gì, khí thế cực kỳ kinh người, trong lúc phẫn nộ phát ra cảm giác áp bách cường đại, làm ông ta cảm thấy toàn thân phát run, cơ hồ ăn không tiêu! Rõ ràng là hỗn đản này làm chuyện xấu, ông ta lại thấy đối mặt cô, trong lòng dâng lên một hồi e sợ khủng hoảng, giống như lúc ông còn chưa thành tiên, phải đối mặt với mãnh thú yêu ma hung ác cường hoành.

Dáng vẻ này của Ân Tĩnh, cũng đồng thời doạ đến Tiểu Nghiên, nàng nhớ lại đêm đó Ân Tĩnh che mắt nàng lại, không biết dùng thủ đoạn gì tàn nhẫn chém đầu hai xà yêu trong nháy mắt, nhớ lại trong động phủ của Tiểu Hồng, tàn bạo muốn giết Tiểu Hồng cùng vẻ lạnh lùng đáng sợ quát mắng mình, cái đầu nhỏ rụt lại, chui vào trong ngực phụ thân, không dám liếc nhìn Ân Tĩnh.

Cô biết mình làm Tiểu Nghiên sợ, miễn cưỡng tỉnh táo lại, dưới tình huống như vậy cho dù cưỡng chế đoạt lại nàng, cũng không biết nàng sẽ náo loạn với mình bao lâu...... Không thể để nàng không còn có một chút cảm tình nào đối với mình, chỉ cần thuyết phục Phác Đình Nguyên để nàng lại, sau một thời gian ngắn, cô sẽ có biện pháp khiến nàng vĩnh viễn trở thành của riêng mình.

Hít hai hơi thật sâu, Ân Tĩnh rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Phác Đình Nguyên nói: "Ta có biện pháp khôi phục pháp lực căn cơ của Tiểu Nghiên, nhưng cần phải có thời gian, ngươi để nàng lưu lại, ba năm sau, ta sẽ cho nàng có tu vi gấp mười."

Phác Đinh Nguyên tất nhiên không chịu tin, cười lạnh hai tiếng nói: "Nào dám làm phiền, sư phụ nàng sẽ có biện pháp giúp nó lại nhập vào tiên đồ!"

Tiểu Nghiên nghe xong Ân Tĩnh nói, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao phải ba năm? Không phải ngươi nói mấy tháng pháp lực căn cơ của ta sẽ khôi phục? Ta không cần phải tăng gấp mười lần tu vi, như nguyên bản vậy là tốt rồi."

Nàng mới mở miệng, ánh mắt Ân Tĩnh lại chuyển đến trên người nàng. Phác Đình Nguyên e sợ nữ nhi của mình sẽ bị cô nhìn mệt, liền đem tay áo che Tiểu Nghiên lại, thấp giọng nói: "Tiểu Nghiên ngoan, đừng đáp lời."

Nàng quả nhiên rất nghe lời ngậm miệng, trong lòng Ân Tĩn bỗng nổi lên một hồi ghen tuông, Tiểu Nghiên đối với cô cũng không thành thật như vậy! Nhưng cũng hiểu rõ, không thu phục được Phác Đình Nguyên,thật khó có thể giữ được nàng trong tay.

Tiểu Nghiên thực rất dễ lừa gạt, nhưng phụ thân của nàng không phải dễ dàng xử lý ổn thỏa được như vậy, hơn nữa trước mặt nàng căn bản không thể động vào một sợi lông tơ của ông ta.

"Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của sư phụ Tiểu Nghiên." Đây đã là khách khí khó có của cô, không thể phủ nhận, trong lòng cô cũng có vài phần hiếu kỳ đối với vị 'thần tiên sư phụ' thần bí của Tiểu Nghiên.

Hiếu Mẫn chân nhân đã từng dặn không thể đề cập quan hệ của nàng với Tiểu Nghiên trước mặt người khác, nhưng Phác Đình Nguyên biết rõ nữ nhân trước mắt lợi hại, cũng chỉ có thể đem sư phụ của Tiểu Nghiên ra để trấn trụ nữ nhân hỗn đản này!

"Sư phụ của Tiểu Nghiên, là thiên đình đệ nhất cao thủ Hiếu Mẫn chân nhân!" Một lời ông ta nói ra, sắc mặt Ân Tĩnh liền thay đổi, không phải sợ hãi, mà là một loại thần thái nói không nên lời, vẻ như phẫn nộ, vẻ như khinh thường, vẻ như oán hận, vẻ như không cam lòng...... Nói tóm lại, chính là không có cảm tình thiện lương tốt đẹp.

Không ngờ lại là nàng ta? Quả nhiên là nàng ta? Ân Tĩnh không biết nên giận dữ hay là cười to, người mình lưu luyến không rời không ngờ lại là đồ nhi của kẻ đại đối đầu?! Truyện nực cười! Truyện nực cười thiên đại! Nhưng là cô cười không nổi, vốn cho rằng đã dẹp đi, oán hận không cam lòng lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng. Trong hỗn loạn, cô phát hiện, một ý niệm chết tiệt vẫn y nguyên, vô cùng rõ ràng trong đầu - muốn giữ Tiểu Nghiên lưu lại!

Phác Dình Nguyên thấy thần sắc cô biến đổi bất định, liền muốn nhân cơ hội rời đi. Ông ta vừa động, Ân Tĩnh liền cả kinh, theo trực giác vươn tay ra muốn đánh bại người đàn ông có ý đồ cướp Tiểu Nghiên đi này.

Cô muốn ra tay, Phác Đình Nguyên còn có thể có đường sống? May mắn pháp lực của Ân Tĩnh tự nhiên phóng ra đã sớm thu lại, bàn tay vừa chạm vào ông ta lại nghĩ lại, vội thu hồi đại bộ phận công lực, nhưng dù là thế, ông ta vẫn bị đánh ngã xuống đất.

Tiểu Nghiên sợ hãi, lóe lên hiện ra hình người, ôm chặt lấy phụ thân, cả kinh nói: "Phụ thân, phụ thân!"

Quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh, trong mắt nàng lộ vẻ sợ hãi không tin, khóc cầu nói: "Ta theo ngươi trở về, ngươi đừng giết phụ thân ta!"

Phác Đình Nguyên nhổ ra hai ngụm khí đục, liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, biết rõ đối phương là xuống tay lưu tình, nhưng hôm nay chỉ sợ không cách nào mang Tiểu Nghiên đi được, khóe mắt quét đến trên mặt Ân Tĩnh vừa lóe lên một chút hối hận liền biến mất, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cắn răng nói: "Tiểu Nghiên không cần cầu cô ta! Phụ thân dù chết cũng không để cho ngươi trở về với cô ta! Nữ ma đầu! Có bản lĩnh ngươi đánh chết hai cha con chúng ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro