Chap 62: Nhầm lẫn tình cờ

Khi Hiếu Mẫn chân nhân đến thì nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của Tiểu Nghiên, uy phong oai vệ ngồi xổm trên giường, bộ dạng không giống với vẻ ốm yếu, phờ phạc mấy ngày trước, làm nàng không khỏi cảm thấy quái lạ.

Chẳng lẽ bởi vì Vân Cảnh trở về đã nói gì đó gì với nàng? Đồ đệ này từ trước đến nay cứ luôn lộn xộn như thế, dù thế nào cũng không được 'dạy hư' Tiểu Nghiên như thế chứ.

Tiểu Nghiên ngửi được mùi quen thuộc, biết thần tiên sư phụ đã đến, liền an tâm đến bên cạnh, cọ cọ người vào, ngẩng đầu lên khôn khéo chào hỏi: "Sư phụ."

Phâc Hiếu Mẫn thấy ấm áp trong lòng, đưa tay xoa đầu Tiểu Nghiên, khẽ cười và nghĩ: "Thật là một tiểu hồ ly luôn biết làm cho người khác cảm thấy ấm áp mà, khó trách Ân Tĩnh giữ nàng lại bên mình lâu thế, đáng tiếc..."

Khi Phác Trí Nghiên mới sinh ra không tới nửa năm, Hiếu Mẫn đã từng cố ý tiếp cận vợ chồng Phác Đình Nguyên, chủ động trợ giúp bọn họ tu đạo thành tiên, còn thu nhận Phác Trí Nghiên làm đồ đệ với hy vọng có thể giúp nàng cũng mau chóng thành tiên, sau đó gặp gỡ Hàm Ân Tĩnh rồi luyến thương lẫn nhau, có như thế nhờ vào mối quan hệ giữa hai người họ, mà nhiều việc sẽ thuận tiện phát triển.

Không nghĩ tới , trước khi Tiểu Nghiên tu luyện viên mãn hóa tiên, thì vừa vặn lúc Hiéu Mẫn bế quan cũng là lúc nàng gặp phải lịch kiếp hạ phàm. Trước tiên nàng lại gặp phải Ân Tĩnh, xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng kết quả là Tiểu Nghiên và Ân Tĩnh chia tay, còn quá trình tu tiên của Tiểu Nghiên cũng kiếm củi ba năm, thiêu rụi một giờ. Tất cả tính toán của nàng đều thất bại, toàn bộ sai lầm đều đã bắt đầu, mà ngọn nguồn nguyên nhân chính là do thời gian dự tính sai lầm, thật khiến người không còn có thể làm gì được!

Có lẽ đây là kết quả của việc nàng cố ý nhúng tay vào thiên mệnh, dùng thiên mệnh để thực hiện mưu đồ cá nhân, rốt cuộc mối nhân duyên tốt giữa Trí Nghiên và Ân Tĩnh đều bị phá hỏng.

Thôi được, trước hết y chú tâm chữa trị vết thương của Tiểu Nghiên đã, rồi sau đó sẽ xem xét liệu có cơ hội nối lại tiền duyên của hai người hay không.

"Tiểu Nghiên vừa suy nghĩ chuyện gì thế?" Hiếu Mẫn hỏi.

Tiểu Nghiên hưng phấn nói: "Đợi cho đến khi thương thế của đệ tử khỏi, sư phụ giúp đệ tử luyện pháp thuật lợi hại có được không ạ? Đệ tử muốn bảo vệ phụ thân và mẫu thân, không để cho người khác bắt nạt phụ mẫu của đệ tử!"

"Ngươi ... đang nhớ tới Hàm Ân Tĩnh sao?" Hiếu Mẫn nói khẽ. Nàng và phụ mẫu của Tiểu Nghiên đều nhất trí, mấy ngày nay cố tránh không nhắc tới Hàm Ân Tĩnh trước mặt Tiểu Nghiên, sợ làm cho nàng thương tâm. Hôm nay đột nhiên Tiểu Nghiên lại nói đến vấn đề 'bắt nạt người khác', mà trong Thanh Lương quan nàng chỉ tiếp xúc với nàng và Vân Hư, không người nào có dịp khi dễ nàng cả, như vậy nhất định nàng đang nghĩ đến những việc trước kia.

Tiểu Nghiên gật đầu buồn bực nói: "Cô ta là xem thường đệ tử, thường xuyên trêu chọc cười cợt đệ tử, không biết đúng sai phải trái gì cả, lừa gạt đệ tử, lại còn đánh phụ thân đệ tử bị thương!"

Hiếu Mẫn nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Nghiên chán ghét cô ta, hận cô ta lắm à?"

Tiểu Nghiên ủ rũ nhoài người lên giường nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta sợ cô ta..."

Hiếu Mẫn không biết đáp án này là tốt hay không tốt, sự việc thành như thế này đều là do Ân Tĩnh tạo ra, không biết có phải do ảnh hưởng bởi sự việc thảm thương trước kia hay không? Nếu không phải từ lúc nhỏ cô ta đã lần lượt mất đi cha mẹ thân sinh, chỉ sợ ngày hôm nay cô ta sẽ là một nữ tử nho nhã, phong lưu, kín đáo, cho dù tính tình có kém thì cũng không hỉ nộ vô thường, hành động cực đoan, tùy tiện đi khi dễ một tiểu bạch hồ.

Nếu như vậy thì cho dù không có việc trước kia Tiểu Nghiên phạm lịch kiếp hạ phàm, gây ra những việc ngoài ý muốn, cho dù Tiểu Nghiên có tu luyện thành công rồi sau đó mới gặp gỡ cô ta, không vì giao hoan thân mật với cô ta mà phá hủy căn cơ, thì cũng chưa chắc rằng có thể thay đổi được mọi chuyện.

Hàm Ân Tĩnh bây giờ đơn giản là không hiểu được thê tử là như thế nào, và phải làm sao để quý trọng người mình yêu mến.

Nhưng mà nếu không phải chính nàng nhúng tay vào, thì có lẽ tính tình của Tiểu Nghiên cũng không như ngày nay, cho dù nàng tu tiên cũng có thể sử dụng phương pháp khác, rất có thể là dùng tuổi trẻ quyến rũ xinh đẹp hấp dẫn của mình để dụ dỗ mê hoặc người...

Tuy trước đây nàng chưa từng gặp Tiểu Nghiên, nhưng năm trăm năm này đều là do nàng dẫn đường và giám hộ ngầm, như vậy cái sai này không phải do nàng sao?

Thiên ý thật khó đoán, cho dù là nhân vật chủ chốt trên Thiên đình cũng khó có thể sáng tỏ minh bạch được trước mọi việc.

Tạm thời không suy nghĩ về vấn đề này, hai tay nàng đặt trên người Tiểu Nghiên, bắt đầu giúp nàng hấp thụ các dược tính đang tràn lan khắp cơ thể, sau đó từ từ điều trị chân nguyên trong cơ thể nàng.

Tiểu Nghiên cảm thấy rất thoải mái, mặc cho Hiế Mẫn giúp làm, những phiền não rất nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu.

Việc Hiếu Mẫn chân nhân thu nhận nữ đồ đệ nhanh chóng lan ra bên ngoài khiến cho mấy tên đệ tử của nàng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đều bị hấp dẫn mà quay trở về. Đại sư huynh Vân Sơ, Nhị sư huynh Vân Khởi, Tứ sư huynh Vân Lan, Ngũ sư huynh Vân Chỉ trước sau lần lượt đều về Thanh Lương quan, mục đích đương nhiên là muốn biết vị tiểu sư muội được sư phụ phá lệ thu nhận rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Tiểu Nghiên thoáng chốc đã có rất nhiều các vị sư huynh, nhất thời cảm thấy hoa mắt. Các sư huynh tuy tính tình không giống nhau nhưng đối với vị tiểu sư muội này đều một mực yêu thương, quan tâm. Đại sư huynh Vân Sơ tính tình trầm ổn, đoan nghiêm, rất có phong thái của vị huynh trưởng, đối xử với các sư đệ đều rất nghiêm khắc, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy chỉ thể hiện trước mặt tiểu sư muội.

Nhị sư huynh Vân Khởi tính tình ôn hòa không màng danh lợi. Tam sư huynh Vân Cảnh thì khỏi cần nói. Tứ sư huỳnh Vân Lan thì tính tình hoàn toàn tương phản với tên Vân Cảnh, không biết có phải do Hiếu Mẫn chân nhân bị Tam sư huynh giày vò khổ sở không, mà thu nhận Tứ sư huynh tính tình vô cùng chất phác, ít nói, đôn hậu thành thật, quanh năm suốt tháng chỉ thấy trầm mặc, đừng nói là nữ nhân, ngay cả đến nam nhân cũng không dám nhìn lấy một cái. Vân Cảnh thường xuyên giễu cợt vị Tứ sư đệ là kẻ đầu gỗ từ trên trời rơi xuống.

Ngũ sư huynh tính tình nóng nảy, may mà còn là người lý trí, không đến nỗi không phân biệt được nặng nhẹ, mức độ quậy phá cũng không nghiêm trọng. Lục đệ tử Vân Hư cùng với các vị huynh muội lâu lắm mới có thể tập hợp, đương nhiên rất náo nhiệt. Tiểu Nghiên ở bên họ, nghe họ nói chuyện về kiến thức trong tam giới mà không ngừng hâm mộ. Đến khi nào nàng mới có thể tự do ngao du tứ hải như họ đây?

Hiếu Mẫn chân nhân chưa từng nói chi tiết cho nàng biết về bệnh tình của nàng, nhưng ở Thanh Lương quan hơn một tháng, ngày nào sư phụ cũng tự mình đến khám và chữa bệnh cho Tiểu Nghiên nên nàng cũng mơ hồ đoán được bệnh của nàng chỉ sợ không đơn giản như sư phụ đã nói.

Nhưng phải chữa trị như thế nào? Năm trăm năm tu vi bây giờ chỉ còn một nữa, cho dù là hết bệnh rồi, còn muốn tu luyện lại lần nữa thì cũng phải mất mấy trăm năm, cứ như vậy mà nghĩ, thì khoảng cách đến được mộng ước của nàng ngày càng xa thêm rồi.

Sáu vị sư huynh, ngoại trừ Vân Hư, còn năm người còn lại đều có chức vị trên Thiên đình, không thể lưu lại lâu trong Thanh Lương quan. Sư huynh, đệ, muội ở cùng nhau mấy ngày sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi, chỉ có Tam sư huynh tính khí bay nhảy, không chấp nhận an bài của Thiên đình, hơn nữa trong lòng vẫn nhớ đến dung mạo của tiểu sư muội nên hắn mặt dày mày dạn ở lại.

Ngày hôm đó,Tiểu Nghiên đang nằm bên cửa sổ phơi nắng thì nghe thấy tiếng' meo meo'. Nàng liền thò đầu ra thì thấy tiếng kêu kia là của con Hắc Miêu, nó đang ngồi xổm bên dưới cửa sổ, ngẩng đầu hướng nhìn lên trên. Tiểu Nghiên từ sau lần trước bị nó cắn cho một cái nên mỗi lần gặp lại đều có chút sợ hãi, thường thường chỉ cần thấy bóng dáng nó từ xa là nàng đã trốn đi, hiện tại nàng cảm thấy nó thật rất hung dữ. Hàm Ân Tĩnh ra sao thì nó cũng y như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro