Chap 89: Người trong lòng

Giống như ngủ một giấc rất dài, trên người ê ẩm yếu ớt, lộ vẻ lười biếng, Tiểu Nghiên mở to mắt, phát hiện mình nằm ở trên giường, quần áo vẫn nguyên trên người, nhưng là cảm giác rất không đúng.

Giấc mộng kia, giống như có phần quá chân thực đi? Trong mộng người cùng mình cái kia " song tu" hình như là...... Hình như là Hàm Ân Tĩnh!

Thần chí hiện tại nàng rõ ràng, tuy rằng hình dáng người trong mộng mơ hồ, cho dù là cái gì cũng không thấy, nhưng cảm giác da thịt thân cận cùng mùi cũng có thể làm cho nàng lập tức ý thức được người kia là ai!

"Tỉnh rồi?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Giọng nói Hàm Ân Tĩnh vang lên trên đỉnh đầu, một đôi tay lớn thân mật chiếm hữu đầu vai nàng, sau đó cực kỳ tự nhiên, cô ngồi vào bên giường động tác thuần thục trượt đến ngang hông của nàng.

" Hồ ly lười...... ngủ ngày." Ôn tồn khẽ hôn xuống vành tai của nàng, hơi thở nóng rực phả trên lỗ tai, nhắc nhở nàng cùng cô trong mộng từng có triền miên...... Cái này, đây là có chuyện gì?!

Phút chốc trong đầu nàng trống rỗng, ngơ ngác nhìn Ân Tĩnh, không hiểu bây giờ đến tột cùng là mơ hay là thật. Trong lòng Âm Tĩnh biết rõ tại sao nàng như thế, tâm tình rất tốt mà đem nàng ôm ở trong ngực, chờ đợi nàng từ từ tỉnh táo lại.

Lần này trước khi đến Địa phủ, cô đã chuẩn bị thực tốt mọi thứ, nếu như Tiểu Nghiên vô tình đối với cô, cô liền buông tay, vĩnh viễn không gặp lại nàng, cũng không cho nàng cơ hội thương tổn cô, nhưng nếu như Tiểu Nghiên cũng không ghét cô, vậy cô sẽ dùng hết mọi biện pháp để bắt cóc nàng trở lại Mặc Đàm.

Kết quả khảo nghiệm tuy không phải hoàn toàn thoả mãn, nhưng là ít nhất cô biết rõ, Tiểu Nghiên nàng không bài xích cô, thậm chí là thích một chút...... Nếu như mê luyến thân thể kia cũng coi như là một loại yêu thích...

Vừa rồi chính là hồn mộng đại pháp sẽ làm cho người trước mắt trở thành người trong lòng, mục tiêu cuối cùng là cùng nhau triền miên, mà đối tượng Tiểu Nghiên mơ tới thân mật về cơ bản chính là cô, không phải những người hay hồ ly khác, điều này làm cho Ân Tĩnh thật cao hứng, vô cùng cao hứng.

Vì sao nói về cơ bản? Bởi vì chính Tiểu Nghiên cũng không thấy rõ người trong mộng cùng nàng thân mật là ai, ít nhất có một ít đặc điểm giống cô đi.

Nói cách khác, cảm giác Tiểu Nghiên nàng đối với cô, vô cùng mờ mịt, tràn đầy không xác định.

Kỳ thật đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.

Kế tiếp nếu muốn, chính là làm sao cho con tiểu hồ ly này cam tâm tình nguyện cùng một chỗ với mình, không hề để người khác có cơ hội thân cận nàng, nhất là phải cùng những người Thanh Lương Quan kia, đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ...... Ân Tĩnh cảm thấy mỹ mãn, ôm chặt Tiểu Nghiên, bắt đầu tính toán sách lược dụ dỗ tiểu hồ ly.

Cô là người đầu tiên của nàng, nàng trừ cô ra chưa từng cùng với ai khác khác phái phát sinh qua quan hệ gì, chỉ cần sau này cũng không có, nàng một ngày nào đó chẳng những thích cùng cô thân mật, mà cũng thích con người cô, thích ở bên cạnh cô.

Tiểu Nghiên từ từ đem mọi chuyện từ đầu đến cuối hợp thành một, nhớ tới lúc còn đang ở Quỷ Môn quan ngăn quỷ tốt yêu binh cùng các sư huynh, trong lòng quýnh lên, giãy dụa dường như muốn chạy trở về.

Ân Tĩnh tự nhiên sẽ không để cho nàng như ý nguyện, hai tay mở ra ôm cả người Tiểu Nghiên vào trong ngực, không nhanh không chậm cười nói:" Làm sao vậy?"

Tiểu Nghiên khẽ nói:" Bại hoại, ngươi thả ta ra! Ta muốn trở về tìm sư huynh!"

Ân Tĩnh trong lòng không hài lòng, trêu đùa:" Bại hoại? Vừa rồi muội còn ôm kẻ bại hoại ta đây không tha, lưng của ta đều bị muội để lại dấu vết."

Tiểu Nghiên xấu hổ nói:" Ta...... Ta mới không có!"

" Ta cởi áo cho muội xem, nàng sẽ biết có hay không."

Tiểu Nghiên tuy tâm tư đơn thuần, nhưng cũng biết cô là cố ý chọc ghẹo mình, tức giận lớn tiếng nói:" Ta rất lợi hại, ta không sợ ngươi!"

" Ừ ...... Thật là lợi hại, thiếu chút nữa cánh tay ta rã rời (đều hiểu phải hông -3-)!" Ân Tĩnh vừa nói vừa cúi đầu lơ đãng cắn nàng một ngụm. Mùi vị tiểu hồ ly thật thơm!

Sau lưng hàn ý kéo tới, vài đạo phong thẳng hướng trên người cô tới, gần rơi xuống trên người cô thì lại lệch phương hướng, trở thành rơi trên giường bên cạnh.

Sau một trận lốp bốp, cả cái giường sụp xuống, trên mặt đất nhiều vết rách thật sâu, Ân Tĩnh vẫn không nhúc nhích ôm Tiểu Nghiên thuận thế ngã vào trên giường đã sụp đổ, màn mất đi cái chống lập tức rơi xuống bao hai người ở trong đó. Trong không gian u ám nho nhỏ, Ân Tĩnh cúi đầu bình tĩnh nhìn khuôn mặt nàng, thấp giọng nói:" Không phải rất chán ghét ta sao? Vì sao không đem phong nhận chém vào trên người ta?"

Nàng nuốt nuốt ngụm nước bọt, không có gì lo lắng, đe dọa nói:" Ta, ta rất lợi hại, ngươi còn dám khi dễ ta, ta liền không khách khí đối với ngươi! Mau thả ta ra!"

"Ta không thả! Không bao giờ thả! Tiểu Nghiên muội từ nay về sau ở cùng một chỗ với ta được không?"

Nàng chẳng biết vì sao cảm thấy trống ngực đập rất nhanh, nhưng lập trường vẫn như cũ kiên định nói:"Không cần! Ngươi là bại hoại! Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi! Ta muốn tìm sư huynh!"

Sư huynh! Lại là những kẻ ăn nói lỗ mãng kia! Ân Tĩnh giận tái mặt nói: "Bọn họ sớm muộn gì sẽ bị những tiểu quỷ Địa phủ kia thu thập, muội đi tìm bọn hắn làm cái gì?"

Tiểu Nghiên tức giận muốn đem Ân Tĩnh đẩy xa một chút, trong miệng phản bác nói:" Sẽ không, các sư huynh rất lợi hại! Ta...... Ta không cần phải để ý ngươi!"

Cô thoải mái dùng thân thể của mình đem nàng gắt gao ngăn chận, trấn áp toàn bộ phản kháng của nàng, trong miệng cười lạnh nói: "Bọn họ lợi hại, ngay cả muội cũng không bảo vệ được."

Toàn thân từ trên xuống dưới Tiểu Nghiên đều bị gắt gao chế ngự, môi Ân Tĩnh dường như dán chặt nàng, khiến nàng không được tự nhiên tới cực điểm. Dùng sức phảy qua khuôn mặt nhỏ nhắn, tránh đi cái tiếp xúc thân mật làm toàn thân nàng khó chịu: " Đúng là ngươi phái người làm mấy chuyện xấu!"

" Ta muốn gặp muội, sao lại tính là chuyện xấu? Muội cũng thích ở một chỗ với ta, không phải sao?" Ân Tĩnh đắc ý ở trên mặt nàng hít một ngụm, lại hôn ánh mắt của nàng, nàng bị hôn thấy ngứa hận không thể co lại thành một khối, đáng tiếc cố di chuyển đều không nhúc nhích được, trong lúc bối rối cũng không còn nghĩ đến muốn công kích Ân Tĩnh, thầm nghĩ trước hóa thành hồ ly né tránh.

Ân Tĩnh đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của nàng, giữa lông mày nàng mới nổi lên một điểm bạch quang, đã bị cô một hơi bức trở về, Tiểu Nghiên không thể nhịn được nữa, oa một tiếng khóc lên.

Tiểu hồ ly hỗn đản xấu xa này, chỉ biết khóc với cô, nhưng ai bảo cô chỉ sợ nàng khóc? Ân Tĩnh bất đắc dĩ xoay người đứng dậy, một tay đem nàng tiến vào trong ngực, hôn nước mắt nàng nói:" Được rồi được rồi, đừng khóc! Ta sợ muội rồi!"

" Ta muốn sư huynh...... Ô ô ô! Ngươi thả ta đi đi!" Tiểu Nghiên thút tha thút thít nói.

Cái khác dễ bàn, cái này cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nhưng tiểu hồ ly khóc đến thê thê thảm thảm, cô lại thật sự nhìn không được, nghĩ nghĩ chỉ có thể đem nàng ôm lấy, đi tới trước bàn trang điểm, chỉ vào gương đồng nói:" Tự nàng xem đi, mấy sư huynh nàng hiện tại vội vàng đả đả sát sát, muội muốn theo chân bọn họ, giống bọn họ sao?"
------------------
Nghĩ... Tĩnh tỷ cũng đã nhận ra tình cảm của mình, gọi Tiểu Nghiên là muội choa tình cảm nhỉ?!?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro