Chap 97: Bài giảng
Nếu như Hàm Ân Tĩnh hy vọng Tiểu Nghiên thừa dịp cô đang ngủ sẽ nhiệt tình chủ động phản ứng gì đó, thì cô tựu nhất định thất vọng rồi.
Đợi lại đợi, cũng chỉ thấy nàng ghé vào bên gối dò xét, Ân Tĩnh có chút nhụt chí, quyết định cố gắng thừa dịp nàng không hề phòng bị, đột nhiên mở to mắt, một tay ôm nàng, khẽ cắn một ngụm vào cái mũi của nàng, cười hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Mũi hồ ly là một trong những điểm mẫn cảm nhất trên người chúng, đột nhiên bị tập kích, tuy không phải rất đau, cũng khiến Tiểu Nghiên sợ tới mức lông dựng đứng, cuốn thân thể thể lại dùng hai chân trước che cái mũi, sợ hãi kêu một tiếng.
Phản ứng buồn cười này khiến Ân Tĩnh không thể nhịn được nữa cười ha hả, nàng thở phì phì thấp giọng mắng: "Bại hoại!"
Cô không giận mà đem nàng ôm vào trong ngực, đẩy móng vuốt nhỏ bé của nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, không đau, ta cũng đâu có dùng lực đâu. Ai bảo muội nhìn lén ta? Vừa mới nàng đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nhập thần như vậy......"
Cái mũi của Tiểu Nghiên bị tay của cô che lại, nói chuyện nghẹn mũi, nghe có chút mông lung, chú ý của nàng đều ở trên cái tay kia, không chút suy nghĩ liền nói: "Ta suy nghĩ đến chuyện giao phối......"
"Cái gì?" Giọng nói của Ân Tĩnh lập tức lên cao, tay không tự chủ xiết chặt, cái mũi nàng lần nữa bị nhéo mạnh, nước mắt chảy ròng tại chỗ.
Cô sợ tới mức vội vàng buông tay nhìn xem nàng có bị thương gì không, nàng bị đau, ôm cái mũi, trực tiếp 'chạy đi' trở về cái giường gấm hoa nhỏ khóc ồ ồ lên.
"Có phải là rất đau không?!" Ân Tĩnh xoay người đi, đau lòng duỗi ngón tay lau nhẹ từng giọt nước mắt nhỏ trên mặt nàng, cũng may cái mũi cũng không thật sự bị thương, qua một hồi liền không hề đau, Tiểu Nghiên cũng ngừng khóc, nhưng vừa thấy Ân Tĩnh đưa tay tới liền che lấy cái mũi muốn chạy đi, thấy vậy cô vừa bực mình vừa buồn cười.
"Được rồi được rồi, ta không động cái mũi của muội nữa, đừng sợ!" Ân Tĩnh tuy không có xin lỗi, nhưng vẻ mặt rất hối hận, Tiểu Nghiên nàng nhìn ra được, bĩu môi nói: "Vì sao ngươi đột nhiên véo mũi của ta?"
"Ta không có nghe ra tiếng của muội, ta hỏi muội đang suy nghĩ gì, muội trả lời ta cái gì vậy?" Ân Tĩnh bây giờ còn là hoài nghi mình nghe lầm.
Nàng rất vô tội đáp rành mạch một lần: "Ta nghĩ chuyện giao phối nha."
"Giao phối?! Muội muốn ...... Giao phối với ta!" Ân Tĩnh không biết là nên cao hứng hay là nói buồn bực 'đáng sợ'.
Nàng dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn cô rồi nói: "Ngươi là người, ta là hồ ly, chúng ta sao có thể giao phối?! Hơn nữa bây giờ không phải mùa xuân." Thông thường như vậy cũng không hiểu thì thật kì quái.
Bị con hồ ly đần từ chối khách sáo như vậy, không phải càng tổn thương sao? Đột nhiên lại cảnh giác lên, hỏi: "Không với ta, vậy muội nghĩ giao phối với ai?!"
Nếu để cô biết đối tượng trong lòng nàng là ai, tên kia nhất định phải chết!
Nàng lắc lắc đầu nói: "Ta không nghĩ giao phối với ai cả, bây giờ không phải mùa xuân." Nàng cảm thấy hôm nay Ân Tĩnh có gì đó không ổn.
Cô nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nói: "Cho dù bây giờ là mùa xuân, cũng không cho phép nghĩ, lại càng không cho phép làm!"
Nàng bị ánh mắt hung ác nghiêm khắc của cô nhìn lại càng hoảng sợ, trực giác gật đầu nói "Uh!"
Ân Tĩnh hơi dịu xuống, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu, kế tiếp hỏi nàng: "Đang yên lành sao đột nhiên lại nghĩ đến giao phối?"
"Ta cảm thấy được song tu giống như giao phối......" Nàng cũng rất thành thật khai báo.
Nghe nàng nói đến song tu, tay cô dừng lại, nhớ tới 'hiểu lầm' trước kia với nàng, phải nói xin lỗi thì cô thực không nói được, vì vậy cong đầu gối lên, đem nàng đưa tới trên mặt cùng nhìn thẳng mình, suy nghĩ tìm từ, rồi mở miệng nói: "Tiểu Nghiên, trước kia...... Ta không phải cố tình muốn gạt muội, ta không biết cách muội tu luyện chính là đồng tử công pháp, trước khi thành công không thể cùng người hoan hảo."
Đây đã là lời xin lỗi rất thành ý của cô rồi, Ân Tĩnh tự nhận đời này thật đúng là chưa từng phải hạ giọng qua với ai đến như vậy.
Nàng chần chờ một chút, hỏi: "Hoan hảo? Là chỉ song tu?"
Cô nhắm hai mắt lại, dùng sức nhịn xuống thở dài xúc động, nàng thật đúng là với chuyện này một chút khái niệm cũng không có!
"Làm sao muội biết giao phối?" Ân Tĩnh quyết định từng bước bắt đầu tiến hành giáo dục lại nàng.
Nàng đương nhiên nói: "Mẫu thân nói cho ta biết." Cái này nàng rất sớm đã biết.
Nàng dường như từ khi sinh ra liền được phụ mẫu mang theo bắt đầu tu luyện tiên đạo, nàng tu luyện đồng tử công pháp vì trong tất cả các loại đạo pháp tu tiên, đây là cách nhanh nhất, đồng thời cũng là một cách khống chế tình dục hiệu quả, ở Ngọc Sơn ngoại trừ cha mẹ của nàng, cũng chỉ còn có nàng là hồ ly, cha mẹ của nàng lại có ý không cho nàng tiếp xúc với chuyện dục vọng kia, cho nên nàng rất là u mê không biết gì cả.
Có một lần nàng ở trên chân núi nhìn thấy hai con mèo rừng giao phối, vì vậy hiếu kỳ đúng lúc có mẫu thân bên cạnh hỏi hai con mèo rừng đang làm cái gì? Vân Bạch Tuyết nghĩ đến việc nàng ở trên núi, từ nay về sau sẽ nhìn thấy nhiều động vật khác làm hành vi 'bản năng' này, vì vậy bèn nói cho nàng biết, đó là giao phối, mùa xuân những động vật sẽ tìm kiếm đồng loại khác giao phối, sau đó sẽ sinh ra đời sau. Còn nói đợi ngày sau về sau sẽ biết – ý tứ của Vân Bạch Tuyết là chờ nàng tu luyện đại thành, sẽ thay nàng tìm một con hồ ly xinh đẹp. Nàng cái hiểu cái không, nhưng cũng không còn để ở trong lòng.
Ân Tĩnh cùng nàng lần đầu tiên, nàng cũng hoài nghi qua, bởi vì nhìn động tác rất giống giao phối, nhưng hai người mặt đối mặt, hơn nữa tư thế rất bất đồng, cho nên cũng không có nghĩ theo hướng kia nữa.
Cô lần này vừa đe dọa vừa lừa gạt, bắt nàng đem chuyện nói rõ, vừa nghe nói mẫu thân nàng có ý định tìm cho nàng một con hồ ly khác để giao phối, sắc mặt không khỏi đại biến, trong nội tâm âm thầm quyết định, chưa lấy lòng được mẫu thân nàng, tuyệt đối không để cho Bạch Bạch có cơ hội tiếp xúc một con hồ ly đực chết tiệt nào khác.
"Tiểu Nghiên nàng đã tu thành hình người, là người thì trong lúc đó không gọi là giao phối, gọi là hợp hoan... Nàng biến thành người hình cùng ta giao ph,cái kia... chính là hợp hoan." Cô bắt đầu dạy dỗ về cách dùng từ của nàng trước, nói đến giữa thiếu chút nữa nói lộ ra miệng, may mắn sửa chữa kịp thời.
Nàng nhu thuận gật đầu lại nhỏ giọng nói: "Trước kia vì sao ngươi nói là song tu....."
Cô không nể mặt, nói: "Ta...... Ta lừa muội."
Nàng ủy khuất trừng mắt cô, dường như là trách cứ tại sao phải lừa gạt nàng, Ân Tĩnh lại cảm thấy chột dạ, âm thầm quyết định trở về Mặc Đàm sau sẽ nghiên cứu công pháp 'Song tu' của hai người bọn họ cho phù hợp, ngoài miệng vội vàng chữa lại nói: "Từ nay về sau ta sẽ chính thức dạy muội song tu, rất thoải mái rất sung sướng, hơn nữa có thể vừa hợp hoan vừa tu luyện."
"Sau đó, muội không thể sẽ tìm hồ ly khác giao phối!" Cô bắt đầu chủ trương đánh dấu 'chủ quyền' của mình, ai cũng không thể xâm phạm. "Không được! Bất kể là hồ ly tinh, mèo tinh, cẩu tinh, yêu tinh gì đều không được!" Cô không cần suy nghĩ, lập tức đem cửa sổ đóng lại, suy nghĩ một chút nữa, dường như thấy nói được còn chưa đủ minh bạch, vì vậy hung dữ nói bổ sung: "Mặc kệ muội muốn hợp hoan hay là giao phối, chỉ có thể tìm ta, còn con khác nào cũng không thể!"
Nàng nháy mắt mấy cái, nhớ tới chuyện xưa, không phục nói: "Nhưng ngươi tìm con cái khác hợp hoan......"
Ân Tĩnh trong nội tâm rùng mình, chẳng lẽ tiểu hồ ly này còn muốn ta vì nàng mà thủ thân sao?
"Ngươi không công bằng với ta! Ta không cần phải hợp hoan với ngươi, cũng không giao phối với ngươi!" Tiểu Nghiên quật cường nói, trong nội tâm mơ hồ minh bạch Ân Tĩnh đây là đang chiếm tiện nghi của nàng.
"Muội!" Cô vì Tiểu Nghiên nàng không nghe lời cảm thấy căm tức, lông mày nhéo một cái muốn tức giận.
Tiểu Nghiên vừa thấy bộ dáng này của cô lập tức nhớ tới bao tội ác trước kia, không nói hai lời liền lẻn đến cuối giường định núp sau áo ngủ bằng gấm. Ân Tĩnh nhanh tay lẹ mắt duỗi cánh tay dài ra liền nắm chặt đuôi to của nàng, đem nàng kéo ngược trở lại trước mặt.
Nàng liền cứ thế nhắm chặt hai mắt trực tiếp ô ô khóc lớn lên.
Cô thực bất đắc dĩ mà đem nàng ôm đến trước mặt, nói: "Ta vừa rồi không đánh, không chửi, không mắng, muội khóc cái gì?"
Nàng mở mở nửa con mắt hồ ly vụng trộm dò xét, cảm thấy sắc mặt cô tuy không tốt, nhưng xác thực không có dấu hiệu muốn trở mặt 'hành hung', vì vậy chậm rãi ngừng khóc, thút tha thút thít lên án nói: "Ngươi...... Ngươi vừa rồi muốn khi dễ ta, ngươi nói không có đạo lý!"
Dùng sức xoa nhẹ nàng hai cái, cô thở dài nói: "Không nói đạo lý là muội mới đúng! Một khi không vừa ý thì lại khóc! Hồ ly xấu hổ!"
"Ta...... Ta không có!" Tiểu Nghiên nếu như bây giờ là ở trong hình người, nhất định là đang bĩu môi.
Ân Tĩnh không muốn nhắc lại vấn đề này, phá vỡ không khí hài hòa khó có được giữa hai người, thầm nghĩ: Để ta trông kỹ nàng, xem nàng còn có thể tìm hỗn đản nào giao phối, hợp hoan nào được!
Nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại, lấy khăn lau sạch sẽ nước mắt trên mặt Tiểu Nghiên.
Nàng thấy tâm tình cô dường như tốt một chút, liền dơ móng vuốt chỉ chỉ vào gương đồng dưới cửa, làm nũng nói: "Ta muốn nhìn sư huynh...... "
"Mấy người Thanh Lương Quan có cái gì đẹp mắt!" Ân Tĩnh hết sức bất mãn bĩu môi nói, tiểu hồ ly vô liêm sỉ này ở bên cạnh cô lại nhớ thương nam nhân khác.
Nàng biết rõ loại làm nũng này so với giảng đạo lý hiệu quả hơn, vì vậy chủ động nhảy đến trên vai cô, đi từ từ lên cổ, nhỏ nhẹ nói: "Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đáp ứng ta nha...... "
Đây là cách nàng làm nũng hoặc là tìm lí do thoái thác, Cô lại bị nàng nhắc nhở, nghiêm khắc cảnh cáo nói: " Muội hứa với ta. Từ nay về sau không được cùng ai khác chơi hôn nhẹ, không cho phép để bọn họ tùy tiện sờ."
Tiểu Nghiên không để ý tới cô, dùng trầm mặc kháng nghị. Ân Tĩnh thực sự cảm giác quyền uy cùng quyền lợi của mình đồng thời bị thách thức nghiêm trọng, không khỏi nội tâm phẫn nộ, hướng về phía bên cạnh, toàn thân lộ ra sát ý.
Nàng kì thực rất sợ hãi, nhưng trong đáy lòng quật cường nàng lại không muốn khuất phục, liền nhảy trở lại trên giường, quyết định không hề để ý đến cái tên bại hoại không nói đạo lý này!
Cô biết mình đụng đến "lông nhím" của con tiểu hồ ly này rồi, nhưng lại tự hỏi đã đủ nhân nhượng cái tiểu tử ngoan cố yếu ớt này rồi, vậy mà còn muốn nhân nhượng thế nào nữa?
Nhìn bóng lưng hồ ly của Tiểu Nghiên, Ân Tĩnh nội tâm lần đầu tiên cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
-----------------------
Hỏi thiệt chứ các bạn đọc trn có nản k, t edit nản sắp chớt r QAQ Ngày trc t thấy nó rất dễ thương, giờ chỉ thấy nhàm a nhàm Q^Q
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro