Chap 99: Bị mê hoặc
Những lời sư huynh Vân Khởi dặn dò Tiểu Nghiên rất đơn giản, chỉ là một tháng này ở bên cạch Hàm Ân Tĩnh, nàng không cần hiện ra hình người, ngoan ngoãn làm tiểu hồ ly.
Sư phụ, sư huynh bảo sao nàng nghe vậy, tín nhiệm vô cùng, hơn nữa nàng thích làm hồ ly hơn khi biến thành người. Cho nên, nàng không chút do dự chấp hành lời nói của nhị sư huynh.
Ân Tĩnh trừng mắt nhìn Tiểu Nghiên, gần như tức giận đến hộc máu! Cô chỉ biết, Thanh Lương Quan trên dưới không có một cái người tốt, chẳng những Phác Hiếu Mẫn dối trá, giảo hoạt, ngay cả đồ đệ cũng âm hiểm, xảo quyệt !
Cả tháng này nếu Tiểu Nghiên đều là hồ ly thì cô đừng mong nghĩ cùng nàng vui vẻ, trừ phi cô biến thành hồ ly xxx cùng nàng -_- Con mẹ nó! Trong lòng Ân Tĩnh có thể nghĩ được bao nhiêu lời độc ác thì đều dùng để nguyền rủa toàn bộ Thanh Lương Quan, thật sự đem mười tám đời tổ tông ra đem hỏi thăm một lần.
Tiểu Nghiên vô tội nhìn cô rất cẩn thẩn, e sợ cô nổi giận thì lại làm gì mình đó.
Ân Tĩnh chỉ cảm thấy thật buồn bực a! Duỗi tay ra làm một động tác khiến cho Tiểu Nghiên lại gần, nói: "Sao muội lại nghe lời sư huynh như vậy chứ?".
Nàng bị cô để ở trên mặt bàn, vùng vẫy mấy lần đều không thể thoát ra, tức giận nói: "Ngươi buông, ta ... ta không để ý đến ngươi nữa! Ta đi tìm sư huynh!"
Ân Tĩnh tức giận đến nỗi sắc mặt từ xanh đến hồng, rồi lại từ hồng đến đen, biến đổi hết một vòng: "Tốt! Muội đi tìm bọn họ đi, chuyện ở địa phủ ta không quản nữa, mời bọn hắn về quản đi!" Cô nửa điểm cũng không phát hiện mình đang tức giận, cô cùng Tiểu Nghiên mười phần không khác gì là hai tiểu hài tử cãi nhau.
Nói là nói như vậy thôi, tay lại không dám buông nửa điểm, e sợ nàng thật sự xoay người bỏ trốn. Nàng nghe xong cũng chần chừ suy nghĩ, tuy các sư huynh sẽ đòi lại công đạo cho nàng nếu Ân Tĩnh bắt buộc nàng. Nàng trở về đi tìm sư huynh thì rất dễ dàng nhưng mà bây giờ trở về như vậy, nàng chẳng khác nào thành kẻ vô tích sự, còn hại sư huynh lại phải bảo vệ quỷ môn quan, tiếp tục đối mặt với thời khắc sinh tử?
Trong lúc nhất thời. một người một hồ trừng mắt to, mắt nhỏ kiên trì nhìn nhau, cục diện lâm vào trạng thái giành co.
Ân Tĩnh thở sâu vài hơi, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, áp chế hỏa khí đi, lại nhìn bộ dáng nàng cứng rắn, kiên quyết không khuất phục, rất quật cường, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, mình sao lại không có biện pháp gì đối với tiểu hồ ly này?
Nàng yếu ớt khóc, ngoan cố kiên cường nhưng lại rất ngốc. Cô đã thuyết phục mình vô số lần, nhưng không bỏ nàng xuống được.
Cô thích bộ dạng yếu ớt, mỏng manh, hay dựa vào cô của nàng, nhưng vừa thấy nàng khóc, lòng đau không chịu được, bị cái bộ dạng này của nàng làm cho tức giận đến tím tái mặt mày nhưng cô cũng rất luyến tiếc không nỡ phá hỏng sự kiên trì khờ dại này, sợ nàng bị thương.
Nàng không hiểu thế sự, hầu hết đều rất dễ lừa gạt —– nếu không như thế này, cô đã rất dễ dàng lừa chiếm được thân thể của nàng rồi, nàng còn ngốc nghếch nghĩ mình đối với nàng thật tốt. Nói nàng vừa nát lại vừa ngốc, kỳ thật chính là bởi vì tâm nàng hoàn toàn không phức tạp.
Nàng chính là hài tử khờ dại, chỉ một chút nhỏ gì đó cũng khiến nàng vui vẻ thật lâu. Lúc còn ở Mặc Đàm, nàng mỗi ngày đều khoái hoạt, quấn quýt lấy cô trải qua mỗi ngày, một đóa hoa, vài cọng cỏ nhỏ cũng có thể khiến nàng hiếu kì nói nguyên cả buổi sáng, những hình ảnh quen thuộc khi xưa bỗng ùa về khiến cô nghĩ đến cuộc sống bình thường trước kia.
Cô không biết vì sao mình lại có kiên nhẫn ngồi nghe nàng nói, chỉ cảm thấy nghe nàng nói mấy chuyện vụn vặt lúc ấy khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, giống như sống không cảm thấy nhàm chán, ít nhất trước mặt tiểu hồ ly này còn cảm thấy thú vị thật sự.
Không hề hay biết gì, cô như người nghiện có thói quen để tiểu hồ ly này bên mình ngày đêm, để cuộc sống trở lại như xưa, cô sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn, kể cả những việc bình thường, còn nàng sẽ giúp cô lấp đầy khoảng trống trong lòng, khiến cô không còn cảm thấy tịch mịch nữa.
Mọi chuyện đều dễ dàng thay đổi, lúc nàng rời khỏi Mặc Đàm rồi cô mới giật mình phát hiện, vào thời điểm đó, cô mới biết được hóa ra cô khó có thể chấp nhận cuộc sống không có bóng hình Tiểu Nghiên.
Không phải không có thử chuyển sự lực chú ý của mình sang những sự vật khác, vì một tiểu hồ ly tinh nóng ruột nóng gan, ăn không ngon, ngủ không yên, chuyện như vậy khiến tự tôn của cô bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng thử qua cách nghĩ trong đầu, Ân Tĩnh không thể không thừa nhận sự thật, không phải nàng ỷ lại cô, cần cô, mà ngược lại, là cô cần thậm chí là ỷ lại Tiểu Nghiên ấm áp làm bạn.
Một khi đã như vậy thì còn có cái gì có thể nói nữa đâu?
Ân Tính chậm rãi thả lỏng tay, ôm nàng vào lòng ngực, nhẹ nhàng đến nỗi khiến nàng rối loạn. Nàng có chút không hiểu, nhìn cô một cách đề phòng, không biết vì sao cô đột nhiên bình tĩnh như thế, giống như bọn họ không hề cãi nhau...
Ân Tĩnh với tay véo véo cái mũi của nàng, cười nói: "Chúng ta không cãi nhau nữa, đi ăn gà nướng, uống rượu hoa đào, được không?"
Tiểu Nghiên nghi hoặc nói: "Ngươi không tức giận sao?"
Ân Tĩnh thở dài, tâm niệm chợt động, thử làm ra vẻ mặt uể oải, nói: "Tức giận a, chẳng qua không có biện pháp, muội nghe sư huynh nói liền không nghe ta nữa"
Nghe cô nói như vậy, nàng liền cảm thấy hổ thẹn, mình ăn của người ta nhiều như như, còn đòi người ta hỗ trợ đánh đuổi phản quân ở địa phủ, chẳng những không đáp ứng yêu cầu của người ta, còn hướng người ta phát giận, thật sự là không đúng.
"Xin lỗi" Nàng chủ động đi về phía trước, tựa vào lòng cô, cọ cọ vào ngực, lại chủ động nhảy lên vai, dùng cái mũi đâm đâm mặt cô, nói: "Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đừng nóng giận"
Ân Tĩnh oán giận nói: "Biến thành người mới tính hôn nhẹ, đây là muội dùng cái mũi đâm ta..."
Tiểu Nghiên ủy khuất: "Nhưng ta đã đáp ứng với sư huynh rồi, trong tháng này không thể biến thành người nha..." Nàng tuy dễ lừa nhưng nguyên tắc thì rất kiên định.
Ân Tĩnh cũng biết không thể nóng vội, vì thế mang theo chút oán khí, bắt nàng về xoa nhẹ, cam chịu ôm nàng đi ăn gà nướng, chuyận này để nói sau.
Cô rõ là không dễ dàng buông tha việc thân thiết với nàngmột chỗ, nhưng cũng biết không hể nóng vội, bây giờ thì cứ theo nàng, tìm được cơ hội thích hợp hạ thủ cũng không muộn.
Cô cũng nhìn ra được nàng đối với cô khác xa, không giống như sự tín nhiệm của nàng đối với sư phụ và sư huynh, cô vẫn nên làm tốt việc diệt trừ yêu nghiệt, tốt đến mức lấy lại được tín nhiệm của nàng, trước mắt trước hết phải nhẫn.
Dù sao thời gian cũng chỉ có một tháng, cho dù qua được thời gian này, tháng này cũng không nên ăn tiểu hồ ly, ít nhất cũng phải khiến nàng tín nhiệm mình, đây mới là sự việc quan trọng liên quan đến lâu dài. Chỉ cần có thể khiến nàng lưu lại, sợ sau không có cơ hội có thể thống khoái ăn no nê sao?
Ân Tĩnh ôm nàng, một tay vuốt bộ lông hồ ly mềm mại, một tay thì âm thầm tính toán ngày sau như thế nào, thanh toán tất cả vốn lẫn lời của ngày hôm nay. Đồng thời trong lòng lại hối hận đến cực điểm, sớm biết như thế, hôm trước dùng Hồn môn đại pháp mê hoặc tiểu hồ ly, nên ăn một chút cho tận hứng... Thật hối hận nha!
Tố Nghiên yêu phi trở lại địa bàn của mình, lập tức ra lệnh cho bọn yêu ma hầu hạ bên cạnh lui ra, môt mình ngồi trong phòng nhớ lại việc hôm nay, càng nghĩ tâm càng rối loạn như tơ vò.
Những năm gần đây nàng vất vả kinh doanh dưới địa phủ, khó khăn lắm mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nàng cũng từng nghe bọn Quỷ Hồn nói trên thế gian đủ loại phong cảnh, nơi đó có ánh nắng mặt trời tươi sáng, mùa xuân thì ấm áp, mùa hạ nóng bức, mùa thu thì mát mẻ, còn mủa đông tuyết rơi trắng xóa, có ngày có đêm luân phiên, có nhật nguyệt và tinh tú, có những thành trấn phồn hoa, có nhiều món ngon cùng cao lương mĩ vị, ngọc ngà châu báu vô cùng xinh đẹp, có cảnh sắc, cây cối,.. nói tóm lại, nơi đấy có tất cả, so với chốn đại phủ âm lãnh, hắc ám thì đẹp gấp vạn lần!
Nàng cũng giống như những yêu ma khác, cũng hy vọng có thể lao ra khỏi đại phủ, đến thế gian xinh đẹp huởng thụ sự phồn hoa một ngày. Nhưng đến lúc này, nàng cũng không biết là mình thật sự hy vọng được đến thế gian, hay đó là cái lý do để nàng lấy làm mục tiêu, khiến mình có thể ở tại địa phủ mà tiếp tục sinh tồn.
Nàng bây giờ đã hơn rất nhiều yêu ma, quỷ hồn khác, nhưng nàng vui vẻ sao?
Hôm nay nàng nhất thời động tâm, trở về nguyên thân, cùng Tiểu Nghiên chơi đùa tại hoa viên, tựa như lúc nàng chưa tu luyện thành người vậy, không có tùy tùng hay cấp dưới, không có vô số tình nhân hay là địch nhân, tự do tự tại, vô ưu vô lự như vậy ... Nàng dường như muốn công nhận Tiểu Nghiên nàng nói đúng, làm hồ ly, làm miêu đơn giản, khoái hoạt hơn làm người nhiều lắm.
Nàng có thể không để ý đến hình tượng, có thể theo bản năng đuổi theo côn trùng, đưổi theo Lão Thử – một loại tiểu thú, có thể lười biếng nằm trên bờ tường hóng gió, nếu có thể có một chủ nhân như Ân Tĩnh, nàng có thể nằm trên đầu gối, hưởng thụ một lần được vuốt ve...
Tố Nghiên đột nhiên sợ hãi, chẳng qua chỉ là một ngày thôi, mình không ngờ lại mềm lòng, đi hâm mộ tiểu hồ ly kia! Không nên không nên, tiếp tục như vậy thì nguy mất!
Nàng còn muốn đến thế gian chiêm ngưỡng chốn phồn hoa, còn muốn cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, cảm nhận làn gió xuân nhẹ nhàng.
Nàng khẽ cắn môi, quyết định ngày mai nàng sẽ không đi gặp Tiểu Nghiên kia, tiểu hồ ly kia thật đáng sợ, bất tri bất giác mê hoặc lòng người!
Tiểu Nghiên đương nhiên không biết mình lúc vô ý đã khiến Tố Nghiên yêu phi có những cảm xúc phức tạp như thế. Nàng sau khi được ăn no nê liền nằm chỏng vó trên cái nệm gấm trên giường, kể Ân Tĩnh bên đang ngồi bên cạnh, nàng hôm nay kết giao được một bằng hữu mới, là một hắc miêu rất khí phách a! So với Tiểu Hắc còn xinh đẹp hơn.
Cô duỗi tay sờ cái bụng tròn trịa của nàng, nàng ngoan ngoãn để cho cô vuốt ve, ngẫu nhiên lấy lòng dùng bốn chân ôm tay hắn, cọ cọ, cô rất vừa lòng. Bây giờ cùng ở chung với nàng dễ chịu như vậy, duy nhất một điểm không hoàn mỹ chính là nàng không chịu biến thành hình người cùng hắn thân mật... Tiểu hồ ly cứ như vậy vô tư lự cũng tốt lắm, giọng nói của nàng êm dịu, quyến rũ rất êm tai, nghe như tiếng nhạc, khiến lòng cô thích thú vô cùng.
Ngày mai cô bắt đầu thu thập những tên đầu lĩnh phản quân không chịu nghe lời, với mấy tên đầu xanh lỗ mãng Thanh Lương Quan dám xúi bẩy nàng khiến cô không được thoải mái, cô cũng nên báo thù một lần chứ! Hừ!
-----------------
Bé chỉ hiện lên một chút thoi -3-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro