Chương 6
Chap 6
Sau khi chào tạm biệt Ngô Thế Huân và Ngô Tích xong, Lâm Duẫn Nhi đeo cặp vào nhà thì ngoài ý muốn thấy mẹ mình đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay ôm gối, đầu nghiêng sang một bên giống như ngủ rồi.
Ánh sáng Mặt Trời được kính thủy tinh cách nhiệt bỏ đi sự nóng rực, chỉ còn lại ánh mặt trời ấm áp dễ chịu thoải mái chiếu xuống làn da trắng như tuyết của bà.
Bà ngủ không được ổn định, lông mày nhíu lại, sợi mi dài cong vểnh rung rung, ngũ quan giống Lâm Duẫn Nhi năm phần.
Thím Trương trông thấy Lâm Duẫn Nhi, lấy cặp sách trên vai cô xuống.
"Mẹ của cháu không đi làm ạ?" Bây giờ còn chưa đến giờ tan làm.
Thím Trương sợ quấy rầy Tưởng Nam Khanh, hạ thấp giọng nói xuống:
"Tối hôm qua phu nhân thức khuya tăng ca, hôm nay cả người nóng rần lên. Sáng mới được truyền dịch, cũng không ăn được bao nhiêu hết, vừa nằm đã ngủ."
Đối với thuộc tính nữ cường nhân điên cuồng làm việc của mẹ cô, Lâm Duẫn Nhi đã sớm tập thành thói quen.
Nhưng nghe nói phát sốt rồi còn truyền dịch, cô vẫn không nhịn được cau mày.
"Cha cháu biết không ạ?"
Thím Trương lắc đầu: "Hai ngày trước tiên sinh đã đi nơi khác công tác, hôm nay trở lại C thị đã lập tức tới Doanh Hòa, giờ còn chưa trở về."
Lâm Duẫn Nhi không nói gì, đi tới buồng rửa tay vệ sinh sạch sẽ. Lúc đi ra thím Trương mang một ly sữa tươi từ bếp cho cô.
Lâm Duẫn Nhi cầm rồi đi đến chỗ Tưởng Nam Khanh, thò tay thử nhiệt độ trên trán của bà sau đó lại thử sờ mình, đúng là sốt nhẹ.
Lúc này, Tưởng Nam Khanh tỉnh dậy, mắt tiệp rung rung vài cái rồi mở ra.
Thấy Lâm Duẫn Nhi, bà mỉm cười nói: "Về rồi à?"
Giọng nói còn hơi mất tiếng, bà ho khan vài cái.
Lâm Duẫn Nhi đưa sữa trên tay cho bà: "Mẹ muốn uống sữa không ạ?"
Tưởng Nam Khanh lắc đầu, mí mắt nặng trĩu không muốn mở ra, lại lần nữa nhắm mắt.
Lâm Duẫn Nhi nhìn mẹ mình, bắt đầu hình thức giảng đạo: "Tưởng phu nhân, mẹ biết cái gì gọi là mạng sống đáng ngưỡng mộ không? Tuy tiền là đồ tốt nhưng chúng ta không thiếu. Nếu mẹ muốn, vài phút sau Lâm tiên sinh sẽ kéo vài xe về cho mẹ liền. Cho nên mẹ cần phải giác ngộ xem tiền tài như cặn bã, vậy mẹ mới gần bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn, băng thanh ngọc khiết, tươi mát thoát tục, không giống người thường."
Tưởng Nam Khanh: "..."
Lâm Duẫn Nhi càng nói càng nghiện: "Nếu Lâm tiên sinh về chứng kiến được cảnh này, tốt nhất mẹ nên chờ mình bị giáo huấn đi. Đến lúc đó nếu mẹ không thành thành thật thật nghe, thì không được gọi con cầu cứu, con mặc kệ đấy! Đối với việc dạy mãi không sửa, lúc nào cũng phạm phải một sai lầm thì cần phải được chỉnh đốn lại."
"..."
Thấy phu nhân Nam Khanh á khẩu không trả lời được, tâm trạng Lâm Duẫn Nhi rất tốt.
Nếu ba mẹ cô sinh em trai cho cô thì tốt rồi, đáng tin dễ bảo!
Lâm Duẫn Nhi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, ngẩng đầu lên: "Cuối tuần ngày mai Lâm tiên sinh thường không có lớp, rất nhanh sẽ trở về. Mẹ tự giải quyết cho tốt đi!"
Cô ném cho mẹ mình ánh mắt "Tự cầu phúc" rồi cầm sữa bò chuẩn bị lên lầu.
Tưởng Nam Khanh nhìn chằm chằm bóng lưng của con gái mình, phát hiện điểm sáng: "Con đổi điện thoại lúc nào thế?"
Lâm Duẫn Nhi khẽ giật mình, trả lời: "Anh Ngô Thế Huân cho con, cái trước con không cẩn thận làm hư rồi."
"Nhưng sao lại mua điện thoại cho con? Mẹ nhớ mấy cái điện thoại trước của con đều do thằng bé mua, mãi như thế này thì không tốt đâu."
"Nhưng tự anh ấy đưa cho con, con không thể không muốn được sao?" Lâm Duẫn Nhi nói xong, nghĩ tới cái gì lại nói tiếp: "Hình như gần đến sinh nhật của anh ấy rồi, lúc đó mẹ và ba mua lễ vật nào đó tặng lại chẳng phải huề rồi sao."
Tưởng Nam Khanh cảm thấy cũng có đạo lý, cũng không nhiều lời nữa, xoa mi tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Mẹ uống thuốc chưa ạ?"
"Uống rồi."
Lâm Duẫn Nhi yên lòng gật đầu.
Lúc Thím Trương lên lầu gọi Lâm Duẫn Nhi xuống ăn cơm thì Lâm tiên sinh đã trở về nhà, đang ở trong phòng khách mở lớp Tiểu học cho phu nhân Nam Khanh, nhằm vào việc thức đêm làm việc dẫn đến phát sốt, còn làm hành vi giấu diếm không báo cáo, tiến hành phê bình nghiêm túc.
Sau này địa điểm lớp Tiểu học dời từ phòng khách đến bàn ăn cơm.
Tưởng Nam Khanh nhiều lần đưa mắt cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi say sưa ngon lành ăn cơm của mình, không bị lay chuyển.
Hôm nay thím Trương nấu thật là ngon!
Tưởng Nam Khanh đột nhiên gắp cho Lâm Duẫn Nhi một miếng sườn kho tàu cô thích nhất: "Con sắp thi cuối kỳ rồi, đừng có áp lực quá, cố ăn nhiều một chút."
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nhìn về phía Lâm tiên sinh: "Ba, con thấy ba giảng dạy rất tốt, nhìn mẹ con nghe lọt tai chưa kìa."
Lâm tiên sinh ngây ra một lúc, nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: "Em ngoan ngoãn nghe anh nói cho hết, Duẫn Nhi muốn ăn gì sẽ tự gắp. Việc thức đêm sẽ không tốt cho cơ thể, anh đã nói cho em rất nhiều lần rồi, phòng thiết kế bộ phận của tập đoàn Viễn Thương nhiều người như vậy mà việc gì cũng để tổng giám là em làm, vậy còn nuôi đám người bọn họ làm gì? Em xem, em bề bộn nhiều việc đến phát sốt mà Tần Hi cũng không gọi điện an ủi một cái, anh ta đúng là..."
Tai Tưởng Nam Khanh nghe mấy lời này đã muốn thành kén: "Không phải hôm nay đã cho em nghỉ một bữa rồi sao. Với lại thiết kế cần phải có linh cảm, em cũng không thường xuyên thức đêm. Do tối hôm qua điều hòa hạ nhiệt độ thấp xuống một chút nên em mới hơi bị cảm cảm, cũng không nghiêm trọng lắm..."
"Thời điểm thức đêm cơ thể sẽ chống cự rất kém, sao có thể hạ điều hòa thấp xuống. Anh vừa đi mấy ngày em đã không tự chăm sóc được cho mình rồi, em thật là..."
"Lâm Lăng Thành!"
Tưởng Nam Khanh đặt đũa xuống, nhìn anh
"Có ăn cơm hay không?"
Lâm Lăng Thành câm miệng, đưa súp cho bà: "Hôm nay thím Trương nấu canh rất ngon, em nếm thử xem."
Lâm Duẫn Nhi cắn đũa ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.
Ánh mắt Tưởng Nam Khanh nhìn sang, Lâm Duẫn Nhi chèn họng vào: "Canh này con vừa uống xong, đúng là rất ngon, còn rất bổ dưỡng, mẹ uống nhiều vào ạ!"
Sáng sớm thứ bảy, đang ngủ say sưa thì Lâm Duẫn Nhi bị tin nhắn của Ngô Thế Huân gửi đến đánh thức.
Cô vẫn còn buồn ngủ, rất không bình tĩnh mà cúp điện thoại, trở mình ngủ bù.
Ngay lúc có thể nhìn thấy Chu Công, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, là Trương tẩu: "Duẫn Nhi, Ngô tiên sinh đến nói dẫn con qua nhà để lo chuyện học bổ túc cho Tích Tích, người vẫn còn đang ở phòng khách."
Lâm Duẫn Nhi không muốn nói chuyện, ụp gối lên đầu nằm lỳ trên giường ngủ tiếp.
Một khắc sau, điện thoại của Ngô Thế Huân vang lên.
Lâm Duẫn Nhi nhíu mày chọn nút nghe, gọi anh bằng tên thật: "Ngô Thế Huân, anh biết làm như vậy rất vô đạo đức lắm không hả!"
Bên kia im lặng trong chốc lát: "Ai cho em gọi tên của anh?"
"Vậy gọi anh có thể cho ngủ không?"
"...Không thể."
"Ngô Thế Huân Ngô Thế Huân Ngô Thế Huân Ngô Thế Huân!!!"
"..."
Ngô Thế Huân ngồi trên ghê salon ở phòng khách, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mở miệng: "Tám giờ hai mươi phút rồi, em còn muốn ngủ nữa à?"
"Đúng, muốn ngủ muốn ngủ."
Giọng nói của cô có vài phần ủ rũ, giọng mũi rất nặng, thêm chút ít làm nũng thông qua điện thoại truyền đến tai. Cả người Ngô Thế Huân cứng ngắc, không tự giác nắm chặt điện thoại, yết hầu lên xuống hai cái.
Anh im lặng vài giây, dụ dỗ nói: "Gọi một tiếng anh sẽ cho em ngủ thêm một lát."
Lúc này Lâm Duẫn Nhi rất dễ nói chuyện, không còn có cách nào khác quát lên: "Anh ơi..."
Tiếng nói ngọt mềm truyền qua thoại đến tai, khóe môi Ngô Thế Huân giương lên, tiếng nói trầm thấp cộng thêm chút ít cưng chiều: "Ừ, ngủ đi."
Lâm Duẫn Nhi như được đại xá, vứt điện thoại mỹ mãn trở mình.
Nhưng lăn qua lăn lại Lâm Duẫn Nhi vẫn không thể ngủ được, nhắm mắt nằm trên giường chốc lát nhưng vẫn không thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Cô không cam tâm tình nguyện xoa mày, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Lúc thay đồ xong đi ra, Lâm Duẫn Nhi không thấy Ngô Thế Huân đâu, chỉ có Trương tẩu đang bận rộn trong bếp.
Cô đi qua chào hỏi, hỏi thử Ngô Thế Huân đã đi chưa.
Trương Tẩu nói: "Cậu ấy nói chờ con. Vừa nãy còn ở phòng khách, hình như ra ngoài nghe điện thoại rồi."
Sau đó đặt sữa tươi và bánh mì đã chuẩn bị lên bàn cho Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi muốn uống nước đá. Cô vừa mới mở tủ lạnh ra, Trương tẩu nhìn qua:
"Tháng này của con sắp đến, không được uống lạnh."
"....ồ."
Lâm Duẫn Nhi vừa mới vươn tay lại thụt tay lại.
Trương tẩu rất lo lắng đưa một ly nước mật ong cho cô: "Khát thì uống cái này."
Lâm Duẫn Nhi đúng là rất khát, ngoan ngoãn uống sạch sẽ, rồi đi tới bàn ăn ăn vài lát bánh mì, uống nửa ly sữa bò.
Lúc cô mang cặp đi ra, xe thể thao của Ngô Thế Huân đã đậu ở trước cửa, là một chiếc Aston Martin rất khốc, lộ ra vài phần ngạo mạn, rất phù hợp với khí chất của anh.
Anh nửa ngồi ở đầu xe, một tay ôm ngực nghe điện thoại. Đôi chân thon dài cong lên, chỉnh thể nhìn rất cấm dục gợi cảm,rất giống hương vị người mẫu xe hơi.
Lúc trước nghe Ngô Tích nói anh trai mình có một chiếc xe thể thao hàng chục triệu, cô nàng luôn muốn Ngô Thế Huân chở mình đi hóng gió nhưng không được.
Chẳng lẽ, chính là chiếc xe này?
Lúc Lâm Duẫn Nhi đến gần thì nghe được giọng nói nghiêm nghị của anh: "Không là không. Tối nay anh về sẽ giảng lại cho em, đi lâu vậy rồi mà em chỉ mới làm được có mấy câu thôi sao? Ngô Tích, em mở cửa phòng sách ra, anh gọi quản gia đến nhìn em, nếu lại dám ngủ nữa thì em xong đời."
Cúp điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, hơi có vẻ bất ngờ: "Anh còn tưởng phải chờ tới 12 giờ."
Ném cặp sách nặng trĩu cho anh, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày: "Không phải anh quản lý em gái rất tốt đấy sao, như vậy tìm em làm gì, còn anh hưởng đến việc em ngủ. Tụi em ở trường sáng tối gì đều phải tự học, rất thiếu ngủ!"
Ngô Thế Huân nhìn miệng cô không nói một lời.
Khóe môi cô dính một giọt vật thể trắng ngà không rõ, theo từng câu nói của cô mà trôi xuống một tấc, nhiễm lên da thịt trắng nõn, nổi bật cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm của cô.
Ngô Thế Huân giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi ảm đạm, cười nhẹ, lấy bụng ngón tay giúp cô lau đi.
Liếc nhìn chất lỏng màu trắng trên ngón tay mình, anh nhấc mí mắt lên, giọng điệu miễn cưỡng: "Em ở sau lưng anh trộm làm cái gì?"
"Hả?..."
Lâm Duẫn Nhi mê man nhìn anh.
Nghênh tiếp anh mắt sạch sẽ của cô, Ngô Thế Huân khôi phục lại bộ dạng đứng đắn ngày xưa, mở cửa xe ra, giọng nói ôn hòa:
"Tới đây."
Lâm Duẫn Nhi ngồi lên, nhìn phương tiện trong xe, ánh mắt sáng lên.
Cô cảm thán từ sâu trong lòng: "Xe này đúng là rất tốt!"
Ngô Thế Huân cúi người giúp cô đeo dây an toàn, giọng nói nhàn nhạt không đếm xỉa tới:
"Xe này còn chưa được ai ngồi đâu, hôm nay xem như tiện nghi cho em rồi."
Lâm Duẫn Nhi: "Em cảm ơn, cho dù xe tốt có bằng giường thoải mái không?"
Ngô Thế Huân: "?"
Lâm Duẫn Nhi: "Em rõ ràng thích một giấc ngủ ngon không bị quấy rầy hơn!"
Ngô Thế Huân: "..."
Hai biệt thự của Ngô gia và Lâm gia gần nhau, cách nhau một dòng suối nhỏ. Đi dọc theo con suối thì rất gần, mà lái xe đi đường quốc lộ lại xa hơn một tí.
Hôm nay thứ bảy, xe chạy trên đường còn nhiều hơn mọi ngày. Lái một chút thì phải ngừng lại, tốc độ rất chậm chạp.
Lâm Duẫn Nhi ngồi tại vị trí ghế phó, xuyên qua cửa kính nhìn hàng xe dài bên ngoài, thở dài: "Còn chẳng bằng đi đường nhỏ kia, lái xe thật phiền phức."
Ngô Thế Huân nhướn mày nhẹ, khóe môi cong lên. Anh nhìn mặt trời bên ngoài, chế nhạo nói: "Em cố gắng đi bộ khoảng mười phút dưới nhiệt độ 35°C thử xem, coi thử có nướng em thành con cá sóc luôn không."
??
"Sao lại là cá sóc."
"Bên ngoài cháy sém, bên trong non mềm."
"..."
Phía trước cứ kẹt xe, Lâm Duẫn Nhi ngồi ung dung trong xe dần dần mất nhẫn nại, bày tỏ cảm xúc: "Hôm nay anh lái xe này thật sự phung phí của trời rồi."
Nhìn thời gian, đã qua bốn mươi phút rồi nhưng vẫn chưa tới biệt thự Cố gia.
Còn không bằng đi bộ đường tắt!
Ly nước mật ong cô uống lúc sáng dần dần muốn bị bài tiết.
Nhìn xung quanh, cô thấy nhà vệ sinh công cộng trong công viên cây xanh ven đường, gọi Ngô Thế Huân đậu xe lại rồi tự mình chạy qua.
Giải quyết ba cái gấp trong cuộc đời xong, lúc cô đứng dậy, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy một tình huống không quá hay.
Lại lần nữa ngồi trở về.
Thím Trương đúng là mỏ quạ đen, mới sáng vừa nói cô sắp đến ngày, không ngờ nó đến thiệt.
Chủ yếu là, cô không mang theo BVS thì làm phải sao?
Lâm Duẫn Nhi nắm tóc, không biết phải làm gì.
Ngô Thế Huân đợi trong xe một hồi không thấy có động tĩnh gì, gửi Wechat cho cô: [Em bị rớt rồi à?]
Lâm Duẫn Nhi: [ Đi nặng không được sao? Dù sao cũng đang kẹt xe, anh gấp làm cái gì?]
Ngô Thế Huân:...
Cuộc trò chuyện bắt đầu có mùi, anh đóng giao diện trò chuyện, hai tay ôm ngực dựa vào chỗ dựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Duẫn Nhi gửi Wechat cho Ngô Tích: [ Bà cô, giang hồ cấp cứu, dì cả tới rồi, cậu ra chỗ tớ ngay đi.]
Rồi gửi vị trí qua.
Nơi này cách biệt thư Ngô gia không bao xa, nếu là Ngô Tích thì sẽ lập tức đến ngay.
Ngô Tích đang làm bài tập về nhà trong phòng sách, thấy tin nhắn Lâm Duẫn Nhi gửi rồi nhìn lại vị trí công viên, lập tức hiểu ngay.
Nhưng trời bên ngoài rất nóng, cô nàng không có ý định đi, đành trả lời lại: [Tớ đang học, để tớ gọi anh trai mua cho cậu.]
Lâm Duẫn Nhi:...?
Chị gái này, cậu đang chọc tớ đấy à?
Đồ chị em hoa nhựa plastic!![1]
[1] ý chị tình bạn bè chị em giả dối, ngoài mặt chị chị em em thân thiết để diễn cho người ta xem, sau lưng tao không biết mày mày không biết tao.
Ngay khi Lâm Duẫn Nhi đang ở thế khó xử, Ngô Thế Huân rất hợp thời gửi một tin nhắn tới an ủi: [Đường hết bị kẹt rồi, sao em còn chưa ra?]
Có lẽ thấy Lâm Duẫn Nhi không trả lời lại, sau đó lập tức gọi điện tới.
Lâm Duẫn Nhi run tay, nhanh chóng tắt cuộc gọi không nhận.
Ngô Thế Huân gọi tiếp, cô lại tiếp tục từ chối.
Ngô Thế Huân ngồi trong xe dần dần phát hiện có cái gì đó không đúng, đang muốn xuống xe tìm cô thì Ngô Tích gọi điện thoại tới.
"Anh ơi, Lâm Duẫn Nhi xảy ra chút việc, anh, anh giúp một chút được không?"
"??"
"Đó, là..."
Ngô Tích ấp a ấp u mãi không nói được câu nào, nhẫn nhịn cả buổi trời vì Lâm Duẫn Nhi mà nói ra: "Anh đi đón dì cả của cậu ấy..."
"....??"
"Không, không đúng, là kỳ sinh lí của cậu ấy, anh anh anh anh xem rồi xử lý!"
Ngô Tích trực tiếp cúp điện thoại.
Ngô Thế Huân: "..."
Đại não quay vòng một lát, anh xoa xoa ấn đường, từ trên xe bước xuống.
Anh nhìn nhà vệ sinh bên kia, lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy siêu thị cách đó không xa, lấy lại bình tĩnh cất bước đi qua.
Siêu thị không lớn, đang có một vài người đang chọn đồ. Ngô Thế Huân sau khi đi vào thì nhìn bốn phía, cảm thấy có hơi khó xử.
Sau đó dần dần ít người đi, anh mới chậm rãi đứng trước kệ băng vệ sinh chọn đồ.
Cái thứ này anh không hiểu nhiều, nhìn bao bì màu lòe loẹt, nhất thời không biết phải mua cái nào.
Bác gái thu ngân dài cổ nhìn qua: "Chàng trai trẻ muốn mua gì? Có cần hỗ trợ không?"
".... Không cần." Anh nói xong, tiện tay cầm một bao đến quầy tính tiền.
Đứng trước quầy tính tiền, sắc mặt của anh cực kì bình thường giống như đang mua một bao thuốc lá.
Bác gái thu ngân tựa hồ đã thấy hết các mặt trong xã hồi rồi, trực tiếp báo giá cả, lấy túi ni lông bỏ vào.
Lúc trả tiền xong, Ngô Thế Huân nhìn túi ni lông trong suốt, hỏi lại: "Cô có túi ni lông màu đen không?"
Bác gái thu ngân hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, đưa bịch ni lông màu đen cho anh.
Lúc trở lại nhà vệ sinh công cộng, vừa vặn có dì lao công đang quét dọn trước cửa.
Ngô Thế Huân suy nghĩ một lúc rồi đi qua, lễ phép nói: "Cháu chào dì!"
Dì lao công ngẩng đầu lên trông thấy một người thanh niên vô cùng đẹp trai, bà thẩn thờ một lúc: "Chào cháu."
Giọng Ngô Thế Huân bình tĩnh, gương mặt không gợn sóng, chỉ chỉ bịch ni lông màu đen trên tay: "Trong đó có một cô bé tên là Lâm Duẫn Nhi, em ấy...."
Bà dì làm vẻ mặt hiểu rõ, cười tủm tỉm buông đồ lau nhà xuống: "Bạn gái "tới" đúng không? Đưa đây cho dì, dì đem vào giúp cho."
Đi tới cửa lại quay đầu hỏi: "Gọi là gì nhỉ?"
" Lâm Duẫn Nhi ạ."
Bà dì gật đầu tiến vào nhà vệ sinh nữ.
Lâm Duẫn Nhi ngồi xổm trên buồng vệ sinh thì nghe ai đó gọi tên mình, lập tức đáp lời hé cửa ra.
Bà dì đưa đồ qua: "Cô bé này, bạn trai cháu không những tuấn tú mà còn rất tri kỉ."
"Bạn trai ạ?" Lâm Duẫn Nhi hơi hoàn hồn, suy nghĩ một lát thì cảm thấy hẳn Ngô Tích đã nói cho Ngô Thế Huân biết rồi.
Cô đang muốn giải thích, bà dì đã đi rồi.
Nhưng Ngô Thế Huân có thể làm tới bước này thì cũng đã rất tri kỉ, giống như mưa đúng lúc. Quả thật là anh trai quốc dân!
Lâm Duẫn Nhi lấy băng vệ sinh trong túi ni lông màu đen ra, ánh mắt dần dần...
Một lời khó nói hết!!
____
Thời điểm mang "Băng vệ sinh" về lại trên xe, Ngô Thế Huân đã ngồi lại vị trí ghế lái, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lâm Duẫn Nhi liếc anh một cái, yên lặng ngồi xuống.
Ngô Thế Huân cho rằng cô xấu hổ, nắm tay ho hai cái, hồn nhiên vô tình mở miệng: "Nếu Tích Tích không nói cho anh biết, em định ngồi trong phòng vệ sinh bao lâu? Đã năm nào rồi, cũng không phải việc gì lớn, có cần nhăn nhó như thế không?"
Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn qua, mỉm cười về phía anh.
Không biết tại sao, Ngô Thế Huân cảm thấy nụ cười này rất không thân thiện.
Lâm Duẫn Nhi hai tay dâng bịch ni lông màu đen lên: "Anh, lòng tốt của anh em xin ghi nhận và giữ gìn, phần còn lại anh giữ lấy mà dùng."
Tai Ngô Thế Huân nóng lên, nghiêng người né tránh: "Anh cần cái này để làm gì?"
"Cho con của anh dùng!"
"....?"
Ngô Thế Huân cảm thấy không thích hợp, do dự lấy món đồ trong bịch ni lông ra —-
Bước đầu tiên của thiên tài, tã giấy!
_______
Trở lại Ngô gia, Ngô Tích nghe Lâm Duẫn Nhi miêu tả, ôm bụng cười ra nước mắt.
Lâm Duẫn Nhi ngồi trên ghế sofa, lấy gối ôm ném lên người cô nàng, rất phiền muộn: "Cậu còn cười, lúc đó tới rất sững sờ khi thấy tã giấy đó. Nơi đó gần ngay nhà nhưng cậu không chịu ra, thế mà tớ phải đến phụ đạo cho cậu, đồ không có lương tâm!"
Vẻ mặt Ngô Tích đầy nịnh nót: "Hôm nay tới 35°C, tớ ra ngoài sẽ bị cháy đen mất. Hơn nữa có anh trai ngay chỗ đó, anh ấy sẽ giúp cậu một chút, ai biết..."
Ngô Tích thật sự không nhịn được nữa, bả vai lần nữa run run.
Lâm Duẫn Nhi liếc mắt: "Anh ấy giúp đỡ cái gì, tớ thấy từ đầu anh ấy đã không có ý mua băng vệ sinh, cho nên mới mua tã giấy ứng phó tớ."
Ngô Tích nhìn gói tã giấy, cười nói: "Nếu không phải ý đó, anh ấy dùng bịch ni lông màu đen làm chi?"
"Không bọc lại mà cứ thế để một dì lao công đưa cho tớ, chẳng lẽ anh ấy muốn bị chê cười đến chết?"
"Nghe cậu giải thích, có vẻ giống thế thật."
Ngô Tích cười càng vui vẻ hơn: "Nhưng mà, cũng có lẽ là lần đầu tiên anh ấy làm việc này trong đời nên mới khẩn trương cầm nhầm."
Nói xong, cô nàng đẩy Lâm Duẫn Nhi: "Cậu nhanh đi thay tã giấy ra đi, tủ trong nhà vệ sinh có băng vệ sinh, dì An mới mua đấy."
_____
Gần tới kì nghỉ hè, không khí nóng muốn đốt người, lá cây bên ngoài rũ xuống không có sức sống.
Điền Hành đến tìm Ngô Thế Huân. Tiến vào phòng khách, cảm nhận được sự tươi mát của căn phòng, cả người đều trở nên thoải mái.
Lúc này Ngô Thế Huân đang ngồi nghỉ ngơi trước cửa sổ sát đất, hai chân bắt chéo, trên gối đặt tài liệu của hạng Lâm Tụy Thủy Lĩnh, đang nhìn chăm chú.
Điền Hành đi tới, trêu chọc nói: "Cuối tuần mà tiểu Ngô tổng còn tăng ca sao?"
Điền Hành so với Ngô Thế Huân lớn hơn hai tuổi, vì hai bên ba mẹ chơi thân với nhau nên hai người cũng quen nhau từ thuở nhỏ.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn lên.
Điền Hành ngồi xuống cạnh anh, chỉ bên ngoài: "Trời nóng thế này mà Tạ Tu Văn kéo anh mày ra ngoài chơi bóng rổ, đúng là đầu óc có bệnh rồi. Anh mày tới đây để đám phán chính sự với mày, đuổi cậu ta đi đi."
Người giúp việc đưa đồ uống ướp lạnh, Điền Hành ngửa đầu uống mấy hớp, gõ gõ mặt bàn: "Này, anh đây kiếm cớ từ chối còn kéo theo cả em đây, khỏi cần cảm ơn. Nếu không thằng nhóc Tạ Tu Văn kia lại kéo theo cả em."
Ngô Thế Huân mỉm cười, ánh mắt vẫn rơi vào trên tập tài liệu, giọng điệu không đếm xỉa tới: "Anh muốn làm anh rể của cậu ta thì cũng nên nịnh nọt một chút, tạo quan hệ với em vợ."
Lâm Duẫn Nhi bước xuống cầu thang tìm nước ấm uống thì thấy Ngô Thế Huân đang ngồi bên cạnh Điền Hành, hơi bất ngờ mỉm cười chào hỏi.
Trước khi ba Ngô Thế Huân tiếp nhận công ty Đằng Thụy thì đã từng hùn vốn với ba Lâm Duẫn Nhi Lâm Lăng Thành mở một công ty It — Khoa học kỹ thuật Doanh Hòa.
Cha của Điền Hành cũng là một thành viên nồng cốt trong đó, nên quan hệ của bọn họ cũng rất gần gũi.
Điền Hành ngẩng đầu nhìn qua, cười với cô: "Duẫn Nhi cũng ở đây sao?"
Ngô Thế Huân thấy cô ôm bụng, sắc mặt có gì đó là lạ, thả văn kiện trong tay xuống: "Em không thoải mái sao?"
Mí mặt Lâm Duẫn Nhi khẽ rung lên: "Em muốn uống một chút nước ấm ạ, trên lầu toàn là nước lạnh."
Ngô Thế Huân kêu cô ngồi ghế sofa, rồi phân phó người làm đi nấu nước gừng mật ong.
Lâm Duẫn Nhi có hơi quýnh, ngồi trên ghế sofa cúi đầu xuống, hai tai dần dần đỏ lên.
Ngô Thế Huân thấy cô không được tự nhiên, nói: "Em lên lầu trước đi, xong rồi thì anh gọi người đưa qua."
Lâm Duẫn Nhi như được đại xá, đứng dậy chạy thẳng lên lầu.
Ngô Thế Huân nghĩ một lúc, tự mình đi tìm ấm bảo bảo gọi người làm đưa lên lầu.
Khi quay lại chỗ ngồi, cánh tay Điền Hành khoác lên bả vai anh: "Người đàn ông mà có em gái trong nhà thường sẽ rất tỉ mỉ cẩn thận phải không?"
Không hiểu tại sao Ngô Thế Huân lại nghĩ tới gói tã giấy, im lặng sờ mũi, không phản ứng mà tiếp túc xem tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro