NẮM LẤY TAY NGƯỜI (10)
Dưới vòi hoa sen, nước chảy ào ào xuống đỉnh đầu tựa như mưa, rơi xuống khuôn mặt và bờ vai rộng của Hướng Tinh Bắc, men theo cơ thể rắn chắc của anh, chảy xuống dưới. Trên da thịt trắng nõn của Chân Chu cũng dính đầy nước, đi ra khỏi phòng tắm, hai người lăn qua lăn lại trên giường, mãi tới khi rạng sáng, Hướng Tinh Bắc mới đi đổi cái ga trải giường ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, sau đó ôm Chân Chu đã mềm nhũn nằm lên giường, đi ngủ.
Dưới cơ thể là chiếc giường khô ráo, trơn nhẵn, cô gối lên lồng ngực Hướng Tinh Bắc, cả người bị cánh tay anh nhốt chặt, thoải mái dễ chịu, ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, đầu cô để trên lồng ngực anh, lười biếng ngáp một cái, giống như được chìm trong mật ngọt.
Sáng sớm hôm sau, cô bị hương thơm của bữa sáng do Hướng Tinh Bắc chuẩn bị đánh thức. Ăn được một nửa, Chân Chu đi lại hôn khóe miệng vẫn còn dính sữa của anh, anh cũng hôn cô, hôn lấy hôn để, bỏ lại bàn ăn, anh ôm cô về phòng.
Nhiều năm qua, giữa hai người đã không nhiệt tình như thế này, Hướng Tinh Bắc giống như bị đè trong Hỏa Diệm Sơn nhiều năm, bây giờ tìm được chỗ thoát ra, mấy ngày hôm nay, Chân Chu luôn bị anh kéo vào trong phòng ngủ, hai người hết hôn rồi lại "làm", hoặc là không "làm" gì cả, cô mệt mỏi rồi sẽ ghé vào ngực anh ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, bên ngoài cửa sổ trời đã sắp tối rồi.
Chạng vạng hôm nay, cô ngồi bên giường cười tủm tỉm để anh mặc quần áo cho mình, sau đó hai người cùng đi ra ngoài hóng gió.
Mười năm trước, Hướng Tinh Bắc rất thích leo núi, bình thường Chân Chu hai đi cùng với anh. Tới nay Hướng Tinh Bắc vẫn còn giữ tấm ảnh hai người chụp chung trên đỉnh núi.
Quanh đi quẩn lại, Chân Chu bị anh dẫn tới chân núi cách trường học cũ không xa.
Con đường đi từ chân núi lên đỉnh núi vẫn giống như mười năm trước, quanh co, cây cối ở hai bên thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện. Mặt trời vừa mới xuống núi, nương theo ánh sáng còn sót lại của ban ngày, tốp năm tốp ba sinh viên trường đại học bên cạnh hoặc là giáo sư tóc bạc tới đây đi bộ.
Chân Chu bị Hướng Tinh Bắc kéo tay, đi rồi lại dừng một chút. Cô không để anh cõng, vậy mà trước khi trời tối, hai người cũng leo được lên đỉnh núi.
Khi xuống núi, cô không thèm đau lòng cho anh, nhảy lên lưng anh để anh cõng cô đi xuống bên dưới, khi khuôn mặt dán vào tấm lưng dày rộng của anh, cô nhắm mắt lại, nghĩ về thời gian tươi đẹp nhất trong tình yêu của hai người.
Một đời luân hồi, rốt cục cũng tìm được đoạn duyên của kiếp này.
Cô lén lút nắm chặt bả vai anh thêm.
Đến chân núi, Hướng Tinh Bắc thả Chân Chu xuống, nhìn đôi mắt của cô chứa ánh lệ.
Anh cầm tay cô, cúi đầu lau nước mắt cho cô, vẻ mặt thoáng lo lắng. "Chu Chu, em sao thế?"
Chân Chu nhìn anh thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, khoác tay anh, đút tay mình vào trong túi áo khoác của anh, kéo anh đi về phía trước. "Đói bụng rồi, em phải về nhà ăn cơm."
Hướng Tinh Bắc nở nụ cười. "Được, em thích gì, về nhà anh cũng nấu cho em ăn."
Chân Chu kéo anh, đầu tựa trên cánh tay anh, thở dài. "Đều tại anh, gần đây ngày nào em cũng ăn, béo lên mất rồi, em còn không dám đi cân."
Hướng Tinh Bắc nắm chặt tay cô, cúi đầu mượn ánh trăng mờ, làn môi ấm áp nhẹ đảo qua vành tai hơi lạnh của cô, dịu dàng nói. "Anh thích em mập một chút mà. Ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn."
Người đàn ông bình thường nghiêm túc như vậy, khi nói ra những câu này lại càng câu dẫn người khác.
Chân Chu há miệng cắn lên tay anh, anh cười kéo cô tới xe rồi mở cửa xe ra cho cô.
Chân Chu ngồi xuống, nhìn qua cửa kính xe, chợt thấy trong bụi cỏ ven đường có một bóng đen.
Một con mèo màu đen!
Cô trợn to mắt nhìn, giật mình "Ah" một cái, nắm chặt cánh tay Hướng Tinh Bắc đang ngồi bên cạnh. "Tinh Bắc, nhìn kìa, mèo đen! Con mèo đen nhà chúng ta."
Hướng Tinh Bắc ngẩn ra, nương theo ánh mắt của cô nhìn ra bên ngoài, chưa kịp mở miệng, Chân Chu đã buông tay anh ra, đẩy cửa xe chạy về bóng đen kia, tới bên cạnh mới nhận ra mình hoa mắt.
Đây không phải con mèo đen thần bí tới nay vẫn khiến Chân Chu không hiểu mình đang mơ hay là sự thật, nó là một con mèo đen xa lạ, cũng không cao bao nhiêu, vô cùng gầy, vì tia sáng mờ mờ nên bóng nó mới bị phóng đại.
Một cái chân của nó bị thương, không chạy nổi, thấy Chân Chu tới gần, nó lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
Chân Chu lập tức ngồi xổm xuống bế con mèo nhỏ lên, đứng lên rồi vội vã đi về phía Hướng Tinh Bắc đang đứng, đưa con mèo nhỏ cho anh xem. "Hình như chân nó bị thương rồi, nhanh đưa nó đi bệnh viện."
Hướng Tinh Bắc nhìn cô, không nói gì, cầm con mèo nhỏ trong tay cô, đưa cô lên xe, sau đó lái xe tới một bệnh viện thú y.
Khi hai người mang con mèo nhỏ mới nhặt kia về nhà đã hơn 9 giờ, Chân Chu không ăn cơm, trước tiên chăm sóc cho con mèo nhỏ. Chân của nó bị quấn băng vải, không thể tắm, cô mua xịt hương lau sơ qua cho nó, sau đó tạo cho nó một cái ổ, vốn muốn để trong phòng khách nhưng lại lo lắng nên đặt cái ổ trong góc phòng ngủ bên giường, bên cạnh để một bát thức ăn cho mèo.
Con mèo nhỏ sợ người lạ, đồ ăn cũng không ăn, nhân dịp Chân Chu không chú ý tới, nó kéo lớp băng vải ở trên chân chạy tới dưới giường không chịu đi ra. Chân Chu nằm úp sấp trên sàn nhà dỗ nó, học nó kêu meo meo muốn dụ nó ra, eo cô bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau.
Hướng Tinh Bắc bế cô lên, xoay người để cô quấn lên eo mình, mặt đối mặt, thở dài. "Nó sợ người lạ, để nó ở đó là được, khi nào nó quen nó sẽ đi ra ngoài."
"Nhưng em sợ nó đói."
Chân Chu vẫn chưa yên tâm, quay đầu nhìn dưới gầm giường.
Anh hôn lên gò má cô. "Em cũng chưa ăn cơm mà. Ngoan, chúng ta ăn cơm đã, nó đói bụng sẽ tự tìm thức ăn." Nói rồi ôm cô ra khỏi phòng ngủ.
Chân Chu cũng biết anh nói có lý, ăn cơm xong rồi quay lại phòng ngủ, thấy con mèo nhỏ đang ăn bát thức ăn cho mèo, cô chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống vuốt ve nó một cái, nó dừng lại, ngửa đầu nhìn cô, khẽ kêu meo một cái.
"Tinh Bắc, nó không sợ em."
Chân Chu vui vẻ ngẩng đầu, nhìn Hướng Tinh Bắc đi vào theo cô.
Hướng Tinh Bắc nhướng mày sờ đầu cô.
Đêm hôm nay, Chân Chu không ngủ ngon giấc, một lát thì nhìn con mèo nhỏ, một lát lại đứng lên chuyển ổ cho nó, rồi lại nói chuyện đi mua đồ cho thú cưng với Hướng Tinh Bắc, nói đi nói lại nhiều lần, tới rạng sáng đèn mới tắt. Con mèo kêu meo meo một cái, cô lập tức tỉnh dậy, mở mắt định vươn tay bật đèn, Hướng Tinh Bắc không chịu được nữa, kéo cô về, đè lên cơ thể cô, làm cô một trận. Một lúc lâu, không gian trở nên yên tĩnh, con mèo nhỏ cũng đã ngủ say, nằm ở trong góc ngáy khe khẽ.
Cánh tay Chân Chu ôm lấy cổ Hướng Tinh Bắc, dán lên ngực anh, nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, trước khi ngủ vì kiệt sức, còn mơ màng nói với anh. "Tinh Bắc...Khi em mới thấy nó, em thực sự nghĩ nó là con mèo đen trước đây chúng ta nuôi....Nếu không có nó, bây giờ chúng ta không thể bên nhau nữa rồi...Không biết bây giờ nó đang ở đâu...Em có hơi nhớ nó..."
Cô mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt đi ngủ.
Bàn tay Hướng Tinh Bắc vỗ nhẹ sau lưng cô, khi cô ngủ say rồi, anh mới mở mắt, quay đầu nhìn về phía con mèo đen đang ngủ say trong góc phòng kia, nhìn một lát lại quay đầu trở mình ôm chặt cô hơn, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
Sáng hôm sau, Chân Chu kéo Hướng Tinh Bắc đi cửa hàng thú cưng mua đồ, cao hứng bừng bừng.
Cô vội vàng xếp ổ mới cho con mèo, Hướng Tinh Bắc ngồi bên cạnh xem tài liệu, nghe tiếng chuông cửa, anh đi ra mở cửa.
"Hướng Tinh Bắc?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, giọng nói nghe có vẻ không vui nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, cố gắng nhẫn nhịn.
Là Biên Tuệ Lan - mẹ Chân Chu.
Chân Chu vội vã đi ra, tới phòng khách thấy Biên Tệ Lan đang cầm cái kính râm mới tháo xuống, trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, từ trên xuống dưới chỉ toàn Hermes, đứng ở ngoài cửa trừng to mắt nhìn Hướng Tinh Bắc.
"Mẹ!"
Hướng Tinh Bắc phản ứng lại, mỉm cười gọi bà một tiếng, mời bà đi vào trong.
"Mẹ, sao mẹ tới đây?"
Chân Chu chạy nhanh tới.
Biên Tuệ Lan đi vào, ánh mắt liếc Chân Chu và Hướng Tinh Bắng, sau đó gật đầu với Hướng Tinh Bắc rồi kéo Chân Chu vào trong phòng tập, đóng cửa lại thấp giọng hỏi. "Xảy ra chuyện gì? Sao nó lại ở đây?"
Vẻ mặt Biên Tuệ Lan bực bội, cao giọng nói. "Hai đứa mày lại bên nhau rồi? Chu Chu, mày nghĩ gì thế? Hướng Tinh Bắc..."
Bà quay đầu nhìn về phía cửa, khẽ nói. "Hướng Tinh Bắc thực sự không hợp với mày! Chuyện thiệt thòi trước đây mày quên rồi sao? Ly hôn mới mấy ngày mày đã bên nó rồi? Mẹ thực sự không hiểu nổi mày trúng tà gì, Trình Tư Viễn tốt như vậy mà còn không thích, lại sống với Hướng Tinh Bắc...."
"Con quyết định tái hôn với anh ấy, mẹ anh ấy cũng biết rồi."
Chân Chu nói thêm. "Mẹ tới làm gì?"
Không có chuyện gì Biên Tuệ Lan cũng sẽ không tới đây, vậy nên Chân Chu hỏi thẳng.
Biên Tuệ Lan lộ vẻ không vui. "Mày có ý gì? Mẹ là mẹ mày, quan tâm mày, thăm mày một chút, không được sao?"
Chân Chu đỡ đầu, chậm rãi nói. "Thật ngại quá, con không nói như vậy. Nếu như không có gì thì chúng ta ra ngoài đi, Tinh Bắc đang ở bên ngoài."
Biên Tuệ Lan kéo cánh tay Chân Chu lại, kéo cô ngồi xuống dựa vào ghế.
"Chu Chu, hôm nay mẹ tới đây, ngoại trừ lo lắng cho con, mẹ cũng có chút chuyện nhỏ muốn nói với con. Trước đây con cũng biết Trình Tư Viễn giúp mẹ đầu tư, nhưng tiền vốn lại không có nhiều, đếm đi đếm lại cũng không được bao nhiêu.."
Bà dùng ánh mắt thân thiết nhìn Chân Chu. "Trình Tư Viễn đang có một hạng mục đầu tư lớn, nó cam đoan với mẹ sẽ có nhiều tiền lời, còn lời hơn mấy lần bây giờ! Tất cả tiền mẹ có cũng đầu tư vào đó rồi, nếu như bây giờ con không có nhiều tiền cho mẹ vay, chúng ta có thể dùng cái phòng này của con để thế chấp. Phòng của con nhất định có thể vay được rất nhiều tiền, cầm đi đầu tư, có Trình Tư Viễn bảo đảm, chỉ cần há mồm chờ sung rụng thôi, có thể kiếm được không ít..."
"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa, không có chuyện này đâu." Chân Chu lập tức từ chối.
Biên Tuệ Lan sửng sốt, nhíu mày lại. "Chu Chu, người khác mẹ sẽ không đầu tư đâu, nhưng đây là hạng mục do Trình Tư Viễn phụ trách, nó có gạt mẹ bao giờ đâu. Có biết bao nhiêu người muốn đầu tư, nếu nó không quan tâm tới mẹ, sao mẹ có cơ hội này? Con sợ gì? Mẹ là mẹ con, mẹ có hại con bao giờ chưa? Không tin thì đi hỏi Trình Tư Viễn đi."
"Mẹ, con chưa nghe nói có chuyện đầu tư một lần đã thu về lợi nhuận cao đâu. Con biết mẹ có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, mẹ có thể đưa nó cho Trình Tư Viễn để anh ấy đầu tư cho mẹ, nhưng mấy chuyện đầu tư kiểu đòn bẩy tài chính này con khuyên mẹ nên quên đi, con cũng không ủng hộ mẹ."
Biên Tuệ Lan nhìn cô chằm chằm, tức giận. "Chu Chu, mày có ý gì? Mẹ nuôi mày lớn như vậy, mày đối xử với mẹ thế sao?"
Chân Chu đứng lên, mở cửa ra ngoài.
Biên Tuệ Lan không làm gì được, theo ra ngoài.
Hướng Tinh Bắc rót vài chén trà, mỉm cười lễ phép nói. "Mẹ, mời mẹ ngồi, con có chuyện muốn nói với mẹ. Con và Chu Chu đã quyết định tái hôn, nếu mẹ rảnh, hôm nào đó con sẽ gặp riêng mẹ, thời gian và địa điểm tùy mẹ, được chứ?"
Biên Tuệ Lan lộ ra nụ cười miễn cưỡng, qua quýt gật đầu, cầm túi lên, nói còn chuyện quan trọng, sau đó nhìn Chân Chu, muốn đi.
Hướng Tinh Bắc tiễn bà xuống dưới, Biên Tuệ Lan nhìn phía sau anh, thấy Chân Chu không đi theo, suy nghĩ một chút kéo Hướng Tinh Bắc tới bên cạnh nói lại những lời mình từng nói với Chân Chu, giận dữ. "Tinh Bắc, con nói xem, cơ hội tốt như vậy mà nó lại không đồng ý. Trình tổng là ông chủ một công ty tài chính lớn, cậu ta sẽ gạt mẹ sao?"
Hướng Tinh Bắc suy nghĩ một chút, nói. "Mẹ, con không công tác trong lĩnh vực này, nhưng mẹ con là người trong giới, con cũng biết chút ít người. Mấy hôm nay khi con về, con có gặp một người quen thuộc với tài chính chính sách, khi ăn cơm còn nghe chú ấy nói một vài câu, nói chuyện đầu tư kiểu đòn bẩy tài chính này không chắc chắn, nghe giọng của chú ấy, chắc là đã để ý tới chuyện này, mượn hôm nào đó cũng sẽ chỉnh đốn lại kiểu đầu tư này. Không phải con không tin Trình tổng, nhưng vì lý do an toàn, con nghĩ mẹ đừng nên đầu tư."
Con gái đã không trông cậy được, Biên Tuệ Lan vốn muốn mở miệng vay tiền anh, ai ngờ chưa mở miệng đã bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng không vui, miễn cưỡng nói. "Không phải mọi người cũng thường dùng đòn bẩy tài chính sao? Cũng chưa có chuyện gì xảy ra mà, không biết người ta đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, mẹ cũng tin Trình tổng. Thôi, không nói nữa, mẹ đi trước."
Bà quay đầu đi về phía xe mình.
Hướng Tinh Bắc bước nhanh tới mở cửa xe thay bà, khi bà ngồi vào, anh nhìn bà lái xe rời đi như một làn khói rồi mới lên nhà.
----
- Đòn bẩy tài chính liên quan đến việc sử dụng nợ để thu lợi nhuận trên tài sản. Ví dụ:
Mary sử dụng 400,000USD của mình để mua 40 mẫu đất với giá là 400,000USD. Mary không sử dụng đòn bẩy tài chính.
Sue sử dụng 400,000USD của mình và mượn thêm 800,000USD để mua 120 mẫu đất với giá là 1,200,000USD. Sue sử dụng đòn bẩy tài chính. Sue đang kiểm soát khu đất trị giá 1,200,000USD chỉ với 400,000USD từ chính tiền của mình.
Nếu giá trị bất động sản của Sue và Mary tăng lên 25% và họ bán đi. Mary lời 100,000USD (400,000$x0,25=100,000$),từ vốn 400,000USD của mình (tương đương mức lợi nhuận 25%). Sue lời 300,000USD (1,200,000x0,25=300,000$), từ vốn 400,000USD của mình (tương đương mức lợi nhuận 75%). Đó là khi Sue sử dụng đòn bẩy hiệu quả.
Trong trường hợp, bất động sản của Sue và Mary giảm 10% và họ bán đi. Thì Mary chỉ mất 40,000USD, nhưng Sue sẽ thiệt hại đến 120,000USD (tức 30% vốn đầu tư của mình)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro