NẮM LẤY TAY NGƯỜI (4)

"Hướng...tiên sinh?"

Vì quá mức ngạc nhiên, bây giờ Trình Tư Viễncmới kịp phản ứng, nhanh chóng liếc nhìn Chân Chu.

"Là như vậy, phòng làm việc có tổ chức một buổi tiệc mừng, hay là Hướng tiên sinh đổi thời gian..."

"Xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng phải lập tức nói cho cô ấy biết."

Hướng Tinh Bắc nắm tay Chân Chu, khẽ gật đầu với Trình Tư Viễn và Phương Quyên, đưa cô xoay người đi về phía trước.

Tay của cô được anh nắm thật chặt, Chân Chu có thể cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay của anh len lỏi vào trong tim cô, thấm vào da thịt cô.

Cô bỗng nhiên thấy choáng váng, tất cả máu trong cơ thể đều chảy lên tim, đầu óc không còn cảm giác, cái gì cũng không nói, được anh dẫn đi, có chút không theo kịp bước chân anh, mãi tới khi dừng trước xe của anh.

Anh mở cửa xe, để cô ngồi xuống, sau đó đóng cửa lại rồi vòng qua phía ghế lái, ngồi lên xe, đầu tiên cúi người qua thắt dây an toàn cho cô rồi mới cho xe chạy.

Hành động này quen thuộc và tự nhiên đến thế.

Từ khi hai người còn trẻ, khi cô bắt đầu ngồi lên chiếc xe anh lái, mỗi lần lên xe anh đều thắt dây an toàn cho cô, bởi vì cô chưa bao giờ tự mình làm như vậy.

Cô không thích, nó siết chặt, khiến cô rất khó chịu, cô cũng tin anh sẽ bảo vệ tốt cho cô. Khi ấy anh cười, nói, anh đương nhiên sẽ bảo vệ cô, nhưng khi lên xe của anh, cô nhất định phải thắt dây an toàn, đó là quy tắc, phải tuân theo. Cô giận dỗi, nói mình tại sao lại thích một người bảo thủ như anh, anh mỉm cưới nói, cũng ổn mà, sau đó anh thắt dây anh toàn cho cô, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước rồi cho xe chạy.

Tiếng chốt khóa vang lên, khi anh ghé sát lại gần cô, sợi tóc cọ lên trên má cô, để lại cảm giác ngứa ngáy, trong hơi thở của cô cũng xuất hiện mùi hương quen thuộc của anh, sạch sẽ lại ấm áp.

Anh không hút thuốc lá, chắc bây giờ cũng như vậy.

Lông mi Chân Chu khẽ run lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Anh nổ máy xe, cũng không lập tức lái ra ngoài, tay khoát lên tay lái, quay sang nhìn cô.

"Đi Vân Trang được không?"

Vân Trang là một quán trà cách chỗ cô không xa.

"Đưa em về nhà đi, em mệt rồi."

Cô khẽ nói, đầu dựa vào lưng ghế, khuôn mặt nghiêng về phía cửa sổ, vẻ uể oải hiện lên trên gương mặt lúc trước vẫn còn phấn chấn.

Một lát sau, cô cảm thấy hai vai ấm áp. Hóa ra là anh cởi áo khoác ra, khẽ đắp lên người cô, sau đó lại xe chạy về phía trước.

Gần nửa đêm rồi nhưng thành phố này vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Rạp hát lớn cách chỗ cô hơi xa, dọc theo đường đi, ánh đèn liên tục hắn vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng còn chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, cô chôn mặt trong áo khoác của anh, nhắm hai mắt lại.

Ba mươi phút sau đã tới nơi.

Cô ở đây đã nhiều năm, trước đây Hướng Tinh Bắc về cũng ở đây mấy lần, biển số xe của anh vẫn còn được hệ thống tự động phân biệt ô tô vào ra trong khu chung cư, anh lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, chậm rãi đi vào rồi tắt máy.

Chân Chu đã ngủ, nửa gương mặt núp vào trong cổ áo, không nhúc nhích.

Hướng Tinh Bắc hơi đưa người qua nhẹ nhàng cởi dây an toàn cho cô, cô vô thức chôn trong áo anh, cái trán tựa lên cổ anh, sợi tóc đen rủ xuống.

Trong tầng hầm để xe vô cùng yên lặng, trong hơi thở của Hướng Tinh Bắc đột nhiên đong đầy mùi hương thơm ngát của cô, hô hấp của anh bị kìm hãm, cả người cứng đờ, vẫn duy trì tư thế cúi xuống bên cạnh cô, không nhúc nhích.

Sau lưng có xe chạy vào trong, chiếu một luồng sáng về phía bọn họ, chiếc xe thể thao gào thét chạy tới đây, phát ra tiếng khiến Chân Chu tỉnh giấc.

Cô hơi gật gù, chậm rãi mở mắt ra.

Trước khi cô phát hiện ra, Hướng Tinh Bắc đã ngồi ngay ngắn.

Hai tiếng tập trung tinh dần và tiêu hao thể lực cho buổi biểu diễn tối nay khiến Chân Chu mới vừa khỏi bệnh cảm thấy mệt mỏi, không nghĩ tới chuyện mình lại ngủ say như vậy.

"Ngại quá..."

Cô cởi áo khoác đang đắp trên người mình trả lại cho anh.

Hướng Tinh Bắc cầm áo khoác. "Không sao đâu."

"Lên nhà đi."

Chân Chu tự mở cửa xe đi xuống, nói một tiếng.

Anh lặng lẽ theo cô xuống xe, cùng nhau đi vào thang máy, sau đó ra ngoài. Cô dùng vân tay mình mở cửa, đi vào nhà, bật đèn rồi nói với người đàn ông đang đứng ngoài cửa. "Vào đi."

...

Hướng Tinh Bắc nhìn căn phòng lộn xộn, ánh mắt nhìn lên bao thuốc lá D**idoff dở được đặt trên bàn trà.

Chân Chu vội vàng dùng tạp chí che bao thuốc lá lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh, chỉ nói. "Anh muốn nói chuyện gì với em?"

Hướng Tinh Bắc ngồi xuống phía đối diện, mười ngón tay đan vào nhau, ban đầu vẫn không nói gì.

Chân Chu cũng không thúc giục anh, chỉ dựa vào lưng ghế salon, nửa người nằm gọn trong ghế khiến cô càng thêm nhỏ bé, giống như chỉ chớp mắt một cái là đã biến mất.

"Chu Chu..."

Anh rốt cục cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Lần này anh về đây thực ra là muốn hỏi em tại sao hôm đó em lại gửi lời nhắn kia cho anh?"

Chân Chu cúi đầu xuống, không trả lời.

Anh tiếp tục nói. "Lần trước sau khi em tới căn cứ, chúng ta ly hôn, anh biết anh khiến em vô cùng thất vọng, ban đầu anh cũng không ôm bất cứ hy vọng gì về quan hệ của chúng ta. Nhưng hôm đó...Khi anh nhận được lời nhắn của em, anh cảm giác..."

Anh chần chờ một chút.

"Có lẽ là anh tự mình đa tình, nhưng anh có cảm giác em vẫn còn tình cảm với anh, vậy nên anh mới về đây, anh muốn tự mình hỏi em một lần nữa..."

Chân Chu hơi cúi đầu, tiếp tục yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Hướng Tinh Bắc cũng yên lặng, một lát sau đứng dậy khỏi salon tới trước cửa sổ sát đất kéo cửa sổ ra, đứng ở trước cửa sổ, sau đó xoay người bước nhanh về phía cô, nửa ngồi nửa quỳ nắm lấy hai bàn tay cô, để hai bàn tay cô đan vào nhau, đặt trên đầu gối, sau đó dùng tay mình bao lấy tay cô.

"Chu Chu, anh không dám xin em có thể yêu anh như trước đây. Ba ngày trước, anh từng tới bệnh viện thăm em, khi đó em ngủ rồi, giống như đang nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng ấy, anh nghe thấy em gọi tên một người đàn ông, tràn đầy cảm tình với cái tên đó..."

Vẻ mặt anh lộ vẻ kiềm chế, nắm lấy hai tay cô càng thêm chặt.

"Trước đây khi em gặp anh nói chuyện ly hôn em cũng từng nói, em nói em thích người khác. Có phải người kia là người mà em nằm mơ hay không? Anh không biết người đó là ai, nhưng nếu có thể khiến em thích như vậy, chắc chắn là một người xuất sắc. Anh không phủ nhận anh cảm thấy ghen tị với người ta, trước đó anh cũng nghĩ bản thân mình cần phải buông tay, không quấy rầy em nữa, nhưng anh nghĩ nhiều lần vẫn là tiếp tục quay lại tìm em. Chu Chu, chỉ cần em còn một ít tình cảm với anh, anh xin em, có thể cho anh một cơ hội để anh theo đuổi em lần nữa, bù đắp cho em được không?"

Chân Chu chậm rãi ngẩng đầu lên, ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông anh tuấn y như trong giấc mơ, khóe mắt hơi hồng, trong mắt giăng sương mờ.

Hướng Tinh Bắc nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

"Chu Chu, mười năm trước anh vừa gặp đã yêu em, mười năm sau, anh vẫn yêu em như trước, tình cảm của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi." Anh chậm rãi nói.

Lớp sương mờ trong mắt biến thành nước mắt, chảy dọc theo viền mắt Chân Chu, càng ngày càng nhiều, chảy tới gò má của cô, giống như chuỗi chân châu liên tục lăn xuống.

"Hướng Tinh Bắc!" Cô nghẹn ngào gọi tên anh, bàn tay vòng qua cổ, ôm chặt lấy anh.

Hướng Tinh Bắc khựng lại một lát, trở tay ôm cô vào lòng.

Chân Chu chôn mặt trong bờ vai anh, nhắm mắt lại, ban đầu còn cố gắng chịu đựng, dần dần lại nức nở, anh vỗ nhẹ sau lưng cô, dỗ cô giống như dỗ một đứa nhỏ, cô lại khóc nhiều hơn, sau đó thở không thông, cơ thể không ngừng run rẩy.

Hướng Tinh Bắc đứng lên, ngồi xuống ghế salon ôm lấy cô, liên tục an ủi. "Chu Chu, em sao thế? Có chuyện gì, nói cho anh biết."

Chân Chu nắm chặt vạt áo của anh khiến nó nhăn nhúm, cô khóc thút thít, liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Em nói với anh đi, đừng giữ ở trong lòng, chuyện gì cũng được." Anh không đành lòng, cố gắng lau đi nước mắt của cô, lòng bàn tay nhanh chóng ướt đẫm.

Chân Chu khóc không ngừng, vùi đầu vào trong ngực anh.

Anh chưa từng bảo cô đừng khóc, anh chỉ ôm chặt lấy cô, để mặc cô khóc trong ngực mình, giống như đứa nhỏ mãi vẫn không tìm được đường về nhà.

Cô khóc rất lâu, sau đó cũng yên lặng, rúc trong lồng ngực anh không nhúc nhích, chỉ khẽ nấc, còn ợ một cái. Hướng Tinh Bắc kéo khuôn mặt cô ra ngoài, gỡ sợi tóc đang dính trên gò má cô ra sau tai, đầu ngón tay khẽ chạm lên đôi mắt sưng đỏ của cô, nói. "Em có chuyện gì, cứ nói với anh đi." Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh không cho cô từ chối.

Chân Chu chậm rãi tựa vào ngực anh, mở mắt ra, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, một lát sau, nước mắt lại lần nữa dâng trào.

"Hướng Tinh Bắc, có phải cái tên anh nghe trong bệnh viện là Từ Trí Thâm không?" Cô khóc thút thít, sau đó thấp giọng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro