SÂU TRONG HỒNG TRẦN (20)
Từ Trí Thâm ôm Chân Chu vào phòng ngủ, chân đá mạnh lên cửa, chưa kịp để cô nằm lên giường đã cúi đầu hôn lên môi cô, ngã xuống giường, đè cô bên dưới.
Khác với cái hôn mềm mại như cánh bướm của cô, anh mạnh mẽ, bá đạo, vội vàng, nghiền cánh môi cô một lát, lưỡi len vào miệng của cô, bắt đầu công chiếm.
Mười đầu ngón tay thon dài có lực của anh xen vào giữa tóc cô, siết chặt lấy, giữ đầu của cô, không cho cô né tránh hay lùi bước. Chân Chu nửa ngọt ngào, nửa mở miệng, ngoại trừ nhắm mắt thừa nhận anh cũng chẳng thể làm gì khác.
Hơi thở nóng mang theo mùi rượu phả vào mặt cô rồi tới cổ cô, giống như côn trùng, chui vào từng lớp da thịt của cô, vừa mềm vừa tê khiến cô sợ run, lông mi run rẩy, da thịt nổi lên một lớp da gà, giống như cảm thấy cô đang thuận theo anh, anh lại hôn sâu, càng ngày càng mạnh mẽ, anh khiến cô thở không thông, hai gò má xinh đẹp hiện lên một tầng đỏ ửng giống như bị anh chuốc say.
Khi đầu óc cô rơi vào khoảng không, anh buông cô ra, sức nặng áp lên người cô cũng dần biến mất.
Chân Chu rốt cuộc cũng có thể thở, cô như con cá sắp chết, cánh môi bị anh mút mát tới sưng lên, mở miệng hít luồng không khí mới mẻ rồi mở mắt nhìn.
Anh cũng không rời khỏi cô, chỉ cởi quần áo trên người.
Anh bắt đầu cởi quân phục, nhanh chóng cởi từng cúc áo trên người, cuối cùng ngay cả thắt lưng cũng vứt xuống đất, quần áo và bao súng mang theo rơi xuống sàn nhà, tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên âm thanh va chạm.
Khi cởi áo, anh vẫn luôn nhìn cô dưới cơ thể mình, hai mắt không chớp.
Anh nhanh chóng cởi tất cả ràng buộc trên người, lại đè cô xuống, đối diện với cô, vươn tay ra, mu bàn tay thô ráp nhẹ vuốt ve một bên má ửng hồng của cô, nhắm mắt lại, giống như bị cảm giác chạm vào da thịt của cô đánh thức, lập tức mở mắt ra, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của cô rồi cúi đầu hôn cô lần nữa.
Dục vọng mãnh liệt và khao khát tới từ người đàn ông sâu như biển, giây lát đã khiến cô mơ màng.
Trước khi Chân Chu đắm chìm trong cảm giác này, rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh táo, dựa vào tia lý trí cuối cùng còn sót lại, dưới sự áp chế của anh, vùng vẫy như cá nằm trên thớt, uốn éo muốn trốn khỏi anh.
Rốt cục anh cũng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh rủ xuống, đôi mắt khẽ chớp, tơ máu giăng như mạng nhện trong mắt càng thêm rõ ràng, ánh mắt nhìn cô chăm chú lại dường như có chút hoang mang.
"Em không thích anh sao?"
Hơi thở của anh nặng nề, giọng nói khàn khàn, đôi môi khô khốc lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, nỉ non bên tai cô một câu, râu dưới cằm hai ngày chưa cạo cọ cọ lên gò má và cổ của cô. Trong sự run rẩy của Chân Chu, cả khuôn mặt anh đè lên nụ hoa trần truồng trên ngực, giống như trả thù, dùng hai gò má cọ cọ, trên da thịt trắng như tuyết hiện lên vệt đỏ ửng.
Hai tay Chân Chu nắm chặt tóc anh, ngăn cản anh tiếp tục tàn sát bừa bãi trên người mình, trong cổ họng vang lên tiêng rên đau đớn lại thoải mái.
Quá nhanh, đã vượt qua suy nghĩ của cô rồi.
Cho tới giờ phút này, cô vẫn chưa hiểu tại sao khi ở dưới lầu cô lại bỗng nhiên hôn anh.
Có lẽ là vì đã lo lắng cho anh cả đêm, tới khi anh về, cái dây kéo căng kia đã bị nới lỏng, tình cảm đè nén suốt bấy lâu nay bỗng nhiên không thể kiềm chế được.
Có lẽ là giây phút ấy, lời nói trái lương tâm của anh trước mặt cô đã khiến cô rung động.
Chỉ là lý do đơn giản rằng cô yêu người đàn ông này, vì vậy bước ngoặt này hôm nay là do cô bị anh kích thích, anh khiến cô không để ý tới sự rụt rè, cẩn thận nữa, mạnh dạn tới gần anh, muốn cho anh biết tình cảm của cô dành cho anh.
Mặc dù dáng vẻ này hèn mọn như thế.
Thế nhưng sau đó, phản ứng mạnh mẽ của anh và chuyện xảy ra bây giờ, ngay cả chuyện sắp xảy ra kia lại không nằm trong dự đoán của cô.
Khi ấy, cô chỉ muốn hôn anh, thật sự chỉ đơn giản như thế thôi.
Cô run rẩy, cố gắng chống lại cảm giác nóng như lửa mà anh mang tới cho cô, hai tay đẩy hai vai dài rộng của anh, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn anh.
Một lát sau, anh cầm bàn tay đang đẩy vai mình, dùng bàn tay mình nắm lấy cổ tay cô, ngăn chặn sự kháng cự của Chân Chu.
"Anh không có người phụ nữ nào khác. Anh chỉ muốn em thôi, em có thể làm người phụ nữ của anh được không?"
Đôi mắt phiếm hồng của anh nhìn cô chằm chằm, dùng giọng nói khàn khàn không cho cô từ chối, thốt ra từng câu từng chữ.
...
Giường ngủ lộn xộn, quần áo và đồ dùng hàng ngày rơi đầy đất.
Chân Chu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Từ Trí Thâm bên cạnh mình.
Trước khi anh về nhà, có uống rất nhiều rượu, cũng thấy rất mệt mỏi, sau khi thỏa mãn xong ôm chặt lấy cô, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hơi thở của anh đều đều, đôi lông mi đen dày rủ xuống dưới. Anh nằm bên cạnh cô, một chân quấn lấy đùi của cô, cánh tay để ngang trước ngực cô, bàn tay nắm chặt nơi gò bồng mềm mại của cô, khiến cô cảm thấy nặng nề, có cảm giác bản thân bị chiếm làm cửa riêng.
Cô nằm cạnh anh, yên lặng nằm một lát, sau đó cảm thấy cơ thể nhớp nháp, rất khó chịu, cũng ngủ không yên.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trống trải, còn hơi phiền muộn.
Cô khẽ nâng cánh tay anh khỏi cơ thể mình, cũng đẩy cái chân của anh ra, sau đó cố gắng không đánh thức anh, đứng dậy nhặt quần áo rơi đầy đất, qua loa mặc vào, rón rén ra khỏi phòng ngủ của anh, về gian phòng của mình.
Cô khóa cửa lại, tới phòng tắm tắm rửa một lượt, rửa sạch mồ hôi trên người và vết tích quấn quýt với anh giữa hai chân tối hôm qua, sau đó nằm lên giường.
Mới rồi anh thực sự yêu thương cô, nhưng dù cho như vậy vẫn khiến cơ thể cô đau nhức, tắm một cái rồi nằm xuống, cảm giác mệt mỏi liên tục lan tràn bên ngoài.
Mặc dù có chút tâm sự, thế nhưng dưới sự mệt mỏi, cô vẫn phải nhắm hai mắt lại.
Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, trong bóng tối vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ngủ không sâu, lập tức mở mắt.
"Là anh, em mở cửa đi nào."
Giọng nói của Từ Trí Thâm vang lên, nghe hết sức dịu dàng.
Chân Chu cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, không biết đối mặt với anh thế nào, giả bộ đang ngủ.
Ngoài cửa yên lặng một lát, lại vang lên tiếng đập cửa. "Mở cửa cho anh nào."
Chân Chu trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân của anh dần dần biến mất, hình như đã đi rồi, một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên, ổ khóa phát ra âm thanh.
Anh dùng chìa khóa mở cửa, đi vào trong rồi bật đèn tường.
Chân Chu vẫn nằm sấp trên giường như cũ, không nhúc nhích.
Anh ngồi xuống bên giường của cô, cầm bả vai cô khẽ lật cô lại.
Chân Chu không dám thở mạnh, tiếp tục nhắm mắt, hàng mi lại run lên khiến cô bị phát hiện.
Cô có thể cảm giác được người đàn ông này đang ngắm nhìn mình, khuôn mặt cô dần đỏ lên, muốn mở mắt nhưng lại ngại ngùng.
"Bé cưng! Còn muốn giả vờ ngủ tới khi nào?"
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, Chân Chu cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, anh cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp hôn lên mí mắt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro