Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân
Ngồi trên xe, hai tay Tô Dĩ Hoan điều chỉnh vô lăng, hai mắt nhìn thẳng, không chút hoang mang chậm rãi chạy về phía trước.
Xe của cô vừa ổn định lái đến ngã tư, đèn giao thông liền chuyển sang màu đỏ.
Mà phía sau cô, chiếc xe thể thao màu đỏ bị chặn lại phát ra tiếng còi dồn dập, thể hiện sự bất mãn đối với sự chậm chạp của cô.
Bỏ mặc ngoài tai tiếng còi thúc giục, xe của Tô Dĩ Hoan tiếp tục chạy với tốc độ trung bình.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc BMW màu đỏ đạp ga, phi lên vượt qua xe của cô.
Hình như cô nhìn thấy người lái xe BMW thò đầu ra, giơ một ngón giữa về phía cô, khẽ nguyền rủa, "Đồ đàn bà thúi."
Đây là biểu hiện rõ ràng của chứng cuồng xe hơi. Cô rất muốn nói với người lái xe rằng nếu không kiểm soát cảm xúc này, mặc cho nó phát triển, rất có thể sẽ kéo dài thành chứng rối loạn cảm xúc.
Tiếc rằng, tài xế BMW đó chỉ để lại cho cô một bóng lưng dần tiêu tan.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở ghế lái phụ vang lên.
Tô Dĩ Hoan liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.
Mấy chữ to họ Tô nào đó không ngừng nhảy lên màn hình điện thoại di động.
Thấy vậy, Tô Dĩ Hoan hơi hoảng hốt, chiếc xe cũng không đúng lúc mà vượt đèn đỏ luôn.
Nhạc chuông tắt.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại di động im lặng một lát lại vang lên.
Tô Dĩ Hoan nhíu mày, nhanh chóng dời tầm mắt đi. Nhưng tiếng chuông điện thoại di động ở ghế lái phụ lại không chịu buông tha, bày tỏ nếu Tô Dĩ Hoan không nghe máy thì nó vẫn sẽ kêu không ngừng nghỉ.
Do dự nửa ngày, Tô Dĩ Hoan dừng xe bên lề đường.
Lúc này, khuôn mặt vẫn luôn nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào lại có chút khác thường.
Điện thoại di động kết nối, phía đối diện truyền đến tiếng kêu non nớt của trẻ con, "Chị ơi, em là Đoàn Đoàn."
Tô Dĩ Hoan sửng sốt.
Điện thoại di động ở bên kia dường như đã bị cướp đi.
Ngay sau đó là một mảnh yên tĩnh.
Ngay khi Tô Dĩ Hoan chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia mới truyền đến thanh âm cực kỳ trấn định của người đàn ông trung niên, "Dĩ Hoan, đang bận sao? Vừa rồi Đoàn Đoàn vô tình bấm nhầm mới gọi điện thoại cho con."
"Ồ."
Lại là một mảnh yên tĩnh, người bên kia mở miệng trước, "Dĩ Hoan, buổi tối trở về ăn cơm đi, hôm nay dì Lý có làm sủi cảo."
"Không được, phòng nghiên cứu của tôi vẫn còn công việc." Tô Dĩ Hoan không chút do dự mở miệng cự tuyệt như mọi ngày.
"Nếu không..., nếu không thì hôm nay làm xong việc rồi, trở về nhà một chuyến đi, Đoàn Đoàn nó nhớ con, bây giờ đang nháo loạn đòi muốn gặp con." Người đàn ông lên tiếng thương lượng với Tô Dĩ Hoan.
Đang lúc Tô Dĩ Hoan do dự, điện thoại được đưa đến tay Đoàn Đoàn.
Chỉ nghe thấy bên trong ống nghe truyền đến tiếng nói bi bô của trẻ con, "Chị ơi, Đoàn Đoàn rất nhớ chị."
Không biết nên cự tuyệt như thế nào, Tô Dĩ Hoan đang ngập ngừng sắp xếp lại ngôn ngữ.
"Dù muộn thế nào đi nữa, chúng ta vẫn sẽ đợi chị về ăn tối."
Điện thoại cúp máy, cũng cắt đứt lời phản bác của Tô Dĩ Hoan. Cầm điện thoại trên tay, Tô Dĩ Hoan ngây người, đây không phải phong cách của người kia.
Do dự mãi, cuối cùng cô cũng quay đầu xe.
Cô là người có tính nguyên tắc rất cao, mặc dù vừa rồi không được tính là đã đáp ứng, nhưng cô vẫn chưa kịp cự tuyệt nên miễn cưỡng cũng coi như là chấp nhận.
Thật ra, nhà của người kia cách viện nghiên cứu của cô rất gần, bất quá chỉ hai mươi phút lái xe thôi.
Trong tiểu khu nước chảy róc rách, những cây cổ thụ xanh mướt bao quanh, hoàn cảnh nơi đây rất tốt.
Tầm mắt Tô Dĩ Hoan dừng lại trên xích đu được dựng lên trong đình cách đó không xa.
Trước kia cô nhìn thấy ba mẹ nhà người khác đều mang theo con mình đến chơi đu dây, cô cũng ầm ĩ đòi ba dẫn mình đến chơi, ban đầu ba luôn từ chối vì công việc bận rộn, mãi cho đến khi cô rời đi cũng không chưa từng chơi cùng cô lần nào.
Sau đó, xảy ra sự kiện kia, hầu hết nhưng thứ đồ trẻ em thích chơi cô đều chán ghét.
Một lớn một nhỏ đứng bên cạnh xích đu dường như cũng nhìn thấy cô rồi.
Tiểu gia hỏa mặc váy công chúa màu hồng phấn nhanh chóng nhào về phía cô, ôm chân cô, ngọt ngào mở miệng, "Em biết ngay là chị sẽ tới mà, chắc chắn chị cũng nhớ Đoàn Đoàn rồi."
Vẫn không quen với sự nhiệt tình của bất luận kẻ nào, Tô Dĩ Hoan dè dặt, cẩn thận dời thân mình đi.
Trong tay trống rỗng, Đoàn Đoàn nhíu mày, 'oa' một tiếng liền muốn khóc lớn lên.
Người phía sau kịp thời kéo cô bé vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, tựa như an ủi.
"Quay về rồi? Đi thôi, về nhà ăn cơm, dì Lý đã chờ rất lâu rồi."
Tô Dĩ Hoan lẳng lặng đánh giá người trước mặt.
Lần gần đây nhất gặp ông là lúc cô mới về nước, hiện giờ bất quá chỉ hơn nửa năm, hắn nhìn như đã già đi rất nhiều.
"Làm sao vậy?" Tô Minh đi ở phía trước quay đầu lại nhìn con gái đã lâu không gặp.
Tám năm trước cô đã ra nước ngoài, trong thời gian đó, liên lạc giữa hai người cũng rất ít ỏi, mãi cho đến khi cô về nước, hắn rốt cuộc mới gặp cô một lần.
Mà hôm nay hẳn là lần đầu tiên cô trở về ngôi nhà này sau tám năm.
Cửa phòng mở ra, người phụ nữ chẳng lớn hơn cô là bao tuổi liền tiến lên nghênh đón, thân thiết mở miệng, "Hoan Hoan, trở về rồi, tôi có làm sủi cảo, còn có gà nướng hạt dẻ mà con thích ăn nhất."
Tô Dĩ Hoan gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Người phụ nữ lại cười hì hì trả lời, "Hoan Hoan, nếu không thì con đến phòng mình nghỉ ngơi trước một chút, gà nướng hạt dẻ này còn phải đợi thêm một thời gian mới có thể ngấm gia vị."
"Phòng của con vẫn còn giống như trước đây." Tô Minh nói.
Hai người bọn họ vẫn cảm thấy xấu hổ như năm đó, cho nên vội vàng cần phải đuổi cô đi.
Cô vẫn không rõ lúc trước là ông không hỏi ý kiến của cô liền đuổi cô ra nước ngoài, vậy những tin nhắn mà hắn gửi cho cô những năm gần đây là sao?
Lười lãng phí tế bào não của mình, Tô Dĩ Hoan yên lặng đi lên lầu.
Lúc cô lên lầu, người phụ nữ trẻ tuổi liền ôm chầm lấy Tô Minh, ngữ khí nhẹ nhàng, "Em đã nói Hoan Hoan sẽ trở về mà."
Nụ cười của người đàn ông nở rộ trên khuôn mặt, "Là anh nợ con bé, hy vọng sau này có thể bù đắp được."
"Một ngày nào đó Hoan Hoan sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ lúc đó của anh."
Căn phòng của cô vẫn như trước đây, tủ sách chất đầy các thể loại sách.
Tô Dĩ Đoàn đứng ở bên cạnh bàn, thật cẩn thận nhìn Tô Dĩ Hoan.
Cô bé rất thích người chị gái này, bé cảm thấy rằng chị rất thông minh, lại còn xinh đẹp.
Nhân tiện, chị gái của bé cũng xuất hiện rất nhiều trên TV và cả tạp chí nữa.
Khi nhóc đưa một cuốn tạp chí phỏng vấn chị gái mình cho bạn cùng bàn xem. Ngày hôm sau, người bạn cùng bàn mà bé vẫn luôn phớt lờ liền mang theo rất nhiều đồ ăn ở nhà đến cho bé. Nói là mẹ bạn ấy muốn đưa cho bé.
Vậy nên, kể từ đó cô nhóc đã có thêm một cái đuôi nhỏ.
Các bạn cùng lớp của bé thì ghen tị với cô vì có một chị gái xinh đẹp như vậy. Nhưng thời gian trôi qua, mọi người đều nói là nhóc lừa gạt mọi người.
Chị gái của bé thông minh như vậy, sao nhóc có thể ngu ngốc như thế chứ.
Bị nhìn chăm chú như vậy có chút mất tự nhiên, Tô Dĩ Hoan đem một quyển sách đặt ở trước mặt Tô Dĩ Đoàn.
Là phiên bản tiếng Trung của 'Người Đua Diều', khi cô năm tuổi, cô đã có thể đọc một số phiên bản tiếng Trung của các danh tác nổi tiếng để hiểu chữ.
Chờ đến khi cô học trung học cơ sở liền đổi phiên bản tiếng Trung thành phiên bản tiếng Anh đầy đủ.
Tiểu tử kia không hiểu ra sao, bất quá nếu là chị gái cho nhóc, nhóc vẫn cầm lên nghiên cứu một hồi thật lâu.
Lời bình, 'Tôi thật thích mặt trên của cái diều này."
Tô Dĩ Hoan sửng sốt, nhưng vẫn mở miệng, "Nhóc xem xong chương đầu tiên, có chữ nào không biết thì đánh dấu lại, lát nữa tôi sẽ nói cho nhóc nghe."
Thật vất vả mới được chị giao cho một chuyện, dĩ nhiên Đoàn Đoàn sẽ không phản bác.
Ngồi xuống bên cạnh Tô Dĩ Hoan, giơ sách vở nghiên cứu cả nửa ngày.
Không chữ cũng không biết a.
Càng nhìn càng muốn ngủ là sao?
Tô Dĩ Đoàn chân ngắn chạy lon ton đến phòng bên cạnh cầm lấy một quyển truyện, đưa tới tay Tô Dĩ Hoan, làm nũng nói, "Chị ơi, em muốn nghe cái này."
Tô Dĩ Hoan nhàn nhạt liếc mắt một cái, là một quyển sổ hoa rực rỡ.
Tiểu gia hỏa kéo kéo tay áo của cô, "Ba ba nói đễn đoạn hoàng tử hôn môi công chúa rồi."
Một cuốn truyện cổ tích? Cô không thích nó.
Thấy Tô Dĩ Hoan không động đậy, tiểu gia hỏa kia liền sắp khóc lên.
Không thể làm gì được, Tô Dĩ Hoan có chút không được tự nhiên cầm lấy quyển sách màu sắc rực rỡ này.
Không quá thuần thục đọc to từng chữ một.
Ngoài cửa,Tô Minh đang bưng hai ly nước trái cây không đành lòng quấy rầy, nhếch khóe miệng, yên lặng rời đi.
Hy vọng Đoàn Đoàn có thể bù đắp cho phần tuổi thơ mà Dĩ Hoan bị thiếu.
Đoàn Đoàn đã gối đầu lên bàn học mà rơi vào giấc ngủ nông.
Tô Dĩ Hoan đang do dự có nên đánh thức cô nhóc hay không, Tô Minh đã từ bên ngoài đi vào, ôm Tô Dĩ Đoàn vào lòng, "Mỗi lần con bé đều như vậy, bất kể khi nào, ở đâu, chỉ cần nghe sách truyện thì sẽ ngủ."
Trong lòng Tô Dĩ Hoan hiện lên một chút mất mát, chắc hẳn ông thường xuyên ôm Đoàn Đoàn trong ngực rồi đọc truyện cho bé nhỉ, trước kia ông rất ít khi ôm cô.
Nhận ra Tô Dĩ Hoan khác thường, Tô Minh đem đề tài chuyển hướng, "Cơm đã làm xong rồi, xuống ăn đi."
Tô Dĩ Hoan gật đầu, đứng dậy, cũng không có quá nhiều khách sáo.
Vừa đi tới cầu thang, đồng hồ ở cổ tay cô liền phát ra ánh sáng màu đỏ.
Chiếc đồng hồ này cô thiết bị đặc biệt cô được trang bị, một khi nhiệt độ phòng nghiên cứu của cô cao hơn nhiệt độ bình thường, nó sẽ phát ra cảnh báo.
Hoảng hốt đi xuống lầu, suýt nữa thì vấp ngã mắt cá chân.
May mắn Tô Minh phía sau kịp thời ra tay ổn định thân hình giúp cô.
"Xin lỗi, viện nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì đó, tôi phải chạy tới đó khẩn cấp."
Dứt lời, không đợi Tô Minh kịp phản ứng, Tô Dĩ Hoan nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Thanh âm đóng cửa lấn át tiếng thở dài của Tô Minh, cùng với tiếng hắn, "Ta tiễn con."
Còn chưa vào cổng viện nghiên cứu, Tô Dĩ Hoan liền nghe thấy một trận còi xe cảnh sát dồn dập khiến cô kinh hãi.
Hướng xảy ra hỏa hoạn chính là tòa nhà phòng nghiên cứu nơi bọn họ đang ở.
Khói đen lượn lờ cùng với ngọn lửa không kiêng nể gì mà nhảy vọt khắp nơi, kiêu ngạo nuốt chửng toàn bộ tòa nhà, hoặc nói cách khác là không hề cố kỵ thiêu rụi thành quả lao động mà cô và nhóm của mình đã ngày đêm nghiên cứu đạt được.
Không, cô không cho phép trả giá của họ trở thành dã tràng xe cát được.
"Chị Tô, chị muốn làm gì?" Viên Viên vừa mới chạy ra khỏi phòng thí nghiệm nhìn Tô Dĩ Hoan chạy vào trong ánh lửa kinh hoàng hô lớn.
Tiếng hô to ấy làm kinh động đến Lục Chi Vấn đang làm nhiệm vụ ở một bên.
Lục Chi Vấn xử lý xong vụ án đang chuẩn bị rời đi, viện nghiên cứu lại đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, tựa hồ có xu hướng không thể vãn hồi.
"Cầu xin anh, cứu chị Tô của chúng tôi." Viên Viện tóc rối bời bắt được Lục Chi Vấn mặc quân phục.
Đuôi lông mày Lục Chi Vấn khẽ nhíu mày, "Tô Dĩ Hoan?"
"Đúng vậy, chị Tô vừa chạy vào phòng nghiên cứu."
Nghe vậy, Lục Chi Vấn bình thường không biểu lộ cảm xúc ra ngoài chợt cúi đầu khẽ nguyền rủa một tiếng, "Mẹ kiếp, cô ấy chê mình sống quá lâu rồi hả."
Lập tức, liền thấy hắn nhanh chóng dùng nước làm ướt mình, cũng thấp giọng mệnh lệnh với Tiểu Bạch, "Đều ở bên ngoài canh giữ cho lão tử, vi phạm mệnh lệnh xử trí theo quân pháp."
Khói dày đặc hun Tô Dĩ Hoan đến mức hai mắt cũng không mở ra được, một lượng lớn CO2 xộc thẳng vào mũi, lúc này cả người cô không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã xuống góc bàn, trong ngực gắt gao ôm chặt tư liệu vừa mới cứu ra được.
Có lẽ hôm nay cô thật sự sẽ chết ở đây rồi.
Cũng được, người sống trăm tuổi, bất quá đến cuối cùng cũng chỉ là một gò đất vàng.
Một cột gỗ bị lửa thiêu rụi rơi về hướng cô đang nằm.
Tô Dĩ Hoan đã không còn khí lực giãy dụa, nhắm mắt, chờ đợi tử vong đến.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, Tô Dĩ Hoan dùng hết khí lực toàn thân mở mắt ra.
Trong lúc mơ hồ, cô có thể thấy được mang máng một người đàn ông mặc quân phục vững vàng dùng cánh tay chống đỡ cột gỗ đổ xuống.
Người đàn ông dưới ánh lửa càng tôn lên da thịt trắng nõn của hắn, một đôi mặt mày cũng cực kỳ động lòng người.
Trong lúc hoảng hốt, Tô Dĩ Hoan dường như nhớ tới một bài thơ.
Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên,
Cử trường bạch nhãn vọng thanh thiên,
Hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền.*
"Mẹ kiếp, ngốc luôn rồi hả? Mau chạy đi."
*Trích trong "Ẩm trung bát tiên ca" của Đỗ phủ
Dịch thơ: Thôi Tông Chi thời nhỏ rất thanh tao, tuấn tú
Nâng ly lên là trên đời không thấy ai là tri kỷ, chỉ thấy trời cao xanh
Trắng đẹp như cây ngọc trước làn gió.
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống quá là cay đắng, vậy nên muốn viết ngọt ngào một chút. Thế nên mọi người đừng đặt câu hỏi về tiến độ tình cảm của nam nữ chủ quá nhanh, tôi muốn viết một ngọt văn yêu từ cái nhìn đầu tiên a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro