CHƯƠNG 13

Sáng sớm bảy giờ ba mươi phút, Du Hiển Duẫn đúng giờ tỉnh dậy. Anh thoáng nghiêng đầu, thì thấy Chân Lạc Mặc và Trăn Trăn được cậu ôm ngủ rất say. Đây là lần đầu tiên lúc Du Hiển Duẫn tỉnh dậy lại có người ở bên cạnh. Anh nhìn một lớn một nhỏ, không khó chịu như đã tưởng, trái lại còn cảm giác kỳ diệu.

Trăn Trăn phải đến tối mới có cảnh diễn, Chân Lạc Mặc ngủ muộn cũng có thể ngủ bù. Du Hiển Duẫn muốn bọn họ ngủ thêm một lát, cho nên động tác xuống giường rất chậm rãi nhẹ nhàng, anh thậm chí không tắm rửa ở phòng tắm phòng này, mà là về phòng của mình tắm.

Khi Du Hiển Duẫn đi ngang qua phòng khách, khuôn mặt Trác Hành Kiện phờ phạc ngồi trên bàn ăn. Sau khi Du Hiển Duẫn sửa soạn xong lại đi ra một lần nữa, khuôn mặt Trác Hành Kiện vẫn phờ phạc như cũ.

Trác Hành Kiện rất chờ mong Du Hiển Duẫn có thể hỏi hắn xem xảy ra chuyện gì, nhưng Du Hiển Duẫn không để ý hắn tí nào, trực tiếp bắt đầu ăn bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ càng.

Du Hiển Duẫn thích ăn đồ ăn Trung Quốc, Trác Hành Kiện chuẩn bị cháo hoa, ăn cùng với bánh bao nhỏ. Du Hiển Duẫn dùng cái muỗng nhấp một hớp cháo, sau đó dặn dò Trác Hành Kiện: "Một chút nữa anh chuẩn bị thêm một bát cháo, phải có thịt nạc củ từ*. Nhiều người không biết muốn tốt cho lá lách trẻ con, protein cũng không thể thiếu, Trăn Trăn sáng ăn cái đó là tốt nhất."
*Củ từ: khoai.

Du Hiển Duẫn nói xong, nghĩ tới Chân Lạc Mặc, nhớ lại bộ dáng Chân Lạc Mặc co quắp ngủ cạnh ghế sô pha bị mình nhìn thấy, Du Hiển Duẫn có một chút tư vị không rõ. Nói là đồng tình, Chân Lạc Mặc cũng không nghèo hèn đến như vậy. Nói là đau lòng, quan hệ của bọn họ cũng không thân mật đến thế. Nhưng chính là khó thể quên, rất không dễ chịu.

Du Hiển Duẫn dặn dò: "Kêu phòng ăn khách sạn làm thêm một phần cháo hải sâm lên đây, Chân Lạc Mặc cần phải tẩm bổ một chút."

Nếu như Trác Hành Kiện không phải hiểu rất rõ Du Hiển Duẫn, hiện tại đại khái hắn đã kinh sợ cầm điện thoại di động báo cảnh sát. Alo, chú cảnh sát ơi, tối hôm qua nơi này có người ở trước măt trẻ con sử dụng quy tắc ngầm với đồng nghiệp tuyến mười tám, hơn nữa thủ đoạn cực kì cao siêu, chuyện này quả thật là làm ngừoi phẫn nộ, thiên lý bất dung!
( Ý đồng chí Trác là: Alo, chú cảnh sát ơi, hôm qua có người làm chuyện ấy ấy trước mặt trẻ con!!!)

Trác Hành Kiện không theo lời Du Hiển Duẫn dặn dò kêu phòng ăn đưa món, ngược lại nghiêm mặt nói với Du Hiển Duẫn: "Anh của chú đã tới."

Du Hiển Duẫn thả xuống bánh bao vừa đưa lên miệng, mở miệng hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"

Trác Hành Kiện: "Đang ngồi trên máy bay, đã đi rồi."

Du Hiển Duẫn: "Tại sao anh không gọi tôi tỉnh dậy, vậy thì còn có thể tán gẫu hai câu."

Trác Hành Kiện nhịn xuống kích động muốn phun tào, lựa chọn im lặng là vàng. Dù sao lương hắn cầm là của Du Hiển Duẫn.

Du Hiển Duẫn chỉ là có chút cao lãnh, không thích người có dụng tâm khác nên mới lấy lòng anh. Nhưng Du Tự An so với em mình còn đáng sợ hơn nhiều, Du Tự An quả thực chính là một toà núi băng di động. Cái gọi là gặp mặt của hai anh em nhà này, chính là tìm một nơi yên tĩnh rộng rãi, sau đó một người xử lý công tác, một người đọc kịch bản. Hai người vô luận ở cùng nhau bao lâu thì xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh. Cuối cùng khi đã đến giờ, Du Tự An nói một câu đi, Du Hiển Duẫn nói một câu tạm biệt.

Hai người đều câu được câu không, từ đâu mà ra hai câu tán gẫu chứ?

Du Hiển Duẫn ăn xong một cái bánh bao nhỏ, nhìn Trác Hành Kiện hỏi: "Anh ấy có nói gì không?"

Trác Hành Kiện: "Nói chúc chú hạnh phúc. Lần này đến Ảnh thị để đàm luận về hạng mục cạnh tranh mới. Trên người có công việc, quá mức vội vàng, không thể mang lễ vật cho em dâu và cháu trai, lần sau sẽ bù đắp."

Trác Hành Kiện: "Tuy rằng Tiểu Du vẫn bộ dáng mặt không cảm xúc, nhưng mà lại nói nhiều từ như vậy, khả năng là bị chuyện của chú kích thích hoảng hốt, chẳng qua mạnh mẽ chống đỡ cái thiết lập tính cách tổng tài lạnh lùng của mình mà thôi."

Du Hiển Duẫn không có hứng thú cùng Trác Hành Kiện tranh luận tính cách thiết lập của anh trai mình, anh bất mãn hỏi: "Anh không giải thích?"

Trác Hành Kiện, "Anh đây lấy cái gì giải thích? Trên giường ngổn ngang lộn xộn, một chồng khăn giấy khả nghi, rồi còn một nhà ba người nằm trên giường?"

Du Hiển Duẫn không phản ứng Trác Hành Kiện, anh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm dãy số Du Tự An.

Du Hiển Duẫn cùng người nhà họ Du không quá thân thiết, bởi vì bọn họ đều quá bận rộn. Bọn họ vội vã trở về, liền vội vã rời đi. Bạn nhỏ Du Hiển Duẫn một mình ở trong đại trạch cô quạnh lớn lên. Nhưng Du Tự An, là ở trong tuổi thơ của Du Hiển Duẫn, một người có thể làm cho anh cảm nhận được một ít tình thân còn tồn tại.

Du Tự An làm con trai trưởng Du gia, không giống như Du Hiển Duẫn có quyền lựa chọn cuộc sống, từ khi hắn sinh ra, cả cuộc đời đã bị cha mẹ quyết định xong. Hắn được nhận nền giáo dục tinh anh cao cấp nhất, mỗi ngày thời gian cá nhân đều bị giáo viên lắp đầy. Thậm chí cha mẹ hắn khi hắn mới tám tuổi, liền đưa hắn đến trường tư nhân cao quý nhất nổi tiếng nhất. Du Tự An ở nước ngoài sinh hoạt một mình mười năm, sau khi về nước tuổi còn trẻ đã tiếp quản sinh ý gia tộc. Hắn nghiêm túc, cứng nhắc, ít lời. Nhưng chính là một người thoạt nhìn lạnh như băng, lại chưa từng quên sinh nhật Du Hiển Duẫn, lúc sinh nhật còn gửi quà qua bưu phẩm.

Du Hiển Duẫn biết, Du Tự An vẫn luôn nhớ người em này. Dù cho thời điểm Du Tự An bị đưa ra nước ngoài, Du Hiển Duẫn mới vừa ra đời.

Du Tự An ngồi bên trong khoang vip thanh tịnh, hắn vốn đang điều chỉnh kế hoạch của hạng mục cạnh tranh mới, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi của Du Hiển Duẫn, Du Tự An lập tức ngừng công tác, trước tiên nghe điện thoại Du Hiển Duẫn.

Trong điện thoại, Du Hiển Duẫn giải thích thẳng vào vấn đề: "Anh thấy người kia cùng nhóc con ngủ trên giường của em nhưng thật ra không có quan hệ gì với em hết. Em chỉ là cho bọn họ mượn một phòng để ở. Tối hôm qua nhóc con đái dầm, bọn em chỉ có thể nhét chung một chỗ ngủ đỡ một đêm."

Du Tự An: "Trác Hành Kiện đã giải thích quan hệ của hai ngừoi, hiện tại em gọi điện giải thích, nói rõ hắn lừa em, vậy thì trừ lương hắn."

Du Hiển Duẫn mặc dù đối với đề nghị trừ tiền lương này rất động tâm, nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này, ngược lại quan tâm Du Tự An.

Du Hiển Duẫn: "Nghe nói anh đến Ảnh thị đàm luận hạng mục cạnh tranh mới, thuận lợi không?"

Du Tự An tóm tắt đơn giản rõ ràng, "Không thuận lợi, Tang gia muốn nhúng tay, Tang Hi Bạch rất phiền phức."

Du Hiển Duẫn kỳ thực cũng không quan tâm sản nghiệp Du gia cho lắm, anh chỉ muốn biểu đạt một chút quan tâm đối với anh mình. Du Hiển Duẫn nghĩ biểu đạt quan tâm xong, Du Tự An cũng đã nói rõ trọng điểm. Hai anh em trầm mặc vài giây, nói câu tạm biệt thì cùng nhau cúp điện thoại.

Du Tự An đặt điện thoại di động ở một bên, hắn muốn tiếp tục xử lý công việc. Nhưng phía sau lưng vang lên một giọng nam lười biếng nhưng rất êm tai: " Du Tổng, ở mặt ngoài ngài giao tiếp khá khéo léo, sao lại có thói quen ở sau lưng người khác nói xấu vậy, tôi phiền toái chỗ nào?"

Mặt Du Tự An không biểu tình nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế sô pha phía sau lưng hắn. Tang Hi Bạch đưa mặt đến gần Du Tự An, cười tủm tỉm: "Kỳ thực tôi rất rộng lượng, không bằng ngài mời tôi ăn bữa sáng để nhận lỗi?"

Du Tự An quay đầu lại, lạnh mặt lấy tai nghe bluetooth từ túi laptop, trực tiếp ngăn cách hai cái tai của mình.
______________
Du Hiển Duẫn ăn xong điểm tâm thì đi với Trác Hành Kiện đến đoàn phim, hoàn toàn không biết anh trai mình ở máy bay vừa vặn gặp cái người họ Tang phiền phức kia. Mà buổi chiều Chân Lạc Mặc mới đưa Trăn Trăn xuất hiện ở đoàn phim. Lần này Chân Lạc Mặc không sợ quấy rầy Du Hiển Duẫn nữa, cậu tự giác ôm nhóc con đi đến chỗ Du Hiển Duẫn.

Chân Lạc Mặc vừa xem quay phim vừa tiếp tục viết truyện ngắn cho nhân vật của cậu. Lúc Du Hiển Duẫn không đóng phim cũng sẽ ôm nhóc con ở bên cạnh chỉ điểm một hai lần. Du Hiển Duẫn đã sớm nghiên cứu triệt để kịch bản, thường có thể đưa ra rất nhiều ý hay cho Chân Lạc Mặc.

Tháng tám ánh nắng mặt trời cực nóng, làm tất cả mọi người ủ rũ ỉu xìu. Hứng thú bát quái của mọi người về chuyện tuyến mười tám Chân Lạc Mặc này làm sao ôm được đùi to của ảnh đế giảm dần. Nhưng khi chạng vạng tối, đoàn phim bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Nữ chính Tịch Vãn Chiếu đúng hẹn tiến tổ. Cô vừa xuất hiện diễm quang bắn ra bốn phía, lập tức thu hoạch được bao sự ân cần đếm không hết. Ngay cả đạo diễn và Du Hiển Duẫn bị Bùi Chung Hiền chọc tức cả ngày, trong nháy mắt lập tức sống lại.

Tịch Vãn Chiếu mặc dù đã là thị hậu tam giới, nhưng cô cũng không như rất nhiều tiểu hoa ngạo mạn đang "hot" hiện nay. Tịch Vãn Chiếu rất lễ phép chào hỏi đạo diễn, sau lại ngồi bên các diễn viên thân thiết hàn huyên rất lâu. So với Du Hiển Duẫn phạm vi năm mét người sống chớ đi vào, vị thị hậu Tịch Vãn Chiếu này không hề làm giá, cả người toả ra thân thiết và hòa ái.

Sau khi Tịch Vãn Chiếu ứng phó xong một đám người quá nhiệt tình, liền mỉm cười đi đến chỗ Du Hiển Duẫn. Nhưng ngoài ý muốn chính là, sau khi cô chào hỏi Du Hiển Duẫn xong, ngược lại nở nụ cười tươi sáng với Chân Lạc Mặc.

Tịch Vãn Chiếu điển hình là mỹ nhân phương Đông. Mỗi một cái nhíu mày hoặc một nụ cười của cô, đều mang phong tình độc nhất. Lúc trước trên mạng mở một cuộc bình chọn mỹ nữ đẹp nhất Hoa quốc, Tịch Vãn Chiếu dựa vào diễm quang bắn ra bốn phía đoạt được vòng nguyệt quế của Vưu Tư Hề, trở thành mỹ nữ có khí chất đặc biệt nhất. Ngay cả Du Hiển Duẫn cũng sẽ liếc mắt nhìn, ngược lại Chân Lạc Mặc rất bình tĩnh, cậu lễ phép nói: "Cô* Tịnh, chào ngài."
*Cô ở đây tương đương với thầy nhé.

Tịch Vãn Chiếu bị Chân Lạc Mặc chọc làm cho nụ cười thêm sáng rực rỡ. Cô trêu ghẹo nói: "Thầy Chân, ngài gọi tôi như thể tôi già lắm rồi."

Du Hiển Duẫn ôm Trăn Trăn nhìn Chân Lạc Mặc lại nhìn Tịch Vãn Chiếu, hỏi: "Hai người biết nhau?"

Tịch Vãn Chiếu và Du Hiển Duẫn coi như quen biết, cô nửa thật nửa giả đáp, "Vị này chính là ân nhân cứu mạng chị đó."

Du Hiển Duẫn còn muốn hỏi rõ, nhưng Tịch Vãn Chiếu đã dời chủ đề, cô cười nói với Du Hiển Duẫn: "Hề Hề biết chị tiến tổ, kêu chị mang cho cậu một đống lớn đồ vật đến đây. Cậu quay xong nhớ kêu anh Trác đến phòng chị lấy. Chị xem qua, đều là nhang muỗi điện tử, quạt mini. Giá như cô bé này có thể đối xử chị cũng tri kỷ như thế."

Du Hiển Duẫn trả lời: "Nói lại với cô ấy là em không cần. Nếu chị thích những thứ đó thì giữ lại mà dùng."

Tịch Vãn Chiếu: "Chị giữ lại làm cẩu lương sao? Cẩu độc thân đây từ chối nha. Chị đi trang điểm đây, cảnh đầu quay nam chính nữ chính đối chọi gay gắt. Du ảnh đế đợi chút nữa tuyệt đối đừng hạ thủ lưu tình đó."

Tịch Vãn Chiếu nói là làm, thật sự vung tay nói đi là đi. Nhưng Du Hiển Duẫn nhìn Trác Hành Kiện nói: "Anh đi nói cho chị ấy biết, tôi và Vưu Tư Hề không phải loại quan hệ đó."

Trác Hành Kiện vững như núi Thái đứng ở chỗ cũ bất động, hắn ghét bỏ nói, "Anh đây đã nói cho truyền thông một vạn lần là chú và Vưu Tư Hề không phải quan hệ nam nữ, chú hỏi bọn họ một chút coi có tin được không? Hiện tại anh ở trước mắt mọi người đi tìm Tịch Vãn Chiếu, trịnh trọng giải thích cho chị ấy rằng chú và Vưu Tư Hề không liên quan, anh sợ không chờ đến sáng sớm ngày mai, ba người cùng đứng trang đầu đó. Ảnh đế vứt bỏ ảnh hậu hướng thị hậu biểu đạt tâm tư vân vân, muốn vậy à?"

Du Hiển Duẫn bị Trác Hành Kiện nói không thốt ra lời. Anh nhìn Chân Lạc Mặc, muốn nói với Chân Lạc Mặc, Chân Lạc Mặc nhịn cười nói: "Tôi là một diễn viên tuyến mười tám. Thế giới của ảnh đế, ảnh hậu, thị hậu tôi một chút cũng không hiểu."

Du Hiển Duẫn nhìn Chân Lạc Mặc trêu chọc mình , đột nhiên cảm thấy chén cháo hải sâm kia là đút cho bạch nhãn lang. Nội tâm bị tổn thương của Du ảnh đế im lặng, ngược lại Trác Hành Kiện đứng bên cạnh vui mừng: "Ảnh đế, ảnh hậu, thị hậu, vậy còn thiếu thị đế a, Lạc Mặc, nỗ lực một chút."

Chân Lạc Mặc ngoài miệng trả lời Trác Hành Kiện, nhưng cậu mỉm cười nhìn Du Hiển Duẫn, Chân Lạc Mặc nói "Vâng ."

Du Hiển Duẫn nhìn Chân Lạc Mặc, anh vẫn luôn biết ước mơ này trong mắt người người khác đều ánh sáng. Nhưng anh không biết, kỳ thực anh chính là mơ ước lớn nhất của Chân Lạc Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro