CHƯƠNG 5
Người được Du ảnh đế người người chú ý gọi tới, diễn viên quần chúng đảm nhiệm vai trò thế thân Chân Lạc Mặc bỗng nhiên cũng được mọi người chú ý đến. Dù sao nghe ý tứ Du ảnh đế, nam số bốn đoàn phim chưa chuẩn bị xong, mà vị diễn viên quần chúng này đã xong hết rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ về Chân Lạc Mặc. Có nghi hoặc, có hiếu kỳ, nhưng cũng không phản đối. Còn Chân Lạc Mặc cũng không hề để ý ánh mắt người khác, sau khi được đạo diễn Kỷ Đại Sơn đồng ý, cậu thong dong bình tĩnh đi tới bên cạnh Du Hiển Duẫn.
Bởi vì cùng là một cảnh quay, cho nên mỗi một vị trí của các diễn viên nhất định phải hoàn toàn tương đồng mới có thể nối liền với nhau được. Sau khi đổi thành Chân Lạc Mặc, phó đạo diễn lập tức cầm công cụ đo đạc đi tìm chỗ đứng chính xác cho hai người, Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc cũng phối hợp lần lượt dừng lại trên vị trí đánh dấu. Các bộ phận chuẩn bị sắp xếp, chỉ chờ bắt đầu quay chụp.
Một khắc trước khi bắt đầu quay, Chân Lạc Mặc đưa lưng về phía máy quay, Du Hiển Duẫn đối diện máy quay, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chân Lạc Mặc không tự chủ nở nụ cười ôn hòa với Du Hiển Duẫn, Du Hiển Duẫn cũng cho cậu một nụ cười đơn giản hiếm có. Chân Lạc Mặc không ngờ Du Hiển Duẫn sẽ đáp lại cậu. Nụ cười của ảnh đế đến đột nhiên không báo trước, Chân Lạc Mặc không chống đỡ được, cậu có chút ngượng ngùng cúi đầu. Mà Du Hiển Duẫn cảm thấy phản ứng này của Chân Lạc Mặc rất thú vị, ý cười càng sâu hơn.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, hai người kia là đang làm gì vậy!
Các nhân viên đoàn phim nhìn tương tác giữa Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc đầu đầy dấu chấm hỏi. Giương cung bạt kiếm đâu? Tam hoàng tử và Thái tử không đội trời chung đâu? Cung đấu hòa lẫn quyền mưu đâu? Bầu không khí ngọt ngào ấm áp ám muội giữa hai người là sao? Xin lỗi, hai người đi nhầm đoàn phim cầm nhầm kịch bản à?
Chị trợ lý quay phim chả hiểu mô tê gì, im lặng cầm bảng gỗ hô to:" Máy A ống kính số ba cảnh năm lần một, action! "
Vừa mới thấy cái đoạn tương tác hữu ái giữa Du Hiển Duẫn với Chân Lạc Mặc, mọi người đều nghĩ cảnh quay này sẽ không tốt. Nhưng trong đám người nghĩ như vậy lại không bao gồm Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc, hai vị diễn viên chuyên nghiệp này.
Trong phút chốc, ai ở đây đều cảm nhận được, khí tràng giữa Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc đã thay đổi hoàn toàn. Ảnh đế băng lãnh biến mấy, thay vào đó, là một nam nhân thâm trầm bụng đầy tính toán. Hắn cười rộ lên, như phun ra lưỡi rắn độc. Hắn chậm rãi lại gần Thái tử, trong thanh âm có khoái cảm vì báo được thù, cũng có hận cũ cực lực đè nén, hắn nói: "Mẫu hậu ngươi sắp trở thành phế hậu , ngươi có thể làm gì được ta?"
Mà đứng trước mặt tam hoàng tử, cũng không phải thế thân người qua đường ôn hòa ngại ngùng. Từ dáng đứng của người này, liền biết hắn cao quý đến cực điểm, kiêu ngạo đến cực điểm, mà thiên hạ này ngoại trừ Thái tử Tuyên Tĩnh Liễn, còn có người nào có thể vừa cao quý kiêu ngạo như vậy.
Tuyên Tĩnh Liễn nhìn người hại mẫu hậu y trước mặt, mí mắt muốn rách ra, giơ tay cao hạ xuống một cái tát, trong âm thanh đều mang phẫn hận cực độ cùng run rẩy: "Ngươi làm càn!"
Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc kết thúc màn diễn này, trường quay vẫn như cũ yên tĩnh không có một tiếng động, mãi đến khi đạo diễn Kỷ Đại Sơn lớn tiếng hô một câu " Tốt", thời gian phảng phất bị đông lại lần nữa khôi phục sức sống, mọi người vây xem bắt đầu vỗ tay. Dù cho chỉ có mười mấy giây, nhưng mà xác thực là một đoạn diễn hay. Trong nháy mắt đó, bọn họ đều bị kéo theo nhập diễn. Bọn họ thấy được Tuyên Tĩnh Thừa, cũng nhìn thấy Tuyên Tĩnh Liễn.
Chân Lạc Mặc cúi đầu cảm ơn các nhân viên làm việc, một bên nghiêng mình chen vào trong đám người, đi về phía người đại diện Trác Hành Kiện, Chân Lạc Mặc hơi lo lắng hỏi: "Trăn Trăn sao còn chưa về?"
Kỳ thực vừa nãy Trăn Trăn đã được nữ trợ lý A Phúc ôm về, nhưng lúc đó Chân Lạc Mặc đi hoá trang , cho nên không nhìn thấy. Khí trời buổi chiều vốn nóng bức, Trăn Trăn lại còn nhỏ, Du Hiển Duẫn nhìn thấy Trăn Trăn buồn ngủ, nên kêu A Phúc đem nhóc con lên xe bảo mẫu* mở máy điều hòa ngủ. Nếu không phải còn vài cảnh diễn chưa quay, Du Hiển Duẫn càng muốn mình ôm nhóc con đi ngủ.
* Xe bảo mẫu – 保姆车 – Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. (Hình minh hoạ)
Trác Hành Kiện thông báo chuyện Trăn Trăn ngủ trong xe bảo mẫu của Du Hiển Duẫn cho Chân Lạc Mặc. Cậu nói cám ơn, xong lập tức đi tìm thợ trang điểm tẩy trang. Cậu không yên lòng nhãi con đi theo trợ lý Du Hiển Duẫn, cậu muốn nhanh chóng đi xem nhãi con nhà mình.
Sau khi Chân Lạc Mặc đi rồi, Trác Hành Kiện thay thế công việc của trợ lý A Phúc, nịnh nọt hầu hạ đại nhân nhà mình. Trác Hành Kiện đem một chai nước khoáng lạnh đưa cho Du Hiển Duẫn, nhanh chóng che ô cho anh, đồng thời rập khuôn đi theo từng bước chân của Du Hiển Duẫn, hộ tống đến ghế nằm bên kia nghỉ ngơi.
Du Hiển Duẫn nhìn Trác Hành Kiện, mở miệng tán dương: "Anh thật là chân chó, bộ dáng không giống tinh anh có học thức một chút nào. Hay là tôi giúp anh tìm đạo diễn nói một chút, tìm một vai công công cho anh diễn nhé."
Trác Hành Kiện: "Cảm tạ khích lệ của đại nhân!"
Du Hiển Duẫn không để ý Trác Hành Kiện chân chó nịnh hót, anh vặn chai nước khoáng uống vào mấy ngụm mới tiếp tục nói: "Anh vừa nãy tại sao không đưa nước cho Chân Lạc Mặc?"
Trác Hành Kiện ngay thẳng trả lời: "Tôi lấy có một chai, ngài trả lương cho tôi, cậu ta có trả đâu."
Du Hiển Duẫn: "Lần sau đừng nhỏ mọn như vậy."
Trác Hành Kiện: ? ? ?
Trác Hành Kiện: "Xin hỏi lần trước người nào bị nữ chính cầm một miếng bánh quy trong hộp bánh của mình đã nổi trận lôi đình? Cô ta ở trên mạng ké fame ngài là cô ta không đúng, nhưng lúc ngài phát cáu còn không biết cô ta ké fame ngài á."
Du Hiển Duẫn: "Tôi biết chứ, người như thế đã thấy rất nhiều."
Nói xong Du Hiển Duẫn lại bổ sung: "Chân Lạc Mặc không phải loại người như vậy. Cậu ấy là diễn viên có tài, lần sau có thể đưa nước uống cho cậu ấy."
Nhắc đến đoạn diễn lúc nãy, Trác Hành Kiện còn đang cảm thán. Lúc trước anh ta nhìn ra kỹ năng diễn xuất của Chân Lạc Mặc hẳn là không tồi, nhưng hắn không nghĩ Chân Lạc Mặc sẽ diễn tốt như thế. Cảnh mới vừa diễn kia, Du Hiển Duẫn đã triển khai toàn bộ hỏa lực, thế mà Chân Lạc Mặc đỡ được, rất lợi hại. Tuy rằng lúc Du Hiển Duẫn thu hoạch cùng lúc hai giải ảnh đế của Thanh Tùng và Kim Huyên Thảo, kỹ năng diễn xuất Du Hiển Duẫn trong lứa diễn viên trẻ tuổi tất nhiên không có địch thủ. Dù là ở những trước mặt những diễn viên gạo cội, cũng không hơn không kém nhau là bao. Nhưng Chân Lạc Mặc, một diễn viên tuyến mười tám vô danh tiểu tốt như vậy, thế mà khi cậu đứng trước mặt Du Hiển Duẫn trình độ diễn xuất lại ngang ngửa nhau.
Trác Hành Kiện thở dài: "Kỹ năng diễn xuất của Chân Lạc Mặc thật sự rất tốt. Nhưng đáng tiếc ở vườn giải trí khắp nơi đều là mỹ nhân, ngoại hình của cậu ấy thực sự quá bình thường, tính cách cũng quá mềm yếu nhút nhát, lại không có điểm nhấn, tiền đồ của cậu ấy phỏng chừng là có chút gian nan. Hiện tại trong cái giới này, quan hệ, tướng mạo là đồ tốt, dù gì cũng sẽ được săn đón. Vô dụng nhất, chính là kỹ năng diễn xuất. Một kẻ ngốc dù cho được đạo diễn tự tay chỉ dạy, cũng chỉ miễn cưỡng xem."
Trác Hành Kiện nói, nhìn Bùi Chung Hiền cách đó không xa. Đứa ngu si này đang đứng bên cạnh đạo diễn điều hành, nhìn đạo diện chầm chậm làm mẫu động tác cho cậu ta.
Thanh âm Du Hiển Duẫn băng lãnh nói: "Là cái giới này có vấn đề, không phải Chân Lạc Mặc có vấn đề."
Trác Hành Kiện trầm mặc không có trả lời. Kỳ thực anh ta muốn nói, có thể người bước vào trong giới này mới có vấn đề, không có năng lực thay đổi nó, cũng chỉ có thể thuận theo nó.
Lúc Chân Lạc Mặc ôm Trăn Trăn vừa tỉnh ngủ xuất hiện lần nữa, mặt trời sắp xuống núi. Bởi vì do tiến độ quay, đoàn phim ăn cơm chiều trễ hơn so với ngày thươngg, Chân Lạc Mặc và Trăn Trăn vừa vặn đến kịp giờ ăn cơm.
Chân Lạc Mặc đi lĩnh cơm, sau đó cậu ôm Trăn Trăn tìm cái góc ít người đút nhãi con ăn. Cậu không chủ động đến gần Du Hiển Duẫn, ngược lại Du Hiển Duẫn không muốn để nhóc con chịu khổ, lại kêu trợ lý A Phúc gọi bọn họ qua.
Có thể ở trong đoàn phim có bàn có ghế dựa an ổn ăn cơm là một chuyện xa xỉ. Chân Lạc Mặc nói cám ơn với Du Hiển Duẫn, hết sức chuyên chú dụ dỗ nhãi con nhà mình ăn cơm.
Buổi chiều Trăn Trăn ăn một chút đồ ăn vặt A Phúc cho, nên giờ ăn cơm không được nhiệt tình lắm. Chân Lạc Mặc phí không ít khí lực mới cho Trăn Trăn ăn được vài miếng. Thật vất vả bón bé xong, Chân Lạc Mặc một miếng cơm cũng chưa ăn, đạo diễn điều hành lại tới nữa.
Đạo diễn điều hành là người không tệ, rất ôn hòa nói với Chân Lạc Mặc: "Tiểu Chân, cảnh diễn Thái tử vừa rồi cậu làm rất tốt. Nói tiếp, chờ một lát xong đoạn nữ nhi Tô gia muốn hiến thân cho ảnh đế, sẽ đến Trăn Trăn đó."
Trăn Trăn ngồi ở bên cạnh Du Hiển Duẫn, ngước đầu bi bô hỏi: "Con diễn cái gì ạ?"
Trăn Trăn diện mạo xinh xắn, rất giống bản sao nhỏ của Du ảnh đế, tính tình lại rất hoạt bát đáng yêu, toàn bộ đoàn phim đều sắp bị cái loại tương phản manh chết người này hạ gục trong nháy mắt. Đạo diễn điều hành thân mật xoa nhẹ đầu Trăn Trăn: "Tý nữa sẽ chỉ con. Đầu tiên con diễn vai nam chính khi còn bé, chỉ cần ngồi ở cái cửa Thừa Thiên Điện cao cao kia khóc một chút là được. Không khóc nổi cũng không sao, có thể dùng thuốc nhỏ mắt."
Nhóc con vốn đang cười bỗng nhiên biểu tình nghiêm túc, hai cái chân đáng yêu ngắn cũn cỡn đung đưa, nói chuyện lại như một lão cán bộ kỳ cựu: "Chúng ta làm sao có thể dùng thuốc nhỏ mắt lừa gạt khán giả được. Đóng phim chính là nghe thật, xem thật, cảm thụ thật, không phải đi diễn nhân vật đó, muốn trở thành nhân vật đó. Nếu như con biết tại sao con muốn khóc, con sẽ tự khóc, làm sao có thể đi đường tắt. Ngay cả cảm nhận cũng mình cũng không thể đánh động được, thì sao có thể đánh động người khác?"
Đạo diễn điều hành: ...
Đạo diễn điều hành nhìn Chân Lạc Mặc: "Nhóc con này bao tuổi?"
Chân Lạc Mặc: "Mới hơn bốn tuổi."
Đạo diễn điều hành: "Cấp trên ra lệnh sau kiến quốc không cho phép động vật thành tinh*, phỏng chừng cũng không cho nhãi con thành tinh, hai người cẩn thận."
*Cái câu này theo như mình tìm hiểu thì đại khái nó là một câu ngôn ngữ mạng như câu 'Đầu năm nay làm xxx cũng không dễ dàng'.
Đại diện Trác ở một bên lén lút nhịn cười, nhưng Du ảnh đế thuận miệng đánh giá một câu: "Bé con nói không sai."
Trăn Trăn: "Anh đạo diễn ơi, nhanh cho con diễn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro