Chương 2: Đỏ mắt

Edit: Doãn Cơ

Beta: Bích Trâm

_______

Chuyển nhà? Hứa Niệm Hi giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp lại như thế nào. 

"Nếu chúng ta đã kết hôn, ở cùng một chỗ cũng là bình thường, huống hồ em thuê nhà ở cách công ty quá xa, mỗi ngày đi làm tan giờ quá mức phiền toái."

Hứa Niệm Hi quay đầu nhìn anh,  do dự một lát mới nói: "Cho em chút thời gian suy nghĩ, được không?"

Tuy rằng đã cùng anh kết hôn, nhưng cô lại cảm thấy quan hệ của hai người còn chưa đến mức.... ở cùng một chỗ như thế này, cho dù cô biết vợ chồng cũng không nên tách ra, trong tâm tư vẫn là nên suy xét vấn đề này. 

"Được!" Thấy anh gật đầu, Hứa Niệm Hi nhẹ nhàng thở ra. 

Đã gần đến công ty, qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ liền đến, ngừng ở tòa nhà đối diện tòa soạn, Phó Ninh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô tháo đai an toàn. 

"Buổi tối ở chỗ này chờ anh" Sắc mặt của anh hơi buồn "Anh đưa em về nhà."

Hứa Niệm Hi dừng động tác một chút, không nói được lời từ chối. 

Nhìn phía sau một chút, Hứa Niệm Hi mở cửa xe, hướng đường cái đối diện mà đi. 

Nhìn theo thân ảnh của cô biến mất ở toàn nhà, vài giây sau Phó Ninh Xuyên lấy ra di động gọi cho người nào đó. 

Suy xét chuyển nhà? Sau đó mười ngày nửa tháng thậm chí nửa năm cũng chưa chắc có kết quả? Không, không có khả năng! 

Đang muốn bấm số điện thoại gọi, liền thấy cửa ghế phụ có người mở ra, Phó Ninh Xuyên còn chưa có nghiêng đầu, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm bay đến, anh nhíu mày. 

_____

Chu Khả định ghé vào tòa soạn, đang định đi vào liền thấy ven đường một chiếc xe quen thuộc liền dừng lại. Cô yêu thầm Phó Ninh Xuyên, sao có thể không nhận ra, cô nàng đang muốn đi qua liền thấy một cô gái từ trên xe bước xuống. 

Quả nhiên là Hứa Niệm Hi! 

Chu Khả sửng sốt. Hứa Niệm Hi lại từ trên xe Phó Ninh Xuyên bước xuống! 

Càng nghĩ càng thấy trái tim đập mạnh một cái, Chu Khả ở ven đường chờ, nhìn Hứa Niệm Hi đi xa mới đi tới. 

"Buổi sáng tốt lành!" Cô nàng ngồi vào ghế phụ lái, nở một nụ cười tự cho là mê người, đối với người đàn ông một bên trầm mặc mà nói: "Từ khi nào lại rảnh rỗi để đến đây vậy."

Cô nàng ám chỉ anh cùng Hứa Niệm Hi có quan hệ, Phó Ninh Xuyên lại cố tình không để ý tới cô nàng, trực tiếp mở miệng đuổi người. 

"Xuống xe!"

Chu Khả sắc mặt cứng đờ, rất là không cao hứng nhưng lại không dám nói một điều gì khác: "Không đi vào ngồi một chút sao?"

Không nghe thấy anh trả lời, Chu Khả tuy rằng có chút xấu hổ nhưng lại che dấu rất tốt, cô nàng sờ sờ ngón tay, bĩu môi: "Anh vừa lúc đi ngang qua đưa Hứa Niệm Hi đi làm sao? Vận khí của cô ấy thật tốt, về sau nếu thuận tiện cũng cho em đi nhờ đoạn đường."

Cô nàng tự thừa nhận rằng lớn lên so với Hứa Niệm Hi xinh đẹp hơn, lại có khí chất, dạng đàn ông nào mà không thích, cố tình ám chỉ bản thân đã yêu thầm người đàn ông trước mặt rất lâu nhưng người ta đều chưa từng phản ứng lại. 

"Thế nào?" Thấy anh không mở miệng đáp ứng, Chu Khả cười cười tiếp tục nói: "Dù sao em và Hứa Niệm Hi cùng toàn soạn, anh có thể tiện đường đưa cô ấy đương nhiên cũng có thể đưa em đi, đương nhiên nếu anh muốn chút điều kiện cũng không phải là không thể..."

Cô nàng đang nói vui vẻ, liền nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo truyền đến, Chu Khả sửng sốt.

"Xuống xe!"

"Anh..."

"Cô là Phó phu nhân sao?" Nghe tiếng Chu Khả toàn thân cứng đờ, "Tôi sẽ không đưa ai ngoài Phó phu nhân đi làm!"

Cuối cùng kết quả là bị đuổi xuống xe, Chu Khả đứng ở làn đường nhìn xe biến mất, tức đến cả người đều phát run. 

Hứa Niệm Hi cư nhiên lại trở thành Phó phu nhân, rốt cuộc là từ khi nào! 

_____

Ngồi xuống trước bàn công tác, Hứa Niệm Hi bật máy tính, thu thập một chút bản thảo bị gió thổi loạn. Di chứng tối hôm qua giờ phút này mới chậm rãi đột kích, toàn bộ thân thể giống như bị nghiền qua, nhức mỏi ghê gớm. 

Suy nghĩ có chút bị rút cạn, cô nhìn chằm chằm máy tính đến phát ngốc. Tối hôm qua nhìn đến cảnh tượng lúc mới tỉnh rượu, cô tinh tường nhớ rõ anh nằm trên người cô, hơi thở nặng nề, môi lưỡi nóng rực du ngoạn ở khắp cơ thể cô.

"Hi, buổi sáng tốt lành!" Trên vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Hứa Niệm Hi khiếp sợ, cả người đều run lên một chút, cô quay đầu lại thấy là Ôn Lộ, liền trừng mắt lên tức giận. 

"Làm mình sợ muốn chết"

"Tối hôm qua thế nào?" Ôn Lộ cười một cái. 

Vừa nhớ tới sự tình tối qua Hứa Niệm Hi liền xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nháy mắt liền trở lên ửng đỏ. Cô im lặng không nói một lúc sau mới đáp: " Tối qua vì sao cậu lại đưa mình về nhà anh ấy?"

Ôn Lộ kỳ quái: "Hai người đều đã kết hôn tất nhiên là nên ở cùng nhau chứ!”

"Chính là...... " Hứa Niệm Hi cắn môi, 

"Chúng mình không có ở chung"

Lời này vừa nói ra Ôn Lộ hoảng sợ, vội vàng tiếp tục. 

"Vậy các cậu?" Thấy Ôn Lộ làm mặt quỷ, ý tứ mười phần rõ ràng, Hứa Niệm Hi mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn là gật gật đầu. 

Ôn Lộ hít hà một hơi, tránh không được hướng Hứa Niệm Hi bồi tội. Kỳ thật Ôn Lộ vốn nghĩ rằng là vợ chồng thì sẽ ở cùng một chỗ, để Phó Ninh Xuyên chăm sóc cô cũng là hợp lý, căn bản không nghĩ tới hai người kết hôn rồi lại không có ở chung. 

"Ôn Lộ" Hứa Niệm Hi đột nhiên hỏi, "Vừa rồi anh ấy... nói mình dọn đến nhà anh ấy, cậu nói mình nên đồng ý không?"

Vẫn luôn cảm thấy sống một mình không có gì là không tốt, đột nhiên trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày nhiều hơn một người, không khỏi có chút kỳ quái. 

Nhưng nghĩ đến việc từ chối hình như lại có chút không tốt, dù sao anh ấy trên mặt pháp luật cũng đã là chồng của mình, đích xác hẳn là ở cùng một chỗ. 

Ôn Lộ trầm mặc, cô nhớ tới trước lúc hai người kết hôn, Phó Ninh Xuyên có lén tới tìm mình, lúc ấy nói chính là giúp anh thuyết phục Hứa Niệm Hi gả cho mình. 

Hứa Niệm Hi có một bà mẹ kế, suốt ngày nghĩ đến việc gả Hứa Niệm Hi cho Lạc Sanh, nhưng chính Hứa Niệm Hi không muốn, thời gian đó bị ép buộc thật có chút phản cảm, trùng hợp lại đối với Phó Ninh Xuyên cũng có thiện cảm, kỳ thật lúc ấy cũng chưa có nói vài câu, Hứa Niệm Hi liền chính mình đáp ứng rồi. 

Đương nhiên Ôn Lộ đáp ứng không phải là không có điều kiện, hai người là bạn thân nhất của nhau, cô hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, sao có thể không giúp đỡ bảo vệ tốt cửa ải chứ? 

Lúc ấy cô muốn chính là một bản cam kết có hiệu quả pháp luật và một chút lợi ích, mặc kệ nguyên nhân vì cái gì Phó Ninh Xuyên vứt bỏ Hứa Niệm Hi, liền đem quyền sở hữu tài sản của chính anh cho Hứa Niệm Hi sở hữu. 

Tuy rằng làm như vậy quá mức không có chút nào hiện thực, nhưng Ôn Lộ không hy vọng bản cam kết này không cần dùng đến, trước mắt xem ra Phó Ninh Xuyên vẫn là thực tốt, cô rất yên tâm. 

"Cậu sẽ dọn đi sao?" Ôn Lộ thử mở lối 

"Anh ấy kỳ thật cũng vì nghĩ tốt cho cậu, chính cậu thuê nhà ở cách công ty quá xa, cậu không cảm thấy phiền hà thì mình cũng lại phiền thấy phiền thay cậu, lại nói cậu cùng anh ấy là vợ chồng, đạo lý làm sao có thể bỏ qua."

Hứa Niệm Hi trầm mặc, cậu ấy nói không phải là không có đạo lý. 

"Nhưng Phó Ninh Xuyên nếu đã cho cậu suy nghĩ, cho thấy anh ấy tôn trọng ý kiến của cậu," Ôn Lộ tiếp tục, "Nếu chính cậu thật sự không muốn dọn đi, vậy tạm thời đừng dọn."

Hứa Niệm Hi gật đầu, không có nói tiếp. 

Đề tài này thật mau qua đi, Ôn Lộ trở lại chính bàn công tác của mình, nói chuyện phiếm đã khá lâu, cũng nên tiếp tục làm việc, trên bàn Hứa Niệm Hi cả một chồng giấy thật dày, trong tay cô cầm một chiếc bút hồng, từng câu từng chữ mà xem bản thảo, tìm lỗi từng câu từng chữ xem có vấn đề hay không. 

Đừng nhìn công tác này thật đơn giản, lại siêu cấp khiến con người ta mệt mỏi, thời gian lâu không chỉ đôi mắt đau, cả eo và lưng cũng đau, bởi vậy cô quả thực nguyện ý động não viết một trăm phần kế hoạch, cũng không muốn xem xét bản thảo như vậy. 

Vừa xong một tờ, bên cạnh bỗng nhiên có một bóng người tìm tới, Hứa Niệm Hi theo bản năng ngẩng đầu. 

"Làm tới đâu rồi?" Người tới là biên tập trong văn phòng tên là Chu Khả, luôn hướng cô châm chọc mỉa mai, thỉnh thoảng tìm đến gây phiền toái, làm cô có chút đau đầu. 

"Có chuyện gì sao?" Hứa Niệm Hi khách khí hỏi. 

"Tôi có thể có chuyện gì?" Chu Khả trên mặt trang điểm dày đặc, môi đỏ hơi hơi nhếch, "Là chủ biên tìm cô có việc."

"Vậy à, cảm ơn!" Cô gật gật đầu, buông bút hồng xuống, nhìn lại quần áo chỉnh tề liền chuẩn bị đi văn phòng. 

Nhưng Chu Khả vẫn như cũ đứng chắn phía sau cô, Hứa Niệm Hi có chút không kiên nhẫn mà nhíu mày, "Tránh ra một chút."

Chu Khả hừ lạnh một tiếng, thân hình đẫy đà vẫn không nhúc nhích. Thấy Hứa Niệm Hi đi hướng khác, Chu Khả lại hừ một tiếng. 

"Thật không nghĩ tới cô cư nhiên trở thành Phó phu nhân, quả nhiên là có tâm cơ có thủ đoạn, "Chu Khả cười rộ lên, "Thật lợi hại, trừ bỏ Phó Ninh Xuyên, còn có chủ biên cũng có thể dễ dàng yêu thích, rốt cuộc là dùng cái thủ đoạn gì mà làm người không thể nhận ra......"

Chu Khả nói, cô nàng chán ghét Hứa Niệm Hi đoạt đi người mà cô nàng đã thầm yêu, lại đoạt đi sự ưu ái của chủ biên. 

"Chỉ dạy tôi chút, dùng cái thủ đoạn gì cư nhiên có thể làm hai người đều quỳ gối dưới váy cô mà nghe theo."

Hứa Niệm Hi không nghĩ rằng sẽ nghe Chu Khả nói chuyện, nhưng cái giọng điệu này làm cho cô vốn dĩ tâm tình đang không tốt nháy mắt liền tức giận. 

Cong cong khóe môi, Hứa Niệm Hi giống như lơ đãng mà chồng giấy trên bàn của mình, chợt nói : "Mõ thanh là tác giả rất lợi hại."

Mõ thanh là đại thần nổi danh, Hứa Niệm Hi từ trên một cái biên tập tiếp nhận lại, chuẩn bị giúp mõ thanh làm sách mới cùng mấy tràng Thiêm Thụ Hội. 

Chu Khả cứng người một cái. 

Hứa Niệm Hi thực hiển nhiên là biết người tiếp nhận biên tập là ai, cố ý nói như vậy : "Tôi nhớ rõ mõ thanh có biên tập gửi tới, đột nhiên liền đến phiên tôi, bất quá cũng là nghe chủ biên nói, lần trước mõ thanh Thiêm Thụ Hội làm rối tinh rối mù, chủ biên đặc biệt thất vọng."

Chu Khả đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi : "Cô......"

"Tôi nghĩ lại cũng thực là quá thảm, một tác giả rất tốt, vui vui vẻ vẻ làm ở Thiêm Thụ Hội, liền bởi vì biên tập viên không có làm tốt công tác, khiến cho trước sau không có làm được tốt, kỳ thật vị biên tập viên kia cũng là quá lợi."

"Cô......"

Hứa Niệm Hi nói xong, cố ý vuốt vén mái tóc dài, làm lơ Ôn Lộ một bên biểu tình đang vui sướng khi người gặp họa, vòng qua Chu Khả hướng văn phòng mà đi : "Gặp lại."

Chu Khả tức giận đến phát run, lại không kịp phản bác lại, dậm chân lúc sau vặn eo rời đi. 

Gõ gõ cửa, người ở bên trong một lúc sau nói mời vào, mới đẩy cửa mà vào. 

"Chủ biên, tìm tôi có việc sao?" Hứa Niệm Hi đứng ở trước bàn công tác. Tiêu Hà đang xem bản thảo, nghe tiếng ngẩng đầu lên, ôn hòa mà cười cười. 

"Ngồi đi!"

Cô nghe lời ngồi xuống. 

Kỳ thật Tiêu Hà cũng không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn nhìn thấy cô, đã kêu cô tiến vào, hắn thích cô rất lâu rồi, không sai biệt lắm bắt đầu từ lúc cô tiến vào tòa soạn, chỉ là vẫn chưa nói ra. 

Thuận tiện có chút đề tài, gần đây Hứa Niệm Hi phụ trách viết mấy quyển sách ở trên thị trường doanh số thực không tồi, thị trường hướng ứng khá tốt, trong đó có một quyển đưa ra thị trường mấy ngày nay liền bán rất chạy, in ấn xưởng chuẩn bị lại thêm ấn, Tiêu Hà nhìn Hứa Niệm Hi một chút. 

Lại khen cô vài câu, làm cô tiếp tục nỗ lực, Tiêu Hà thật sự tìm không được lời để nói thêm, do dự sau một lúc lâu mới giống như lơ đãng mà suy nghĩ nửa ngày mới nói. 

"Giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm?"

Hứa Niệm Hi ngẩn người, nhớ tới vừa rồi đã đáp ứng Ôn Lộ muốn bồi cô ấy đi ăn khai trương vịt nướng ở cửa hàng ăn vịt nướng, đành phải cự tuyệt : "Thật ngại quá chủ biên, tôi giữa trưa có chút việc......"

Tiêu Hà sắc mặt nhàn nhạt, thực thông tình đạt lý gật đầu : "Vậy được, lần sau có cơ hội lại cùng nhau."

Hứa Niệm Hi vội vàng đáp ứng, lại nói vài câu, cô mới ra khỏi văn phòng. 

Trở tay đóng cửa lại, Hứa Niệm Hi thấy Ôn Lộ lén lút tránh ở bên cạnh, vừa thấy cô ra liền đi tới kéo cánh tay của cô, cô nhướng mày : "Cậu làm gì?"

Bị Ôn Lộ kéo sang một bên nói, Hứa Niệm Hi kiên nhẫn nghe. 

"Niệm Hi a, mình cùng cậu nói chuyện," Ôn Lộ hướng văn phòng bĩu môi, "Cậu hẳn là biết chủ biên......kia nếu cậu đã kết hôn, nhớ rõ nên bảo trì khoảng cách."

Hứa Niệm Hi biết nguyên nhân Ôn Lộ đột nhiên nói lời này, ngoan ngoan gật đầu : "Mình biết." Bắt cá hai tay gì đó cô làm không được. 

Ôn Lộ bật cười, tiếp tục làm việc. Cô cảm thấy chính mình chính là tiểu thiên sứ chuyên môn giúp Phó Ninh Xuyên, này gián tiếp lại giúp Phó Ninh Xuyên một phen, về sau nếu làm cho anh mời khách, mười lần đều là hiển nhiên!

_____

Còn có một hồi hội nghị mới có thể tan tầm, Phó Ninh Xuyên tính toán nhắn một tin cho Hứa Niệm Hi bảo cô tự mình đi xe về nhà, nhưng tìm di động đồng thời cũng phát hiện tài liệu hội nghị cũng quên mang theo, anh nhíu mày. 

Bên này còn có chút việc không thể đi, hắn không có cách về nhà lấy, Phó Ninh Xuyên nhìn nhìn thời gian, cô đã tan tầm.

Anh đã sớm đưa cho cô chìa khóa nhà hắn, hay là nhờ cô hỗ trợ mang một chút lại đây? 

Nghĩ đến liền làm, Phó Ninh Xuyên cầm di động quay số điện thoại, lẳng lặng chờ đợi đầu dây bên kia tiếp máy. 

Thực nhanh liền nghe thấy âm thanh ôn hòa truyền đến: " Alo."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro