Chương 20: Xinh đẹp
Edit: Ư Ư
Tháng 1 năm 2005, mùa đông lạnh thấu xương đã tới, giáo viên trên bục giảng đẩy đẩy mắt kính nghiêm túc nói: "Các bạn học, năm nay là năm cuối cùng của cấp hai, học kỳ sau các em tới trường là học kỳ cuối cùng của năm lớp 9. Cô hy vọng có thể nhìn thấy diện mạo hoàn toàn mới của mọi người, kỳ nghỉ ở nhà chăm chỉ ôn tập, hy vọng năm nay cô có thể nhận được tin mọi người đều thi đỗ Nhất Trung, Tam Trung, Lục Trung."
"Mọi người chú ý an toàn, không nên chơi ở những nơi nguy hiểm, chúc các em năm mới vui vẻ!"
"Chúc mừng năm mới cô giáo!" Tiếng hoan hô vang lên, giáo viên cười lắc đầu, đều là những thiếu niên thiếu nữ rồi.
Hoa Đình đeo cặp sách đi cùng Bối Dao: "Dao Dao cậu học giỏi thật đấy, đứng thứ ba lớp."
Bối Dao cười cười, Bùi Xuyên mới là người giỏi nhất. Nếu không học cùng lớp với anh thì cô cũng không biết người luôn đứng đầu khối là Bùi Xuyên.
Hai thiếu nữ chia tay ở ngã rẽ, Hoa Đình dùng sức vẫy vẫy tay: "Bái bai!"
"Bai bai!"
Bối Dao vừa về đến nhà thì có tuyết rơi.
"Dao Dao nhìn gì vậy, mau vào nhà đi con!"
"Mẹ." Bối Dao quay đầu lại, thấy Triệu Chi Lan đang ôm em trai.
Tiểu Bối Quân mới được mười tháng, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn khắp nơi. Thấy chị về thì tay nhỏ mừng rỡ quơ quơ.
Triệu Chi Lan bị bàn tay nhỏ kia đánh đánh, dở khóc dở cười nói: "Thích chị gái đúng không? Nhìn thấy ba ba cũng không vui mừng như vậy."
Em bé Bối Quân nghe thấy hai chữ tỷ tỷ, ê ê a a lặp lại: "Chi, chi chi."
Bối Dao dùng chóp mũi cọ cọ mặt bé, cười sửa đúng: "Là chị gái."
"Chi chi."
Từ đầu tiên mà Tiểu Bối Quân học được không phải là ba mẹ, mà là chị.
Triệu Chi Lan nói: "Buổi tối con về nhà sắp xếp đồ, năm nay nhà mình ăn Tết ở bên ngoại." Bởi vì con có Bối Quân nên tới nhà bà ngoại còn có thể giúp đỡ trông cháu, nghĩ thế nào cũng là lựa chọn tốt nhất.
Bối Dao gật gật đầu, buổi tối đi theo Bối Lập Tài về nhà lấy đồ.
"Ba ba, con xuống dưới tầng một lát."
"Được, về sớm một chút."
"Vâng."
Bối Dao xuống tầng, vừa lúc gặp Bùi Xuyên đang đi ra ngoài.
Thiếu niên mặc một cái áo lông vũ màu xanh biển, khuôn mặt không biểu tình.
Hai người vừa nhìn thấy nhau đều dừng bước lại. Hạ tuyết nhỏ dừng trên lông mi cô, Bối Dao nở nụ cười: "Bùi Xuyên, cậu đi ra ngoài làm gì vậy?"
"Lấy thư giúp ba tôi."
Bối Dao đi theo phía anh, thấy anh lấy một xấp thư dày ra.
Bùi Xuyên quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt ngập nước của cô. Anh dừng bước: "Đi theo tôi làm gì?"
"Năm nay tớ sang nhà bà ngoại ăn Tết, Bùi Xuyên, chúc mừng năm mới!"
"Ừ." Anh nhẹ giọng nói, "Chúc mừng năm mới."
"Lần đầu tiên tới đi xa lâu như vậy." Mũi chân bất an mà đá đá bồn hoa, "Cũng không được gặp cậu, Bùi Xuyên, cậu phải nhớ uống nhiều nước, ăn tết không được ở trong nhà, có thể đi đốt pháo với Trần Hổ."
Bùi Xuyên nhìn đôi mắt cô, cũng không từ chối: "Ừm."
Cô cười nhón mũi chân, đôi mắt nhu hòa như ánh trăng: "Bùi Xuyên, chờ lúc tớ về chắc chắn sẽ cao hơn. Bây giờ tới lùn hơn cậu khá nhiều."
Cô thử so sánh, Bối Dao nhớ rõ sau này mình sẽ cao 165cm, mà Bùi Xuyên đeo chi giả, chi giả căn cứ chiều cao của anh mà điều chỉnh, bây giờ Bùi Xuyên nhìn qua tầm 175 cm. Trong trí nhớ của cô lúc anh trưởng thành cũng phải cao tầm 186cm.
Anh vốn rất cao
Bùi Xuyên nhìn bông tuyết trắng xóa rơi trên mái tóc mềm mại của Bối Dao, nhàn nhạt lên tiếng hỏi cô: "Khi nào về?"
"Mẹ tới nói là tháng hai, chắc là về trước khai giảng. Lúc về sẽ mang quà cho cậu!" Ngữ khí của cô ôn nhu thanh thúy, không biết cô đã rút đi giọng nói trẻ con từ lúc nào, giọng nói trở nên ngọt ngào, rồi lại ôn nhu như cơn gió tháng ba.
Mà Bùi Xuyên còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói thô ráp khó nghe, anh nhỏ giọng lên tiếng, Bối Dao lưu luyến mỗi bước đi về nhà.
Cô đi lên cầu thang rồi mà vẫn còn quay đầu lại nói: "Cậu chờ tớ về nhé ——"
Không nghĩ tới khi gặp lại nhau, hai người đã khác xưa.
~
Bối Dao đeo khăn quàng cổ màu đỏ ngồi bên cửa gỗ, bên người có một con dê nhỏ đang cúi đầu ngửi ngửi.
Cô ôm tiểu Bối Quân, cậu bé đang nhìn con dê nhỏ không chớp mắt, Bối Dao không nhịn được mà cười cười. Bối Quân lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, trưởng thành bướng bỉnh một chút, nhìn thấy thứ gì mới mẻ có thể ê ê a a vừa nói vừa nhìn nửa ngày
Mặt trời ấm áp treo trên cao nhưng tuyết đọng trên đỉnh núi vẫn không tan.
Mấy con gà mái trong sân cao ngạo bước tới bước lui.
Nhà bà ngoại của Bối Dao ở nông thôn, trong nhà có một đống nhà trệt. Trong sân thì nuôi dê và gà, thời trẻ bà ngoại còn nuôi cả heo nhưng mấy năm nay không nuôi nữa. Thôn Triệu gia là quê của Triệu Chi Lan và Triệu Tú, bởi vì vãn còn đang trong kỳ nghỉ nên nên có rất nhiều đứa trẻ đang chơi pháo bên ngoài.
Buổi sáng Triệu Chi Lan và bà ngoại Bối Dao đi họp chợ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã quay về cùng mấy người phụ nữ trong thôn.
Nhìn từ xa thấy Bối Dao đang ôm em trai.
Thím Trương nói nói: "Đó là Dao Dao à, lúc nhỏ gặp hai lần, đúng là xinh đẹp."
Triệu Chi Lan cười nói: "Con bé cũng lớn rất nhanh."
Cùng đi với bọn họ còn có một người mới lấy chồng tên là Trần Lan Lan. Trần Lan Lan vốn dĩ cho rằng đây chỉ là lời khách sáo nên cũng chỉ cười không quan tâm lắm.
Kết quả Trần Lan Lan ngẩng đầu nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa thì ngây người một phút!
Tết Nguyên Tiêu đã sớm qua, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo khăn quàng cổ màu đỏ, mái tóc dài mềm mại xõa tung, đuôi tóc hơi xoăn. Làn da trắng nõn, mắt hạnh xinh đẹp, môi anh đào tinh xảo. Đặc biệt là đôi mắt đen nhánh ngập nước, lại bở vì tuổi còn nhỏ mà làm người yêu thương.
Đừng nói là mấy người không quen thân, ngay cả Triệu Chi Lan nhìn thấy con gái nhà mình cũng thất thần.
Sau khi tới nhà bà ngoại, Bối Dao mới bắt đầu thay đổi.
Hai má dần dần rút đi sự ngây thơ của trẻ con thay vào đó là sự hồn nhiên của thiếu nữ. Eo nhỏ thon thon, phía trước lại phình phình. Sau trận tuyết lớn mùa đông trôi qua, một thiếu nữ tinh xảo ngây thơ động lòng người được điêu khắc.
Bối Dao trưởng thành.
Triệu Chi Lan đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười khi lúc nhỏ Bối Dao bị lấy ra để so sánh, nếu Triệu Tú nhìn thấy Bối Dao, phỏng chừng so cũng không dám so. Phương Mẫn Quân dựa vào khuôn mặt có vài phần giống Thường Tuyết, mà Bối Dao thiên nhiên động lòng người như vẽ trong tranh.
Bà ngoại Bối Dao đeo sọt ôm cháu trai đang nằm trong lòng chị, nói với cô: "Đi nghỉ đi, để bà ngoại và mẹ con chăm cho. Hôm nay mua bánh mật ăn."
Bối Dao cười gật đầu.
Bà ngoại quay đầu lại nói với Triệu Chi Lan: "Con nói có phải đồ ăn không ngon không mà sao Dao Dao lại gầy xuống nhiều như vậy?"
Triệu Chi Lan xoa xoa tay, cũng không quản con trai, để bé cho bà ngoại ôm mà bắt đầu chia đồ ăn: "Không phải, trưởng thành sẽ khác đi chứ mẹ. Không phải lúc trước con cũng vậy sao, đột nhiên gầy đi."
Bà ngoại nói: "Con gầy nhưng cũng không giống như biến thành người khác giống Dao Dao."
"......"
Bà ngoại vui tươi hớn hở nói: "Dao Dao thật xinh đẹp, mẹ thấy còn xinh hơn cả những người nổi tiếng trong TV."
"Mẹ!" Triệu Chi Lan vội vàng nói, "Đừng quá rêu rao, chuyện của Mẫn Mẫn nhà Triệu Tú còn chưa đủ sao? Đừng lấy đứa nhỏ so sánh với người nổi tiếng, lớn lên bình an khỏe mạnh là được."
Bà ngoại nghĩ đến Phương Mẫn Quân, trong lòng cũng là đồng ý. Cứ việc cảm thấy đứa cháu ngoại gái này đẹp đến kỳ cục nhưng cũng sẽ không nói ra bên ngoài.
Tháng sau là tiểu Bối Quân một tuổi, Triệu Chi Lan nói: "Lập Tài nói bên kia đã giả quyết xong nên mai con sẽ dẫn hai đưa về nhà."
Bà ngoại có chút luyến tiếc nhưng biết Bối Dao phải về đi học, năm nay thì trung cấp nên mọi người đều khẩn trương. Nhưng điều làm mọi người kiêu ngạo là thành tích của Bối Dao vẫn luôn rất tốt
"Mang thêm ít đặc sản về, đậu phộng, trà......" Bà ngoại bắt đầu lải nhải, Bối Dao cũng giúp đỡ, cô nhớ mình đã hứa mang đặc sản về cho mọi người.
Ngồi trên xe lửa về nhà có rất nhiều người nhìn Bối Dao.
Cô gái mười bốn mười năm tuổi cực kỳ bắt mắt trong đám người. Cô còn đổi một kiểu tóc khác theo lời Triệu Chi Lan, nháy mắt lại ngây thơ vài phần.
Lông mi Bối Dao vừa dài vừa cong như cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, cô chỉ cần chớp chớp mắt đã xinh xắn động lòng người.
Bối Dao còn không quá quen khi được nhiều người nhìn, cô bắt an sờ sờ tóc mình: "Con thay đổi rất nhiều hả mẹ? Như vậy có kỳ quái lắm không ạ."
Triệu Chi Lan nhìn cô con gái rõ ràng như tiên nữ mà lại thấy mình kỳ quái mà cười suýt sốc hông: "Trưởng thành vẫn ngốc như vậy."
"Mẹ ơi, thế Bùi Xuyên và Hoa Đình còn nhận ra con không?"
"Con tin lời bà ngoại con à, chỉ là thay đổi hơi nhiều thôi, vẫn nhận ra được."
Cô nhớ có lần cô hỏi Bùi Xuyên cô giáo dạy Anh có đẹp không, lúc ấy Bùi Xuyên lạnh như băng nói xấu xí. Bối Dao thấy cô cũng là loại hình ngây thơ động lòng người này, có phải Bùi Xuyên cũng thấy cô xấu xí?
Tính tình của anh vốn đã quái quái, chẳng lẽ thẩm mỹ cũng quái quái?
Xe lửa đi tới trưa mới tới thành phố C.
Vừa đi vào khu phố nhỏ thì đã thấy một thiếu niên mập mạp lao tới, cậu đang cười lớn chạy phía trước, đằng sau là tiếng pháo nổ bùm bùm.
Thiếu niên mập mạp kia đến gần thì Triệu Chi Lan mới nhận ra đây là Trần Hổ.
Mẹ Bối che chở Bối Quân không kịp né tránh, Bối Dao lại phản ứng rất nhanh, kéo mũ áo của Trần Hổ lại.
Trần Hổ cao xấp xỉ Bối Dao, cậu vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp..
Trần Hổ ngây người một lúc vẫn không biết tiên nữ nhỏ này là ai. Cho đến khi tiên nữ cười, lấy đặc sản từ trong túi ra đưa cho họ: "Trần Hổ, Lý Đạt, Vinh Vinh, đây là đặc sản tớ mang từ quê lên cho các cậu, ăn rất ngon."
Sau đó từ một mình Trần Hổ sửng sốt, kéo dài tới mọi người.
Vẫn là Lý Đạt không thể tin tưởng mà lên tiếng: "Bối, Bối Dao?"
Bối Dao ngượng ngùng nói: "Là tớ, tớ thay đổi rất nhiều à?"
Trần Hổ: "......" Má ơi! Đây đây đây......
Đúng là một câu chuyện xưa, trong khu phố có hai cô bé, một cô bé xinh xắn giống người nổi tiếng, một cô bé đáng yêu. Sau đó hai người trưởng thành, cô bé giống người nổi tiếng kia lại trở nên bình thường, mà cô bé đáng yêu kia đột nhiên biến thành tiên nữ nhỏ.
Lỗ tai Trần Hổ đỏ bừng không dám nhìn Bối Dao mà quay sang xin lỗi Triệu Chi Lan: "Xin lỗi dì Triệu, cháu chạy nhanh nên không nhìn thấy dì, dì có sao không ạ."
Triệu Chi Lan sao lại so đo với đám nhỏ, bèn cười nói không sao
"Dao Dao, mang đồ về nhà trước rồi ra ngoài chơi với các bạn."
"Vâng."
Chờ Bối Dao đi theo Triệu Chi Lan về nhà, một đám thiếu niên mới quay sang nhìn nhau.
Lý Đạt khụ khụ: "Trần Hổ, cậu đỏ mặt."
Trần Hổ nổi trận lôi đình: "Cậu cũng không biết xấu hổ mà nói tớ, cẫu cũng đỏ mặt!"
Chẳng được bao lâu Bối Dao đã đi xuống, cô xách theo một cái túi, kinh ngạc vì mấy thiếu niên vẫn chưa đi.
Bọn họ động tác nhất trí nhìn về phía mình, Bối Dao có chút không được tự nhiên: "Các cậu biết Bùi Xuyên ở đâu không?"
Vừa nói xong thì sắc mặt mọi người đều kỳ lạ.
Trong lòng Bối Dao trầm xuống, có một loại sự cảm xấu.
Rõ ràng mùa xuân đã tới nhưng tuyết vẫn chưa tan nên mạng theo sự lạnh lẽo của mùa đông.
Trần Hổ nhíu mày: "Cha mẹ cậu ấy ly hôn, người trong khu đều biết hết."
Lý Đạt nhỏ giọng bổ sung: "Tết năm nay Chú Bùi bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, Bùi Xuyên ở bệnh viện chăm sóc. Sau, sau này cậu ấy sống với chú Bùi."
Đầu mùa xuân năm 2005, cuối cùng cha mẹ Bùi Xuyên vẫn ly hôn.
Bùi Hạo Bân bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, anh trải qua chuyện cha mẹ ly hôn và sau này anh sẽ sống với cha, sau đó lại biết tin cha anh có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Ba chương bạo mà nó dài hơn cả 5 chương bình thường, ứ hự
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro