[16]
Kim Jaehwan vẫn còn chỉa súng vào đầu Kang Daniel, sắc mặt thay đổi. Dường như nghe ra được ngụ ý của đối phương, biết đối phương trực tiếp bác bỏ yêu cầu của mình. Park Jihoon, không thể giết được.
Kang Daniel nhớ rõ buổi chiều hôm đó, nhìn trên cổ của Park Jihoon một mảnh đỏ tươi, nhìn đôi mắt quật cường mà bi ai của cậu. Hắn đã nói với cậu rằng: "Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho em." Thế cho nên, hắn sẽ không động đến cậu, ít nhất là bây giờ.
Kang Daniel biết Kim Jaehwan đang suy nghĩ cái gì, hắn biết những lo lắng đó không phải là vô căn cứ. Chỉ là, địch ở trong tối đã chủ động xuất kích trước, Kang Daniel không có ý định thực hiện điều mạo hiểm kia.
Huống chi hắn hiểu rõ Kim Jaehwan, người này sở dĩ dùng súng chỉa vào hắn, đơn giản là ép hắn đưa ra lựa chọn. Lựa chọn tiếp tục kế hoạch đã trù tính từ lâu của ba người họ, hay là lựa chọn tình nhân có thể tùy thời mà bóp chết bên cạnh. Nhưng vấn đề duy nhất là, Kim Jaehwan dường như đã coi thường người đàn ông trước mặt. Kang Daniel là một người không thích lựa chọn, hai chọn một đối với hắn mà nói không phải là đề tài để thảo luận, đồ vật hắn muốn từ trước đến nay, tất thảy đều phải được thu vào túi.
Kim Jaehwan cứ như vậy nhìn Kang Daniel tự hỏi hồi lâu, mà Kang Daniel cũng mặc người nọ đánh giá, cho vị bằng hữu này chút thời gian, đây là phương thức biểu đạt sự tôn trọng của hắn. Trong một lúc yên lặng, Kim Jaehwan do dự thật lâu, không gian yên tĩnh ở thư phòng, đã cấp đủ cho Kim Jaehwan thời gian tự hỏi.
Con số trên đồng hồ điện tử treo trên tường vẫn chậm rãi nhảy.
Không biết qua bao lâu, Kim Jaehwan chậm rãi thở dài. Kang Daniel biết người nọ đã suy nghĩ kĩ càng. Quả nhiên, họng súng đang đối diện với trán hắn được từ từ hạ xuống.
Điều này không có nghĩa rằng Kim Jaehwan buông xuống sự cảnh giác, mà là xuất phát từ sự hiểu biết đối với Kang Daniel, cũng là từ sự tín nhiệm đối với hắn. Rốt cuộc đối với Kim Jaehwan mà nói, ngoài mặt ngoại trừ thỏa hiệp, hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
"Nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, chính cậu không xử lý được, tôi và Seongwoo hyung không thể trợ giúp. Daniel, cậu khi đó đừng trách chúng tôi trở mặt không nhận tình cũ." Kim Jaehwan thả lỏng, ngữ khí tỏ ra thoải mái mà bổ sung. "Còn nữa, tôi kiến nghị cậu tìm biện pháp bảo vệ thật chặt chẽ những tư liệu trong thư phòng này, đề phòng lỡ như."
Kang Daniel xoay người, mở đèn ở thư phòng, nháy mắt trong phòng đã tràn ngập ánh sáng, Kim Jaehwan thấy rõ mặt của Kang Daniel, cũng thấy rõ nụ cười kiêu căng lại nhàn nhã của hắn.
"Sẽ không có ngày đó đâu, Jaehwan." Kang Daniel trả lời. "Cậu vẫn là nên thả lỏng đi."
.
Thời gian nghỉ ngơi.
Park Jihoon ngồi trước mảng cửa sổ thủy tinh thật lớn, từ trên cao nhìn xuống dưới, tầm nhìn ở tầng cao nhất khu 1 thật sự rất tốt, có thể nhìn hết cảnh vật xung quanh không sót thứ gì. Tựa như bây giờ, cậu có thể nhìn thấy được tầng trệt, thấy được Lai Kuanlin ngồi ở góc tường nhàm chán đeo tai nghe, thấy phạm nhân lảo đảo đi về phía phòng y tế. Park Jihoon có thể tưởng tượng ra được bộ dạng không kiên nhẫn của Park Woojin, có thể nhìn thấy Bae Jinyoung biến mất ở chỗ rẽ giữa khu 2 và khu 3, không biết là đi nơi nào, có thể nhìn thấy văn phòng được đóng chặt của trưởng ngục Hwang Minhyun, có thể nhìn thấy Ha Sungwoon mặc cảnh phục trên người, mặt vô biểu tình mà tuần tra, còn có thể nhìn thấy, cảnh ngục mới của khu 3 đó..
"Jihoon, có nhớ mẹ hay không? Không phải lần trước bà ấy viết thư nói nhớ cậu sao. Tôi thấy cũng đã tới cuối tháng rồi, cậu cũng mau mau làm ra chút hành động thực tế, báo đáp bà ấy đi."
Người đó vào buổi chiều mấy hôm trước đã đứng ở phòng giam của Park Jihoon, nụ cười dối trá lại uy hiếp đó, đột nhiên cứ xông lại vào trong óc.
"Suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?" Một đôi tay vòng qua ôm chặt cậu từ phía sau, Park Jihoon rơi vào lòng ngực quen thuộc. Nương theo lực, cậu xoay người, chính diện dựa vào Kang Daniel.
"Nghĩ anh lúc không có việc ngồi ở chỗ này nhìn xuống, là nhìn cái gì."
"Trước kia thì chẳng nhìn gì cả, nhưng sau khi em đến, thì nhìn em." Biết rõ là lời dụ dỗ đường mật, nhưng sao cảm thấy thật dễ nghe.
Kang Daniel lướt qua vai cậu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống. "Tôi lúc ấy là đứng chỗ này, lần đầu nhìn thấy em." Hắn như lâm vào một cái hồi ức xa xăm, lộ ra một nụ cười hoài niệm. Khi hắn cười, lông mày sẽ nhướng lên trên, khi đó trên trán sẽ xuất hiện vài nếp nhăn nhàn nhạt, Park Jihoon rất thích những nếp nhăn đó, tỷ như bây giờ, mặc kệ Kang Daniel đang nói lời ngon tiếng ngọt, cậu đã duỗi tay sờ lên trán hắn.
"Lần đầu nhìn thấy anh, cảm thấy anh rất đáng sợ, bây giờ thì sai rồi." Ngón tay tới lui mà vuốt ve trán hắn, chỉ cảm thấy những thứ nho nhỏ như thế này lại vô cùng động lòng người.
Bị đôi mắt ươn ướt của Park Jihoon nhìn như vậy, hắn bắt lấy tay cậu, cúi người hôn lên đôi mắt. "Thật không, những người khác không ai dám nhìn tôi cả."
Rõ ràng là đáng sợ, sao lại trách người khác không dám nhìn mình.
"Là họ không có nhãn phúc."
Ôn tồn trong chốc lát, tại cửa sổ thủy tinh xuyên thấu dễ dàng bị nhìn thấy, sóng nhiệt bốc hơi, không kiêng kỵ mà hôn môi đối phương.
Như là nị oai đã đủ, hắn muốn quan tâm cậu một chút, thân mật mà hỏi. "Mấy hôm nay có chút bận, không kịp hỏi, em gần đây có ổn không?"
Park Jihoon thất thần mà đùa nghịch ngọc tóc của Kang Daniel. "Ừm, không phiền đến anh, khá thư thái."
"Em biết tôi không muốn nghe cái này." Đối với tính tình như con mèo nhỏ này của cậu quả thực có chút bất đắc dĩ. "Tôi cho rằng ít nhất em cũng cảm tạ tôi một chút.. Điều Ha Sungwoon đi, Jihoon của chúng ta rất vui phải không?"
Lại không nghĩ đến những lời này làm người bên cạnh cứng đờ. Hắn nhạy bén mà nhận ra chút biến hóa này. "Sao vậy?"
"Không có gì." Park Jihoon sờ sờ cằm mình. "Không có Sungwoon mang bữa sáng đến cho em và Jinyoung, mấy hôm nay ăn những thứ trong nhà ăn, làm cằm em cũng mất tiêu rồi."
"Thật không.." Hắn giả vờ nâng cằm cậu. "Để tôi xem xem..."
Trong một mảnh mập mờ, Park Jihoon nghĩ, muộn nhất là vào chiều ngày mai, phải đến được thư phòng lấy thứ cần lấy.
.
Song song vào lúc này, Lai Kuanlin chậm rãi đi tới góc khuất của khu 1, giả vờ như không có việc gì mà dựa vào tường ngồi xuống, tai nghe treo ở trên cổ, bộ dạng vô cùng bình thường.
Cậu đang đợi người.
Một lát sau, xa xa có tiếng bước chân vừa nhẹ nhàng vừa dồn dập truyền tới, Lai Kuanlin biết, người mà cậu chờ đã tới. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, cậu đã thấy từ chỗ rẽ xuất hiện một phạm nhân xa lạ.
Người tới cũng là một đầu tóc đen, mảnh khảnh, ngũ quan thanh tú, trước ngực treo bảng C0510.
Là bạn cùng phòng giam với Park Jihoon, Bae Jinyoung.
Bae Jinyoung cảnh giác mà nhìn phạm nhân khu 1 trẻ hơn so với tưởng tượng của cậu, sau khi nhìn bảng số A0923, mới tiến lên phía trước.
Lai Kuanlin biết trên người của đối phương đã được gắn thiết bị nghe lén, nên âm thanh cũng không phát ra, chỉ làm khẩu hình: Anh rốt cuộc cũng tới, Park Jihoon muốn tôi giúp cái gì sao?
Bae Jinyoung nhìn bộ dáng của đối phương, hiểu được A0923 đã biết có máy nghe lén trên người mình, điều này làm cho cậu không còn nghi ngờ. Chung quy, việc máy nghe lén được gắn trên người Bae Jinyoung, ngoại trừ Lee Daehwi, người sai khiến Lee Daehwi, Park Jihoon và chính cậu ra, còn có tiểu tử họ Lai không gì không biết trong truyền thuyết này.
Vì thể Bae Jinyoung gật gật đầu, miệng như nói: Chiều ngày mai trong khoảng từ 3 đến 5 giờ, Park Jihoon muốn camera quan sát khu 1 và khu 2 không hoạt động.
Lai Kuanlin: Chỉ vậy thôi sao?
Bae Jinyoung: Đúng.
Lai Kuanlin: Anh vì sao lại giúp anh ấy truyền lời?
Người khu 1 tò mò không phải là không có nguyên nhân, cho dù C0510 trước mặt chưa từng tiếp xúc với cậu lần nào đi chăng nữa, nhưng trong ngục giam này cũng có chút thanh danh, Lai Kuanlin cũng đã sớm được nghe qua. Cho nên, mặc kệ hiểm nguy để giúp bạn cùng phòng? Loại mua bán lỗ vốn này, nghe qua không giống như là một chuyện mà Bae Jinyoung sẽ làm.
Làm lơ vấn đề này, Bae Jinyoung liếc nhìn Lai Kuanlin, rồi cũng giống như khi đến, lặng lẽ rồi đi không nói một lời.
Để lại Lai Kuanlin vẫn còn ngồi ở nơi đó, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác hưng phấn. Người khu 3 vừa hung tợn liếc cậu một cái, rõ ràng đang nói: "Liên quan gì tới cậu."
Vì thế, xem như Lai Kuanlin đã biết được Park Jihoon còn có một gia cảnh nhấp nhô ở phía sau, lòng hiếu kỳ của Lai Kuanlin đối với người nọ, đối với tình nhân của Kang Daniel - C0925, chỉ có tăng chứ không giảm.
.
Thời điểm nghe được thanh âm, Kang Daniel đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cùng với Ong Seongwoo, nhấm nháp loại cà phê mà Kim Jaehwan mới trấn lột từ chỗ Hwang Minhyun.
"Tôi cảm thấy, hình như tay nghề pha cà phê của Jaehwan cậu có vấn đề." Làm lơ Kim Jaehwan đang trừng mắt, Kang Daniel buồn cười mà trao đổi ánh mắt cùng với Ong Seongwoo. "Hoặc là Minhyun hyung lần này mới là người bị hố, loại này quá khó uống..."
"Oanh..."
Lời của hắn đột nhiên bị tiếng vang bất thình lình cắt đứt.
Biểu tình thảnh thơi của ba người nháy mắt thay đổi. Bọn họ đối với loại âm thanh này vô cùng quen thuộc, đây là tiếng nổ mạnh, cộng với tiếng mảng tường xi măng bị vỡ.
Trong một chốc yên lặng, Ong Seongwoo lên tiếng trước. "Nghe như là từ khu 3 vọng tới, nhưng mà theo tiếng vừa phát ra, phỏng chừng quy mô bị ảnh hưởng là không lớn."
Vừa mới nói xong không bao lâu, cửa phòng nghỉ đã bị Lee Daehwi mở ra, cậu thở phì phò, như vừa chạy như bay đến đây.
Kim Jaehwan chính là vì chữ khu 3 này mà cảm thấy tâm thần không yên, Lee Daehwi lại đột nhiên chạy đến, đáy lòng đã nổi lên một dự cảm không ổn.
Quả nhiên... "Daniel hyung, Jisung hyung vừa nói với em, vụ nổ mới phát sinh ở lầu 6 khu 3." Cho nên, dự cảm không ổn của Kim Jaehwan chính là thật.
Ong Seongwoo nghe Lee Daehwi nói xong, theo bản năng nhìn về hướng Kang Daniel, người đang nguyên bản còn an vị ở sô pha nháy mắt đã đứng lên, mở cửa xông ra ngoài.
Đáy lòng Kim Jaehwan thở dài, đó là khu vực phòng giam của Park Jihoon.
Lúc Kang Daniel đuổi tới, có vài phạm nhân từ phòng giam chạy ra ngoài, chứng minh vụ nổ vừa xảy ra là thật, hắn quét mắt nhìn quanh, quả nhiên không nhìn thấy được thân ảnh của cậu.
Vụ nổ xảy ra ở phòng rửa mặt cuối hành lang của lầu 6, phạm vi cũng giống như Ong Seongwoo nói, không tính là lớn, nhưng ảnh hưởng vô cùng đến những phòng giam gần đó, thực không may chính là, phòng giam của Park Jihoon và Bae Jinyoung là một trong số.
Kang Daniel liếc nhìn cánh cửa điện tử đã bị hư, không chút nghĩ ngợi mà ném một quyền, dễ dàng làm cánh cửa trước mắt mở ra.
Những phạm nhân phía sau tuy đã nghe đồn về Kang Daniel, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa đến.
Giữa một mảnh bụi mù, Kang Daniel thấy Park Jihoon đang nằm trên giường, tựa như đang ngủ, nhưng trên trán cậu là một mảng máu tươi, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Kang Daniel không chút nghĩ ngợi mà chạy vào, bế cậu còn đang ngất đi, nhìn khuôn mặt bị tro bụi và máu tươi làm bẩn của cậu, nhìn đôi môi tái nhợt khô ráo, hắn chỉ cảm thấy đôi tay đang ôm cậu đang run lên.
Sao lại bị thương? Sao lại bị thương?
Hắn ôm lấy cậu càng chặt, ngây ngốc trong chốc lát, đá vụn cùng bụi bậm từ vụ nổ trôi nổi trong không khí, lẫn với biểu tính mơ hồ của Kang Daniel.
Tiếp theo, hắn đột nhiên cúi người, dán tai vào ngực của Park Jihoon. Hắn vẫn vô cùng khẩn trương.
"Thình...thình.."
Là tiếng tim đập vững vàng.
Kang Daniel cứ như vậy ôm Park Jihoon, tai dán trên ngực cậu, nghe ngực cậu truyền đến âm thanh, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của chính mình vừa mới dừng hoạt động, lại chậm rãi vận hành trở lại.
Thật sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro