Chương 2
"Vì sao... Vì sao không tới tìm ta... Ta rất sợ ..." Ở phía xa dường như truyền đến tiếng khóc của trẻ con đầy bén nhọn, đứt quãng.
"Nana! Nana! Là ngươi sao? Nana!" Lý Đế Nỗ không sợ hãi dốc hết sức chạy, thanh âm líu vào nhau đầy lo lắng. "Nana, không phải sợ! Đứng yên đó, ta tới tìm ngươi!" Hắn lảo đảo chạy theo âm thanh ở phía trước. Xung quanh sương mù ngày càng dày đặc, trong nháy mắt, chỉ còn là một mảng trắng xóa.
"Nana!" Lý Đế Nỗ bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, đầu ong ong, dường như có thứ gì muốn lao ra khỏi lồng ngực."Thùm thùm thùm" tiếng tim đập rõ ràng phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Lý Đế Nỗ dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện phía sau lưng cả mảng áo đã ướt đẫm. Vải áo ngủ dính sát ở trên người, tạo ra loại cảm giác dính dớp không được thoải mái cho lắm.
Quyết định thay bộ quần áo khác ra. Lý Đế Nỗ ở trên giường lục lọi bật công tắc đèn, vừa quay đầu lại liền thấy trông thấy một người thẳng lưng đứng lẳng lặng ở đầu giường.
"Bác sĩ La, cậu làm gì ở đây?" Điều tốt chính là vì nghề nghiệp phải rèn luyện hằng ngày nên Lý thiếu tướng không hề kêu lên tiếng nào. Tỉ mỉ quan sát người phía sau, hắn cau mày hỏi.
La Tại Dân mặt không đổi sắc, vẻ mặt u ám đến khó hiểu. Vốn dĩ người này có gương mặt vui tươi, sáng lạn, nhưng trong bóng tối lại mang theo chút âm trầm.
Nhìn chằm chằm người trên giường một hồi, hắn chậm rãi mở miệng: "Tôi nghe được tiếng ngài đang gọi, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền chạy tới. Để không quấy rầy các phòng trực ban khác cho các bác sĩ nghỉ ngơi, tôi phải đeo kính để nhìn ban đêm." Giơ lên vật màu đen đang cầm trong tay, Bác sĩ La dừng lại một chút. "Ngài vừa rồi... Nana là ai?"
"Nana á..." Vùng xung quanh lông mày của Lý thiếu tướng nhíu chặt lại, làm như không muốn đề cập đến cái tên này, "Không có gì, chỉ là một người không quan trọng mà thôi."
"Không quan trọng? A, quả nhiên..." La Tại Dân phản ứng lại, vừa hơi lộ ra chút kỳ quái. Hắn cười lạnh một tiếng, tự giễu dường như đang lẩm bẩm cái gì.
"Bác sĩ La, đã khuya lắm rồi." Phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý tứ muốn rời đi, Lý Đế Nỗ phải lên tiếng nhắc nhở. Ta xin ngươi, bây giờ đã hơn nửa đêm, không cho con người ngủ sao?
"Đúng vậy... Khuya lắm rồi, thật sự là muộn quá rồi." La Tại Dân cũng không nói gì thêm nữa, u ám dường như biến mất.
Có bệnh thần kinh sao? Lý Đế Nỗ không để ý tới nội tâm có chút khác thường, lắc đầu xuống giường đi thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro