Chương 6
"Ngươi đã nghe được những gì?" Đợi sau khi Phác Chí Thịnh rời đi, Lý Đế Nỗ trầm giọng hỏi.
"Ta có khả năng nghe được cái gì?" La Tại Dân âm thầm liếc mắt một cái "Căn phòng này đúng là cách âm tốt thật mà, thật là... Quân nhân thế nào đều như nhau hay nghi thần nghi quỷ?"
Lý thiếu tướng đương nhiên biết phòng bệnh này đúng là được cách âm, hắn chỉ là muốn thăm dò đối phương, dù sao thì bây giờ thái độ của bác sĩ La đối với hắn tuy rằng nhiệt tình, nhưng chung quy vẫn lộ ra một chút mất tự nhiên. Thế nhưng lúc này, quan sát đôi mắt trong veo dường như không pha bất kỳ tạp niệm gì đang thản nhiên nhìn mình, hắn có chút hoài nghi trực giác của bản thân.
"Tốt nhất là không nghe được gì, có mấy lời, điều không phải những thứ ngươi nên nghe." Lý Đế Nỗ xoay người đi tới bên giường, "Ta muốn nghỉ ngơi."
"A." La Tại Dân có chút rầu rĩ không vui, y ngồi xuống sa lon, tiện tay cầm lên một tờ báo quân sự. Lý thiếu tướng đợi rất lâu, rốt cục đau đầu phát hiện, người này thực sự một chút tinh tế cũng không có. Hắn xoa nhẹ thái dương: "Bác sĩ La, ta muốn nghỉ ngơi một chút, mong ngươi đi ra, đóng chặt cửa giúp ta."
La Tại Dân lại giống như không phát hiện ra tâm tình của Lý Đế Nỗ, vui vẻ nói: "Không có vấn đề gì đâu, ngài không cần phải để ý đến tôi. Tôi sẽ không thấy nhàm chán đâu, tôi có thể ngồi đây đọc báo."
Trên thế giới sao có thể có người đầu óc thiếu tinh tế đến vậy nhỉ? Lý thiếu tướng lại càng đau đầu đến lợi hại: "Ngươi ở đây, ta sao có thể ngủ ngon giấc? Ta luôn không thích có người lạ ở bên cạnh."
"Người lạ cái gì chứ? Hai ta đều quen nhau, không cần khách khí với tôi." Bác sĩ La thân thiết nói.
Bất lực. Lý Đế Nỗ đối với người một chút biện pháp cũng không có: Đành tùy theo cậu ta đi. Cơn buồn ngủ kéo tới, rất nhanh, hắn đã không còn ý thức.
Nhưng hắn không biết rằng, chẳng biết từ lúc nào, người nọ ngồi trên ghế sa lon đã bỏ tờ báo xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ của người kia, trong con ngươi dường như có con sóng đang cuồn cuộn, mang theo sự băng lãnh của tuyệt vọng và hận ý.
Jeno, chúng ta lại gặp nhau rồi. Đã nhiều năm như vậy, ngươi một chút cũng không thay đổi, bộ dạng vẫn giống hệt như năm đó. Đến cự tuyệt người ngoài cũng giống, giống nhau như đúc, thật khiến cho người ta muốn hủy diệt cái phần thanh cao, kiêu ngạo kia của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro