Chương 206: Tiếp heo hồi cung (11)
Editor: snowie
Tốc độ di chuyển của đội ngũ càng ngày càng chậm, cơ hồ có thể ví như rùa bò. Mấy chục thị vệ dáng người hung tợn cảnh giác ngồi trên ngựa một người một ngựa trong bước đi nhàn nhã thong thả dần dần có một chút lơi lỏng. Roi ngựa tùy ý quấn quanh cổ tay của Thích Ca Thát Tu, hai tay không có việc gì khoanh trước ngực, thân thể ngồi một cách lười biếng.
Từ khi trong toa xe xuất hiện những chấn động không tầm thường, tốc độ của đội ngũ liền chậm lại. Ở trong toa xe được bịt kín đầu tiên là truyền ra tiếng kêu khóc thống khổ của nữ nhân, tiếp sau đó liền biến thành tiếng kêu rên rỉ mị hoặc, khi thì có thể nghe rõ ràng, khi thì mơ hồ không rõ, thi thoảng ngẫu nhiên còn xen lẫn tiếng nam nhân thấp giọng gào thét. Sự tình thực rõ ràng, Vương đang ở trong xe cùng liên nữ hoan ái một trận khí thế ngất trời. Y là dựa theo thể lực của Vương mà nói, thời lượng trận hoan ái này ước lượng hẳn là cũng phải kéo dài đi.
Bản tính Vương vốn tàn nhẫn lãnh khốc, hơi không vừa ý liền giết người hoặc bắt chịu cực hình, bởi vậy trong hoàng cung lúc nào cũng có thị phi, thị nữ cùng cung nô hầu hạ của hắn bình thường đều đoản mệnh. Liên nữ bên trong xe ngựa tuy rằng hiện tại đang được Vương tùy ý sủng ái, nhưng chẳng phải lúc đầu khi không cẩn thận quay cuồng ngã đến bên chân vương làm vướng đường, chả có ngoại lệ, nữ nô này bị vương một cước đá bay ra ngoài sao? Nếu không phải có Ngân Nghê dẫn đầu đàn chó ngao chạy ra can ngăn đỡ đón, nàng đã sớm ngã bầm thân.
Bất quá sau đó, Vương lại thích chơi trò ức hiếp làm nhục nàng. Lại sau đó nữa, vào thời khắc được làm thân vệ thủ hộ Vương, bọn họ đều nhìn ra điểm kỳ quái trong tất cả chuyện này. Khi Vương một cước dùng chân đá người, tại hiện trường chắc chắn sẽ có Ngân Nghê đóng giữ, mỗi một lần ngài xuất lực tựa hồ đều khống chế ở bên trong phạm vi Ngân Nghê có thể chuẩn xác đỡ được người. Mỗi khi làm nhục nàng cũng không thấy máu chảy, chắc hẳn Vương còn chưa từng tra tấn xé xác nàng, đừng nói là giết. Lại ngay sau đó, nàng từ ngủ ở ngao phòng tiến vào ngủ ở trên thảm tẩm cung vương, từ ngủ trên thảm rồi bị tống vào trong địa lao, cuối cùng từ trong địa lao tiến thẳng lên ngủ ở tầm phòng Vương. Vương giúp nàng uống thuốc, giúp nàng ăn, mang nàng đến Thác Lâm tự để xem Đông Quý pháp hội, sau khi làm nàng hôn mê thương nặng, lại ngay trong đêm khuya bão tuyết nguy hiểm chạy đi, tự mình đưa nàng đến Thác Lâm tự để chữa thương, thân phận ngao nô đê tiện cũng biến thành liên nữ cao quý của Pháp vương. Nay ngài lại tự mình tiếp nàng hồi cung, trên đường hồi cung còn khẩn cấp ban cho nàng sự sủng ái.
Nay bọn họ còn được tận mắt chứng kiến chuyện thực lại lần nữa chứng minh: Vương, không thể nghi ngờ lại thích một nữ nhân. Hiếm thấy a! Kỳ tích a! Bọn thị vệ trong lòng liên tục kinh hô, dưới sự dẫn dắt của Liệt đội trưởng đại nhân, vạn phần thức thời giảm bớt tốc độ, tốt xấu cũng muốn cam đoan giúp vị Vương vĩ đại tôn quý trên đường về phải thư thái phóng thích được ít nhất một lần.
Cho dù bầu trời vẫn như trước trong xanh toả nắng, mặt trời cũng đã dần dần chếch về phía tây. Tốc độ lại chậm, đội ngũ đến vương thành bị chậm một khắc. Tại thời điểm thông qua cửa thành, trong xe ngựa rõ ràng truyền ra một tiếng uyển chuyển có vẻ cực đau đớn, lại tựa như tiếng khóc kêu cực nhanh khoái lạc của nữ nhân, tiếp theo đó toa xe như có một lực đạo đáng sợ, dội đến từng đợt chấn động mạnh mẽ. May mắn người lái xe là Liệt đội trưởng đại nhân, kỹ thuật khống chế con ngựa dị thường cao minh, bằng không xe không chừng đã lật. Khi đội ngũ tiến bước trên con đường nhỏ hướng về hoàng cung, bên trong toa xe lại lần nữa truyền ra tiếng nam nhân mơ hồ vui sướng âm trầm, sau đó, toàn bộ xe ngựa trở về sự tĩnh lặng vốn có.
Dẫn ngựa xếp thành hàng đứng dưới chân núi, bọn thị vệ liếc mắt nhìn về phía tường thành tháp cao nguy nga ở núi xa, âm thầm thở dài một ngụm khí. Lúc tới hoàng cung, Vương cuối cùng cũng đem dục vọng phóng ra, nhiệm vụ hôm nay của bọn họ đã hoàn thành viên mãn, chuyện đầu tiên cần phải làm sau khi rảnh rỗi chính là tìm nữ nhân giải quyết đi.
"Vương, đã đến nơi."
Thích Ca Thát Tu cung kính nghiêng người quay đầu, hướng về phía màn xe bịt kín thấp giọng bẩm báo. Tấm da cáo che mặt dường như sắp rơi, làm lộ ra một khuôn mặt toát lên vẻ tàn nịnh tục tằng oai hùng.
Tấm màn xe nặng nề bị một bàn tay to lớn kéo lên, mùi hương tình dục nồng đậm thối nát ngay lập tức xộc tới nhuốm lấy bầu không khí. Một thân hình cao lớn dị thường ôm lấy một khối thân thể được che kín kỹ càng nghiêm túc từ cửa xe bước ra, giẫm lên lưng thị vệ đang quỳ gối ở phía trước.
"Không cần đi theo sau." Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng ra lệnh, nắm cánh tay thật chặt, lại thản nhiên nói, "Thích Ca Thát Tu, sau khi an bài xe ngựa xong, nhanh chóng đến chỗ ôn tuyền gặp ta."
"Thưa ... vâng ."
Thích Ca Thát Tu sững sờ ngẩn ngơ một lát, rồi mới vội vàng lên tiếng tuân mệnh. Nhìn theo thân ảnh cao lớn dần tiến vào sơn đạo, hắn nheo nheo đôi mắt, thầm nghĩ là hắn đại khái đột nhiên hoa mắt, nhìn lầm rồi đi? Mấy chục tên thị vệ đứng thành hai hàng thế nhưng đều trưng ra một bộ dạng trợn mắt há hốc mồm trông cực kì ngu xuẩn. Con ngươi sắc nhọn không chớp lấy một lần, thô giọng quát:
"Một hai tên phát ngốc cái gì? Còn không nhanh di chuyển, muốn tìm đến cái chết sao?"
"... Mãnh... Liệt đội trưởng đại nhân, Vương... Vương... Vương ..." Tên thị vệ đứng gần bên trái xe ngựa nhất lắp bắp nửa ngày cũng nói không rõ nổi ý tứ.
"... Dưới... dưới... cằm có... răng... dấu răng!"
Thị vệ đứng gần phía phải xe ngựa nhất phục hồi lại tinh thần, tay sờ cằm chính mình rồi gian nan nói, vẻ mặt kinh hách. Một lời này tạo nên ngàn đợt sóng lớn, phần đông thị vệ đang hóa tượng đều không tự chủ được sờ cằm chính mình, không biết nên tin haykhông, trao đổi tầm mắt, cuối cùng đều là một mảnh không dám tin mà khiếp sợ.
Bọn họ đều không nhìn lầm, dưới cằm Vương xác thực có xuất hiện nửa vòng dấu răng hình bán cung màu đỏ sậm, phỏng chừng nửa vòng còn lại bị che giấu ở phía sau. Nửa vòng dấu răng hình cung từng vệt nối liền trông vô cùng chướng mắt, do mang vết máu nên trông rất mị hoặc thu hút, hiển nhiên là do nữ nhân kia ngoạm cắn. Việc này... Bọn thị vệ không chỉ khiếp sợ, mà còn rối rắm .
"... Liệt đội trưởng đại nhân, Vương... Bị thương."
Vẫn là thị vệ đứng bên trái xe ngựa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận trần thuật lại sự tình. Dấu răng mà không có máu thì là thú vui tình ái, cắn đến chảy máu thì chính là đả thương. Lấy tính cách của Vương người đã từng bạo ngược người khác để suy đoán, vết cắn đến phát thương không phải là nên xuất hiện ở trên người nữ nhân kia sao?
"Liệt đội trưởng đại nhân, chúng ta... Mặc dù đã không làm tròn trách nhiệm bảo hộ, nhưng cũng không thể nào phải chịu trừng phạt đi?"
Vẫn như trước là thị vệ đứng gần nhất bên trái xe ngựa gian nan tiếp lời, hỏi ra tiếng lòng rối rắm của bọn thị vệ. Vương bị thương, là do bọn hắn không dốc hết sức bảo hộ. Nhưng ai biết được tên liên nữ đó lại dũng mãnh không sợ chết như thế, cắn vương một ngụm, ai mà biết Vương vì sự yêu thích trong lòng mà không hề phản kháng, chấp nhận cho nàng ta cắn? Huống chi, ai lại dám có lá gan vén mành che lên chăm chú nhìn ngắm cảnh tượng Vương cùng nữ nhân hoan ái? Bất lực không thể bảo vệ Vương không phải lỗi của bọn hắn.
Thích Ca Thát Tu sờ vuốt cái cằm, nghe xong đôi mắt sắc dài nhíu lại, ánh nhìn lợi hại dữ tợn quét ngang qua hai tên thị vệ, bức lui ánh mắt rối rắm ủy khuất mong chờ của bọn họ, cười lạnh nói:
"Ai lắm miệng dài dòng, bàn luận chuyện của Vương, lập tức đi địa lao lĩnh phạt!"
"Tuân mệnh!" Bọn thị vệ vội vàng nghiêm túc đứng vững, thu hồi ủy khuất trong lòng cùng rối rắm trong mắt.
Thích Ca Thát Tu từ trên xe nhảy xuống, dẫn bọn thị vệ hướng về phía ở sườn núi phía Tây Bắc rồi bước vào chuồng ngựa. Nội tâm than thở kích động không thôi, thì ra không phải tại hắn hoa mắt nhìn lầm , heo nhỏ thật sự đã hung hăng cắn vương một ngụm. Xem xét chiều sâu của dấu răng đó, nếu không phải là dùng linh dược được luyện chế cao nhất của Vương, ước chừng sẽ lưu lại dấu vết vĩnh viễn. Chậc chậc, heo nhỏ quả thực là càng ngày càng dũng cảm, cư nhiên sau khi hung hăng giáng Vương một cái tát, cái chân đấm đá cấu véo đánh cắn Vương, lại được đằng chân lân đằng đầu khiến vương hủy dung . Mà Vương dễ dàng tha thứ cho heo nhỏ chứng tỏ sức chịu đựng cũng càng lúc càng lớn, sau khi bị cắn ngoặm hủy dung như vậy, thế nhưng lại không đá nàng ra khỏi xe ngựa. Xong xuôi mọi việc, còn tự mình ôm nàng tiến cung. Hắn là nên chúc mừng heo nhỏ vì đã hoàn toàn giành được chiếm được tấm chân tình của Vương đi? Hay là nên đồng cảm với Vương về những chuỗi ngày đáng thương sau này? Phải biết rằng trong tình yêu nam nữ, người nào thích trước, hay yêu người kia nhiều hơn, theo lẽ thường rồi sẽ từng bước bất tri bất giác bị đối phương chi phối, cuối cùng mặc kệ mà chịu đựng. Cho dù là người lãnh khốc tàn nhẫn như Vương, cũng không tránh khỏi cái kết quả này. Đôi mắt sắc dài ầm trầm không một tia cảm xúc, nhưng nếu để ý sẽ thấy khóe môi hơi nhợt nhạt gợi lên cho thấy sự vui sướng tiềm tàng tại đáy lòng của hắn.
Sau khi an bài xe ngựa, lại nghiêm khắc răn dạy bọn thị vệ xong, hắn mới vội vàng nhanh chóng rảo bước về phía suối ôn tuyền giữa sườn núi .
Trong hai tháng chờ đợi heo nhỏ hồi cung, suối ôn trì xa hoa đơn giản không hề có bất cứ biến hóa nào. Một cái nạm vàng khảm bạc điêu khắc hình thú liên hoa may mắn được làm bằng thủy tinh hoa lệ che đậy một phần ba suối ôn tuyền, cũng bao quát đến rìa ao. Bốn phía treo tấm rèm trong suốt thủy tinh, ở ngoài mành có thể loáng thoáng nhìn thấy tình huống ẩn hiện bên trong.
Thích Ca Thát Tu tự thầm nghĩ định bước ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Vương đang ôm heo nhỏ ngâm ở trong hồ nước có mái che đậy. Tầm mành thủy tinh tứ phía đều được cuốn một nửa, quanh bờ ao nước là tượng ngọc thạch xanh trắng tạc hình hoa sen, được phô trương ở trên những tấm thảm da êm dày màu đỏ sậm, bên cạnh ao là vài cái khay bạc bày bố đủ các loại cái đồ ăn và một bình rượu ngon. Vương nghiêng nửa người lưng dựa vào ao, cánh tay phải trùng trùng kéo heo nhỏ, cánh tay trái nửa lấp lửng đặt bên cạnh ao, trong tay cố chấp cầm chén rượu, đầu nghiêng sang cánh tay trái, mái tóc đen dài rám nắng lưu lạc trôi nổi trong nước trông vô cùng nhẹ nhàng phiêu đãng. Trong tầng hơi nước mờ ảo mỏng manh, mắt ưng nửa mở nửa khép, như đang trầm tư tự hỏi, lại như đang thích ý chợp mắt.
"Thần hạ tham kiến Vương." Hắn lập tức quỳ hai gối, đầu cúi sát đất hành lễ.
Tán Bố Trác Đốn nâng mi mắt lên, một tia ánh sáng lãnh lẽo mang chút phức tạp từ mắt ưng nhanh chóng xẹt qua, "Mãnh, ta đã nói rất nhiều lần rồi, khi không có người, ngươi không cần phải hướng ta bái đại lễ." Hắn dừng một chút, thanh âm nhẹ đi rất nhiều, "Dù sao, ngươi không chỉ là thủ hộ thần hạ trung thành hơn hai mươi năm của ta, mà vẫn là huynh trưởng cùng mẫu, là người có thể cùng ta cùng chung một nữ nhân. Nếu lần tiếp theo vẫn kiên trì thực hiện đại lễ, ta sẽ không lưu tình mà trừng phạt ngươi." Thanh âm mang theo chút khinh thường cùng hàm ý không tha làm trái ý vang lên.
"Thần hạ ghi nhớ mệnh lệnh của Vương." Thích Ca Thát Tu cung kính đáp, thân thể đứng thẳng lên.
"Đem mành buông xuống." Tán Bố Trác Đốn đem chén rượu cầm trong tay một hơi uống cạn sạch, lắc lắc chén rượu, lười biếng nói, "Rót rượu."
"Vâng."
---------------------------------
*Lời của editor: Chuẩn bị máu cho 2 chương sau đi nhà cả nhà ơiiii !!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro