Chương 4: Sữa Tươi Mật Ong

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Sau khi tắm rửa xong, cửa phòng Nguyễn Ý theo thói quen bị gõ. Cô đứng dậy mở cửa.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra, mùi hương đặc trưng của con gái ập thẳng vào mặt cậu.

Đối với cậu, mỗi lần hít thở đều là một cực hình ngọt ngào.

"..."

"Còn thấy khó chịu không?"

Giọng nói của thiếu niên đầy sự quan tâm, trong tay cô được đặt một ly sữa tươi mật ong.

"Đỡ lâu rồi." Nguyễn Ý cảm thấy lòng bàn tay ấm áp. Cô đưa ly sữa lên miệng, chuyên tâm uống.

Cô dĩ nhiên không hề chú ý đến ánh mắt của người đối diện.

Một cái nhìn dính dấp, sền sệt đến mức khiến người ta gần như nghẹt thở, chăm chú dõi theo.

Sữa tươi mật ong theo đôi môi mềm mại tuôn vào miệng, chiếc cổ trắng nõn tinh tế khẽ nhấp nhô.

Nguyễn Ý liếm môi: "Uống xong rồi. A Chấp, em cũng đi ngủ sớm đi."

"Vâng, chị ngủ ngon."

Cửa phòng đóng lại.

Cố Chấp nhìn chằm chằm chiếc ly Nguyễn Ý vừa uống. Có thể thấy một dấu môi nhạt còn lưu lại trên miệng ly.
Có thứ gì đó phủ lên dấu môi đáng yêu trên miệng ly, cho đến khi vệt son mờ nhạt đó được nếm sạch không còn dấu vết.

Nếu lúc này cô mở cửa, có lẽ sẽ bị cảnh tượng này dọa chết khiếp.

Đánh răng rửa mặt xong, Nguyễn Ý buồn ngủ rã rời. Giấc ngủ của cô luôn rất ngon, ngủ sâu hơn cả heo.

Trong màn đêm đen kịt.

Chỉ có ánh trăng dịu dàng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu vào từng góc phòng.

Cô gái nằm yên tĩnh trên giường, hàng mi dài như cánh bướm, đổ một mảng bóng mờ dưới ánh trăng.

Tóc cô xõa lỏng trên gối, theo nhịp thở nhẹ nhàng. Sự tĩnh lặng và tốt đẹp này, dường như bị một thứ tồi tệ, ác ý xâm nhập và phá vỡ.

Hơi thở đều đặn dần trở nên gấp gáp. Các khớp ngón tay tinh tế nắm chặt chăn đã trở nên trắng bệch, cho thấy sự bất lực hoàn toàn khi bị kiểm soát.
Đó là một cơn ác mộng gây xáo động cảm xúc.

"Cạch", tiếng chốt khóa nhẹ nhàng vào vị trí.

Mãi đến khi ánh mặt trời mềm mại chiếu vào mặt, Nguyễn Ý mới từ từ tỉnh giấc.

Trong đầu cô vẫn còn dư âm của giấc mộng đêm qua. Cơn ác mộng khiến cô sợ hãi.

Khi đứng dậy, cô thấy giường chiếu hơi lộn xộn do tư thế ngủ của mình. Chắc là do lúc gặp ác mộng.

Chỉ là một giấc mơ thôi, Nguyễn Ý vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ.

Xuống lầu ăn sáng, Cố Chấp đã ngồi ở bàn ăn.

Thần thái cậu như thường lệ, đôi mắt đẹp bình tĩnh không gợn sóng, đang từ tốn cắt món ăn sáng trong đĩa.

"Chào buổi sáng, A Chấp."

"Chào buổi sáng, chị. Ngủ ngon không?" Cố Chấp ngước mắt lên, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn đặc trưng của buổi sáng.

Nguyễn Ý ngẩn người, cười gượng trả lời: "Cũng ổn." Khóe miệng Cố Chấp hơi nhếch lên, đẩy đĩa đồ ăn đã được dọn dao nĩa cẩn thận sang đối diện.

"Em cũng ngủ rất ngon. Của chị đây."

Nguyễn Ý nhai nuốt những miếng thức ăn đã được cắt nhỏ.

Cố Chấp nhìn chằm chằm môi cô, nhìn cô gái đương nhiên tiếp nhận món ăn được cậu tỉ mỉ cắt thành những miếng vừa miệng.

Biểu cảm của cậu mang một vẻ hài lòng có chút kỳ lạ.

Cố Chấp kiềm độ cong khóe miệng, nhưng không thu lại tầm mắt. Cậu tùy tiện cắt phần ăn còn lại của mình, cắt xong chỉ trong hai nhát rồi bắt đầu ăn.

Cách ăn của cậu rất đẹp mắt. Nguyễn Ý thích ăn cùng Cố Chấp, cảm giác rất ngon miệng.

"Mẹ nói lát nữa chúng ta đi Lan Đình ăn một bữa, gặp chú Phó. Chính thức làm quen và hiểu nhau hơn."

Nghe nói sắp phải gặp Phó Cảnh Thần, nụ cười của cô lập tức cứng lại trên mặt. Chiếc nĩa nhỏ dừng giữa không trung, sau một lúc lâu mới từ từ đặt xuống.

"Phiền phức." Nguyễn Ý cúi đầu lẩm bẩm nhỏ giọng, dùng chiếc nĩa trong tay "ngược đãi" miếng nấm truffle và thịt xông khói trong đĩa.

Cô hoàn toàn không chú ý đến khóe miệng người đối diện hơi nhếch lên, biểu cảm đầy ẩn ý.

Trong phòng riêng xa hoa, ánh đèn dịu nhẹ, sáng rõ. Bộ đồ ăn tinh xảo trên bàn tròn được bày biện cực kỳ gọn gàng, tất cả đều thể hiện sự sang trọng và sự coi trọng của nữ chủ nhân đối với cuộc gặp mặt hôm nay.

Nguyễn Anh đi vào phòng riêng với dáng vẻ trang trọng. Người đàn ông đi phía sau chính là Phó Cảnh Thần. Hai người giữ một khoảng cách nhất định, lần lượt bước đến trước bàn tròn.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Cảnh Thần.

Không thể phủ nhận, điều kiện của Phó Cảnh Thần rất ưu tú, lại trẻ trung như vậy. Việc Nguyễn Anh phải lòng anh cũng là điều dễ hiểu.

Phó Cảnh Thần có chiều cao nổi bật, cao hơn cả A Chấp một chút. Dáng người thẳng tắp dưới sự tôn lên của bộ vest càng thêm vẻ quý phái.

Đặc biệt là khuôn mặt kia, đường nét cương nghị, nhưng biểu cảm lại vô cùng nho nhã, ôn hòa. Lông mày rậm nét, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc bên trong.

Dưới chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vừa phải, đúng mực.

Nhan sắc của người đàn ông này quả thực thu hút mọi đối tượng.

Nhưng Nguyễn Ý lúc này nhìn thấy khuôn mặt đạo mạo của gã thú đội lốt người này, chỉ còn biết hận đến nghiến răng.

Anh ta thực sự quá giỏi diễn kịch, rõ ràng lòng dạ đã không biết thâm độc đến mức nào.

Cảm giác cảnh giác đột nhiên trào dâng khiến cô có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên.

Nguyễn Anh ôn hòa mở lời: "Tiểu Ý, A Chấp, đây là Phó Cảnh Thần. Sau này các con cứ xem anh ấy như người nhà mà chung sống là được."

"Chào anh." Phó Cảnh Thần và Cố Chấp chào hỏi tên nhau rồi bắt tay. Ánh mắt anh dừng lại trên người Cố Chấp một lát.

Phó Cảnh Thần lại đưa tay về phía Nguyễn Ý.

À, không phải nói cô là nữ phụ độc ác sao?

Vậy cô làm gì cũng là hợp lý thôi.

Nguyễn Ý ngẩng đầu, sắc mặt không được tốt. Cô cố tình đánh giá Phó Cảnh Thần từ trên xuống dưới vài lần, khẽ gật đầu xem như đã chào hỏi xong.

Trực tiếp hóa thân thành cô gái khó tính, chèn ép anh đến chết.

Biểu cảm của Phó Cảnh Thần có chút ngạc nhiên. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu kiên nhẫn của Nguyễn Ý, một tia cười khó nhận thấy lóe lên trong mắt. Anh thản nhiên rút tay đang lơ lửng giữa không trung về, rồi nhanh chóng khôi phục nụ cười ôn hòa.

"Chào các em, rất vui được gặp các em. Hiện tại tôi đang giảng dạy ở Đại học A. Sau này có bất kỳ vấn đề hoặc cần giúp đỡ gì, các em có thể tìm tôi."

Giọng Phó Cảnh Thần trầm ổn, dễ nghe. Nếu chỉ nghe giọng nói, người ta sẽ cảm thấy hắn là một quý ông tao nhã. Anh luôn rất kiên nhẫn, đối xử với mọi người vô cùng ôn hòa.

Khi nghe Phó Cảnh Thần giảng bài, người ta càng cảm thấy anh khí chất phi thường, đầy sức hút.

Nhưng Nguyễn Ý giờ đã biết, tất cả chỉ là công cụ tốt nhất để che giấu bộ mặt ác độc không thể nhìn thấu của anh.
Cố Chấp lịch sự đáp lại một câu.

Nguyễn Anh hài lòng tiếp lời Phó Cảnh Thần: "Đúng rồi Tiểu Ý, con có học lớp của Cảnh Thần không?"

Nguyễn Ý lạnh lùng nghe thấy tên mình và tên Phó Cảnh Thần xuất hiện cùng lúc. Hai sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô không kiểm soát được mà dựng đứng lên.

Nguyễn Ý cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của mẹ, không thể không trả lời: "Vâng, có ạ. Phó giáo sư ở trường rất được các nam sinh yêu thích nha~"

Phó Cảnh Thần cười khẽ.

"Tiểu Ý."

"Tiết học của tôi, em ấy rất ngoan, biểu hiện rất tốt."

Nghe Phó Cảnh Thần gọi tên mình như vậy, cô lập tức nổi da gà khắp người.

Thật ghê tởm, một mùi vị biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro