Chương 6: Cậu Thật Rẻ Rúng
Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Thẩm Tuân, kẻ thù không đội trời chung của Nguyễn Ý, kiêm vị hôn phu.
Hai gia đình Nguyễn và Thẩm kết giao từ đời này sang đời khác. Tuy nhiên, quan hệ giữa Nguyễn gia và Thẩm gia trước đây tốt bao nhiêu, thì quan hệ giữa Nguyễn Ý và Thẩm Tuân hiện tại lại tệ bấy nhiêu.
Thật ra hồi nhỏ, quan hệ của Nguyễn Ý và anh không tệ đến mức căng thẳng như vậy, ngược lại còn cực kỳ quấn quýt, nếu không làm sao lại sớm bị định hôn ước từ trong bụng mẹ.
Bước ngoặt xảy ra khi Thẩm Tuân trở nên cáu gắt, thất thường vào thời cấp ba.
Anh động một chút là làm khó dễ, tỏ thái độ với Nguyễn Ý. Nguyễn Ý cũng là tiểu thư có tính khí, hoàn toàn không chịu nổi sự đối xử như vậy.
Nhưng Nguyễn Ý không muốn hai người chia tay một cách không rõ ràng. Cô đã hai lần cố gắng hòa giải nhưng không thành. Lần cuối cùng cô cho anh một cơ hội là ở sân bóng rổ trong nhà.
Trong đầu cô hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
Thiếu niên một tay cầm bóng, nghiêng người giả vờ di chuyển. Khoảnh khắc đầu gối hơi khuỵu xuống, cơ bắp trên đùi anh căng ra, tạo thành những đường nét rắn rỏi dưới chiếc quần đùi.
Ba bước lên rổ, động tác gạt bóng bằng đầu ngón tay mang theo sự gọn gàng, đẹp mắt. Bóng rổ cọ qua mép trong vành rổ, hoàn hảo chui vào lưới. Ngay khoảnh khắc đó, cả sân ngập tràn tiếng hô hào và reo hò.
Anh chạm đất xong thì lắc lắc đuôi tóc hơi ướt. Yết hầu khẽ lăn lộn theo nhịp thở dốc, cơ bụng mỏng gợi cảm không ngừng phập phồng theo hơi thở, tràn đầy hơi thở thiếu niên căng tràn.
Những cô gái thời học sinh như một đàn bướm nhỏ đáng yêu, nhảy nhót vây quanh Thẩm Tuân, thi nhau đưa nước cho anh.
Thẩm Tuân không nhận bất kỳ chai nào, mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn: "Đừng lại gần tôi."
Cứ thế, anh mặt nặng mày nhẹ chen ra khỏi đám đông.
Thẩm Tuân hẳn phải may mắn vì đây là thời đại trọng nhan sắc, nếu không với tính cách tệ hại này, ai sẽ thích anh chứ?
Nguyễn Ý cầm một chai nước uống thể thao tiến về phía anh.
Đã chịu đựng nửa tháng rồi, đây là lần cuối cùng cô cho anh cơ hội. Tên nhóc đó tốt nhất nên biết điều một chút.
Thẩm Tuân thấy cô gái đi về phía mình bằng ánh mắt liếc qua, cơ thể lập tức cứng đờ. Anh kéo kéo gấu áo, lau mồ hôi trên thái dương, rồi lại sờ sờ cổ.
Một giây có đến 800 hành động giả vờ.
"Thẩm Tuân! Cậu thử giả vờ không thấy tôi lần nữa xem nào?"
Nguyễn Ý nhìn chằm chằm anh, lắc lắc chai nước uống thể thao trong tay. Vị bưởi nho, hương vị cô thích nhất.
Thẩm Tuân quay đầu lại một cách gượng gạo. Anh nhìn thấy trang phục của cô, lập tức cau mày. Bàn tay rũ bên người vô thức nắm chặt thành quyền.
Váy đồng phục của Nguyễn Ý hơi ngắn, rõ ràng là cô đã cuộn mép váy ở eo mấy lần. Đôi chân dài trắng nõn đến lóa mắt, áo sơ mi đồng phục cũng là cỡ nhỏ nhất.
"Rõ ràng có thể mua cỡ lớn hơn, cố tình thích mặc bó sát như vậy..."
Đồng phục học viện đắt tiền và có tính hướng ngoại, nhưng lại có phần quá bảo thủ. Đây là cách mặc đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, những cô gái sành điệu trong trường đều mặc như vậy.
"Nguyễn Ý, cậu thích thu hút sự chú ý của đàn ông lắm sao?" Giọng Thẩm Tuân cực kỳ không thân thiện.
Nguyễn Ý không hiểu tại sao anh lại nói những lời sắc bén như vậy, khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức đỏ bừng vì tức giận.
"Thẩm Tuân, cậu có ý gì?"
Thẩm Tuân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trước mặt, ngữ khí càng thêm chắc chắn, vẻ mặt khinh thường.
"Ý của tôi là, cậu như vậy, thật rẻ rúng."
Nguyễn Ý hoàn toàn bị chọc giận. Trên đời này lại có người dám nói cô rẻ rúng, thật hiếm có.
Bất kể cô có phải thiên kim nhà họ Nguyễn hay không, quần áo và cách trang điểm của con gái không nên bị đánh giá như vậy, điều này thực sự không có phẩm chất.
Nguyễn Ý im lặng.
Thẩm Tuân tự cho là đã khiêu khích được cô, nhếch môi cười lạnh: "Bị tôi nói trúng tim đen rồi à? Xem ra những lời đó đều là sự thật, cậu thực sự rất dâm đãng."
Các bạn học xung quanh đều kinh ngạc trước bầu không khí căng thẳng giữa hai nhân vật nổi bật của trường.
Sân bóng rổ lập tức im lặng rất nhiều, mọi người đều dựng tai hóng hớt.
Nguyễn Ý không hiểu "những lời đó" trong lời anh là có ý gì. Cô chỉ cảm thấy người trước mặt đã phát điên, đang nói năng lảm nhảm. Dù sao, hắn phát điên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ghê tởm cùng cực. Nguyễn Ý cảm thấy nói thêm một câu với anh chẳng khác nào đang nuốt phân.
Giữa một khoảng im lặng, nắp chai nhựa bật ra một tiếng "cạch". Chai nước uống thể thao trong tay Nguyễn Ý đổ ập xuống người Thẩm Tuân.
Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt thành dòng theo mái tóc anh. Đồng phục bóng rổ ướt sũng dính sát vào cơ thể, làm lộ rõ những đường nét cơ bắp tuyệt vời bên dưới lớp vải. Hàng mi dài của cậu trai cũng treo đầy những giọt nước.
"Thẩm Tuân, cậu đã tạo cho mình ảo giác từ khi nào, khiến cậu nghĩ rằng tôi rất dễ bắt nạt?"
Quần áo của Thẩm Tuân đã ướt sũng, lồng ngực anh phập phồng dữ dội. Anh nhìn cô với vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
"Ba giây, tôi cho cậu ba giây để xin lỗi tôi, nếu không..." Nguyễn Ý không nói hết.
Cô giơ tay lên, xòe ra ba ngón tay tinh tế, bắt đầu đếm ngược.
"Ba, hai..." Mỗi lần đếm, cô lại gập một ngón tay xuống.
Thẩm Tuân sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn biến thành thế này. Anh lắp bắp mở miệng:
"Nguyễn Ý, cậu làm gì vậy? Tôi chỉ là..."
"Một!" Lời giải thích của cậu bị Nguyễn Ý ngắt lời bằng tiếng đếm lớn cuối cùng.
"Được, cậu hết cơ hội rồi."
Nguyễn Ý vặn chặt nắp chai rỗng, quay người bước đi không hề ngoái lại.
Thẩm Tuân phản ứng lại, lập tức hoảng hốt. Anh vứt sạch sĩ diện thường ngày ra sau đầu, đuổi theo và kéo mạnh cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
"Nguyễn Ý! Cậu làm thật à? Đừng làm loạn nữa."
Nguyễn Ý dùng sức rút cổ tay về nhưng không thể thoát được. Làn da mềm mại bị anh nắm chặt, cổ tay đỏ ửng một vòng.
"Buông tay!" Nguyễn Ý quay đầu lại gầm lên một tiếng.
Thẩm Tuân ngây người. Anh thấy đôi mắt xinh đẹp của cô gái đã hoàn toàn đỏ hoe, hốc mắt đong đầy nước nhưng cô đang cố kìm nén. Trái tim Thẩm Tuân đau nhói, anh lỏng tay ra một cách không đành lòng.
Trơ mắt nhìn bóng lưng cô gái biến mất ở ánh sáng cuối hành lang.
Chạy về nhà, Nguyễn Ý trốn trong phòng khóc không ngừng. Trước đó, họ rõ ràng vẫn là bạn bè tốt nhất của nhau.
Mẹ cô đến gõ cửa không biết bao nhiêu lần, nhưng Nguyễn Ý không chịu mở.
"Tiểu Ý bảo bối, mở cửa được không? Tiểu Tuân đến tìm con. Mẹ hỏi nó xảy ra chuyện gì, nó cũng không nói."
"Chúng ta có chuyện gì thì cứ trao đổi tử tế, mọi thứ đều có thể giải quyết được, được không con yêu?"
Nguyễn Ý đang bị cảm xúc chi phối nên không muốn nghe bất cứ điều gì. Mẹ cô không còn cách nào, chỉ đành để cô bình tĩnh lại trước.
Nguyễn Ý trốn trong chăn, đôi mắt khóc đến sưng húp.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng sột soạt ở cửa sổ. Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, rồi chỉ còn biết mắt chữ O mồm chữ A.
Cố Chấp đang cố gắng bám vào bệ cửa sổ hẹp với tư thế cực kỳ khéo léo, gõ gõ vào cửa kính.
Nguyễn Ý sợ đến mức nổi hết da gà, lập tức ngừng khóc, lao đến bên cửa sổ kéo mạnh cửa ra.
Thiếu niên loạng choạng ngã nhào vào trong, vô tình đè Nguyễn Ý dưới thân.
Cố Chấp vội vàng ngồi dậy: "Xin lỗi chị, không bị đau chứ!" Cậu vội vàng kiểm tra xem Nguyễn Ý có bị thương không.
Thảm trong phòng ngủ Nguyễn Ý rất dày, cô chỉ hơi đau một chút, hoàn toàn không bị thương.
"Cố Chấp! Em điên rồi hả, không muốn sống nữa à?"
Cố Chấp bị cô mắng, lập tức giải thích: "Chị, em lo cho chị. Em sợ chị sẽ..."
Lời cậu còn chưa nói hết, đã bị Nguyễn Ý ôm chặt lấy cổ.
"Đồ ngốc! Sau này không được làm thế nữa!"
Đầu cô gái vùi vào cổ cậu, giọng nói mềm mại, còn mang theo tiếng nức nở hơi khàn.
Cố Chấp cứng đờ cả người, chống tay bên cạnh cô, cố gắng kiểm soát khoảng cách cơ thể hai người.
"Chết tiệt... Nếu không kiềm chế được, sẽ xảy ra chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro