Chương 21: Ngày thứ hai (9)
Tạ Triết Vũ vòng tay qua eo Triệu Tư Tri, nhấc cô lên khỏi bàn, lật người lại ấn vào bồn rửa.
Dư âm của cơn cực khoái còn chưa qua, hai chân yếu ớt đứng không vững, cánh tay cũng vô lực chống ở mép bồn, toàn bộ đều trông chờ vào đôi bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo cô mới không bị té ngã.
“Kẹp chặt vào, đừng để sàn nhà bị ướt.”
Tạ Triết Vũ dùng một tay đỡ côn thịt cọ vào khe rãnh từ phía sau, do chênh lệch chiều cao, cô không thể không nâng mông lên.
Dịch thể không được lau sạch dưới tác dụng của trọng lực chảy dọc xuống đùi, một đường uốn lượn, cho đến khi rơi xuống mặt đất.
Tóc tai lộn xộn, cúi đầu che đi một nửa khuôn mặt, môi đỏ khẽ nhếch.
Dương vật thô to lay động qua lại trước sau giữa hai chân, cơ thể cực kỳ nhạy cảm sau khi trải qua cao triều không chịu nổi sự tra tấn như vậy, hai chân cô kiễng lên, run lẩy bẩy.
“... Ư… A……”
Côn thịt to dài để lộ quy đầu vừa lớn lại vừa đỏ trước người cô, nhiệt độ nóng bỏng làm cô thoải mái rên rỉ thành tiếng.
Còn chưa cắm vào trong cơ thể mà cô đã cảm thấy mình sắp trèo lên đỉnh thêm lần nữa. Cơ thể càng lúc càng cong xuống, bờ mông vểnh lên càng lúc càng cao, lỗ nhỏ sớm đã tràn lan chịu không nổi mà quang minh chính đại bại lộ trước mắt người đàn ông.
Tạ Triết Vũ túm eo Triệu Tư Tri rồi dùng sức, cự vật ép vào cửa hàng từ từ mở nhục huyệt ra, một tấc lại một tấc đâm vào, xuyên qua những nếp uốn trên vách tường bên trong từng chút một.
Cảm giác thoả mãn khi bị lấp đầy khiến cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, khoái cảm đến từ hai phía tâm trí và cơ thể khiến cô quên hết mọi thứ, nhiệm vụ hay Tạ Triết Viễn đều không còn quan trọng nữa.
“Bây giờ em muốn bị phang… Hay là vẫn muốn biết Tạ Triết Viễn thích gì…”
Cây gậy to dài hung hăng tiến vào trong cơ thể cô, đâm sâu vào bên trong, cơ thể cô lắc lư qua lại, như một cánh buồm đơn độc chao đảo trong cơn bão dữ dội.
“... Đều… A… Muốn…”
Người đàn ông vén tóc cô sang một bên, quyết tâm cắn vào gáy cô, hận không thể xé một khối thịt, nhai nát rồi nuốt xuống.
Triệu Tư Tri biết cách làm hắn tức chết.
Đứng trước bệ cửa sổ, thần kinh vô thức căng cứng, ngay cả khi phần thân trên áo mũ chỉnh tề, nhưng thân thể kề sát và rung động cùng nhau nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
“Nhẹ chút… Chạm tới rồi…”
Tạ Triết Vũ thở hổn hển, đặt bàn tay to của mình lên bụng Triệu Tư Tri, da thịt cô mềm mại và mịn màng, hắn vuốt vuốt, phảng phất như có thể cảm nhận được dương vật của hắn đang cắm trong cơ thể cô cách một lớp mỡ.
“Ái chà, Tiểu Tạ hôm nay không đi học à? Đây là Tiểu Tư sao, sao cúi đầu thế, không thoải mái à?” Người hàng xóm đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp đối diện, doạ sợ cả hai người.
Triệu Tư Tri tìm về một chút lý trí, sửa lại mái tóc xốc xếch, sắc mặt hồng hồng, trả lời: “Anh trai vừa mới làm vỡ một cái bát, cháu lén nhịn cười.”
“Toái toái bình an, tuế tuế bình an. Quan hệ anh em của hai đứa thật tốt, anh trai còn giúp cháu rửa chén nữa.”
*Toái toái bình an, tuế tuế bình an (碎碎平安,岁岁平安): Cầu mong mỗi khoảnh khắc tan vỡ đều biến thành một điều ước đẹp đẽ. “Toái” có nghĩa là vỡ, hai vế này đồng âm với nhau.
Âm đạo đang ăn côn thịt, so với vừa rồi còn chặt hơn hai phần, bàn tay Tạ Triết Vũ tìm đến chỗ kết hợp của hai người nhẹ nhàng cọ phá, không những không thả lỏng nửa phần, mà còn siết chặt hơn nữa.
Người đàn ông tùy ý làm bậy không hề quan tâm đến người hàng xóm đối diện vẫn đang bận nói chuyện với bọn họ, eo vẫn hơi đong đưa, làm xáo trộn sự tập trung mà cô đang dùng để lắng nghe người đối diện nói.
“... Ư…” Tiếng thở gấp bị đè nén trong cổ họng, chiếc bát trong tay liên tục trượt đi, hoàn toàn không thể bắt được.
Tất cả các giác quan đều đang tập trung vào phần dưới cơ thể được bồn rửa và vạt áo che chắn, cô căn bản không biết Tạ Triết Vũ phía sau đang hàn huyên với đối phương về cái gì.
“Nhóc nói láo.”
Tạ Triết Vũ tách cằm cô ra, dưới cái tư thế khó chịu này, lưu lại trên môi cô một dấu răng nhàn nhạt, động tác dưới thân lại hoàn toàn rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp.
Triệu Tư Tri vốn bị động tác lớn mật như vậy doạ sợ, không để ý đến vết thương trên môi, lúc này chỉ muốn trở tay bóp hắn.
“Không ai trông thấy đâu.” Người hàng xóm đã không còn ở đó.
Bàn tay to bao trùm bàn tay dính đầy bọt của cô, duỗi ra phủ lên mặt bàn bằng gạch men sứ màu trắng bên cạnh hai người.
Hắn đặt tay cô lên mặt bàn, đặt tay mình lên mu bàn tay cô, năm ngón tay với từng đốt rõ ràng cắm vào khoảng trống giữa các ngón tay của cô, đan chặt vào nhau, không để lại chút khe hở nào.
“Có giống chúng ta không?”
Trong đầu Triệu Tư Tri không khỏi bắt đầu tưởng tượng đến phần thân dưới đang giao hợp không ngừng của hai người, đại nhục bổng màu đỏ tía chen vào cửa huyệt nho nhỏ hết lần này đến lần khác, để hai cái túi nặng trịch đánh kịch liệt vào mông cô.
Quá mức gợi tình, cô lắc đầu như muốn gạt hình ảnh này ra khỏi tâm trí. Người đàn ông bên tai mỉm cười thật sâu, cô có thể cảm nhận được những rung động trong lồng ngực hắn ở phía sau.
Trước khi bước vào cái Không gian Mộng xuân này, dù làm với Sở Dật Kha hay tự an ủi bản thân, cô hầu như đều tắt đèn.
Cô ngại để lộ cơ thể của mình, luôn cảm thấy vẻ mặt mình khi lâm vào tình dục nhất định không dễ coi.
Kỳ lạ là trong thế giới giả lập này cô như bị giật dây, to gan nếm thử những chuyện mà cô không dám làm trong thực tế, bao gồm cả những nhiệm vụ hoang đường, những mối quan hệ rối loạn và những địa điểm khác thường.
Ngày đầu tiên cô bị Phùng Dục bịt mắt đặt trên cửa sắt làm, hắn không nhìn thấy nét mặt của cô, quần áo cũng chỉ bị xé mở, hầu hết vẫn còn che đậy.
Không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp phá vỡ ranh giới cuối cùng trong hiện thực.
Một khi chiếc hộp Pandora đã được mở ra, không ai có thể thoát khỏi những ý niệm xấu xa nhất nằm ở chỗ sâu thẳm trong lòng mình.
Mọi chuyện phát sinh sau đó dường như không còn quá khó để chấp nhận nữa, có lẽ là do sự tu dưỡng của một diễn viên, cô đã đảm nhận vai diễn một cách dễ dàng và nhanh chóng, thậm chí còn thuần thục hơn so với cô tưởng tượng.
Mọi thứ diễn ra ở đây sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện thực của cô. Không ai biết dù bề ngoài cô tích cực đến đâu, kỳ thực vẫn sẽ có những suy nghĩ sa đoạ và trầm luân.
Bị trói buộc bởi các quy tắc đạo đức, cô cũng có lúc nhất thời thoát xác, chỉ là bị giáo dưỡng hai mươi mấy năm kéo ngược trở về.
Cô như một khối đa diện được tạo thành từ vô số tấm gương, khi đối mặt với những người khác nhau, sẽ chỉ phản chiếu ra một mặt mà đối phương có thể tiếp nhận được.
Triệu Tư Tri mềm nhũn, tùy ý để Tạ Triết Vũ ôm.
Hắn đá văng cánh cửa phòng Tạ Triết Viễn, đi thẳng tới chiếc ghế trước bàn làm việc, chỗ này mấy giờ trước cô vừa mới vui vẻ cùng hắn.
Cô ngồi đối mặt với người đàn ông, dạng chân ngồi trên đùi hắn, hai chân bị gác lên tay vịn.
Trải qua một phen vận động ân ái, quần lót rách rưới treo trên eo, bị Tạ Triết Vũ kéo một cái liền rớt xuống hoàn toàn.
Tư thế như vậy vào được rất sâu, đến mức cô có ảo giác như bị đâm tới cổ họng. Cô rất dễ dàng liên tưởng đến mứt quả, như thể cô đang được một cây gậy chống đỡ bên dưới.
“Tự mình động đi, lúc bắn ra sẽ nói cho em biết.” Tạ Triết Vũ rút ra gần một nửa, thả chậm lại, hắn không muốn bắn nhanh như thế.
Sau khi động động hai lần, thực sự rất khó để dùng lực, cô mệt đến mức muốn bỏ cuộc ngay lập tức, ồn ào rằng mình sẽ đi tìm Tạ Triết Viễn để hỏi.
Còn chưa kịp đứng lên đã bị tóm về, bị đè xuống bàn thủy tinh phang phập mạnh mẽ.
Dưới bàn thủy tinh chứa đầy các loại giấy chứng nhận của Tạ Triết Viễn, nhiều lần nhắc nhở cô rằng cô hiện đang giao hợp với em trai của Tạ Triết Viễn trong căn phòng của anh trai hắn.
“... A… Lạnh quá…” Trước người lạnh lẽo, phía sau lại một mảnh nóng như lửa, mang theo mấy phần ý tứ cảnh cáo. Hắn đâm vào vô cùng hung ác, đến mức cô nghi ngờ mình như một miếng giẻ rách đang lau tới lau lui trên mặt bàn.
Cục thịt trước ngực cũng bị ép chặt, cô dùng tay thoáng nâng nửa người mình lên một chút, đưa tay mò mẫm trên bàn, ngón tay chạm phải một cuốn sổ bìa da bò.
Là bản thảo bộ phim kia của Tạ Triết Viễn!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro