Chương 7: Ngày đầu tiên (6)

Từ trong phòng khách sạn nhìn ra ngoài, bữa tiệc bên bể bơi trông có vẻ thú vị hơn nhiều, có lẽ là do toàn bộ khách sạn đã được bao trọn để làm địa điểm tổ chức tiệc tùng, nên không khí xung quanh luôn tràn ngập thứ âm thanh đinh tai nhức óc.

Có một ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu được xây dựng đặc biệt, hầu hết những người có mặt ở đây đều là những khán giả và người quen cũ, cũng không có tiếng tăm gì, tụ tập lại thành từng nhóm để uống rượu và nói chuyện phiếm.

Vài người nhún nhảy rất vui vẻ cuồng nhiệt trong bộ bikini và quần short, khiến những người bên cạnh vỗ tay khen hay, tiếng huýt sáo bên tai không dứt.

Nam nam nữ nữ ôm hôn nhau trong bể bơi sớm đã chẳng phải chuyện gì mới mẻ, có thể hôm qua mới vừa ăn vừa nghe tin đồn của hai người bọn họ, nhưng bây giờ lại có thể trông thấy bọn họ ôm nhau say sưa.

Trong cái giới giải trí này đâu là thật đâu là giả, không phải chỉ một hai câu đã có thể giải thích rõ ràng được.

Phùng Dục có chút bài xích đối với loại tình huống này, nhưng không ai trong cái giới này thực sự là ngốc bạch ngọt, và mọi người đến đây chắc chắn không chỉ để mua vui đơn thuần.

Có hơi men của cồn, một số điều vốn không thể hình thành lại có thể xoay chuyển, và những kẻ vốn không quen biết cũng có thể nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Chỉ là hôm nay hắn đến đây với tư cách là người hộ tống, là một diễn viên, hắn không mấy quen thuộc với con người và sự việc trong giới âm nhạc. Khi hắn đồng ý theo Sở Dật Kha đến hiện trường, đầu óc hắn đã sáng suốt trở lại trong giây lát.

“Anh đã kiểm tra đồng hồ mấy lần rồi, có hẹn à?” Sở Dật Kha cụng ly với bạn mình xong, nhìn Phùng Dục đang có chút không tập trung, lo lắng nói: “Nếu không thì anh về trước đi?”

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại gọi điện cho Phùng Dục và mời đến đây, nên dứt khoát xếp hành động đó vào loại “cảm hứng bất chợt”, tự nhấn mạnh rằng đã đưa người đến đây thì phải nên sắp xếp và chăm lo cho họ chu đáo an toàn.

“Không có gì, thực ra tôi khá hứng thú với những gì cậu vừa nói…”

Cách đó không xa vừa bắt đầu minigame thứ n trong buổi tối ngày hôm nay, nhân viên công tác đang phân phát mặt nạ, khi đeo mặt nạ xong rồi thì có thể tìm bạn nhảy và cùng tham gia thi đấu trong bể bơi.

Khi mặt nạ được phát cho hai người bọn họ, cả hai đều từ chối.

Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ trong lòng rằng đây đâu chỉ là sự va chạm của hormone, mục đích của kẻ say rượu nào chỉ đơn giản là vì muốn uống rượu. Việc đụng chạm và tiếp xúc cơ thể là điều không thể tránh khỏi, mà hầu hết những người trong giới giải trí là một đám có nhiều hormone nhất, phòng khách sạn phía sau là địa điểm hoàn hảo để bọn họ giải quyết vấn đề tiếp theo.

Sở Dật Kha không hiểu, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, tùy ý hỏi: “Anh Phùng, không phải anh còn độc thân sao? Sao anh không đi?”

Đôi mắt mê ly của hắn nhìn lướt qua những người được ghép đôi.

Hắn không thể diễn tả được cảm giác của mình, một cảm giác mất mát dâng trào mãnh liệt trong lòng hắn. Hắn vô thức sờ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc tiêu cực trong lòng.

… Độc thân sao?

Phùng Dục không trả lời, rót một ly Vodka cho thẳng vào cổ họng, đốt cháy hết lục phủ ngũ tạng. Hắn rất hiếm khi uống rượu, không khỏi ho khan, nhận lấy ly nước trắng mà Sở Dật Kha đưa qua, uống một hớp lớn.

Hai người bọn họ không đeo mặt nạ, tất cả những người muốn tham gia trò chơi đều bỏ qua bọn họ, xung quanh hai người yên tĩnh hơn rất nhiều so với những nơi khác.

Cho đến khi một người phụ nữ ăn mặc tương đối bảo thủ đứng trước mặt bọn họ, không thèm nhìn Sở Dật Kha một cái mà hạ giọng nói với Phùng Dục: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Sở Dật Kha hỏi ngay: “Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?”

Phùng Dục liếc mắt nhìn hắn, gật đầu.

Người phụ nữ có chút xấu hổ, nhưng vẫn bất lực gật đầu, trong ánh mắt toát ra loại ý chỉ “Anh đừng có mà hối hận”.

“Bé câm, cúc quần anh còn để ở nhà tôi.”

“!!!” Đồng tử Phùng Dục chấn động, tựa hồ không thể tin lá gan của Triệu Tư Tri lại lớn đến như thế, dám ngỏ lời hẹn hắn ngay trước mặt chồng mình.

Người phụ nữ liếc nhanh nhìn Sở Dật Kha rồi cúi đầu xuống.

“Em còn hỏi sao anh Phùng lại không tham gia, hoá ra là đã sớm có người rồi.” Sở Dật Kha nhìn bóng người trước mặt, nửa dưới khuôn mặt đang lộ ra trông cực kỳ giống với vợ hắn. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng vợ mình khác thường và Phùng Dục trong trạng thái có gì đó không đúng lắm lúc tan tầm ngày hôm qua, một nỗi nghi ngờ khủng khiếp khiến hắn rùng mình dựng hết cả tóc gáy.

Hắn nghe thấy mình nói bằng giọng điệu khô khốc: “Chào chị dâu, không biết có thể làm quen một chút được hay không, em là Sở Dật Kha.”

“Thôi quên đi, lần sau sẽ chính thức giới thiệu cho cậu, cô ấy hơi ngại…”

“Ồ, thật vậy à?”

Phùng Dục bị sốc trước sự phẫn nộ đang tuôn trào trong mắt Sở Dật Kha, hắn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Sở Dật Kha giật lấy mặt nạ của người phụ nữ kia.

[Đó là hành vi cực kỳ thất lễ, nhưng đối với Sở Dật Kha lại rất hợp lý, anh ta vẫn ngây thơ như vậy.]

[Vẫn luôn tự làm theo ý mình.]

Triệu Tư Tri đeo tai nghe và lắng nghe màn đối thoại giữa ba người, trong khi âm thầm phàn nàn rằng việc đó quá trẻ con. Cô muốn rút lại lời khen ngợi về sự trưởng thành của hắn trước đó.

Ôi đàn ông thì làm gì có chuyện thay đổi —— Vẫn quen thói như chó quen đớp cứt.

Ba người bên kia có chút xáo trộn nho nhỏ, Triệu Tư Tri biết mục đích của mình đã đạt được nên cũng không tiếp tục ở lại đó nữa.

Không ai để ý rằng có một người phụ nữ đeo mặt nạ đã biến mất ở rìa quầy bar.

Ở tầng nào đó của khách sạn, trong bể bơi trong nhà.

Đại sảnh trống rỗng, mặt nước trong bể bơi gợn sóng lăn tăn, như cõi lòng của ai đó đang không đủ bình tĩnh lúc này. Phùng Dục đẩy cửa bước vào, tưởng mình bị chơi xỏ, hắn bật cười tự chế giễu bộ dạng thiếu kiên nhẫn của mình vì muốn giải quyết “sự cố đáng xấu hổ đó” nên mới vội vàng theo chỉ dẫn chạy đến đây.

Hắn khẽ thở dài, chuẩn bị lập tức rời đi.

“Rào rào.”

Triệu Tư Tri ló đầu ra khỏi mặt nước, bọt nước tung toé ra khắp xung quanh. Mái tóc cô ướt sũng dán vào da đầu, tạo hình này không dễ nhìn cho lắm, nhưng ghi điểm ở chỗ làn da trắng nõn, đôi mắt cười cong cong, ngược lại trông có chút ngây thơ.

“Bé câm, đi đâu thế?” Cô duỗi tay vịn lấy mép hồ, vẫy tay với hắn.

“Tôi tưởng em không có ở đây.”

“Nếu tôi không ở đây thì còn có thể ở đâu được nữa chứ.” Bàn tay ướt sũng dọc theo lát gạch từ từ trượt lên mắt cá chân hắn, vuốt ve lượn thành vòng, những đường cơ bắp săn chắc dưới lòng bàn tay khiến cô rất hài lòng.

Phùng Dục ngồi xổm xuống nhìn cô, rõ ràng hắn đang từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại có cảm giác như mình đang bị nắm trong lòng bàn tay.

“Tôi…” Hắn nhất thời cứng lưỡi, hối hận vì mình không giỏi ăn nói vào lúc này.

Triệu Tư Tri thưởng thức vẻ đấu tranh xoắn xuýt của người đàn ông, ngả người ra sau, hai chân đạp một cái, nhẹ nhàng linh hoạt bay ra ngoài.

“Không biết Phùng tiên sinh đã gặp được partner mà mình ưng ý trong party bể bơi chưa? Không biết liệu tôi có thể đảm nhận vị trí đó hay không nhỉ?”

Cô không đợi người đàn ông đáp lại mà chìm thân mình xuống dưới, như thể không quan tâm đến câu trả lời của hắn.

Hắn quỳ một chân ngồi xổm dưới đất, ngơ ngác nhìn Triệu Tư Tri đang bơi lội thoải mái trong bể như một nàng tiên cá, cả người cô tự do và nhẹ nhõm lạ thường.

Hắn và Sở Dật Kha không có ý định sẽ xuống bể bơi nên không chuẩn bị quần bơi, hiện giờ hắn vẫn còn đang mặc quần short đi biển.

Nhưng hiện tại trên bàn bên cạnh đã có một cái quần bơi, không cần nghĩ cũng biết là ai đã chuẩn bị.

Cái cúc quần đó vừa là lời mời vừa là lời đe doạ.

Triệu Tư Tri bơi một lúc lâu rồi mới nhô ra khỏi mặt nước, há miệng thở phì phò, nhìn quanh bốn phía nhưng phát hiện chẳng thấy ai.

Màu đỏ máu trên bề mặt đồng hồ đang biến mất dần, gần một nửa là màu trắng, cô dường như nghe thấy tiếng máu đang nhỏ giọt.

Đi rồi sao?

Nhưng trước khi cô kịp nhìn xem thứ mà mình chuẩn bị trên bờ có còn ở đó hay không thì đã bị một lực kéo dưới bắp chân lôi vào trong nước.

Trong cơn hoảng loạn, cô túm lấy một cơ thể nóng hổi, hai chân quấn quanh người đàn ông như những cây thủy sinh, khi mở to hai mắt ra, cô nhìn thấy Phùng Dục cũng đang trợn tròn mắt.

Lần này không đợi cô chủ động, bờ môi đã vô thức nhếch lên, phun ra luồng khí biến thành những bong bóng nhỏ nổi lên cao, cho đến khi thiếu dưỡng khí mới dừng lại.

Đôi mắt cô sáng ngời, sắc môi cũng đẹp đến kinh ngạc, không cần phải dùng nhiều lời hoa mỹ, chỉ với hơi thở đan xen giữa hai người cũng đủ để giải thích cho tất cả.

Vật cứng đè lên mông cô khiến cô vô thức tiết ra dịch nhờn, cửa huyệt hơi hé mở ra, vừa muốn nhấc mông di chuyển lên trên lại bị cố định eo không thể nhúc nhích, thành ra cứ cọ tới cọ lui.

Thật khó để phán định có phải cô cố ý làm như vậy hay không.

“Làm như vậy có thích hợp không?” Cô thở hổn hển rút đầu lưỡi lại, ngửa đầu tìm kiếm tầm mắt của Phùng Dục, tay nhỏ không an phận không ngừng dò dẫm dọc theo mép quần bơi.

Sờ sờ rồi lại ấn vào cơ bụng của hắn.

Phùng Dục chỉ dùng hành động để đáp lại cô, rằng có bao nhiêu thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro