Chương 2: Trong ba người, ít nhất một người nói dối
Cách đây không lâu, phòng khám tâm lý Phật Đức đã từng tổ chức một buổi thảo luận đặc biệt về trường hợp của Đại Phương.
Các nhà tâm lý học cũng có lúc gặp phải vấn đề khó giải quyết và họ cũng cần xin chuyên gia tư vấn giúp đỡ. Cũng giống như một bác sĩ chẩn đoán và điều trị các căn bệnh thực thể, anh ta cũng phải đến bệnh viện để gặp một bác sĩ khác. Bác sĩ tâm lý tư vấn tâm lý với cường độ cao vì vậy rất dễ bị sang chấn tâm lý(1). Người bình thường không thể chữa khỏi loại sang chấn này và cần có bác sĩ đặc biệt hỗ trợ, quá trình này được gọi là giám sát.
(1): Từ " trauma " (sang chấn) xuất phát từ tiếng 'traûma' trong ngôn ngữ Hy Lạp cổ để mô tả về một tổn thương, một sự thiệt hại. sang chấn tâm lý được hiểu như là kết quả của một hoặc nhiều các sự kiện gây tổn hại, đe dọa nghiêm trọng đến thể chất, tinh thần, đôi khi đến cả tính mạng. Nó tác động tiêu cực đến các mặt xã hội, sức khỏe thể chất – tinh thần, cảm xúc ảnh hưởng đến khả năng học tập, làm việc và chất lượng cuộc sống.Sang chấn tâm lý có thể là kết quả của một hoặc được tích lũy qua nhiều tuần, nhiều năm, thậm chí là nhiều thập kỷ từ các sự kiện đau buồn lặp đi lặp lại. Thông thường các sự kiện này liên quan đến phản ứng căng thẳng ( stress ) quá mức, vượt quá khả năng đối phó của một người hoặc tích hợp những cảm xúc tiêu cực liên quan đến trải nghiệm đó.
Hạ Đốn làm việc một mình và không có cấp trên. Bạn có thể hiểu đơn giản như trong một xưởng sửa chữa ô tô mà cô chính là quản đốc. Nếu có người bị thương trong quá trình sửa chữa xe thì mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn.
Ngay từ đầu, Hạ Đốn đã tìm một giáo sư tâm lý có năng lực chuyên môn giảng dạy để giúp đỡ nhưng chẳng ngờ cũng không có tác dụng gì. Giống như một sinh viên mới ra trường gặp phải những căn bệnh kỳ lạ trong lâm sàng, muốn quay lại trường học để xin ý kiến của các giáo sư dược học, bệnh lý học, giải phẫu học, mỗi người đều hiểu biết về một lĩnh vực nhưng họ cũng không thể tìm ra đáp án cho tất cả những ca lâm sàng kỳ lạ trên đời này.
Không còn cách nào khác nên cô đành phải dựa vào bản thân mình. Chủ đề của cuộc họp là Đại Phương.
Thang Tiểu Hi chiếm một vị trí nổi bật. Hiện tại, cô ấy đang làm việc trong một thư viện và làm bán thời gian trong phòng khám tâm lý. Cô ấy học tập rất chăm chỉ và đã sẵn sàng trở thành một nhà tâm lý học trong tương lai. Học giả Sa Nhân và Chiêm Dũng đang ngồi rất nghiêm túc, giống như đang tham gia một hội nghị học thuật vậy. Ở hàng ghế khách mời, vài nhà tâm lý học ngồi thì thầm trò chuyện. Bách Vạn Phúc đang lặng lẽ ngồi ở một góc.
"Chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé." Hạ Đốn tuyên bố.
Thang Tiểu Hi ngạc nhiên: "Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao? Không có chuyên gia nào đủ uy tín cả."
Hạ Đốn nói: "Đây được gọi là thảo luận đồng đẳng(2)."
(2): Thảo luận đồng đẳng: thảo luận học thuật giữa những người bằng vai phải lứa.
Thang Tiểu Hi nói: "Tôi không hiểu đồng đẳng là gì? Hình như chỉ có khi đến Học viện Quân sự Hoàng Phố mới dùng từ này."
Hạ Đốn thản nhiên nói: "Lúc đầu tôi không hiểu nên đã tra từ điển và chỉ có hiểu theo nghĩa đồng đẳng là hợp lý nhất."
Thang Tiểu Hi cười cười: "Tôi cứ tưởng là cái gì thần bí lắm thì ra cuối cùng chính là đồng bọn, là anh em cùng chung hoạn nạn!"
Sa Nhân không thích vẻ thiếu nghiêm túc của Thang Tiểu Hi: "Hôm nay là buổi thảo luận học thuật, nhất định phải nghiêm túc. Không có sự giám sát của người khác, chúng ta lại càng phải duy trì bầu không khí học thuật nghiêm chỉnh."
Ngay từ đầu Hạ Đốn đã không muốn bước vào bầu không khí cười đùa vui vẻ, và khi cô nghĩ đến chủ đề hôm này là cách chữa trị cho Đại Phương lại càng làm cô lo lắng hơn: "Chúng ta chỉ có thể vượt qua bài toán khó khăn này bằng trí tuệ tập thể. Xin mọi người hãy chú ý lắng nghe cẩn thận, trước tiên tôi sẽ báo cáo diễn biến của ca bệnh này."
Thang Tiểu Hi cười nói: "Cứ giống như đang trong một vụ phá án của công an ấy nhỉ?"
Sa Nhân nhíu mày: "Cô nghiêm túc một chút đi."
Thang Tiểu Hi không phục: "Tôi nói giống như trong cục công an mà còn không nghiêm túc à? Có ai không sợ các chú công an đâu?"
Hạ Đốn không để ý đến họ, tiếp tục nói, và dần dần mọi người đều tập trung vào trường hợp của Đại Phương.
Rối ren, mệt mỏi và ngột ngạt ... Chính Hạ Đốn cũng trở nên mất kiên nhẫn và thật vất vả mới kết thúc diễn biến của ca bệnh.
"Hết rồi sao?". Thang Tiểu Hi hỏi.
Hạ Đốn đáp: "Hết rồi.""
"Chị thật sự trả lại tiền à?" Thang Tiểu Hi lo lắng hỏi.
"Chị chuẩn bị trả tiền cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận. Cô ấy nói rằng những nhận xét cuối cùng của chị đáng giá rất nhiều tiền." Hạ Đốn nói.
" May quá.". Thang Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm rồi che miệng cười.
"Cô chỉ có nghĩ đến tiền thôi." Sa Nhân rất bất mãn.
Chiêm Dũng nói: "Tôi cảm thấy những lời nhận xét cuối cùng của Hạ Đốn quá nặng nề. Những lời đó có gây ảnh hưởng xấu đến suy nghĩ của người bệnh không?"
Trước khi Hạ Đốn giải thích, Sa Nhân không thể nhịn được: "Tôi thì nghĩ nói như vậy còn nhẹ đó! Một người phụ nữ bị người chồng hợp pháp lừa dối, vứt bỏ, đùa giỡn hết lần này đến lần khác rồi lại tha thứ hết lần này đến lần khác để cuối cùng đổi lấy cái gì? Là một cái vỏ trống rỗng sao! Bi kịch gia đình kiểu này không thể cứ lặp lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không đơn giản chỉ là chuyện ngoại tình của một bên mà sẽ xảy ra án mạng."
Thang Tiểu Hi không để ý hiềm khích lúc trước: "Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Sa Nhân. Chúng ta phải tích cực giúp đỡ cho thân chủ. Nói cách khác, chúng ta phải thay mặt cha mẹ, gia đình cô ấy để khuyên bảo cô ấy! Giúp cô ấy nói ra lời trong lòng, làm chỗ dựa cho cô ấy để cô ấy có đủ dũng khí chống lại kẻ xấu xa như lão Tùng! Từ phản ứng của người có liên quan thì phương pháp trị liệu cho Đại Phương là hoàn toàn đúng đắn. Phương pháp lắng nghe đã không có tác dụng với cô ấy bằng chứng là cô ấy đã mệt mỏi và muốn đòi lại tiền. Cho nên sau đó đã thay đổi phương pháp điều trị từ bị động sang chủ động."
Qua lời nhận xét này của Thang Tiểu Hi, Hạ Đốn không dám khinh thường cô ấy. Đúng là kẻ sỹ ba ngày không gặp đã phải nhìn lại bằng con mắt khác.
Hạ Đốn nói: " Tiểu Hi, em là một học sinh xuất sắc."
Thang Tiểu Hi ngượng ngùng nói: "Thầy giáo luôn khen em có ngộ tính cao. Thầy ấy cũng nói rằng nghề tâm lý học này không liên quan quá nhiều đến trình độ học vấn, quan trọng là một người phải có khả năng thấu hiểu người khác ngoài ra phải có sức mạnh của tinh thần."
Chiêm Dũng đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì không nghĩ như vậy: "Ở nước ngoài, một nhà tâm lý học phải có bằng tiến sĩ và một thời gian thực hành lâm sàng rất dài thì mới được cấp chứng chỉ. Còn ở nước ta thì chỉ cần học xong cấp ba rồi theo học một khóa ngắn hạn đã có thể trở thành một nhà tâm lý học, khó trách hiệu quả trị liệu không tốt."
Lời này mang tính công kích rõ rệt làm Sa Nhân thấy không ổn nên cô vội vàng đứng ra giảng hòa: " Hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu để thảo luận về trường hợp của Đại Phương nên mọi người hãy tập trung vào chủ để chính đi. Hoàn cảnh của Trung Quốc khác với các quốc gia khác. Nơi đây giống như một ngôi làng nông thôn một nghèo hai trắng còn thiếu bác sỹ thiếu thuốc men vậy thì chỉ cần có một bác sỹ đã là tốt lắm rồi. Cậu nói như vậy không thỏa đáng cũng không đúng, nếu như cứ chờ trường đại học đào tạo một tiến sĩ tâm lý học để trở thành một nhà tâm lý học thực sự là quá gian nan và cũng không đủ đáp ứng nhu cầu cho tất cả mọi người."
Hạ Đốn bình tĩnh nói, "Tôi cũng muốn có bằng tiến sĩ, nhưng thật tiếc không có nhiều tiến sĩ như vậy. Nhưng điều đó có quá cần thiết không? Có thể một ngày nào đó trong tương lai, mọi người sẽ cười nhạo giai đoạn ngây thơ và sơ đẳng của ngày hôm nay, nhưng sẽ không cười vì những nỗ lực của chúng ta. Chính chúng ta đang thay thế cho những người cố vấn. Chúng ta có thể học cách thảo luận và tiến bộ hơn từ các ca bệnh lâm sàng trong thực tế. Tinh thần là cần phải phát huy, đúng không?".
Câu nói của Hạ Đốn khiến ai nấy đều cảm thấy phấn khởi, mọi người cảm nhận được trách nhiệm và sứ mệnh thiêng liêng đang gánh trên vai. Bầu không khí trong phòng cũng đã hòa thuận hơn.
Chiêm Dũng nói: "Bây giờ, tôi là người đàn ông duy nhất ở đây và tôi cảm thấy có chút thân cô thế cô. Về trường hợp này, tôi có một vài quan điểm không biết có nên nói ra không?".
Những phụ nữ trong phòng còn chưa kịp lên tiếng thì Bách Vạn Phúc đã nói, "Tôi không phải đàn ông sao?"
Chiêm Dũng nói, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi đang nói về một nhà tư vấn được cấp phép."
Bách Vạn Phúc lầm bầm, "Tôi cũng đã tham gia một khóa đào tạo mà, còn đang học đó. "
Chiêm Dũng nói," Nhưng có hai người thì vẫn là thiểu số. "
Thực ra từ đầu không có ai để ý đến tỷ lệ giới tính nên khi nghe Chiêm Dũng nói vậy thì mọi người mới nhìn xung quanh và thừa nhận rằng anh ấy đang nói đúng. Thang Tiểu Hi nói: "Cái này thì có liên quan gì đến tỷ lệ nam nữ chứ?"
Chiêm Dũng "Tất nhiên là có. Các cô đều là nhà tâm lý học nữ, và người điều trị cho Đại Phương cũng là một người phụ nữ. Chuyện này đang nói về sự bất hòa tình cảm giữa nam và nữ nên các cô có thể dễ dàng nhìn nhận vấn đề từ quan điểm của Đại Phương."
Hạ Đốn: "Nói đúng đấy, nói tiếp đi."
Chiêm Dũng nói: "Hết rồi."
Sa Nhân nhíu mày: "Anh sao vậy? Sao lại nói lấp lửng nửa chừng vậy chứ? Anh cứ nói hết những suy nghĩ của anh đi xem nào."
Chiêm Dũng nói: "Thực sự hết rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người chú ý đến nhiều hướng khác nhau. Còn về bản chất của trường hợp này thì tôi vẫn chưa nghĩ ra đâu."
Bách Vạn Phúc nói, "Tôi không phải là nhà tâm lý học, vì vậy tôi không biết liệu tôi có thể tham gia góp ý không?".
Mọi người đồng thanh: "Anh nói đi."
Bách Vạn Phúc nói, "Có câu nói, nếu nghe toàn diện câu chuyện thì sẽ rõ ràng còn chỉ nghe một phần thì sẽ hiểu sai. Chúng ta cũng không phải hội liên hiệp phụ nữ, không phải nơi để giải tỏa cơn giận cho các chị em phụ nữ đúng không?".
Thang Tiểu Hi: "Anh có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."
Bách Vạn Phúc nói: "Đại Phương muốn giải quyết vấn đề gì? Đúng là cô ấy là một người phụ nữ không may mắn nhưng chắc chắn không phải là người phụ nữ đen đủi nhất thế giới. Ít nhất cô ấy có một căn phòng lớn, có người giúp việc, ăn hương uống cay(3), đúng không? Đúng là việc lão Tùng phản bội là rất ghê tởm nhưng anh ta đối với Đại Phương cũng không tồi. Người xưa có câu, ngoại tình giết người, cờ bạc trộm cắp nhưng lão Tùng không giết Đại Phương ... "
(3) Ăn hương, uống cay là một thành ngữ của người Trung Quốc, có nghĩa là mô tả cuộc sống giàu sang, ăn uống thoải mái. Nó cũng đặc biệt đề cập đến một lối sống đề cao sự thoải mái về vật chất.
Một vài nhà tâm lý học nữ kêu lên và lảm nhảm anh nói gì vậy? Không phải Đại Phương đã đau khổ đến không muốn sống sao? Đại Phương cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra? Chả lẽ cứ phải xảy ra án mạng mới có thể giúp cô ấy sao?
Bách Vạn Phúc giơ tay lên đầu hàng nói: "Tôi cũng chỉ nêu một chút ý kiến của mình thôi mà, không phải mọi người bảo tùy tiện phát biểu sao? Tôi cũng chỉ ném gạch đổi ngọc(4) thôi."
(4) Ném một viên gạch để thu hút ngọc là chiêu thứ mười bảy trong ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn Tử , và nó thường được sử dụng trong các cuộc chiến. Gạch chỉ lợi nhuận nhỏ, là mồi nhử để dụ đối phương lừa gạt; ngọc chỉ lợi nhuận lớn, ý đồ thực sự. Chiến lược này đề cập đến việc sử dụng những thứ tương tự để gây nhầm lẫn và đánh lừa đối phương, làm cho họ không biết gì, mắc bẫy đối phương, và sau đó đánh bại đối phương.
Cuộc thảo luận đã diễn ra hồi lâu, gạch cũng đã ném xuống mà không thấy viên ngọc nào xuất hiện cả.
Hạ Đốn nói: "Ý kiến của mọi người như thế nào? Sắp đến lần tư vấn tiếp theo của Đại Phương rồi. Tôi nên nói gì với cô ấy?".
Sa Nhân nói, "Hãy giúp cô ấy xây dựng sự tự tin để cô ấy không trói buộc cuộc sống của mình vào một người đàn ông."
Thang Tiểu Hi cho ý kiến: "Khuyến khích cô ấy ly hôn. Một người đàn ông như lão Tùng, cho dù địa vị và thái độ có tốt đến đâu thì cũng không thể tin tưởng được. Cho dù cưới một tên đồ tể cũng tốt hơn anh ta.".
Chiêm Dũng lại nghĩ khác: "Nếu người trong cuộc chưa muốn ly hôn thì tôi nghĩ chúng ta không nên chủ động nêu vấn đề này. Chuyên gia tâm lý có một nguyên tắc: bạn không bao giờ được đi trước mặt khách hàng mà phải đi sát anh ta như một con chó săn."
Bách Vạn Phúc đồng ý: "Thà phá mười ngọn miếu chứ không nên phá hủy một cuộc hôn nhân. Đây là truyền thống của người Trung Quốc chúng ta từ xưa đến nay rồi.".
Thang Tiểu Hi nói: "Đúng, nếu nói đến truyền thống thì tôi tôn trọng nó. Tuy nhiên, tôi nghĩ cũng phải tùy từng trường hợp."
Sau khi mọi người thảo luận thì trên cơ bản họ thống nhất ý kiến: Hạ Đốn sẽ tiếp thêm sức mạnh cho Đại Phương để cô ấy kiên cường hơn . Nếu Lão Tùng tiếp tục phản bội thì cô ấy phải chủ động nắm giữ cuộc sống của mình, không để bị kịch lặp lại.
Sau cuộc thảo luận đồng đẳng, Hạ Đốn rất vui vì đã giải quyết được khó khăn bằng trí tuệ tập thể.
Nhưng cô không ngờ kết quả cuối cùng là Đại Phương lại tự sát.
Cuộc nói chuyện với Lão Tùng đã kết thúc, ông ta nói với Hạ Đốn: "Bác sĩ Hạ Đốn, tôi sẽ còn đến đây lần nữa."
Hạ Đốn lau mồ hôi lạnh trên đầu và nói: "Thật xin lỗi, nhưng trong nửa đầu của cuộc tư vấn này, tôi gần như không coi ngài là một khách hàng cần tư vấn. Chúng tôi sẽ xem xét lại xem có vi phạm quy tắc nghề nghiệp không rồi mới quyết định có thể điều trị lâu dài cho ngài không. Xin thứ lỗi. "
Sau khi lão Tùng rời đi, Hạ Đốn rơi vào tình trạng vô cùng bối rối. Cô đã nghe thấy tất cả những hành vi đê hèn của người đàn ông này từ những lời kể của Đại Phương. Mặc dù một nhà trị liệu nên đứng ở vị trí trung lập và không được phán xét nhân cách của người khác, nhưng nhà trị liệu cũng không phải là một người máy vô tri mà là một con người có độ ấm bằng xương bằng thịt. Hạ Đốn có những giá trị quan và triết lý sống không thay đổi của riêng mình, và lập trường của cô cũng rất rõ ràng.
Nói thật, Hạ Đốn có chút sợ lão Tùng. Một người đàn ông vô liêm sỉ và xấu xa nhưng lại có vẻ ngoài đạo mạo. Thậm chí Hạ Đốn còn nghĩ đến một câu chuyện trong một cuốn sách cổ, người ta kể rằng có một tên chủ nhà biến thái nào đó có sở thích tình dục, hắn quan hệ với tất cả các khách nữ đi ngang qua và cả người hầu nữ trong nhà. Tưởng tượng cùng với một người như vậy nói chuyện làm Hạ Đốn cảm thấy ghê tởm.
Hạ Đốn không chấp nhận được lần trị liệu thất bại này. Trường hợp của Đại Phương khiến cô mất ăn mất ngủ, lúc nào cô cũng suy nghĩ về nó. Có chuyện gì xảy ra giữa cặp vợ chồng này? Sự thật là gì? Tại sao chiến lược điều trị được áp dụng sau khi có sự giám sát đồng đẳng được thực hiện một cách nghiêm túc lại gây ra một sự thay đổi hỗn loạn như vậy? Trời ơi! Có khi nào kết quả cuối cùng lại là một suy luận bất ngờ mà cô chưa hề nghĩ đến không?
Có lẽ không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con? Đề nghị của lão Tùng tràn đầy dụ hoặc.
Khi Bách Vạn Phúc biết rằng người đàn ông ăn mặc đạo mạo kia chính là lão Tùng thì anh đã phản đối quyết liệt việc Hạ Đốn muốn trị liệu cho ông ta.
"Đừng để ý tới hắn! Tránh xa hắn ra! Càng xa càng tốt! Một tên đại ác ma! Hắn làm hại vợ mình mất đi dũng khí còn moi ruột, cắt thận, mổ bụng, cấu phổi, cuối cùng phải cắt cổ tay. Tên vô liêm sỉ này không có cách nào chữa được! Em đừng bao giờ dây dưa với hắn!".
Cả nhà đang dùng cơm, mẹ chồng cô sợ tới mức nhanh chóng đặt bát xuống, nói: "Hạ Đốn, con chữa trị cho bọn xã hội đen à?"
Hạ Đốn liếc nhìn Bách Vạn Phúc một cách khinh bỉ: " Anh đừng nói bậy bạ làm mẹ lo lắng. "
Mẹ chồng cô nói: "Mẹ không biết các con gặp gỡ và nói chuyện với ai nhưng có phải xã hội đen hay không thì mẹ biết. Tuyệt đối không được cho bọn chúng vào cửa. Mẹ là chủ cái nhà này, nếu hắn ta đến đây mẹ sẽ dùng chổi chặn hắn ta ngoài cửa.".
Trong cuộc đời của mẹ chồng cô thì cây chổi là vũ khí lợi hại nhất.
Bách Vạn Phúc nói đùa: "Mẹ, nếu con không nói là ai thì mẹ có nhận ra người ta là xã hội đen không?"
Bà không vui trừng mắt nhìn anh: " Con nói gì vậy, đừng tưởng mẹ già cả mắt mờ mà không nhận ra lưu manh nhá! Cứ nhìn ai cà lơ phất phơ, miệng lưỡi trơn tru, tóc tai bóng loáng, vô công rồi nghề là không sai ."
Bách Vạn Phúc và Hạ Đốn nhìn nhau cười, ngoại trừ mái tóc bóng loáng ra thì lão Tùng chẳng còn đặc điểm nào như bà nói cả.
Cuộc hội nghị lại được tổ chức, Hạ Đốn cùng mọi người thảo luận.
Sa Nhân nghiêm túc nói: "Khốn kiếp! Tên xấu xa đó tới ư, thật là kinh khủng. Hạ Đốn! Hãy nhanh chóng chấm dứt sự tò mò và hiếu kỳ của cô lại, đây là một kẻ biến thái! Hãy tránh xa hắn ra nếu không hậu quả sẽ không thể biết trước được đâu.".
Nhà tâm lý học Chiêm Dũng nói :. " Hạ Đốn, cô thật dũng cảm, vậy mà cô có thể đối phó với hắn trong thời gian dài như vậy mà không để lộ sơ hở, hắn có thể cưỡng hiếp cô ngay trong phòng khám đó!".
Hạ Đốn do dự: "Có đến đáng sợ đến như vậy sao?"
Văn Quả có trách nhiệm ghi chép lại buổi thảo luận dừng bút trong tay, nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(5). Nếu chị nhất định phải gặp lại hắn thì em đề nghị đặt thêm một thứ dưới ghế salon trong phòng khám tâm lý."
(5): có nghĩa là mặc dù xác suất sự việc xảy ra không lớn, nhưng nó có thể xảy ra, chúng ta phải đề phòng.
Hạ Đốn khó hiểu, nói: "Thứ gì?".
Văn Quả nói: "Dao găm."
Hạ Đốn nghi hoặc: "Nó để làm gì?".
Vẻ mặt Văn Quả nghiêm trọng: "Vào thời khắc mấu chốt, chị có thể tự bảo vệ mình. Để giữ gìn danh tiết trong sạch của một nhà tâm lý học.".
Hạ Đốn thờ ơ: "Chị không quá quan tâm đến danh tiết."
Bách Vạn Phúc lo lắng hỏi cô: "Vậy em phải quan tâm đến toàn cục chứ?".
Hạ Đốn khó hiểu: "Toàn cục là cái gì?".
Thang Tiểu Hi nói: " Cái này mà chị cũng không hiểu à? Tức là tính mạng của chị đấy!"
Hạ Đốn nói với vẻ nghi hoặc:" Em nghĩ tính mạng của chị bị đe dọa ư?".
Thang Tiểu Hi nhổ ra vụn thịt lợn dính trên răng trong bữa ăn trưa nay và nói, "Ai biết được liệu chị có thể hi sinh trong khi làm nhiệm vụ hay không?".
Sa Nhân trầm ngâm nói:" Thầy Hạ Đốn, cô nhận khách hàng này có liên quan gì đến vấn đề kinh tế không? Thêm một người tư vấn thì sẽ thêm một khoản lợi nhuận cố định cho phòng khám.".
Hạ Đốn thành thật: "Không liên quan đến kinh tế. Cô biết không, bây giờ có rất nhiều khách hàng đang xếp hàng để chờ được tư vấn, người đông giống như trong lễ hội vậy đó!".
Sa Nhân kiên quyết nói: "Vậy thì tôi khuyên cô không nên tiếp nhận vụ này. Cô muốn thay đổi cái gì chứ? Tôi nghĩ người đàn ông này có khiếm khuyết về nhân cách, nội tâm bên trong của hắn ta vô cùng ngoan cố và hắn có một trái tim lạnh lùng. Khuyết điểm nhân cách là thứ khó chữa nhất. Cô có thể dùng nhiệt độ bao nhiêu để làm tan chảy cái lõi băng này chứ? Với cùng thời gian và công sức đó, sao cô không giúp đỡ những người dễ dàng thay đổi hơn?".
Cuộc thảo luận lần này không giải quyết được gì cả. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Hạ Đốn đã đến nhà dẫn chương trình Tiền Khai Dật. Tiền Khai Dật rất vui khi thấy Hạ Đốn đến, anh dùng chất giọng mát lạnh như bạc hà nói: "Anh đang chờ em đến đây.".
Hạ Đốn cởi giầy rồi ngồi xếp bằng trên chiếc thảm Ba Tư nhiều màu sắc hỗn loạn trong nhà Tiền Khai Dật: "Chờ em đến để trả tiền, phải không?".
Tiền Khai Dật: "Sao em cứ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tồi tệ vậy?".
Hạ Đốn: "Đàn ông còn còn có suy nghĩ xấu xa hơn cơ.".
Tiền Khai Dật: " Anh chỉ muốn gặp em thôi."
Hạ Đốn bắt đầu cởi quần áo của mình ra và nói, "Điều này còn tệ hơn cả việc nghĩ đến tiền."
Tiền Khai Dật, "Sai rồi. Đây là bởi vì tình yêu."
Hai người triền miên ngay trên chiếc thảm Ba Tư. Trong lúc đó, Hạ Đốn không cảm nhận được sự hạnh phúc mà tình dục mang lại, cái lạnh giá sâu trong tâm hồn cô cũng chưa mất đi. May mắn thay, sự mệt mỏi dần dần được thay thế cũng là điều đáng được mong chờ rồi.
Tiền Khai Dật ôm Hạ Đốn và nói: "Tại sao lúc đầu em không gả cho anh?"
Hạ Đốn vô tâm nói, "Nếu lấy anh, em sẽ không thể thực hiện được ước mơ của mình. Em là người coi ước mơ quan trọng hơn cả tình yêu."
Tiền Khai Dật buồn bã:" Em tuyệt tình như vậy sao? "
Hạ Đốn nói:" Không nói chuyện này nữa. Em muốn hỏi anh một vấn đề, nếu có một vị khách như thế này thì em có nên nhận trị liệu không?".
Hạ Đốn kể tóm tắt về câu chuyện của Đại Phương và lão Tùng. Tất nhiên, cô đã bỏ qua nhiều chi tiết cụ thể để đảm bảo khi Tiền Khai Dật có đứng trước mặt Đại Phương và lão Tùng cũng không thể nhận ra họ.
Tiền Khai Dật im lặng lắng nghe và không nói gì một lúc lâu. Hạ Đốn: "Anh cũng không đưa ra được ý kiến gì à? Nếu anh muốn phản đối thì đừng nói nữa, em đã nghe quá nhiều sự phản đối rồi."
Tiền Khai Dật nhướn mày: "Ví dụ?"
"Hãy cẩn thận không hắn ta sẽ cưỡng hiếp cô trong phòng khám tâm lý đó.".
Tiền Khai Dật nghi hoặc: "Không nghiêm trọng như thế chứ?"
Hạ Đốn nói: " Thực sự em cũng rất sợ những tình huống không lường trước xảy ra trong quá trình tư vấn.".
Tiền Khai Dật phân tích: "Có nghiêm trọng như vậy không? Anh nghĩ rằng nếu anh ta đã muốn tìm đến em để nhờ giúp đỡ thì chứng tỏ anh ta cũng đang tìm kiếm câu trả lời và muốn thay đổi. Nếu muốn cưỡng hiếp rồi giết chết em thì sao không lựa chọn lúc đêm tối nơi vắng người mà lại đến vào ban ngày ban mặt rồi còn trả phí tư vấn cho em nữa chứ? Trên đời này làm gì có kẻ sát nhân như vậy?".
Hạ Đốn nói: "Em hiểu ý của anh.". Cô nói xong thì mặc quần áo, lấy ví tiền ra rồi đưa cho Tiền Khai Dật một ít tiền.
Tiền Khai Dật đùa giỡn: "Đây là trả phí tư vấn cho anh sao? Anh đã tư vấn cho em và đây là thù lao của anh. Theo thuật ngữ trong ngành em thì hình như được gọi là giám sát.".
Hạ Đốn nói: "Đây không phải là phí tư vấn mà là tiền gốc và lãi em trả cho anh, còn hai lần nữa chúng ta sẽ hết nợ.".
Tiền Khai Dật duỗi eo nói: "Dự án đó còn phần hai không hay em còn dự án nào mới không?".
Hạ Đốn ngạc nhiên: "Ý anh là gì?".
Tiền Khai Dật nói: "Anh sẽ tiếp tục đầu tư. Nếu không, anh sợ rằng sau khi trả xong khoản vay này, em sẽ không đến đây tìm anh nữa.".
Hạ Đốn không để ý đến câu nói của anh: "Cho dù không biết những lời anh nói có phải thật không nhưng em sẽ nghe theo anh lần này.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro