Chương 14: Đại Hoàng
Khương Nhược Thủy vốn là một tiểu cô nương cần mẫn, căn cơ vững chắc, chiêu thức cùng thân pháp cũng luyện được ra dáng ra hình. Sau khi Thư Phù quen thuộc với thân thể này, cũng cảm thấy so với những kẻ cùng thế hệ, cho dù không phải cái kỳ tài ngút trời gì, nhưng nàng không sai biệt lắm cũng có thể đi ngang.
Hậu sinh Khương gia ăn chơi trác táng, Tề tiểu thư quen được nuông chiều từ bé, còn có cả đám thiếu niên như hổ giấy này, trên cơ bản đều có thể bị nàng dùng một bàn tay treo lên đánh.
Nhưng mới vừa rồi khi cùng Tề Vũ Vi đánh giáp lá cà, nàng lập tức liền ý thức được: Cái tiểu cô nương nhìn bề ngoài văn văn tĩnh tĩnh này, không chỉ tâm cơ thâm trầm, động tay lên cũng rất có chút tài năng.
Cũng khó trách, Tề Tân Lôi là người may mắn "sắp gả đến Lăng Tiêu thành hưởng phúc", tu vi thấp một chút, thân thủ kém một chút, cũng không có gì. Dù sao đến lúc đó tiền hô hậu ủng, đừng nói đánh nhau, ngay cả ăn cơm mặc quần áo đều không cần phải tự mình động thủ.
Trước khi giá nàng ta là Tề tiểu thư, sau khi xuất giá nàng ta là Lăng phu nhân, kim tôn ngọc quý, không thiếu nhất chính là chó giúp nàng ta cắn người.
Thân kiều thể nhuyễn một chút, nói không chừng còn càng làm cho lang quân thương xót.
Nhưng mà, Tề Vũ Vi thì hoàn toàn không giống.
Tuy rằng đây chỉ là thế giới giả tưởng, quái lực loạn thần, thực lực vi tôn, đích thứ, trường ấu này nọ, cũng không hẳn được chú trọng rõ rệt như trong chính sử, nhưng bản thân Tề Vũ Vi không nơi nương tựa, muốn có chỗ đứng đúng là khó càng thêm khó. Từ nhỏ đến lớn, cho dù nàng ta chỗ nào cũng mạnh hơn Tề Tân Lôi, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu lùi sau tỷ tỷ, không dám tranh phong chút nào.
Dùng cái gì giải toả ưu phiền đây ? Chỉ có học tập.
Cho nên Tề Vũ Vi rất mạnh.
Có năng lực tính kế, cũng rất có năng lực chiến đấu.
Trong thế hệ hậu sing trẻ tuổi này, nàng ta cũng là người "chỉ có học tập" giống như Khương Nhược Thủy, coi đó là mũi nhọn. Nếu không nháo ra mấy chuyện như thế này, thì khảo thí vào tứ đại tông môn vẫn không thành vấn đề.
Chỉ tiếc, cuối cùng nàng ta vẫn đi đường tà đạo.
"Ngươi rốt cục là ai ? Vì sao lại tới đây xen vào việc người khác!"
Mắt thấy kế hoạch của mình thất bại trong gang tấc, sắc mặt Tề Vũ Vi trắng bệch, một kiếm càng tàn nhẫn hơn một kiếm, "Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù......"
Thư Phù: "Bằng hữu, ngươi từng nghe nói đến Đồng gia chưa ?"
Tề Vũ Vi ngẩn ra, chút huyết sắc còn sót lại trên mặt cũng biến mất hầu như không còn.
"Xem ra ngươi có biết."
Khoé miệng Thư Phù cong lên, thừa dịp nàng ta ngây người trong nháy mắt, lưỡi kiếm lạnh băng trong tay đã dán lên cổ thiếu nữ, "Ta đã chuẩn bị nghiêm hình bức cung xong rồi, mời đi."
Phản ứng của Tề Vũ Vi cũng thực mau, lập tức móc từ trong tay áo ra một cái lư hương lớn bằng bàn tay : "Hương ở chỗ này, xin cô nương cho ta một con đường sống. Về sự tình ngươi muốn biết, Vũ Vi nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm."
Thư Phù: "......"
Hay cho một vai ác co được dãn được !
"Được rồi, chúng ta liền nói chuyện đi."
Thư Phù cẩn thận mà nhận lấy lư hương, chuyển về hướng những con cháu thế gia đang không biết làm sao kia hô: "Làm phiền, có ai biết dùng thuật pháp hệ thuỷ hay không ? Mau tới đây một chút, dập tắt cái thứ này với."
Bạch Điềm xung phong nhận việc: "Ta đây."
Sau đó hắn liền tế ra một dòng nước chảy mỏng như sợi tóc.
Mọi người: "......"
Thư Phù vô cùng hoài nghi, nếu trên ngón tay hắn bị cắt một lỗ, thì lượng máu chảy ra có khi còn nhiều hơn cái "thuật pháp hệ thuỷ" này nhiều.
"Không phải chứ, Bạch công tử, rốt cuộc ngươi có làm được không?"
Nội tâm của nàng cơ hồ hỏng mất, "Ngươi đang muốn cứu hoả, hay là đang truyền dịch vậy ?"
Thái dương Bạch Điềm đổ mồ hôi: "Thuật pháp hệ thuỷ ta vừa mới bắt đầu học thôi! Còn nữa, truyền dịch là gì vậy ?"
Thư Phù cảm thấy tim thật mệt.
Nàng đành phải vừa nhìn chằm chằm Bạch thiếu gia từng chút từng chút chiết nước ra ngoài, vừa trầm mặt xuống nhìn về phía Tề Vũ Vi, cố gắng mang lên một bộ dáng lãnh khốc uy nghiêm, làm ra vẻ mình là một sát thủ không có tình cảm.
"Nói đi, Tề cô nương. Về gian mật thất này, về Cùng Kỳ, ngươi biết được cái gì?"
......
Sự tình Tề Vũ Vi khai ra cũng không khác mấy với lời lên án của nữ quỷ Điền Hinh.
Chẳng qua, trong miêu tả của Điền Hinh, nghe như là một câu chuyện tình yêu triền miên lâm li bi đát; còn khi Tề Vũ Vi kể, thì tất cả những chi tiết thêm mắm dặm muối, tình cảm cẩu huyết đã rút đi, chỉ còn sự thật trơ trọi, chân tướng như một mảng núi đá lởm chởm không hề có cỏ cây che lấp, chân thật đến xấu xí.
Cái gọi là "Cùng Kỳ", thật là một con yêu thú.
Không biết xuất phát từ cái duyên cớ gì, hắn từ nhỏ lưu lạc trong núi, vừa lúc được cô nhi Điền Hinh nhặt về, từ đó về sau liền vô cùng thân cận với nàng ta. Một người một yêu sống nương tựa lẫn nhau, lưu lạc thiên nhai, cũng thật tiêu dao tự tại.
Ngày thường yêu thú đi săn, Điền Hinh liền ở trong núi hái chút thảo dược, hoặc làm thuê công nhật ở dưới phố, còn học ra một chất giọng địa phương trọ trẹ lẫn lộn.
Cho đến cái năm Điền Hinh 16 tuổi, nàng bỗng nhiên mắc bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, hơi thở mỗi ngày càng suy nhược đi.
Yêu thú kia ngây thơ mờ mịt, nghe nói nhân gian có một loại "Tiên nhân" có thể biến cát thành vàng, cải tử hoàn sinh, liền cõng theo Điền Hinh hơi thở thoi thóp ở trên người, một đường cầu tiên hỏi dược, cứ như vậy, không biết thế nào lại chui vào bẫy rập của Tề tam gia.
Tề tam gia yêu cầu hắn hỗ trợ làm một chuyện, lấy chuyện này đổi lấy tiên đan chữa khỏi cho Điền Hinh.
Mà chuyện này, tất nhiên chính là "mời" mấy bá tánh trong thành về thử thuốc, nhốt bọn họ vào bên trong thạch thất này, ngày đêm thí nghiệm đan dược.
Từ đó về sau, yêu thú phụ trách ở trong thành bắt người, Tề tam gia cùng khách khanh trong nhà bày trận pháp ở Tàng Mộc Lâm, giúp hắn bỏ chạy, lại nguỵ trang hiện trường thành "Yêu thú ăn người", làm người ta hiểu lầm những kẻ mất tích đều đã vào bụng Cùng Kỳ.
Trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bị nhốt ở dưới nền đất không phân biệt ngày đêm này, gánh chịu sự tra tấn thống khổ vô tận.
Yêu thú trời sinh đều không quá linh trí hay tinh thông tình lý, không biết thiện ác, chỉ nghe Điền Hinh luôn mãi dặn dò chính mình "Không thể giết người", là liên tiếp truy vấn Tề tam gia:
"Ngươi, không giết người chứ ?"
Tề tam gia tươi cười thân thiết: "Tất nhiên là không. Ta chỉ mời bọn họ về ngồi xuống, uống chén nước trà thôi."
Sau đó yêu thú liền an tâm.
......
"......"
Thư Phù trầm ngâm mấy giây, bình phẩm mấy lời khách quan, "Yêu thú này hình như không quá thông minh nhỉ."
Tề Vũ Vi cười làm lành nói: "Hắn xác thật không quá thông minh, bằng không cũng không bị phụ thân ta lừa cho mãi chẳng hay biết gì. Phụ thân nói, yêu thú kia là cái đồ ngốc nhất đẳng......"
"Ngươi ăn nói kiểu gì đấy ?!"
Lời còn chưa dứt, Điền Hinh như một trận gió bay lại đây, cau mày quắc mắt mà mắng: "Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc! Đại Hoàng vẫn là một hài tử! Hắn vô cùng ngây thơ, đơn thuần, ngay cả tiếng người còn chưa thành thạo, đã bị các ngươi giáng hoạ lên rồi l"
Thư Phù giật mình một cái : "Đại Hoàng?"
Đường đường là hung thú Cùng Kỳ, sao lại có cái tên như vậy chứ ?
"Ngươi, ngươi là ai?!"
Tuy Tề Vũ Vi luôn luôn tự cao rằng mình gan lớn, nhưng thình lình thấy ma giữa ban ngày, cũng bị sợ tới mức nhan sắc biến đổi, "Cửa vào Tàng Mộc Lâm cực kỳ kín đáo, còn có trận pháp bảo vệ, sao có thể bị nhiều người như vậy tìm được?"
"......"
Điền Hinh sâu kín liếc mắt một cái nhìn nàng ta, "Bởi vì tám năm trước, cha ngươi đã theo mật đạo này tiến vào Tàng Mộc Lâm, ném thi thể của ta vào bên hồ. Trong cánh rừng kia thi cốt khắp nơi, nhưng lại chỉ có một mình ta hóa thành lệ quỷ, cũng coi như là ông trời có mắt."
"Tề tiểu thư, ta chết oan khuất quá......"
Câu cuối cùng "oan khuất quá..." này được nói như tiếng thở mong manh, bách chuyển thiên hồi, Tề Vũ Vi không khỏi đánh cái rùng mình.
Nàng ta lấy lại bình tĩnh, cẩn thận thử nói: "Ngươi, hay chính ngươi là...... Là cô nương năm đó Kim Xuyến Nhi muốn cứu ?"
Thư Phù lại giật mình thêm một cái : "Kim cái gì?"
Một người gọi Đại Hoàng, một người gọi là Kim Xuyến Nhi, hai phong cách này cũng chênh lệch quá lớn rồi đó ?!
Không thể lợi dụng Cùng Kỳ chỉ là hài tử ngốc nghếch, liền lấy ngoại hiệu kỳ cục như vậy cho hắn chứ !
Phản ứng của Điền Hinh so với nàng còn lớn hơn, lập tức xông lên phía trước, vươn hai cánh tay quỷ trắng bệch đầy móng vuốt lên muốn xé rách Tề Vũ Vi: "Con mẹ nó, các ngươi còn có mặt mũi không? Các ngươi đập nát đầu ta, cướp mất Đại Hoàng nhà ta, còn dám lấy tên cho hắn, còn gọi cái gì ' Kim Xuyến Nhi '! Quá kim tởm! Có tin ta móc ruột các ngươi ra, đem xiên lên bỏ chảo dầu chiên hay không !"
Thư Phù: "Đừng đừng đừng, chờ một chút, kỳ thật tên này là Tào lão sư lấy, bọn họ chỉ sao chép lại mà thôi ...... Rốt cuộc là chuyện thế nào ?"
"Ta nói, ta liền nói."
Trên cổ Tề Vũ Vi là lưỡi kiếm lạnh giá, lại bị Điền Hinh nổi điên níu đứt mất một nắm tóc, đau đến nước mắt chảy ròng, "Con yêu thú kia năm đó bị phụ thân ta lừa, đại náo Đồng gia, cùng Đồng Dao đồng quy vu tận, thi thể hắn liền biến mất trong một trận lửa, nhưng lại biến thành một con ấu thú lông tóc vô thương."
"Ấu thú?"
"Đúng vậy, hắn không có ký ức, tựa như hài tử mới sinh ra vậy. Phụ thân mang hắn về, đặt tên là ' Kim Xuyến Nhi ', giao cho ta nuôi nấng lớn lên, nói đây là ý của một vị công tử ở Lăng Tiêu thành, chúng ta nhất định phải chăm sóc cẩn thận......"
Thư Phù bừng tỉnh đại ngộ "À" một tiếng: "Lăng, tiêu, thành. Các ngươi quả nhiên có chỗ dựa."
Nói như vậy, Cùng Kỳ xác thật đã chết đi sống lại, đến nay vẫn còn trong sự khống chế của Lăng Tiêu thành cùng Tề gia. Điền Hinh đổ ra nhiều công sức như thế, không chỉ có muốn báo thù cho chính mình, cũng là muốn cứu Cùng Kỳ ra, để hắn được giải thoát.
Thật là làm khó nàng ta.
"Không sai, chính là Lăng Tiêu thành."
Tề Vũ Vi phảng phất như nhìn thấy một đường sinh cơ, vội vàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc, "Phụ thân vẫn luôn muốn dựa vào bọn họ, bắt người thử thuốc cũng vậy, nuôi dưỡng Cùng Kỳ cũng vậy, đều là Lăng Tiêu thành bày mưu đặt kế cho ông làm. Ta...... Ta cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, trông giữ này hang đá này."
【—— thì ra là thế. 】
Đột nhiên, ngữ âm đạm mạc của Giang Tuyết Thanh chợt vang lên bên tai Thư Phù.
Giọng nói hắn khá trong trẻo, cứ như một dòng nước suối rót vào căn phòng chướng khí mù mịt, làm người đột nhiên thấy "Như thính tiên nhạc nhĩ tạm minh"(Editor: Tai bỗng khoan khoái như nghe được khúc nhạc tiên).
Thư Phù đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy thần sắc Giang Tuyết Thanh cũng bình đạm giống như âm sắc, cơ hồ là không mang theo cảm tình gì, hắn lại tiếp tục "nói": 【 phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Xem ra chúng ta không có tìm lầm. 】
【 phượng hoàng? 】
Thư Phù còn chưa kịp phản ứng lại, 【 ngươi là nói, Cùng Kỳ là......】
"......"
Giang Tuyết Thanh cách một mặt đất hỗn độn cùng nàng mắt đối mắt, trong ánh mắt lại hiện ra cái loại thương xót lãnh đạm.
Hắn chậm rãi nói: 【 Đó không phải Cùng Kỳ. 】
【 nếu ta sở liệu không sai, đó là thượng cổ thần điểu —— là cô nhi của tộc Thiên Nga trong "Ngũ Phượng". Chúng ta đi một chuyến này, chính là vì dẫn hắn trở về. 】
【 việc này cơ mật, không tiện lộ ra quá sớm, thật sự xin lỗi đạo hữu. 】
Thư Phù đành phải cười khổ: 【 không có gì, ta đã sớm phát hiện các ngươi có việc giấu ta. Mọi người đều là bèo nước gặp nhau, giao thiển ngôn thâm, mấy chuyện đó ta đều hiểu rõ. Chỉ là......】
Căn cứ theo thường thức của nàng, "Cùng Kỳ" là một loại yêu thú có vẻ ngoài giống như cọp vậy nhưng trên lưng mọc hai cánh, "Thiên nga" lại là trong thần điểu trong truyền thuyết, nghe nói là một loại phượng hoàng màu trắng, có thể giống chim nhạn, cũng có thể nói là giống thiên nga.
Ngoại trừ việc đều có cánh, thì hai ngoại hình khác nhau một trời một vực như vậy, cũng bị người ta nhận nhầm hay sao ?
Giang Tuyết Thanh nhìn ra nghi hoặc của nàng, rất có kiên nhẫn mà giải thích một câu: 【 mấy trăm năm trước, công chúa của tộc Thiên Nga ra ngoài du hí, nảy sinh tình cảm với Miêu yêu, sinh ra ấu tử là một con mèo có hai cánh, cho nên mới bị người ngộ nhận là "Cùng Kỳ". 】
Là một con.... mèo có hai cánh ?
Thiên Miêu ?
Thư Phù đang cảm khái "Cái thế giới này rốt cuộc có thể có con yêu quái nào bình thường hay không", bỗng nhiên chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói —— Tề Vũ Vi lợi dụng lúc nàng phân thần suy tư, trong nháy mắt liền cắm một cây châm lên trên mạch môn của nàng !
Thư Phù: "Mẹ nó!"
Biến cố này tới quá đột ngột, bên cạnh nàng chỉ có Bạch Điềm và Điền Hinh, một người còn đang bận tập trung lấy nước, một ma thì đang tức giận đến choáng váng đầu, trong lúc bối rối căn bản không kịp phản ứng.
Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, cánh tay Thư Phù liền thoát lực, người cũng đứng thẳng không xong, mắt thấy một luồng khí đen theo mạch máu lan tràn ra cả người, trong não nàng lại đang tái hiện 77 49 cảnh "Tráng sĩ cắt cổ tay" như trong phim ảnh, thiếu chút nữa tức đến mức phun máu —— nàng là một nữ chính phong cách thanh kỳ như vậy, thế mà vẫn trúng cái chiêu thức căn bản cổ lổ nhất này!
Quả thực xin lỗi mấy năm đọc tiểu thuyết xem ngôn tình của nàng !
Sắc mặt Liễu Như Y trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tề cô nương, ngươi tìm chết sao?"
Nói xong một bóng người chợt lóe lên, một bước lướt ngang qua thạch thất giữa bọn họ, duỗi tay kéo Thư Phù vào trong ngực, nhanh như chớp nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng.
Tề Vũ Vi đương nhiên không tìm chết, nàng ta vừa thoát được liền khinh phiêu phiêu mà chạy xa mấy trượng, không biết từ nơi nào lấy ra cái cái còi, đè ở bên môi dùng sức thổi một tiếng.
Tiếng còi trong trẻo như tiếng chim nhạn, Tề Vũ Vi vừa kinh sợ lẫn mừng như điên, trong giọng nói nghẹn ngào mà lại sắc nhọn:
"Kim Xuyến Nhi, mau tới cứu ta!!!"
Liền tại một khắc này, không đợi Liễu Như Y duỗi tay bắy lấy nàng ta, một bóng trắng như sao băng loá mắt xông thẳng mà đến, vừa vặn đụng phải phù chú mà Liễu Như Y phất tay áo thả ra.
Điền Hinh phẫn nộ tột đỉnh: "Ta nguyền rủa ba đời nhà ngươi! Ngươi dám sai sử Đại Hoàng như vậy, hôm nay ta liền để ngươi cùng ta thành quỷ ——"
Còn Thư Phù, nàng thậm chí không rảnh lo phẫn nộ.
Một phần là độc khí dâng lên, nàng không thể không mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc; về phương diện khác, là vì sau khi luồng ánh sáng trắng nó tan đi hết, rốt cuộc nàng cũng lần đầu tiên nhìn rõ thấy chân dung "Cùng Kỳ".
Một con mèo béo, toàn thân một màu vàng cam óng ánh, sau lưng là một đôi cánh trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ chừng 30 cân ——
Rõ ràng là một con quất miêu.
Thư Phù: "Mẹ ơi..."
Nàng thì lo tưởng tượng ra một màn sinh tử tương hứa, ngược luyến tình thâm, hoá ra "Cùng Kỳ" căn bản không phải là bạn trai của Điền Hinh, mà đó là con mèo cưng của nàng ta!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro