Chương 4: Tương phùng
Cửu Hoa tông sở dĩ mang tên là "Cửu Hoa" chính là bởi vì trong môn phái chia thành chín ngọn núi, lấy tên theo "Bắc Đẩu cửu tinh" , ngoài bảy ngôi sao Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, còn có Động Minh, Ẩn Nguyên, hai ngôi sao ẩn cũng được lấy tên thành một trong cửu hoa.
Trong đó, đỉnh Thiên Xu là ngọn núi chính, cũng là nơi cư ngụ của chưởng môn và là trung tâm của môn phái. Còn tám ngọn núi khác đều có người gọi là phong chủ tọa trấn, tương đương với vị thế trưởng lão trong môn phái, là địa vị được người khác kính ngưỡng.
Nếu so với cách môn phái khác, Cửu Hoa tông thắng ở chỗ nề nếp khá cởi mở, mỗi một ngọn núi đều có gia phong của chính mình, có thể tự hành theo ý muốn, tuy nhiên vào khoảnh khắc nguy nan sẽ đồng tâm hiệp lực tương trợ, có thể nói tuy bình thường cho dù có bất đồng, nhưng khi cần đoàn kết sẽ không bàn mà hợp ý nhau.
Trong nguyên tác, Khương Nhược Thủy sẽ bái nhập vào ngọn núi thứ ba trong đó—— Thiên Cơ phong, dưới trướng chủ phong là Tĩnh Hải chân nhân.
Bình tĩnh mà xem xét, Tĩnh Hải chân nhân không phải người xấu gì. Nhưng hắn lại có một cái tật xấu, kia đó là nhiều năm đứng ở địa vị cao, xuôi gió xuôi nước, dần dần quen với việc đứng trên đỉnh núi quan sát chúng sinh, không những không biết khó khăn của người yếu, còn sinh ra một thái độ cao ngạo lạnh nhạt.
Đối với chuyện Khương Nhược Thủy hay bị khi dễ , hắn cho rằng nàng là "Không dễ kết giao, không biết tự mình cố gắng", "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận", áp dụng thái độ mặc kệ.
Trong mắt hắn, mấy chuyện đó bất quá chỉ là người trẻ tuổi gây gổ nhau, đám người Khương Bảo Châu không đi khó xử ai khác mà chỉ mỗi chĩa mũi dùi vào Khương Nhược Thủy, trong đó tất có nguyên nhân, nên để các nàng tự giải quyết là được.
Nhưng mà, đợi cho đến khi Khương Nhược Thủy tẩu hỏa nhập ma, đả thương Khương Bảo Châu, Tĩnh Hải chân nhân lại là người đầu tiên đứng ra, nghĩa chính từ nghiêm mà lên án mạnh mẽ, bảo nàng tàn nhẫn độc ác, tàn hại đồng môn, chỉ một chút suy sụp nho nhỏ cũng chịu được không được, tâm tính yếu ớt đến vậy, chú định cả đời vô duyên với đại đạo.
Hắn có một câu lời thoại thế này: "Thượng thiện nhược thủy, thủy vốn là lợi cho vạn vật mà không tranh đua. Khương Nhược Thủy, ngươi lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, thật sự không xứng với cái tên này."
Khi Thư Phù đọc đến chỗ này, liền cảm thấy thật là mấy lời đạo lý cho chó ăn. Lúc đó nàng tuổi trẻ khí thịnh, thiếu chút nữa bị đoạn cốt truyện này chọc giận đến mức cắn cả bàn phím.
—— Khương Bảo Châu CHỈ khi dễ ngươi mười mấy năm thôi, ngươi vậy mà không thể nhịn được sao!
Bái cái sư phụ như vậy, thật là không bằng bái cục xá xíu đi.
Lúc này đây, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không bái nhập vào dưới trướng Tĩnh Hải chân nhân, còn muốn ném cục xá xíu vào trong bộ mặt đại nghĩa nghiêm nghị của hắn.
Thế nhưng người kể chuyện lại thập phần tôn sùng đối với Tĩnh Hải chân nhân, lại thổi phồng một phen, nói tiếp: "Tĩnh Hải chân nhân kiếm thuật tinh tuyệt, nhưng so với Minh Tiêu chân nhân của Thiên Toàn phong, thật ra vẫn thiếu một chút lửa."
"Minh Tiêu chân nhân?"
Thiếu nữ áo đỏ của Tề gia cười nói, "Chính là cái vị nữ kiếm tu được xưng tụng ' nhất kiếm sương hàn thập tứ châu ' kia ? Bà ta thực sự có lợi hại như thế không, hay chỉ là mấy lời bịa đặt rỗng tuếch?"
Người kể chuyện gật đầu nói: "Địa vị của Thiên Toàn phong khá cao, chỉ đứng sau mỗi Thiên Xu, chủ phong tất nhiên là cực lợi hại. Còn lại các ngọn núi khác, thì Dao Quanh phong là nổi tiếng nhất, nhân tài xuất hiện lớp lớp."
Sau đó hắn lại đơn giản nói về mấy ngọn núi khác một chút, ví dụ như Thiên Quyền phong am hiểu luyện đan, một viên tiên đan có thể làm tăng tuổi thọ cho phàm nhân đến mười năm; Ngọc Hành phong tinh thông pháp thuật, làm cho sông cuộn biển gầm chỉ là trò đùa; Động Minh phong y thuật tinh tuyệt, được xưng "Làm người chết sống lại, xương khô cũng phải mọc ra thịt"; Ẩn Nguyên phong thì giỏi về dịch dung biến hóa, có thể qua lại tự nhiên cả trong đại bản doanh của ma tu......
Trong đó, đặc biệt nhất vẫn là Dao Quang phong.
Nghe nói, chủ phong của Dao Quang phong —— Đàm Hoa chân nhân chủ trương "Giáo dục không phân biệt nòi giống", đem rất nhiều đệ tử tư chất không tốt, tính nết cổ quái, có chứa huyết thống Yêu tộc,... mà các ngọn núi khác không chịu nhận về thu làm đệ tử mình, dốc lòng chỉ điểm, không hề che giấu bất cứ thứ gì.
Đối với việc này, có người hoài nghi hắn muốn lung lạc nhân tâm, cũng có người cười nhạo hắn "nhặt rác". Nhưng e sợ Đàm Hoa chân nhân tu vi cao thâm, lại còn trái tính trái nết, cực kỳ bênh vực người mình, nên ai cũng không dám giáp mặt lỗ mãng.
Cho đến ngày nay, Dao Quang phong đã là nhân tài hội tụ, tuy rằng hơn phân nửa đều là những người kỳ lạ lẫn chưa hẳn là người, nhưng bọn họ tụ lại một góc ở Cửu Hoa tông, không để cho bất luận kẻ nào khinh thường.
Dưới trướng Đàm Hoa, đã không còn thành kiến phân biệt chủng tộc, cũng không phân biệt sang hèn, dòng dõi, có thể nói là một nơi tụ họp tinh hoa.
Sau khi nghe hết một vòng, trong lòng Thư Phù cũng đã có chọn lựa. Nàng có hảo cảm nhất, ngoại trừ Huyền Ngọc cung "Thiên hạ đệ nhất nhà mẹ đẻ" ra, chính là vị chủ phong nhặt ve chai của đỉnh Dao Quang này.
Mà trong mắt người ngoài, nàng hiện tại hơn phân nửa cũng là rác rồi.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải không màng tất cả đi về hướng hai nơi này.
Nghe xong chuyện xưa, khách trong trà lâu còn chưa đã thèm, lại bắt đầu tán gẫu đến trời nam đất bắc. Nói một lúc liền đàm luận đến cái vị i "Ngọc Hiên công tử" của Tề gia mới nổi lên gần đây, ai cũng cảm thán hắn đúng là kiếm tu thiên tài trăm năm khó gặp một lần, căn cốt thanh kỳ, kinh tài tuyệt diễm, vừa thấy liền biết người mang thiên mệnh. Nếu hắn có thể gia nhập tứ đại tông môn, nhất định có thể như diều gặp gió, trở thành một thế hệ đại năng hô mưa gọi gió.
Ở một mặt nào đó, bọn họ xác thật không có nói sai —— bởi vì nguyên tác chính là viết như vậy.
Giữa mấy lời qua tiếng lại, Thư Phù biết được, thiếu nữ áo đỏ Tề gia kia tên là Tề Tân Lôi, một người khác còn lại là muội muội nàng ta, Tề Vũ Vi. Luận quan hệ huyết thống, hai người này đều xem như đường muội của nam chính Tề Ngọc Hiên.
...... Đường muội?
Thư Phù nỗ lực suy tư một lúc, mới nhớ mang máng nam chính xác thật có mấy cái tỷ muội, hơn nữa đều không phải nhân vật chính diện gì. Chỉ số thông minh từ trung bình đến thấp, nhân phẩm thì mặt phật tâm xà, tác dụng chủ yếu là kiếm chuyện.
Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bất quá thực đáng tiếc, về mấy cái tỷ muội này liên quan cụ thể như thế nào đến cốt truyện, nàng ngẫm nghĩ mãi cũng nhớ không ra.
Cũng không có cách nào, nữ phụ ác độc trong nguyên tác quá nhiều, mỗi người đều mang nhiệm vụ giống nhau, phảng phất như trong sinh mệnh chỉ có "theo đuổi nam chính" cùng "Hại nữ chính" là đại sự, hỏi nàng làm sao nhớ ra rõ ràng cho nổi.
Căn cứ vào quan sát của nàng, trước không nói đến Tề Vũ Vi, Tề Tân Lôi tuyệt đối là một nữ phụ ác độc cực kỳ tiêu chuẩn, hơn nữa đẳng cấp tương đối thấp, ước chừng tương đương với phi tử đầu tiên ngủm củ tỏi trong mấy tiểu thuyết cung đấu. Nếu vận khí tốt, đại khái có thể sống đến chương ba đi.
Cùng lúc đó, Tề Tân Lôi cũng không biết Thư Phù đang định nghĩa mình như vậy, vẫn đang đứng nói bốc nói phét trong đám người: "Ta nếu muốn tìm đạo lữ, nhất định phải tìm người như Hiên ca ca vậy."
Có người chen vào nói: "Nghe nói hắn đã cùng Khương gia đại tiểu thư đính thân rồi nhỉ ? Vị tiểu thư này cửa lớn không ra, cửa sau không đến, cũng không biết là nhân vật như thế nào."
Sắc mặt Tề Tân Lôi cứng đờ, trong mắt toát ra thần sắc khinh miệt: "Quanh năm suốt tháng mà tránh ở khuê phòng, không dám ra ngoài gặp người, nghĩ chắc cũng là nhân vật không lên được mặt bàn. Khương gia lui tới xã giao, không phải cũng chỉ mang theo nhị tiểu thư sao?"
"Tỷ tỷ, nói những lời như vậy không tốt đâu."
Tề Vũ Vi ngữ khí ôn nhu, nhưng lời nàng ta nói cũng không dễ nghe hơn được bao nhiêu, "Tề gia xưa nay trọng chứ tín, cho dù cưới phải một tiểu thư vô dụng, yếu ớt, tay trói gà không chặt, cũng không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa được."
Thư Phù mới vừa nhấp một ngụm trà, thiếu chút nữa lại cười phun ra.
Hai vị tiểu thư này rốt cuộc không được bao nhiêu tuổi, tự cho là lời mình thật cao minh, kỳ thật lời trong lời ngoài đều nghe mùi ghen tị nồng đậm đến dọa người, suýt nữa làm nàng chết sặc.
Thư Phù luôn luôn giữ tâm trạng thoái mái, cũng không để mấy lời phỉ báng đó ở trong lòng, không chỉ có khí định thần nhàn, thậm chí còn kêu thêm một đĩa đậu phộng luộc, thảnh thơi ngồi nghe các nàng ta tiếp tục ghen tị.
Nói đi, nói tiếp nữa đi. Nàng rất thích xem bộ dáng người khác ghen tị mà vẫn chiếm không được, thực sự sảng khoái.
Cái gọi là sảng khoái, có nghĩ là người khác phụ trách phát sảng, còn nàng phụ trách khoái.
Mọi người mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, mới một lúc đã bị cuốn theo tiết tấu của Tề tiểu thư, vội vàng phụ họa nói:
"Thật vậy sao ? Khương nhị tiểu thư thanh lệ dịu dàng, cử chỉ thoả đáng, rất có phong phạm đại gia tộc. Cũng là nhi nữ Khương gia, sao lại có khác biệt lớn đến như vậy?"
"Ta từng nghe nhị tiểu thư nói, tỷ tỷ nàng tính tình bất thường, vẫn luôn lòng mang oán hận đối với mẹ kế cùng muội muội, cũng hận luôn cả phụ thân. Ai da, nam nhân nào không có phong lưu, này đại tiểu thư cũng quá không hiểu chuyện."
"Đúng vậy, Khương tông chủ cùng phu nhân là phu thê tình thâm, nào có đạo lý để một cái tiểu bối xen vào. Nếu trong lòng nàng ta bất mãn, sao không thu thập đồ vật trở về Đồng gia đi?"
"Ai da, xem ngươi nói kìa. Đồng gia suy sụp đến như vậy, nàng ra còn thể về chỗ nào chứ."
"Ta nói nha, vị tiền phu nhân kia của Đồng gia tính nóng như lửa, có nam tử nào chịu được bà ta ? Nếu không phải ba nhà Tề, Khương, Đồng là thế giao, cũng sẽ không có cái cọc hôn nhân như vậy."
"Còn không phải sao?"
Tề Tân Lôi thần thái phi dương, càng nói càng có tinh thần, "Theo ta thấy, tính tình của Khương đại tiểu thư như vậy chính là giống mẫu thân nàng ta. Bằng kiểu nhân phẩm như thế, làm sao có thể xứng với Hiên ca ca? Ta phải ngẫm lại biện pháp vì ca ca, không thể để hắn cùng một đố phụ lòng dạ hẹp hòi kết duyên, miễn cho về sau có hại vô cùng."
Mọi người liên tục khen đúng.
"......"
Vẻ mặt Thư Phù nghiêm lại, hơi thu cái nụ cười nhàn nhã chuyện không liên quan đến mình về. Mắng chửi người không nhắc cha mẹ, tiểu cô nương này miệng có hơi quá tiện rồi đó.
Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, chỉ nghe thấy "phì" một tiếng, lại là nữ tử áo đỏ kia không nhịn được cười.
Lúc này, Thư Phù nhìn thật rõ ràng, nàng ấy cười tựa như xuân hoa mới nở, dung nhan còn xinh đẹp hơn khi không cười ba phần, nói một câu "Câu hồn đoạt phách" cũng không quá. Nam tử bên cạnh kia tựa hồ không quá tán đồng, nhưng vẫn là lắc đầu mặc kệ nàng ấy.
Tề Tân Lôi bị người này ngắt ngang hai lần, không khỏi nổi lửa trong lòng, mày liễu dựng ngược: "Đạo hữu, ngươi lại đang cười cái gì?"
Nữ tử kia mặt không đổi sắc, vẫn là câu nói kia: "Ta nhớ tới chuyện vui mà."
Tề Tân Lôi không thuận theo không buông tha: "Cái gì vui vậy ?"
Nữ tử cũng không ngẩng đầu lên một chút, chỉ thong thả ung dung vuốt ve chiếc vòng mã não trên cổ tay trắng, ngân nga nói: "Sư phụ ta rất tuấn tú, có con hầu yêu kia đối với hắn nhất kiến chung tình, ồn ào muốn ' sinh hầu tử 'cho hắn. Sư phụ lâm vào đường cùng, đành phải biến thành một gương mặt bình phàm, nói cho nàng ta rằng ' mỹ mạo của ta đều là biến hoá ra mà thôi ', lúc này mới thuyết phục được nàng ta đi tìm lương duyên khác. Ngươi nói có buồn cười không?"
"Phốc."
Thư Phù không nhịn nổi, cũng phì cười theo.
Lần này nàng không đợi Tề Tân Lôi đặt câu hỏi, vội không ngừng mà mở miệng nói: "Cũng có yêu quái muốn sinh hầu tử cho sư phụ ta."
Vẻ mặt Tề Tân Lôi hơi hoang mang, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người bọn vài lần, không quá xác định nói: "Sư phụ các ngươi...... Là cùng một người ?"
"Đúng, đúng."
Nữ tử áo đỏ không chút để ý mà thuận miệng đáp, chợt phục hồi tinh thần lại, lại nhịn không được cười ra tiếng, "Không phải. Tiểu cô nương này thực sự đáng yêu, ta thật ra cũng muốn nhận nàng giúp sư phụ. Một nữ hài tốt thế này, biết nói biết cười đúng lúc, nếu phải ở lại cái địa phương như cái núi khỉ này của các ngươi, vậy thật quá đáng tiếc."
"Không, nói như vậy cũng không đúng......"
Nàng ấy chớp chớp mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua trong đám người, cố ý nhấn từng câu từng chữ mà bổ sung: "Khỉ chỉ là loài động vật đơn thuần nông cạn, chỉ đủ thông minh để nhận biết sự vật, nhưng sẽ không tự cho là đúng, ra vẻ cao thâm. Theo ta thấy, có một số người còn không bằng khỉ đâu."
"—— Nếu không, sao bọn họ lại có thể ngay cả quần cũng không thèm mặc, bản thân mình làm trò cười cho thiên hạ còn chưa biết, chỉ lo đắc ý dào dạt mà khoa tay múa chân với người khác chứ ?"
"Ngươi có ý gì?!"
"Ngươi nói ai là khỉ, ngươi muốn ăn đòn có phải không !!"
Câu này nói nghe rất chói tai, nên lập tức có người trong đám vỗ tay ban nãy đập bàn đứng lên.
Tề Tân Lôi cũng nghe ra lời nói có ẩn ý, sắc mặt trong lúc nhất thời từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ chuyển thành xanh: "Ngươi —— ngươi đang chê cười ta?"
"Tề tiểu thư nghĩ sai rồi. Ta chỉ nói ' có một số người ', làm gì có chữ nào nhắc tới ngươi?"
"Ngươi rõ ràng đang cười ta! Đừng cho là ta nghe không ra!"
Thư Phù cũng phát hiện nữ tử áo đỏ đang nén cười, như không lâu sau, khoé mắt duyên dáng thon dài của nàng ấy chợt treo một giọt lệ nhỏ, rõ ràng là nhịn cười đến trào nước mắt.
Đương nhiên, bộ dáng chật vật này của Tề Tân Lôi xác thật rất buồn cười.
Nam tử cạnh bên thật sự nhìn không được, đưa một chiếc khăn tay qua cho nữ tử áo đỏ. Nàng ta vừa nhận khăn tay lau lau khóe mắt, vừa nghiêm mặt nói:
"Tề tiểu thư, ngươi phải tin tưởng ta. Ta ở Huyền Ngọc cung từng được giáo dục rất nghiêm khắc, từ trước đến nay tâm lặng như nước, hỉ nộ không hiện, bất luận chuyện buồn cười đến mức nào cũng sẽ không cười......"
Nói đến chỗ này, nàng ta vừa nhấc đầu, phát hiện nam tử đang dùng biểu cảm "Ngươi có xấu hổ hay không" nhìn chăm chú vào mình, đành phải không tình nguyện mà bỏ thêm một câu:
"...... Trừ phi nhịn không được."
"......"
Tề Tân Lôi bị bản lĩnh trợn mắt nói dối thâm hậu của nàng ấy làm cho khiếp sợ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, "Từ từ, ngươi nói ngươi là người của Huyền Ngọc cung?"
"Tại hạ Liễu Như Y, đúng là xuất thân từ Huyền Ngọc cung."
Nữ tử nhoẻn miệng cười, "Gia đình bình dân, hay làm giá, so ra không nhận biết đại thể như Tề gia cô nương đây, chê cười rồi. Tiên sinh, chúng ta đi đi, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt người ta."
Nam tử kia lắc đầu cười nhạt: "Ngươi còn sợ bẩn mắt người ta ? Ta thấy ngươi mới thực sự lợi hại, chọc người ta tức hai mắt đều biến thành màu đen."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng vẫn thả tiền trà xương bàn, cùng Liễu Như Y thong thả đi ra khỏi trà lâu.
Cũng không biết như thế nào, trong nháy mắt hai người bước qua ngạch cửa, Thư Phù chỉ nhìn thấy tay áo Liễu Như Y hơi phất một cái, những chén trà, mâm đồ ăn trước mặt đám khách nhân lắm mồm bỗng nhiên nhảy bật lên, tinh chuẩn mà đập vào trên trán bọn họ. Có kẻ ban nãy không biết lựa lời nhất, thì cả người đều từ đất bằng bay lên, đầu to chúc xuống, "Phanh" một tiếng và văng ra ngoài cửa sổ.
Thế mà ngoài cửa truyền đến một tràn cười trong sáng không kiêng nể gì:
"Ai da không được rồi, ta nhịn không được, tiểu nha đầu kia thật sự quá buồn cười! Nói xấu người này một câu, dẫm người kia một chân, kiến thức cùng tâm nhãn chỉ có châm chọc là giỏi, bộ tịch chỉ điểm giang sơn cũng thật kệch cỡm. Ngươi có nhìn thấy khi nàng ta đàm luận về thần khí của Minh Tiêu không? Minh Tiêu một bàn tay cũng có thể hất văng Tĩnh Hải, thiên hạ đệ nhất kiếm tu hở ? Xì, bớt ảo tưởng giúp. Nha đầu kia rõ ràng bản thân cũng là nữ tử, nhưng nhìn thần sắc nàng ta xem, rõ ràng chướng mắt nữ tu xuất sắc, cũng không biết là mắc cái tật xấu gì......"
"Như Y, bớt sân si đi."
Thanh âm nam tử điềm đạm cũng theo gió bay tới, "Đối với người như vậy, ngươi liếc nhìn nàng một cái, đó chính là thua thiệt của ngươi rồi."
Liễu Như Y: "Ai, nhưng ta nhịn không được. Ta còn dùng lưu ảnh thạch lưu lại biểu tình của nàng ta ban nãy, ngươi nhìn xem, có thú vị hay không ?"
Nam tử: "Không cần. Ngươi cũng nên tăng phẩm vị của mình lên một chút đi, đừng có cái gì cũng lưu lại."
Tề Tân Lôi: "......"
Nàng ta cũng bị đĩa điểm tâm đập vào mặt, trên mí mắt còn dính vững chắc hai cái hạt mè trên bánh trôi, trong lúc nhất thời xanh cả mặt, bước chân lảo đảo, nếu không có muội muội nàng ta đỡ, chỉ sợ liền phải xỉu đi ngay tại chỗ.
Thư Phù một tay che miệng một tay che bụng, thiếu chút nữa cũng cười đến lăn xuống dưới cái bàn.
Đương nhiên nàng cũng không quên chính sự, cười xong liền lẻn gọn ra khỏi trà lâu như một con cá, liếc mắt một cái liền bắt giữ được hình bóng xinh đẹp vô cùng nổi bật của Liễu Như Y trong đám đông, cất giọng hô:
"Liễu đạo hữu, xin dừng bước!"
Liễu Như Y nghe tiếng quay đầu, khóe môi cong lên một chút ý cười: "Đây không phải là cô nương mới vừa rồi sao? Cố ý đuổi theo chúng ta, có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận."
Thư Phù nghiêm trang mà chắp tay, "Ta có lòng bái nhập Huyền Ngọc cung, không biết đạo hữu có thể dẫn đường giúp ta hay không."
"Hả ? Vậy thì hơi lạ nha."
Ánh mắt Liễu Như Y lập loè, "Mới vừa rồi ở trong trà lâu, mọi người đều thập phần khinh thường đối với Huyền Ngọc cung, lại tràn đầy mơ ước muốn tới Lăng Tiêu thành, sao tới phiên ngươi lại người lại ? Đệ tử Lăng Tiêu thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, một đám phong cảnh vô hạn, tài nguyên, kỳ ngộ đều không thể thiếu, vậy không tốt sao?"
Lời nói này, giống như đang muốn khảo nghiệm tâm tính nàng.
Thư Phù không nghĩ tới sẽ bị hỏi câu này, thế nhưng cũng không hoảng hốt, bình tĩnh trả lời đúng sự thật, nói: "Vừa rồi ở trà lâu, ta rõ ràng nghe thấy nếu có tu sĩ cũng tên là ' phượng ', liền sẽ bị Lăng Phượng Minh cùng phụ mẫu hắn tìm mọi cách chèn ép, chỉ có thể sửa thành tên gà trống, vịt, chim sẻ, ... để làm vui lòng Lăng công tử. Xin hỏi đạo hữu, lời này có thật không ?"
"......"
Chân mày Liễu Như Y hơi hơi động, mơ hồ hiện ra vài phần mỉa mai, "Tất nhiên là thật. Nếu ngươi không tin, cứ đi ra bên ngoài đi hỏi thăm một chút, cái gì Vương Dã Kê (Gà rừng), Triệu Bạch Áp (vịt trắng), Tôn Tước Nhi(chim nhỏ), đầy ở ngoài kia chứ đâu. Cũng có một số ít người không chịu đi vào khuôn khổ, nếu có đại tông môn che chở còn đỡ, nếu không có, tiền đồ cả đời này đều bị hủy."
"Vậy đúng rồi. Nếu việc này là thật, ta đây chỉ có một câu thôi."
Thư Phù hít sâu một hơi, cất cao giọng nói, "Lăng Tiêu thành coi người khác như cầm thú, ta thấy bọn họ cầm thú cũng không bằng."
Nàng là người tính tình táo bạo, hơn nữa dễ dàng nhập diễn, mỗi lần xem tiểu thuyết đều phải nhục mạ vai ác một ngàn 800 lần. Tác phong Lăng Tiêu thành bá đạo như thế, cơ hồ không xem tiểu tu sĩ là người, nàng ở trà lâu nhịn cả buổi, bởi vậy lúc này mở miệng mắng người liền hoàn toàn phát ra từ chân tâm thiệt tình, đầy cảm xúc, phải nói là trôi chảy vô cùng.
Liễu Như Y "Phốc" một tiếng cười ra tới: "Hay cho một câu cầm thú không bằng!"
Nam tử đồng hành cùng nàng ấy mặt mày ôn hòa, thấy thế cũng hiền hậu mà cười cười, nhẹ giọng thở dài: "Công phu tổn thương người của Như Y đã là nhất thiên hạ, ngươi còn tuổi nhỏ, cũng nhanh mồm dẻo miệng. Nếu như các ngươi kết thành một đường, chỉ sợ có thể mắng người trong thiên hạ đến......"
Hắn hơi châm chước một chút, lựa chọn mấy chữ thoả đáng nhất: "Mắng đến tự bế."
"Lăng Tiêu thành hoành hành nhiều năm, sớm nên bị người ta mắng một trận cho tỉnh táo đầu óc. Nếu không phải nhìn mặt mũi chưởng môn bọn họ, ta không chỉ có thể mắng đến bọn họ tự bế, còn có thể mắng đến bọn họ tự vận."
Liễu Như Y không cho là đúng, nhưng bộ dáng bỗng nhiên tươi tỉnh trở lại, cười cười, cúi người xoa nhẹ lên đỉnh đầu Thư Phù một phen, "Ta thấy tiểu cô nương này căn cốt bất phàm, tâm tính thượng giai, mắng chửi người cũng mắng đến rất hăng hái ha, rất hợp khẩu vị ta. Không bằng đoạn đường này liền mang nàng theo, như thế nào?"
"Ngươi vui vẻ là được."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng nam tử cũng không có vẻ miễn cưỡng khó xử, bình tĩnh nhìn về phía Thư Phù chào hỏi nói, "Tại hạ họ Giang, tự Tuyết Thanh, là.... bằng hữu của Như Y. Còn chưa thỉnh giáo tên họ đạo hữu ?"
"Ta......"
Thư Phù do dự một chút, ngay sau đó thản nhiên nói, "Ta tên Thư Phù. ' Phù ' mang ý nghĩa ' thuỷ điểu ', phụ mẫu ta trước nay không muốn để ta làm phượng hoàng, chỉ cần thoải mái cả đời là được, cũng đỡ phải nhọc Lăng công tử gióng trống khua chiêng ép ta sửa tên."
"Thoải mái cả đời, phụ mẫu ngươi thật là người thông thấu."
Liễu Như Y thở ra một tiếng, lại thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói, "Thư cô nương, chúng ta đi một chuyến này vào Thanh Thành, kỳ thật là đi bắt một con yêu thú."
Thư Phù: "Yêu thú?"
Liễu Như Y: "Không sai. Ý của ngươi như thế nào? Nếu không sợ, không ngại cùng chúng ta đi một chuyến. Đợi sự thành xong, ta sẽ tự mình mang ngươi đi đến nơi ngươi muốn đến."
Trong mắt Thư Phù sáng ngời, lập tức gật đầu nhận lời ngay: "Ta đây rất cần rèn luyện, tất nhiên không sợ. Không biết là loại yêu thú nào ?"
Giang Tuyết Thanh trầm ngâm một lát, như e ngại sẽ làm cho tiểu bằng hữu sợ hãi, gằn từng chữ một, chậm rãi nói: " Là một trong 'tứ hung ', Cùng Kỳ, đạo hữu có từng nghe qua?"
Thư Phù không khỏi ngẩn ra.
Nàng cũng không quen thuộc với yêu thú, nhiều lắm cũng chỉ mấy lần lướt lướt qua mấy trang 《 Sơn Hải Kinh 》, biết tên mà thôi.
Nhưng đối với Khương Nhược Thủy mà nói, cái tên này vừa quen thuộc đến gần như ám ảnh.
—— Mẹ đẻ của Khương Nhược Thủy, Đồng Dao, đích thực là bị thương nặng trong trận huyết chiến thảo phạt Cùng Kỳ, sau đó mới ngã xuống.
Cũng trong chính trận chiến ấy, cả gia tộc Đồng thị tử thương thảm trọng, chưa gượng dậy nổi, trở thành nơi bắt đầu bi kịch cả cuộc đời Khương Nhược Thủy.
Thông qua ký ức của Khương Nhược Thủy, Thư Phù rõ ràng biết được, năm đó Cùng Kỳ đã bị Đồng Dao liều một hơi thở cuối cùng giơ kiếm chém giết. Nhưng chỉ mới ngắn ngủn mấy năm, sao đột nhiên lại ra thêm một con nữa ?
Nguyên tác cũng không viết cái này nha!
Thư Phù phát hiện, kiến thức bên ngoài cốt truyện của mình có chút không đủ dùng. Toàn cảnh thế giới này, có lẽ càng rộng lớn hơn mấy trăm vạn chữ miêu tả trong nguyên tác rất nhiều lần.
Nhưng cơ duyên nhập môn quan trọng, nàng bất quá chỉ hơi do dự một chốc, thực mau liền hạ quyết tâm: "Ta biết. Thật ra không dám giấu giếm, Cùng Kỳ cùng ta, cũng có một đoạn nhân duyên, nguyện dốc hết sức lực non nớt này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro